Ngay khi Ngụy Vô Nhai cùng với Chí Dương thượng nhân còn đang ở trong đại điện nói chuyện về Hàn Lập thì hắn đã đi đến cửa chính của đại điện.
Nhưng có một việc làm cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn chính là khi ra tới bên ngoài cửa điện thì hắn nhìn thấy Đổng Huyên Nhi.
Không biết nàng ta rời khỏi điện bên bao giờ mà hiện tại đang cúi đầu đứng ở đó, dường như đang nghĩ đến việc gì.
Tu sĩ canh cổng biết nàng ta đi cùng với Vân Lộ lão ma nên mắt nhắm mắt mở, để cho nàng ta đứng ở ngoài cửa điện mà không ai hỏi tới.
Khi Hàn Lập vừa đi ra thì Đổng Huyên Nhi cảm ứng được nên ngẩng đầu nhìn một cái.
Ngay khi thấy được Hàn Lập, sắc mặt nàng ta t lộ ra vẻ cổ quái, tựa hồ không biết phải làm gì, ngoài ra còn thấy phảng phất bộ dáng hơi ganh ghét.
Điều này làm cho Hàn Lập không hiểu gì cả.
Tuy vậy nhưng hắn cũng chẳng có gì để nói với nàng ta. Sau đó Hàn Lập làm ra vẻ như không thấy, đi lướt qua, chậm rãi đi tới một ngã tư đường ở phía xa xa.
Còn Đổng Huyên Nhi thì vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, nhìn chăm chú vào bóng lưng Hàn Lập không nói gì cả.
Sau khi rẽ, cảm thấy không có ánh mắt nhìn tới nữa, lúc này hai hàng lông mày của Hàn Lập khẽ nhíu lại, lắc lắc đầu.
"Chủ nhân, ngươi quen vị nữ tu sĩ kia?" Trong đầu truyền đến lời nói khó hiểu của Ngân Nguyệt.
"Ừm, đó là một người quen cũ lúc trước nhưng quan hệ không được tốt cho lắm!" Hàn Lập thờ ơ trả lời.
"Có đúng như vậy không? Nhưng tiểu tỳ nhìn biểu tình của nàng ta thì dường như quan hệ giữa hai người không phải tầm thường a. Chẳng lẽ là năm đó chủ nhân có gì đó…" Ngân Nguyệt cười hì hì nói đuợc một nửa còn nửa câu sau thì cố ý lấp lửng.
“Đừng nói lung tung! Ta không có một chút hảo cảm nào đối với nàng ta cả. Thậm chí lúc trước còn đối địch với nhau nữa.” Dường như Hàn Lập có chút không hài lòng, hừ lạnh một tiếng nói.
Ngân Nguyệt cười khẽ một tiếng rồi làm mặt quỷ trêu Hàn Lập, sau đó không nói gì thêm nữa.
Kể từ ngày Hàn Lập cứu được Ngân Nguyệt tới nay, hắn không có truy hỏi việc Tử Vân Đấu và Hoa Lam Cổ Bảo bị đoạt cho nên Ngân Nguyệt đối với Hàn Lập thân cận hơn trước rất nhiều.
Mặc dù còn không dám làm càn nhưng cũng tự nhiên hơn một chút.
Tất nhiên Hàn Lập cảm ứng được việc này cho nên hắn cũng tin tưởng nàng hơn. Quan hệ giữa hai người so với lúc trước tốt hơn rất nhiều.
Trở lại căn cứ của Lạc Vân Tông, Hàn Lập đem chuyện đã thương thảo ở đại điện ra nói cho Lữ Lạc nghe hết một lần.
"Sư đệ cần gì phải mạo hiểm tham gia vào đổ chiến kia? Số Canh Tinh đó thực sự trân quý nhưng dù sao cũng là vật ngoại thân. Nếu vạn nhất sư đệ thất thủ thì làm sao?" Lữ Lạc nghe Hàn Lập nói về việc tham gia đổ chiến thì lập tức lộ ra vẻ lo lắng nói.
Hàn Lập mỉm cười, nhẹ giọng nói:
"Lữ sư huynh cứ việc yên tâm. Đệ đồng ý tham gia đổ chiến có nghĩa là đã nắm chắc tới tám chín phần có thể toàn thân trở ra. Nếu không thì đệ đâu có nhanh chóng quyết định như vậy chứ. Thật ra cuộc đại chiến bảy ngày sau, vệc an nguy của các đệ tử, sư đệ không cách nào phân tâm bảo hộ được. Toàn bộ phải nhờ một mình sư huynh gách vác vậy!"
"Khi cuộc chiến bắt đầu, ta sẽ chiếu cố cho môn hạ đệ tử. Sư đệ không cần phân tâm. Nếu sư đệ đã tự tin đối với đổ chiến như thế thì huynh cũng không nói thêm gì nữa. Tuy nhiên để chuẩn bị cho cuộc chiến trước mắt, sư đệ có việc gì cần làm, cứ việc phân phó môn hạ đệ tử là được." Lữ Lạc nghe Hàn Lập nói thế, sắc mặt mới trở nên an tâm hơn một chút.
Hàn Lập mỉm cười, sau khi suy nghĩ một hồi rồi mới chậm rãi nói:
“Để chuẩn bị cho trận đại chiến lần này, đệ cần có một ít tài liệu đặc thù, sợ rằng phải nhờ tới mấy vị sư điệt trợ giúp thu thập một chút.”
Hàn Lập cũng không khách khí, lấy từ trong túi trữ vật ra một cái ngọc giản đã chuẩn bị từ trước giao cho Lữ Lạc.
“Sư đệ yên tâm! Chỉ cần tài liệu có thể tìm được trong Thiên Nhất thành thì ta nhất định sẽ thu thập đủ cho sư đệ.” Sau khi tiếp nhận ngọc giản, Lữ Lạc không chút do dự nói.
Trong lòng Hàn Lập cảm thấy có chút ấm áp, khẽ gật đầu. Sau khi trò chuyện thêm vài câu rồi cáo từ rời đi.
Bên trong ngọc giản mà hắn giao cho Lữ Lạc, ghi lại một số tài liệu phụ trợ cần dùng để luyện chế Hàng Linh Phù.
Trên đường quay về hắn đã nghĩ tới việc này.
Mặc dù với khả năng hiện tại của mình thì việc tham gia đổ chiến kia là không thành vấn đề. Nhưng cẩn thận một chút vẫn hơn, cho nên hắn phải chuẩn bị càng kỹ càng tốt.
Vì vậy Hàn Lập mới nghĩ tới việc sử dụng Hàng Linh Phù.
Bởi đây cũng là một sát chiêu lợi hại mà bây giờ hắn khả năng thực hiện trong mấy ngày ít ỏi này. Việc luyện chế phi kiếm thêm lần nữa và học tập Đại Canh Kiếm Trận căn bản không thể làm được chỉ với thời gian ngắn ngủi như thế.
Việc duy nhất làm cho Hàn Lập phải lo lắng đó là khả năng thành công khi luyện chế ra Hàng Linh Phù.
Lúc đầu hắn muốn tìm mua một cái bút chế linh phù vừa ý, sau đó luyện tập một đoạn thời gian rồi mới bắt tay vào việc chế tạo Hàng Linh phù.
Nhưng xem ra bây giờ đã không còn kịp nữa.
Cho dù xác xuất thành công thấp một chút nhưng hắn cũng muốn thử một lần xem sao. Nếu như luyện chế thành công thì tự nhiên sẽ có được thêm một sát chiêu. Nếu thất bại thì cũng không sao cả.
Dù sao chỉ vọn vẹn có mấy ngày cũng không thể chuẩn bị được cái gì khác mà cũng không thể tự nâng cao tu vi của bản thân được.
Nghĩ như vậy xong, Hàn Lập liền chậm rãi đi vào lầu các nơi cư ngụ.
Sau khi tiến vào phòng ngủ, khoanh chân ngồi xuống giường, không lâu sau đó liền tiến vào trạng thái nhập định.
Thực sự không tệ, mới có vẻn vẹn hai ngày mà tất cả tài liệu Hàn Lập cần đều đã được chuẩn bị hoàn tất.
Hàn Lập thấy vậy trong lòng rất vui vẻ.
Xem ra làm trưởng lão của Lạc Vân Tông hoàn toàn là một việc tốt a.
Đem theo mấy loại tài liệu đó, Hàn Lập lần nữa tiến vào trong mật thất. Hắn đi tới trung tâm của mật thất rồi ngồi xuống, đem tài liệu phụ trợ bày ra trước mặt.
Cuối cùng rồi mới lấy từ túi trữ vật ra một cái bình nhỏ xanh biếc, cẩn thận mở nắp.
“Phốc!” Một tiếng vang lên.
Một đạo quang đoàn màu đỏ như máu từ trong bình bắn ra.
Do đã sớm chuẩn bị nên Hàn Lập không chút bất ngờ, hắn khoát tay một cái, năm ngón tay xoè ra, một bàn tay to xuất hiện trong không trung, thanh quang lấp lóe, tóm lấy huyết sắc quang đoàn rồi giữ lại trong đó.
Sau đó quang hoa lưu chuyển không ngừng, năm ngón tay rung lên, huyết sắt quang đoàn lộ ra rõ nguyên hình.
Đó chính là một con tiểu giao màu đỏ, di chuyển loạn xạ ở trong lòng bàn tay, bộ dáng như muốn thoát ra ngoài.
Thanh quang xung quanh như có như không, khốn trụ lấy giao hồn khiến nó như chim sa vào lồng, căn bản không cách nào thoát được.
Hai mắt Hàn Lập nhíu lại, lam quang từ sâu trong đồng tử lóe lên, quan sát thật kỹ tinh hồn của Độc Giao.
Đừng thấy tiểu giao màu đỏ này vẫy vùng muốn thoát, linh hoạt như khi bị hắn thu vào bình mà đánh giá sai.
Dưới sự trợ giúp của Minh Thanh Linh Nhãn, Hàn Lập lại rõ ràng nhìn thấy sự khác biệt.
Hồn lực trong cơ thể Giao hồn mặc dù vẫn cường đại kinh người nhưng ánh mắt lại tán đi, có đến ba phần bị si ngốc. Việc này cho thấy linh thức đã có dấu hiệu biến mất.
Bây giờ thần trí của Giao hồn đã bị thoái hóa đến mức khi chưa khai mở linh trí. Những cử động chạy trốn vừa rồi cũng chỉ là một loại bản năng sống còn mà thôi.
Hàn Lập khẽ thở dài.
Nghĩ lại lúc đầu nó là Độc giao hóa hình cấp tám, kiêu ngạo ngập trời, thần thông cao thâm. Nhưng hiện nay tinh hồn đã lọt vào tay của chính mình không quá mấy năm mà linh trí đã dần dần biến mất, giờ giống như dã thú vậy.
Đời người thực lên voi xuống chó, khiến người ta cảm khái a! Việc này càng làm cho Hàn Lập âm thầm cảnh giác thêm vì con đường tu tiên quá hung hiểm.
Nếu như có một ngày hắn bị giết, thân thể bị tiêu diệt còn nguyên thần rơi vào tay kẻ địch thì kết quả so với Độc Giao này chắc sẽ không thể nào tốt hơn.
Ngồi tại chỗ im lặng suy tư một hồi, Hàn lập thở dài một tiếng rồi bàn tay rung lên.
Một đoàn thanh quang bao lấy huyết sắc tiểu giao rời khỏi tay, trực tiếp bay về phía đỉnh đầu của hắn, lơ lửng ở trên không trung bất động.
Không quan tâm đến tinh hồn của Độc Giao nữa, Hàn Lập cúi đầu lựa chọn tài liệu, đột nhiên điểm về phía một tấm da thú.
Lập tức khối da linh thú màu xanh chậm rãi bay tới trước ngực Hàn Lập.
Tinh quang trong mắt Hàn Lập chợt loé, hé miệng phun ra một đoàn anh hoả màu xanh, trực tiếp đánh tới tấm da linh thú rồi bao lấy nó vào bên trong nhưng quỷ dị chính là tấm da không bị cháy.
Hai tay Hàn Lập bắt quyết, mười ngón tay chỉ trỏ liên tục, từng đạo từng đạo pháp quyết phóng ra đánh thẳng tới tấm da linh thú.
Anh hỏa lấp lóe không chừng, chợt sáng chợt tối liên hồi.
Đúng lúc này, Hàn Lập dừng pháp quyết, đưa tay điểm chỉ về phía một hộp ngọc màu trắng trước người.
“Vù!” Một tiếng, hộp ngọc tự động bay đến một bên rồi hiện ra một ít ngân phấn lấp lánh.
Ngón tay Hàn Lập điểm tới, một lượng ngân phấn nhỏ lập tức hoá thành một đạo ngân quang trực tiếp tiến vào đoàn anh hỏa màu xanh trong không trung.
Lập tức hỏa diễm lóe lên những đốm lửa màu bạc, trong nháy mắt Hàn Lập bắt pháp quyết dẫn hoả quang hướng tới tấm da linh thú, lập tức biến nó trở thành một đóa hoa sen bạc, từ từ chuyển động.
Thần sắc của Hàn Lập càng lúc càng ngưng trọng. Hắn bắt đầu điểm chỉ, đem các loại tài liệu xạ nhập vào bên trong anh hoả.
Màu sắc của ngọn lửa đang bao lấy tấm da linh thú từ bạc thành đen, từ đen hóa xanh và cuối cùng khi nó có màu đỏ thì Hàn Lập thở phào một hơi, không tiếp tục cho tài liệu khác vào nữa mà thấp giọng niệm niệm chú ngữ.
Lúc này ở đầu năm ngón tay bắn ra mấy đạo thanh ti trực tiếp đánh tới tấm da linh thú.
Lập tức tấm da linh thú ngừng chuyển động, dưới sự dẫn dắt của thanh ti, bắt đầu rung động lúc nhanh lúc chậm.
Sắc mặt Hàn Lập không chút biểu tình, tiếp tục động tác vừa rồi, trên mặt da thú đột nhiên xuất hiện những tia hắc khi.
Ngay khi tia hắc khí này tiếp xúc với anh hoả màu đỏ bên ngoài thì trong nháy mắt biến mất không còn chút nào cả, còn trong mật thất lại bốc lên mùi xú khí khó ngửi.
Tấm da linh thú này từ từ bị thu nhỏ lại.
Hàn Lập làm như không thấy, cứ duy trì những động tác này liên tục hơn một canh giờ cho đến khi tia hắc khí cuối cùng của tấm da linh thú bị luyện hoá hoàn toàn. Lúc này thần sắc của hắn mới hơi buông lỏng một chút.
Sau khi đem vài loại tài liệu ném vào trong hoả diễm, rồi lại luyện chế thêm một chút nữa, ánh mắt Hàn Lập lóe lên vài cái, bỗng nhiên phất tay về phía hỏa quang.
“Bụp!” Ngọn lửa lập tức biến mất, lúc này trước mặt Hàn Lập xuất hiện một tấm da linh thú màu đỏ như máu, kích cỡ chỉ bằng lòng bàn tay.
Thấy vậy, sắc mặt của Hàn Lập liền lộ ra vẻ hài lòng.
Ngẩng đầu nhìn giao hồn ở trên đầu, Hàn Lập không chút do dự điểm chỉ một cái.
Thanh quang chung quanh Giao hồn lập tức hoá thành từng điểm linh quang biến mất. Mà Giao hồn dường như bị cái gì đó hấp dẫn, trực tiếp bay về phía tấm da linh thú.
“Bụp!” một tiếng, giao hồn đã nhập vào tấm da thú, không còn nhìn thấy bóng dáng đâu nữa.
Nhưng có một việc làm cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn chính là khi ra tới bên ngoài cửa điện thì hắn nhìn thấy Đổng Huyên Nhi.
Không biết nàng ta rời khỏi điện bên bao giờ mà hiện tại đang cúi đầu đứng ở đó, dường như đang nghĩ đến việc gì.
Tu sĩ canh cổng biết nàng ta đi cùng với Vân Lộ lão ma nên mắt nhắm mắt mở, để cho nàng ta đứng ở ngoài cửa điện mà không ai hỏi tới.
Khi Hàn Lập vừa đi ra thì Đổng Huyên Nhi cảm ứng được nên ngẩng đầu nhìn một cái.
Ngay khi thấy được Hàn Lập, sắc mặt nàng ta t lộ ra vẻ cổ quái, tựa hồ không biết phải làm gì, ngoài ra còn thấy phảng phất bộ dáng hơi ganh ghét.
Điều này làm cho Hàn Lập không hiểu gì cả.
Tuy vậy nhưng hắn cũng chẳng có gì để nói với nàng ta. Sau đó Hàn Lập làm ra vẻ như không thấy, đi lướt qua, chậm rãi đi tới một ngã tư đường ở phía xa xa.
Còn Đổng Huyên Nhi thì vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, nhìn chăm chú vào bóng lưng Hàn Lập không nói gì cả.
Sau khi rẽ, cảm thấy không có ánh mắt nhìn tới nữa, lúc này hai hàng lông mày của Hàn Lập khẽ nhíu lại, lắc lắc đầu.
"Chủ nhân, ngươi quen vị nữ tu sĩ kia?" Trong đầu truyền đến lời nói khó hiểu của Ngân Nguyệt.
"Ừm, đó là một người quen cũ lúc trước nhưng quan hệ không được tốt cho lắm!" Hàn Lập thờ ơ trả lời.
"Có đúng như vậy không? Nhưng tiểu tỳ nhìn biểu tình của nàng ta thì dường như quan hệ giữa hai người không phải tầm thường a. Chẳng lẽ là năm đó chủ nhân có gì đó…" Ngân Nguyệt cười hì hì nói đuợc một nửa còn nửa câu sau thì cố ý lấp lửng.
“Đừng nói lung tung! Ta không có một chút hảo cảm nào đối với nàng ta cả. Thậm chí lúc trước còn đối địch với nhau nữa.” Dường như Hàn Lập có chút không hài lòng, hừ lạnh một tiếng nói.
Ngân Nguyệt cười khẽ một tiếng rồi làm mặt quỷ trêu Hàn Lập, sau đó không nói gì thêm nữa.
Kể từ ngày Hàn Lập cứu được Ngân Nguyệt tới nay, hắn không có truy hỏi việc Tử Vân Đấu và Hoa Lam Cổ Bảo bị đoạt cho nên Ngân Nguyệt đối với Hàn Lập thân cận hơn trước rất nhiều.
Mặc dù còn không dám làm càn nhưng cũng tự nhiên hơn một chút.
Tất nhiên Hàn Lập cảm ứng được việc này cho nên hắn cũng tin tưởng nàng hơn. Quan hệ giữa hai người so với lúc trước tốt hơn rất nhiều.
Trở lại căn cứ của Lạc Vân Tông, Hàn Lập đem chuyện đã thương thảo ở đại điện ra nói cho Lữ Lạc nghe hết một lần.
"Sư đệ cần gì phải mạo hiểm tham gia vào đổ chiến kia? Số Canh Tinh đó thực sự trân quý nhưng dù sao cũng là vật ngoại thân. Nếu vạn nhất sư đệ thất thủ thì làm sao?" Lữ Lạc nghe Hàn Lập nói về việc tham gia đổ chiến thì lập tức lộ ra vẻ lo lắng nói.
Hàn Lập mỉm cười, nhẹ giọng nói:
"Lữ sư huynh cứ việc yên tâm. Đệ đồng ý tham gia đổ chiến có nghĩa là đã nắm chắc tới tám chín phần có thể toàn thân trở ra. Nếu không thì đệ đâu có nhanh chóng quyết định như vậy chứ. Thật ra cuộc đại chiến bảy ngày sau, vệc an nguy của các đệ tử, sư đệ không cách nào phân tâm bảo hộ được. Toàn bộ phải nhờ một mình sư huynh gách vác vậy!"
"Khi cuộc chiến bắt đầu, ta sẽ chiếu cố cho môn hạ đệ tử. Sư đệ không cần phân tâm. Nếu sư đệ đã tự tin đối với đổ chiến như thế thì huynh cũng không nói thêm gì nữa. Tuy nhiên để chuẩn bị cho cuộc chiến trước mắt, sư đệ có việc gì cần làm, cứ việc phân phó môn hạ đệ tử là được." Lữ Lạc nghe Hàn Lập nói thế, sắc mặt mới trở nên an tâm hơn một chút.
Hàn Lập mỉm cười, sau khi suy nghĩ một hồi rồi mới chậm rãi nói:
“Để chuẩn bị cho trận đại chiến lần này, đệ cần có một ít tài liệu đặc thù, sợ rằng phải nhờ tới mấy vị sư điệt trợ giúp thu thập một chút.”
Hàn Lập cũng không khách khí, lấy từ trong túi trữ vật ra một cái ngọc giản đã chuẩn bị từ trước giao cho Lữ Lạc.
“Sư đệ yên tâm! Chỉ cần tài liệu có thể tìm được trong Thiên Nhất thành thì ta nhất định sẽ thu thập đủ cho sư đệ.” Sau khi tiếp nhận ngọc giản, Lữ Lạc không chút do dự nói.
Trong lòng Hàn Lập cảm thấy có chút ấm áp, khẽ gật đầu. Sau khi trò chuyện thêm vài câu rồi cáo từ rời đi.
Bên trong ngọc giản mà hắn giao cho Lữ Lạc, ghi lại một số tài liệu phụ trợ cần dùng để luyện chế Hàng Linh Phù.
Trên đường quay về hắn đã nghĩ tới việc này.
Mặc dù với khả năng hiện tại của mình thì việc tham gia đổ chiến kia là không thành vấn đề. Nhưng cẩn thận một chút vẫn hơn, cho nên hắn phải chuẩn bị càng kỹ càng tốt.
Vì vậy Hàn Lập mới nghĩ tới việc sử dụng Hàng Linh Phù.
Bởi đây cũng là một sát chiêu lợi hại mà bây giờ hắn khả năng thực hiện trong mấy ngày ít ỏi này. Việc luyện chế phi kiếm thêm lần nữa và học tập Đại Canh Kiếm Trận căn bản không thể làm được chỉ với thời gian ngắn ngủi như thế.
Việc duy nhất làm cho Hàn Lập phải lo lắng đó là khả năng thành công khi luyện chế ra Hàng Linh Phù.
Lúc đầu hắn muốn tìm mua một cái bút chế linh phù vừa ý, sau đó luyện tập một đoạn thời gian rồi mới bắt tay vào việc chế tạo Hàng Linh phù.
Nhưng xem ra bây giờ đã không còn kịp nữa.
Cho dù xác xuất thành công thấp một chút nhưng hắn cũng muốn thử một lần xem sao. Nếu như luyện chế thành công thì tự nhiên sẽ có được thêm một sát chiêu. Nếu thất bại thì cũng không sao cả.
Dù sao chỉ vọn vẹn có mấy ngày cũng không thể chuẩn bị được cái gì khác mà cũng không thể tự nâng cao tu vi của bản thân được.
Nghĩ như vậy xong, Hàn Lập liền chậm rãi đi vào lầu các nơi cư ngụ.
Sau khi tiến vào phòng ngủ, khoanh chân ngồi xuống giường, không lâu sau đó liền tiến vào trạng thái nhập định.
Thực sự không tệ, mới có vẻn vẹn hai ngày mà tất cả tài liệu Hàn Lập cần đều đã được chuẩn bị hoàn tất.
Hàn Lập thấy vậy trong lòng rất vui vẻ.
Xem ra làm trưởng lão của Lạc Vân Tông hoàn toàn là một việc tốt a.
Đem theo mấy loại tài liệu đó, Hàn Lập lần nữa tiến vào trong mật thất. Hắn đi tới trung tâm của mật thất rồi ngồi xuống, đem tài liệu phụ trợ bày ra trước mặt.
Cuối cùng rồi mới lấy từ túi trữ vật ra một cái bình nhỏ xanh biếc, cẩn thận mở nắp.
“Phốc!” Một tiếng vang lên.
Một đạo quang đoàn màu đỏ như máu từ trong bình bắn ra.
Do đã sớm chuẩn bị nên Hàn Lập không chút bất ngờ, hắn khoát tay một cái, năm ngón tay xoè ra, một bàn tay to xuất hiện trong không trung, thanh quang lấp lóe, tóm lấy huyết sắc quang đoàn rồi giữ lại trong đó.
Sau đó quang hoa lưu chuyển không ngừng, năm ngón tay rung lên, huyết sắt quang đoàn lộ ra rõ nguyên hình.
Đó chính là một con tiểu giao màu đỏ, di chuyển loạn xạ ở trong lòng bàn tay, bộ dáng như muốn thoát ra ngoài.
Thanh quang xung quanh như có như không, khốn trụ lấy giao hồn khiến nó như chim sa vào lồng, căn bản không cách nào thoát được.
Hai mắt Hàn Lập nhíu lại, lam quang từ sâu trong đồng tử lóe lên, quan sát thật kỹ tinh hồn của Độc Giao.
Đừng thấy tiểu giao màu đỏ này vẫy vùng muốn thoát, linh hoạt như khi bị hắn thu vào bình mà đánh giá sai.
Dưới sự trợ giúp của Minh Thanh Linh Nhãn, Hàn Lập lại rõ ràng nhìn thấy sự khác biệt.
Hồn lực trong cơ thể Giao hồn mặc dù vẫn cường đại kinh người nhưng ánh mắt lại tán đi, có đến ba phần bị si ngốc. Việc này cho thấy linh thức đã có dấu hiệu biến mất.
Bây giờ thần trí của Giao hồn đã bị thoái hóa đến mức khi chưa khai mở linh trí. Những cử động chạy trốn vừa rồi cũng chỉ là một loại bản năng sống còn mà thôi.
Hàn Lập khẽ thở dài.
Nghĩ lại lúc đầu nó là Độc giao hóa hình cấp tám, kiêu ngạo ngập trời, thần thông cao thâm. Nhưng hiện nay tinh hồn đã lọt vào tay của chính mình không quá mấy năm mà linh trí đã dần dần biến mất, giờ giống như dã thú vậy.
Đời người thực lên voi xuống chó, khiến người ta cảm khái a! Việc này càng làm cho Hàn Lập âm thầm cảnh giác thêm vì con đường tu tiên quá hung hiểm.
Nếu như có một ngày hắn bị giết, thân thể bị tiêu diệt còn nguyên thần rơi vào tay kẻ địch thì kết quả so với Độc Giao này chắc sẽ không thể nào tốt hơn.
Ngồi tại chỗ im lặng suy tư một hồi, Hàn lập thở dài một tiếng rồi bàn tay rung lên.
Một đoàn thanh quang bao lấy huyết sắc tiểu giao rời khỏi tay, trực tiếp bay về phía đỉnh đầu của hắn, lơ lửng ở trên không trung bất động.
Không quan tâm đến tinh hồn của Độc Giao nữa, Hàn Lập cúi đầu lựa chọn tài liệu, đột nhiên điểm về phía một tấm da thú.
Lập tức khối da linh thú màu xanh chậm rãi bay tới trước ngực Hàn Lập.
Tinh quang trong mắt Hàn Lập chợt loé, hé miệng phun ra một đoàn anh hoả màu xanh, trực tiếp đánh tới tấm da linh thú rồi bao lấy nó vào bên trong nhưng quỷ dị chính là tấm da không bị cháy.
Hai tay Hàn Lập bắt quyết, mười ngón tay chỉ trỏ liên tục, từng đạo từng đạo pháp quyết phóng ra đánh thẳng tới tấm da linh thú.
Anh hỏa lấp lóe không chừng, chợt sáng chợt tối liên hồi.
Đúng lúc này, Hàn Lập dừng pháp quyết, đưa tay điểm chỉ về phía một hộp ngọc màu trắng trước người.
“Vù!” Một tiếng, hộp ngọc tự động bay đến một bên rồi hiện ra một ít ngân phấn lấp lánh.
Ngón tay Hàn Lập điểm tới, một lượng ngân phấn nhỏ lập tức hoá thành một đạo ngân quang trực tiếp tiến vào đoàn anh hỏa màu xanh trong không trung.
Lập tức hỏa diễm lóe lên những đốm lửa màu bạc, trong nháy mắt Hàn Lập bắt pháp quyết dẫn hoả quang hướng tới tấm da linh thú, lập tức biến nó trở thành một đóa hoa sen bạc, từ từ chuyển động.
Thần sắc của Hàn Lập càng lúc càng ngưng trọng. Hắn bắt đầu điểm chỉ, đem các loại tài liệu xạ nhập vào bên trong anh hoả.
Màu sắc của ngọn lửa đang bao lấy tấm da linh thú từ bạc thành đen, từ đen hóa xanh và cuối cùng khi nó có màu đỏ thì Hàn Lập thở phào một hơi, không tiếp tục cho tài liệu khác vào nữa mà thấp giọng niệm niệm chú ngữ.
Lúc này ở đầu năm ngón tay bắn ra mấy đạo thanh ti trực tiếp đánh tới tấm da linh thú.
Lập tức tấm da linh thú ngừng chuyển động, dưới sự dẫn dắt của thanh ti, bắt đầu rung động lúc nhanh lúc chậm.
Sắc mặt Hàn Lập không chút biểu tình, tiếp tục động tác vừa rồi, trên mặt da thú đột nhiên xuất hiện những tia hắc khi.
Ngay khi tia hắc khí này tiếp xúc với anh hoả màu đỏ bên ngoài thì trong nháy mắt biến mất không còn chút nào cả, còn trong mật thất lại bốc lên mùi xú khí khó ngửi.
Tấm da linh thú này từ từ bị thu nhỏ lại.
Hàn Lập làm như không thấy, cứ duy trì những động tác này liên tục hơn một canh giờ cho đến khi tia hắc khí cuối cùng của tấm da linh thú bị luyện hoá hoàn toàn. Lúc này thần sắc của hắn mới hơi buông lỏng một chút.
Sau khi đem vài loại tài liệu ném vào trong hoả diễm, rồi lại luyện chế thêm một chút nữa, ánh mắt Hàn Lập lóe lên vài cái, bỗng nhiên phất tay về phía hỏa quang.
“Bụp!” Ngọn lửa lập tức biến mất, lúc này trước mặt Hàn Lập xuất hiện một tấm da linh thú màu đỏ như máu, kích cỡ chỉ bằng lòng bàn tay.
Thấy vậy, sắc mặt của Hàn Lập liền lộ ra vẻ hài lòng.
Ngẩng đầu nhìn giao hồn ở trên đầu, Hàn Lập không chút do dự điểm chỉ một cái.
Thanh quang chung quanh Giao hồn lập tức hoá thành từng điểm linh quang biến mất. Mà Giao hồn dường như bị cái gì đó hấp dẫn, trực tiếp bay về phía tấm da linh thú.
“Bụp!” một tiếng, giao hồn đã nhập vào tấm da thú, không còn nhìn thấy bóng dáng đâu nữa.
/2449
|