Núi rừng yên ắng, mây đen ép đỉnh, còn gió ——
Dù sao gió mưa cũng không đến được nữa rồi.
Dẫu có thì cũng bị kìm hãm.
Bốc Ninh nhìn sư đệ, sau đó lại ngó sang sư phụ. Trần Bất Đáo hiển nhiên không ngờ người bị mình kéo từ trong cửa ra lại nhỏ xíu như vậy, khuôn mặt hiếm khi lại không chút biểu cảm nào trong một chớp mắt.
Hắn không nói gì, vẻ mặt để lộ một cảm xúc mâu thuẫn pha kèm chút gian xảo. Ít lâu sau, hắn nắm tay người nọ và giật nhẹ một cái.
“Tại sao lại lùn tẹt xuống vậy nè…”
Hắn buông lời than thở như đang tự nói với mình, sau đó khom lưng ngắm nhìn đôi mắt như mắt mèo ấy.
Đồng tử của đôi mắt kia tròn mà đen nhánh, thuần khiết, phản chiếu ra bóng dáng của hắn. Hắn nhìn trong chốc lát rồi thấp giọng hỏi: “Còn nhận ra ta không?”
Cục nhỏ ấy cứ nhìn hắn như thế, bờ môi mím chặt không chút màu máu chẳng hề nhúc nhích.
Thoạt nhìn hệt như đang lặng lẽ giằng co.
Nhưng từ từ, khóe mắt đó hơi ửng đỏ, song vẫn chớp nháy không ngớt trông cực kỳ bướng bỉnh.
Một hồi sau, một giọng nói vang lên giữa cõi tĩnh lặng: “Trần Bất Đáo.”
Bốc Ninh thực sự thở phào nhẹ nhõm vào phút giây này.
Sau đó, hắn lập tức phát hiện bả vai của Trần Bất Đáo thế mà cũng buông lỏng, tóc dài từ nơi ấy trượt xuống, che đi nửa khuôn mặt của người nọ.
Từ góc của hắn thì không nhìn thấy biểu cảm của sư phụ.
Hắn chỉ nghe Trần Bất Đáo đáp một tiếng trầm thấp, ôm lấy người trước mặt và nói: “Chỗ này lạnh lắm, về nhà trước đi.”
***
Lần này, cửa vô tướng mở ở Lũng Tây, vừa khéo cách Ninh Châu hơn ba nghìn dặm.
Người bình thường cần phải chạy xe hơn mười tiếng đồng hồ, nhưng nếu cửa trận được mở, thì cũng chỉ tốn thời gian pha một ấm trà mà thôi.
Trần Bất Đáo bước đi trong cửa trận dài mà đen kịt b, nghe thấy cục nhỏ trong ngực lên tiếng: “Tui đi được.”
Lối đi rất yên tĩnh, loáng thoáng có thể nghe tiếng tán gẫu của bọn Bốc Ninh và Hạ Tiều đằng sau. Áo choàng của Trần Bất Đáo quét nhẹ qua bóng đêm, bước chân không ngừng, cũng chẳng hề để nó xuống, nói rằng: “Chân bé tí thế này thì thôi khó quá bỏ qua đi.”
Không biết là do cảm thấy đó giờ Trần Bất Đáo chưa từng cười hay là vì một lý do nào khác, nếu trước đây mà nghe thấy câu này, Văn Thời tất nhiên sẽ phải nói lại hoặc trả đũa —— giống như vụ cầm con rùa nhỏ trước mặt hướng Trần Bất Đáo năm đó.
Lần này, nó lại không lên tiếng.
Nó chỉ nằm nhoài trên vai Trần Bất Đáo, đàng hoàng đến gần như có thể được coi là dịu dàng, ngoan ngoãn.
Trần Bất Đáo đi được một lát thì chợt hỏi: “Còn nhớ rõ bao nhiêu chuyện?”
Người tuyết nằm úp trên vai có vẻ sắp ngủ tới nơi, một lúc lâu lắc sau mới lẩm bẩm như là trả lời: “Nhớ hết.”
Thực ra thì Trần Bất Đáo biết.
Từ lúc trông thấy đôi mắt ấy và nghe được câu ‘Trần Bất Đáo’ kia, hắn đã biết Văn Thời còn nhớ mọi thứ.
Người được hắn dẫn ra từ trong cửa vô tướng vẫn là người nọ, hoàn chỉnh toàn vẹn, không khác điều chi. Chỉ là cơ thể có phần sai sai, cần phải làm lại từ đầu.
Nhưng hắn vẫn hỏi lại một lần như đang xác nhận.
“Nhớ hết mọi chuyện trong cửa vô tướng luôn à?” Trần Bất Đáo lại mở miệng.
Người trong ngực bỗng cứng đờ.
“Ở trong cửa vô tướng có khó chịu không?” Trần Bất Đáo hỏi.
“… Không khó chịu.”
Văn Thời lặng im mấy giây, sau đó lại nói tiếp: “Không có gì khó để chịu đựng hết, chỉ tốn mỗi một giấc ngủ mà thôi.”
Trần Bất Đáo ôm anh đi một quãng đường rất dài rồi mới mở lời lần nữa: “Vậy em cảm thấy dẫu có đi bao nhiêu lần thì cũng chẳng hề gì, phải không?”
“Vì đợi đến lúc đi ra, em có thể gạt ta là không có gì khó chịu cả, chỉ tốn mỗi một giấc ngủ mà thôi. Em làm vậy vì em chắc cú rằng ta không thể tiến vào cửa vô tướng, không tài nào biết được trong cửa trông ra sao ư?”
“Nếu ta hỏi em trời phạt giáng thân, trần duyên chôn tận là cảm giác gì, liệu em có nói với ta một câu rằng không có gì khó chịu cả, chỉ tốn mỗi một giấc ngủ mà thôi chăng?”
“Văn Thời, ai dạy em cách làm đó vậy?”
Dù vậy, Trần Bất Đáo vẫn nhả ra từng chữ chậm rãi, chẳng qua là ngữ điệu nặng trĩu, vang lên trong bóng tối của cửa trận, càng tôn lên sự vắng vẻ trong không gian vốn đã tĩnh mịch.
Như thể ngay cả hư không cũng bị tắt tiếng và không dám nói nên lời.
Văn Thời cũng không lên tiếng.
Chẳng biết bao lâu trôi qua, Trần Bất Đáo cảm thấy cục nhỏ trong ngực ấy bỗng động đậy, im lìm câm như hến ôm lấy cổ mình. Giống như hồi nhỏ anh luôn cứng đầu và kiên quyết, chỉ có lúc làm chuyện lỗ mãng và không biết nên mở miệng thế nào, anh mới thình lình tỏ vẻ yếu đuối.
Trần Bất Đáo: “…”
Hắn biết quá rõ tính tình của người mà bản thân một tay nuôi lớn. Nếu Văn Thời đứng đây với dáng dấp trưởng thành, anh tất nhiên sẽ ương ngạnh hoặc đớp ngược lại luôn, chứ đời nào mà bày ra được vẻ mặt như thế này.
Lúc bấy giờ cũng do ỷ mình có một dáng vẻ người qua đường chưa cao qua chân hắn thôi.
Trần Bất Đáo quả thực là giận quá hóa cười.
Hắn thực sự cười một tiếng mơ hồ trong họng. Bên trong cửa trận đen thui thùi lùi, bởi vậy không ai có thể nhìn thấy nét mặt của hắn. Cho dù có người trông thấy, cũng không nhất định có thể cảm nhận được nỗi sợ lẫn lộn và khó hiểu ấy.
Dù sao gió mưa cũng không đến được nữa rồi.
Dẫu có thì cũng bị kìm hãm.
Bốc Ninh nhìn sư đệ, sau đó lại ngó sang sư phụ. Trần Bất Đáo hiển nhiên không ngờ người bị mình kéo từ trong cửa ra lại nhỏ xíu như vậy, khuôn mặt hiếm khi lại không chút biểu cảm nào trong một chớp mắt.
Hắn không nói gì, vẻ mặt để lộ một cảm xúc mâu thuẫn pha kèm chút gian xảo. Ít lâu sau, hắn nắm tay người nọ và giật nhẹ một cái.
“Tại sao lại lùn tẹt xuống vậy nè…”
Hắn buông lời than thở như đang tự nói với mình, sau đó khom lưng ngắm nhìn đôi mắt như mắt mèo ấy.
Đồng tử của đôi mắt kia tròn mà đen nhánh, thuần khiết, phản chiếu ra bóng dáng của hắn. Hắn nhìn trong chốc lát rồi thấp giọng hỏi: “Còn nhận ra ta không?”
Cục nhỏ ấy cứ nhìn hắn như thế, bờ môi mím chặt không chút màu máu chẳng hề nhúc nhích.
Thoạt nhìn hệt như đang lặng lẽ giằng co.
Nhưng từ từ, khóe mắt đó hơi ửng đỏ, song vẫn chớp nháy không ngớt trông cực kỳ bướng bỉnh.
Một hồi sau, một giọng nói vang lên giữa cõi tĩnh lặng: “Trần Bất Đáo.”
Bốc Ninh thực sự thở phào nhẹ nhõm vào phút giây này.
Sau đó, hắn lập tức phát hiện bả vai của Trần Bất Đáo thế mà cũng buông lỏng, tóc dài từ nơi ấy trượt xuống, che đi nửa khuôn mặt của người nọ.
Từ góc của hắn thì không nhìn thấy biểu cảm của sư phụ.
Hắn chỉ nghe Trần Bất Đáo đáp một tiếng trầm thấp, ôm lấy người trước mặt và nói: “Chỗ này lạnh lắm, về nhà trước đi.”
***
Lần này, cửa vô tướng mở ở Lũng Tây, vừa khéo cách Ninh Châu hơn ba nghìn dặm.
Người bình thường cần phải chạy xe hơn mười tiếng đồng hồ, nhưng nếu cửa trận được mở, thì cũng chỉ tốn thời gian pha một ấm trà mà thôi.
Trần Bất Đáo bước đi trong cửa trận dài mà đen kịt b, nghe thấy cục nhỏ trong ngực lên tiếng: “Tui đi được.”
Lối đi rất yên tĩnh, loáng thoáng có thể nghe tiếng tán gẫu của bọn Bốc Ninh và Hạ Tiều đằng sau. Áo choàng của Trần Bất Đáo quét nhẹ qua bóng đêm, bước chân không ngừng, cũng chẳng hề để nó xuống, nói rằng: “Chân bé tí thế này thì thôi khó quá bỏ qua đi.”
Không biết là do cảm thấy đó giờ Trần Bất Đáo chưa từng cười hay là vì một lý do nào khác, nếu trước đây mà nghe thấy câu này, Văn Thời tất nhiên sẽ phải nói lại hoặc trả đũa —— giống như vụ cầm con rùa nhỏ trước mặt hướng Trần Bất Đáo năm đó.
Lần này, nó lại không lên tiếng.
Nó chỉ nằm nhoài trên vai Trần Bất Đáo, đàng hoàng đến gần như có thể được coi là dịu dàng, ngoan ngoãn.
Trần Bất Đáo đi được một lát thì chợt hỏi: “Còn nhớ rõ bao nhiêu chuyện?”
Người tuyết nằm úp trên vai có vẻ sắp ngủ tới nơi, một lúc lâu lắc sau mới lẩm bẩm như là trả lời: “Nhớ hết.”
Thực ra thì Trần Bất Đáo biết.
Từ lúc trông thấy đôi mắt ấy và nghe được câu ‘Trần Bất Đáo’ kia, hắn đã biết Văn Thời còn nhớ mọi thứ.
Người được hắn dẫn ra từ trong cửa vô tướng vẫn là người nọ, hoàn chỉnh toàn vẹn, không khác điều chi. Chỉ là cơ thể có phần sai sai, cần phải làm lại từ đầu.
Nhưng hắn vẫn hỏi lại một lần như đang xác nhận.
“Nhớ hết mọi chuyện trong cửa vô tướng luôn à?” Trần Bất Đáo lại mở miệng.
Người trong ngực bỗng cứng đờ.
“Ở trong cửa vô tướng có khó chịu không?” Trần Bất Đáo hỏi.
“… Không khó chịu.”
Văn Thời lặng im mấy giây, sau đó lại nói tiếp: “Không có gì khó để chịu đựng hết, chỉ tốn mỗi một giấc ngủ mà thôi.”
Trần Bất Đáo ôm anh đi một quãng đường rất dài rồi mới mở lời lần nữa: “Vậy em cảm thấy dẫu có đi bao nhiêu lần thì cũng chẳng hề gì, phải không?”
“Vì đợi đến lúc đi ra, em có thể gạt ta là không có gì khó chịu cả, chỉ tốn mỗi một giấc ngủ mà thôi. Em làm vậy vì em chắc cú rằng ta không thể tiến vào cửa vô tướng, không tài nào biết được trong cửa trông ra sao ư?”
“Nếu ta hỏi em trời phạt giáng thân, trần duyên chôn tận là cảm giác gì, liệu em có nói với ta một câu rằng không có gì khó chịu cả, chỉ tốn mỗi một giấc ngủ mà thôi chăng?”
“Văn Thời, ai dạy em cách làm đó vậy?”
Dù vậy, Trần Bất Đáo vẫn nhả ra từng chữ chậm rãi, chẳng qua là ngữ điệu nặng trĩu, vang lên trong bóng tối của cửa trận, càng tôn lên sự vắng vẻ trong không gian vốn đã tĩnh mịch.
Như thể ngay cả hư không cũng bị tắt tiếng và không dám nói nên lời.
Văn Thời cũng không lên tiếng.
Chẳng biết bao lâu trôi qua, Trần Bất Đáo cảm thấy cục nhỏ trong ngực ấy bỗng động đậy, im lìm câm như hến ôm lấy cổ mình. Giống như hồi nhỏ anh luôn cứng đầu và kiên quyết, chỉ có lúc làm chuyện lỗ mãng và không biết nên mở miệng thế nào, anh mới thình lình tỏ vẻ yếu đuối.
Trần Bất Đáo: “…”
Hắn biết quá rõ tính tình của người mà bản thân một tay nuôi lớn. Nếu Văn Thời đứng đây với dáng dấp trưởng thành, anh tất nhiên sẽ ương ngạnh hoặc đớp ngược lại luôn, chứ đời nào mà bày ra được vẻ mặt như thế này.
Lúc bấy giờ cũng do ỷ mình có một dáng vẻ người qua đường chưa cao qua chân hắn thôi.
Trần Bất Đáo quả thực là giận quá hóa cười.
Hắn thực sự cười một tiếng mơ hồ trong họng. Bên trong cửa trận đen thui thùi lùi, bởi vậy không ai có thể nhìn thấy nét mặt của hắn. Cho dù có người trông thấy, cũng không nhất định có thể cảm nhận được nỗi sợ lẫn lộn và khó hiểu ấy.