Giọng nói chiêm chiếp này của Lão Mao làm mọi người tỉnh táo lại.
Hạ Tiều vỗ trán một phát và nói: “À đúng rồi, ngâm thuốc! Bồn tắm! Đợi con một tẹo!”
Bóng dáng thân quen trong nhà càng ngày càng nhiều, cuối cùng cậu cũng chuyển sang trạng thái vui mừng. Như một người trễ nửa nhịp mãi mới nhận ra, thoạt đầu cậu muốn khóc vì mất mà được lại, lúc này mới chính thức bắt đầu muốn cười.
Đó là một kiểu phấn khích từ từ chất đống, đến nỗi nói chuyện mà y chang như đang nhảy nhót. Khi chạy vào nhà vệ sinh, cậu vọt nhanh tới mức phải đưa tay vịn lấy khung cửa mới không có đụng trúng thứ gì.
“Coi chừng đó con ——” Trương Bích Linh nhắc nhở một câu. Dứt lời, bà cũng không kìm nén được ý cười, lầu bầu: “Tốt quá.”
Người này nối bước người kia quay về, vậy thì mọi chuyện đều tốt cả rồi.
Hạ Tiều bước vô nhà vệ sinh, cực kỳ hớn hở định đi đổ nước. Tay cũng sắp chạm lên vòi nước, cậu mới nhận ra số lần sử dụng bồn tắm này có thể đếm được trên đầu ngón tay, chủ yếu là vào hai năm mới chuyển đến đây.
Hồi ấy cậu còn nhỏ tuổi, so với tắm gội, cậu càng thích ngâm bồn. Cậu thường vặn nước cho đầy, ráng lẳng lặng để tứ chi lên để mình nổi lềnh bềnh trên mặt nước. Đương nhiên là… cuối cùng kiểu gì cũng thất bại hết.
Bây giờ nghĩ lại không chỉ đần vãi đái, mà còn hơi sợ, may là ông nội có thể khoan nhượng.
Khi quãng thời gian ấy qua đi, cậu cũng mất hứng thú đối với cái trò ngu ngốc này, cảm thấy tắm gội dễ dàng và bớt phiền hơn. Kể từ đó, cậu chưa bao giờ sử dụng bồn tắm nữa.
Thế thì vấn đề sẽ là ——
Phải làm sao để vệ sinh một chiếc bồn tắm từng được sử dụng nhưng đã nhiều năm rồi chưa dùng tới mới có thể đạt đủ tiêu chuẩn để mà bỏ anh mình vào dưới ánh nhìn chăm chú của Tổ sư gia đây?
Hạ Tiều nằm sấp bên bồn tắm trong chốc lát, cảm thấy thôi thà tụ thú cho rồi.
“Anh ơi ——” cậu gọi một tiếng.
***
Văn Thời nghe thấy tiếng gọi của Tiểu Tiều, nhưng không đáp lời.
Anh vẫn còn ngồi xếp bằng trên giường, mắt đối mắt với Trần Bất Đáo đang khoanh tay, đang nghiêm túc thi hành một sách lược, đó là địch không động đậy thì ta cũng không nhúc nhích.
Trương Bích Linh vẫn là một người biết điều, đứng ngoài của hỏi một câu: “Tiểu Hạ sao rồi con?”
“Úi, thì tại cái bồn tắm này nè.” Giọng Hạ Tiều vọng tới, “Con cảm thấy tốt nhất là Tổ sư gia và anh con nên tới coi thử một cái ạ…”
Lão Mao bay sang đó trước.
Trần Bất Đáo rốt cuộc cũng ngoái đầu nhìn sang phía ấy.
Vị nào đó trên giường lập tức nghiêm mặt cẩn thận ngừng di chuyển rồi bấm dây rối trên ngón tay đến chết.
Đợi anh bấm xong và ngước mắt ngó lên —— Trần Bất Đáo đang nửa rũ mắt nhìn mình.
Văn Thời: “…”
Anh có thể cảm giác được Trần Bất Đáo muốn cười, nhưng không thực sự bật cười, mà chỉ đứng thẳng người dậy, vươn tay về phía anh và nói: “Mắt tròn xoe như thế thì đừng có trừng, chẳng có chút khí thế nào đâu. Đi, đi coi thử em trai em bị gì rồi nào.”
Thân là một người đứng ngoài hóng hớt, Bốc Ninh chứng kiến tiểu sư đệ mini của mình bày ra chiêu nói một đằng làm một nẻo y theo sách giáo khoa —— trên mặt ghi là ‘tui hông bằng lòng mà cũng không cam tâm’, tay thì lại đưa ra đàng hoàng.
Trần Bất Đáo dắt anh xuống giường.
Lúc hai người nọ đi ngang qua trước mặt, Bốc Ninh lặng lẽ nhìn đỉnh đầu của Văn Thời trong phút chốc…
Nếu mà nói không hề ngứa tay thì chắc chắn là giả, nhưng hắn biết rõ lễ nghĩa cơ bản ——
Nói thì chậm mà xảy ra lại nhanh! Chỉ thấy Chu Húc đột nhiên lách lão tổ Bốc Ninh ra chỗ khác rồi giơ tay sờ đầu Văn Thời với tư thế sét đánh không kịp che tai! Sau đó lại co đầu rút cổ bằng tốc độ lẹ như chớp và tặng lại chủ vị cho nửa kia của mình.
Bốc Ninh: “…”
Ta ——
Chỉ có thể nói là tay người thiếu gắn kết, bởi vậy phải xem có can đảm làm chuyện xấu hay không thôi.
Tóm lại, ngay khoảnh khắc này, cả biệt thự Thẩm gia đều im re.
Văn Thời ngoảnh đầu lại với vẻ mặt vô cảm.
Bốc Ninh đã lùi về sau hơn một trượng chỉ trong tích tắc, lưng tựa lên tường chắp tay với anh: “Sư đệ, thực sự không phải huynh đâu.”
Nếu không có hạn chế của vách tường, hắn đã có thể lui xa tám dặm.
Hắn vái xong rồi vừa nhìn lên thì lại đối diện trước ánh mắt của sư phụ Trần Bất Đáo, còn trông thấy cả dây rối đã giương ra tức thì trên đầu ngón tay của sư đệ.
“…”
Chu Húc đang đâm nghìn dao.
Bốc Ninh lập tức lại vái một cái thật sâu rồi nói: “Để huynh giảng đạo với nó.”
Vừa dứt lời, hắn lập tức đứng im.
Phàm nhân gọi đây là ‘hồn bay lên cao’, thực ra là thể xác tạm thời không ai trông coi, linh tướng trong thân thể thì đang ‘oánh lộn’.
Sau đó của sau đó, thỉnh thoảng Chu-gan-chó-ngút-trời-Húc sẽ kể với người ta về cuộc mạo hiểm đầy kích thích này, rằng: “… Tại vì con sờ đầu lão tổ Văn Thời, Bốc Ninh đã nổi trận lôi đình.”
Câu này khỏi cần nghĩ kỹ, chữ nào chữ nấy cũng đều tỏ tường.
Trương Nhã Lâm làm rớt chén tại chỗ, hỏi bể giọng: “Con sờ đầu ai cơ???”
Móng tay sơn màu đỏ của Trương Lam run rẩy trên tay Tiểu Hắc: “Con nói ai nổi trận lôi đình cơ???”
Về sau nữa, ‘Bốc Ninh nổi trận lôi đình’ trở thành một cố sự.
Dù sao hầu như trong mắt của tất cả mọi người, lão tổ Bốc Ninh nhã nhặn đời này cũng không thể có chút liên quan gì đến một chữ nào trong cụm ‘nổi trận lôi đình’ cả.
Hạ Tiều vỗ trán một phát và nói: “À đúng rồi, ngâm thuốc! Bồn tắm! Đợi con một tẹo!”
Bóng dáng thân quen trong nhà càng ngày càng nhiều, cuối cùng cậu cũng chuyển sang trạng thái vui mừng. Như một người trễ nửa nhịp mãi mới nhận ra, thoạt đầu cậu muốn khóc vì mất mà được lại, lúc này mới chính thức bắt đầu muốn cười.
Đó là một kiểu phấn khích từ từ chất đống, đến nỗi nói chuyện mà y chang như đang nhảy nhót. Khi chạy vào nhà vệ sinh, cậu vọt nhanh tới mức phải đưa tay vịn lấy khung cửa mới không có đụng trúng thứ gì.
“Coi chừng đó con ——” Trương Bích Linh nhắc nhở một câu. Dứt lời, bà cũng không kìm nén được ý cười, lầu bầu: “Tốt quá.”
Người này nối bước người kia quay về, vậy thì mọi chuyện đều tốt cả rồi.
Hạ Tiều bước vô nhà vệ sinh, cực kỳ hớn hở định đi đổ nước. Tay cũng sắp chạm lên vòi nước, cậu mới nhận ra số lần sử dụng bồn tắm này có thể đếm được trên đầu ngón tay, chủ yếu là vào hai năm mới chuyển đến đây.
Hồi ấy cậu còn nhỏ tuổi, so với tắm gội, cậu càng thích ngâm bồn. Cậu thường vặn nước cho đầy, ráng lẳng lặng để tứ chi lên để mình nổi lềnh bềnh trên mặt nước. Đương nhiên là… cuối cùng kiểu gì cũng thất bại hết.
Bây giờ nghĩ lại không chỉ đần vãi đái, mà còn hơi sợ, may là ông nội có thể khoan nhượng.
Khi quãng thời gian ấy qua đi, cậu cũng mất hứng thú đối với cái trò ngu ngốc này, cảm thấy tắm gội dễ dàng và bớt phiền hơn. Kể từ đó, cậu chưa bao giờ sử dụng bồn tắm nữa.
Thế thì vấn đề sẽ là ——
Phải làm sao để vệ sinh một chiếc bồn tắm từng được sử dụng nhưng đã nhiều năm rồi chưa dùng tới mới có thể đạt đủ tiêu chuẩn để mà bỏ anh mình vào dưới ánh nhìn chăm chú của Tổ sư gia đây?
Hạ Tiều nằm sấp bên bồn tắm trong chốc lát, cảm thấy thôi thà tụ thú cho rồi.
“Anh ơi ——” cậu gọi một tiếng.
***
Văn Thời nghe thấy tiếng gọi của Tiểu Tiều, nhưng không đáp lời.
Anh vẫn còn ngồi xếp bằng trên giường, mắt đối mắt với Trần Bất Đáo đang khoanh tay, đang nghiêm túc thi hành một sách lược, đó là địch không động đậy thì ta cũng không nhúc nhích.
Trương Bích Linh vẫn là một người biết điều, đứng ngoài của hỏi một câu: “Tiểu Hạ sao rồi con?”
“Úi, thì tại cái bồn tắm này nè.” Giọng Hạ Tiều vọng tới, “Con cảm thấy tốt nhất là Tổ sư gia và anh con nên tới coi thử một cái ạ…”
Lão Mao bay sang đó trước.
Trần Bất Đáo rốt cuộc cũng ngoái đầu nhìn sang phía ấy.
Vị nào đó trên giường lập tức nghiêm mặt cẩn thận ngừng di chuyển rồi bấm dây rối trên ngón tay đến chết.
Đợi anh bấm xong và ngước mắt ngó lên —— Trần Bất Đáo đang nửa rũ mắt nhìn mình.
Văn Thời: “…”
Anh có thể cảm giác được Trần Bất Đáo muốn cười, nhưng không thực sự bật cười, mà chỉ đứng thẳng người dậy, vươn tay về phía anh và nói: “Mắt tròn xoe như thế thì đừng có trừng, chẳng có chút khí thế nào đâu. Đi, đi coi thử em trai em bị gì rồi nào.”
Thân là một người đứng ngoài hóng hớt, Bốc Ninh chứng kiến tiểu sư đệ mini của mình bày ra chiêu nói một đằng làm một nẻo y theo sách giáo khoa —— trên mặt ghi là ‘tui hông bằng lòng mà cũng không cam tâm’, tay thì lại đưa ra đàng hoàng.
Trần Bất Đáo dắt anh xuống giường.
Lúc hai người nọ đi ngang qua trước mặt, Bốc Ninh lặng lẽ nhìn đỉnh đầu của Văn Thời trong phút chốc…
Nếu mà nói không hề ngứa tay thì chắc chắn là giả, nhưng hắn biết rõ lễ nghĩa cơ bản ——
Nói thì chậm mà xảy ra lại nhanh! Chỉ thấy Chu Húc đột nhiên lách lão tổ Bốc Ninh ra chỗ khác rồi giơ tay sờ đầu Văn Thời với tư thế sét đánh không kịp che tai! Sau đó lại co đầu rút cổ bằng tốc độ lẹ như chớp và tặng lại chủ vị cho nửa kia của mình.
Bốc Ninh: “…”
Ta ——
Chỉ có thể nói là tay người thiếu gắn kết, bởi vậy phải xem có can đảm làm chuyện xấu hay không thôi.
Tóm lại, ngay khoảnh khắc này, cả biệt thự Thẩm gia đều im re.
Văn Thời ngoảnh đầu lại với vẻ mặt vô cảm.
Bốc Ninh đã lùi về sau hơn một trượng chỉ trong tích tắc, lưng tựa lên tường chắp tay với anh: “Sư đệ, thực sự không phải huynh đâu.”
Nếu không có hạn chế của vách tường, hắn đã có thể lui xa tám dặm.
Hắn vái xong rồi vừa nhìn lên thì lại đối diện trước ánh mắt của sư phụ Trần Bất Đáo, còn trông thấy cả dây rối đã giương ra tức thì trên đầu ngón tay của sư đệ.
“…”
Chu Húc đang đâm nghìn dao.
Bốc Ninh lập tức lại vái một cái thật sâu rồi nói: “Để huynh giảng đạo với nó.”
Vừa dứt lời, hắn lập tức đứng im.
Phàm nhân gọi đây là ‘hồn bay lên cao’, thực ra là thể xác tạm thời không ai trông coi, linh tướng trong thân thể thì đang ‘oánh lộn’.
Sau đó của sau đó, thỉnh thoảng Chu-gan-chó-ngút-trời-Húc sẽ kể với người ta về cuộc mạo hiểm đầy kích thích này, rằng: “… Tại vì con sờ đầu lão tổ Văn Thời, Bốc Ninh đã nổi trận lôi đình.”
Câu này khỏi cần nghĩ kỹ, chữ nào chữ nấy cũng đều tỏ tường.
Trương Nhã Lâm làm rớt chén tại chỗ, hỏi bể giọng: “Con sờ đầu ai cơ???”
Móng tay sơn màu đỏ của Trương Lam run rẩy trên tay Tiểu Hắc: “Con nói ai nổi trận lôi đình cơ???”
Về sau nữa, ‘Bốc Ninh nổi trận lôi đình’ trở thành một cố sự.
Dù sao hầu như trong mắt của tất cả mọi người, lão tổ Bốc Ninh nhã nhặn đời này cũng không thể có chút liên quan gì đến một chữ nào trong cụm ‘nổi trận lôi đình’ cả.