Tạ Vấn cầm hoa trên tay, thấy cánh hoa cuộn lại và héo úa khi chỉ vừa đụng vào tay mình, chẳng mấy chốc đã biến thành một vật chết màu nâu hạt dẻ, ngón tay bóp nhẹ một cái đã rời ra.
Hắn rủ mắt nhìn vật chết trong tay, không biết đang nghĩ gì.
Một lúc lâu sau, hắn ngước mắt lên, lại thấy Văn Thời đang nhíu mày nhìn mình.
Tạ Vấn giấu mu bàn tay ra sau lưng, đứng ở khoảng cách vài bước giữa những nhánh hoa và hỏi anh: “Tôi đã làm chuyện xấu gì mà cậu phải nhìn tôi như thế?”
“…”
Văn Thời hơi mím môi.
Thực ra anh chỉ ngoảnh đầu nhìn thôi. Nhưng đối phương đã hỏi như vậy, anh đành nghiêm mặt nói: “Có chút chuyện cần hỏi anh.”
Tạ Vấn: “Chuyện gì?”
Văn Thời: “…”
Chờ tôi nghĩ ra đã.
Cũng may là anh phản ứng mau, gần như không ngập ngừng bao lâu mà đã nghĩ ra một điều: “Quần áo của anh đâu?”
Tạ Vấn cúi đầu nghiêm túc nhìn mình một cái —— quần áo đầy đủ hết mà.
…
Văn Thời phục luôn: “Ý tôi là chiếc áo khoác đen anh gấp để trên tay.”
Lúc này có vẻ như Tạ Vấn mới nhớ tới chiếc áo khoác kia: “À, cái đó hả? Chắc là rối loạn quá nên quên ở đâu mất rồi.”
“Anh không đi tìm à?”
“Kệ đi.” Tạ Vấn nói không quá để ý: “Không phải thứ gì quan trọng cả, mất thì mua lại thôi.”
Văn Thời đang nghèo rớt mồng tơi, không thể hiểu nổi kiểu sống xa hoa mất thì thôi này của hắn.
Thấy chân mày của anh nhíu chặt hơn, Tạ Vấn lại đề nghị: “Không thôi cậu đi vào trong núi tìm với tôi đi? Nhưng ngọn núi này hơi rộng đấy nhé.”
Mơ tiếp đi diễm, ngọn núi này đâu chỉ hơi rộng thôi đâu?
Văn Thời xoay đầu đi mất.
Tạ Vấn đứng sau cười cười, song lại ho khan vài cái, gần đây họng của hắn ngày càng khó chịu hơn, có vẻ cơ thể cũng đã đang kém dần.
Dù hàng xóm bạn bè tới đưa Thẩm Kiều không quen hắn, nhưng vẫn quan tâm hỏi vài câu: “Bị ốm hả? Đã bệnh mà còn đi vô núi nữa, trong núi lạnh lắm.”
Tạ Vấn phất tay sơ sơ, tỏ vẻ mình không sao.
Dù hắn nói chuyện chẳng có câu nào đứng đắn, nôm lại thật sự là một người tốt tính, nhưng mà…
Lúc quẹo dọc theo đường núi, Văn Thời vẫn không nhịn được phải quay đầu lại lần nữa.
Anh thấy Tạ Vấn ôm miệng ho khụ khụ vài tiếng. Khi đi ngang qua một gốc cây, hắn vứt đi thứ gì đó trong tay. Mặt mày của hắn trắng bệch, lộ ra vẻ tái nhợt đầy ốm yếu, không thể nhìn ra bất cứ cảm xúc nào, nhưng trông khá buồn tẻ.
Văn Thời hơi sửng sốt rồi mới nhớ ra, chắc đó là đóa hoa mà hắn đã hứng trước đó.
Vì mới rời khỏi lồng, Văn Thời đang thấy vừa mệt vừa đói, rất khó để đọng khí. Nhưng anh vẫn lấy lại bình tĩnh và thử nhìn linh tướng của Tạ Vấn.
Vừa nhắm mắt lại, anh đã thấy được tầng sát khí ngất trời.
Còn hừng hực hơn lúc mới gặp gấp vài lần nữa. Sát khí đang nhe nanh múa vuốt, linh hồn yêu tà nồng nặc mà lại mãnh liệt, sương đen trốn tới khắp hướng. Những cây hoa phát ra tia sáng đó đều sạm xuống như đang thoi thóp.
Trong đầu Văn Thời vang lên một tiếng ‘ong’, đột ngột mở choàng mắt ra.
Cảnh tượng đó lại biến mất, Tạ Vấn vẫn buông mắt đi xuống chân núi với dáng vẻ dịu dàng ấy.
Xe buýt đậu dưới chân núi, mọi người lục tục đi tới.
Hạ Tiều không còn khóc nữa, nhưng cũng chẳng nói lời nào. Đôi mắt sưng dữ dội, chỉ đứng ngơ ngác như thế. Cô chú hàng xóm thấy không nỡ, nửa đỡ nửa túm cậu thẳng lên xe rồi đưa vào chỗ ngồi yên.
Một lúc lâu sau, con ngươi đờ đẫn của cậu mới xoay một cái, nghẹn giọng nói: “Anh Văn đâu ạ?”
Thím Lưu gần nhà ngồi ngay sau lưng cậu. Lâu rồi chưa thấy xấp nhỏ choai choai khóc như thế này, bà vỗ vai Hạ Tiều, chỉ ra ngoài cửa sổ và bảo: “Đang đi tới, à không, đang nói chuyện.”
Hạ Tiều hơi rề rà đưa mắt nhìn sang.
Chỉ thấy Văn Thời đứng cách ven đường vài bước, đang trò chuyện với Tạ Vấn vừa đi xuống núi…
Chủ yếu là Tạ Vấn nói, Văn Thời đứng nghe.
Có lẽ là ảo giác, Hạ Tiều thấy khoảng cách giữa hai người hơi xa, dù sao vẫn xa hơn khoảng cách khi người bình thường nói chuyện với nhau, thể hiện một cảm giác xa lạ và trốn tránh nhỏ bé.
Đương nhiên, Hạ Tiều không hề biết tại sao, chỉ cảm thấy kỳ quái thôi.
Tạ Vấn chỉ nói vài câu rồi phất tay với Văn Thời, sau đó lại đi về một hướng khác, mà Văn Thời thì bước về phía xe buýt.
Chân anh dài, nắm lấy tay vịn bước hai bước lên bốn bậc thang, ngồi xuống bên cạnh Hạ Tiều với một vẻ mặt vô cảm.
Tài xế ngậm điếu thuốc, quay đầu hỏi: “Khởi hành chưa? Còn thiếu ai nữa không?”
Văn Thời nói: “Không, đi thôi.”
Hạ Tiều hơi ngẩn người, bên thím Lưu thì sốt sắng hơn, chỉ tới bóng dáng đằng xa của Tạ Vấn và nói: “Còn cậu ấy thì sao? Người bạn của hai con đó, cậu ấy không lên xe hả?”
“Anh ta sẽ không lên xe.” Văn Thời nói.
“Tại sao?”
“Có việc, đi trước.” Văn Thời nói.
Hạ Tiều nhìn trộm Văn Thời một cái. Dù anh Văn của cậu luôn bày ra vẻ mặt lạnh lùng như thế, nói chuyện cũng rất súc tích. Nhưng cậu vẫn cảm nhận được rằng tâm trạng lúc này của Văn Thời không ổn cho lắm.
“Anh Văn, anh sao vậy?” Hạ Tiều cũng không có tinh thần gì, nhưng vẫn hỏi một câu.
Văn Thời ngước mắt lên, chưa hiểu ý cậu: “Cái gì?”
“Ý là…” Hạ Tiều chọn từ trong sự đắn đo, chậm rãi hỏi, “Tạ Vấn đã nói gì vậy anh? Trông anh không vui cho lắm.”
Văn Thời hơi nhíu mày, nhìn cậu bằng một ánh mắt ‘chú mày đang nói mớ gì đó’: “Hả?”
Hạ Tiều lại rụt về, héo úa dựa lên cửa sổ xe: “Không có gì hết anh, em nhìn lầm thôi, coi như em chưa nói gì cả.”
Hắn rủ mắt nhìn vật chết trong tay, không biết đang nghĩ gì.
Một lúc lâu sau, hắn ngước mắt lên, lại thấy Văn Thời đang nhíu mày nhìn mình.
Tạ Vấn giấu mu bàn tay ra sau lưng, đứng ở khoảng cách vài bước giữa những nhánh hoa và hỏi anh: “Tôi đã làm chuyện xấu gì mà cậu phải nhìn tôi như thế?”
“…”
Văn Thời hơi mím môi.
Thực ra anh chỉ ngoảnh đầu nhìn thôi. Nhưng đối phương đã hỏi như vậy, anh đành nghiêm mặt nói: “Có chút chuyện cần hỏi anh.”
Tạ Vấn: “Chuyện gì?”
Văn Thời: “…”
Chờ tôi nghĩ ra đã.
Cũng may là anh phản ứng mau, gần như không ngập ngừng bao lâu mà đã nghĩ ra một điều: “Quần áo của anh đâu?”
Tạ Vấn cúi đầu nghiêm túc nhìn mình một cái —— quần áo đầy đủ hết mà.
…
Văn Thời phục luôn: “Ý tôi là chiếc áo khoác đen anh gấp để trên tay.”
Lúc này có vẻ như Tạ Vấn mới nhớ tới chiếc áo khoác kia: “À, cái đó hả? Chắc là rối loạn quá nên quên ở đâu mất rồi.”
“Anh không đi tìm à?”
“Kệ đi.” Tạ Vấn nói không quá để ý: “Không phải thứ gì quan trọng cả, mất thì mua lại thôi.”
Văn Thời đang nghèo rớt mồng tơi, không thể hiểu nổi kiểu sống xa hoa mất thì thôi này của hắn.
Thấy chân mày của anh nhíu chặt hơn, Tạ Vấn lại đề nghị: “Không thôi cậu đi vào trong núi tìm với tôi đi? Nhưng ngọn núi này hơi rộng đấy nhé.”
Mơ tiếp đi diễm, ngọn núi này đâu chỉ hơi rộng thôi đâu?
Văn Thời xoay đầu đi mất.
Tạ Vấn đứng sau cười cười, song lại ho khan vài cái, gần đây họng của hắn ngày càng khó chịu hơn, có vẻ cơ thể cũng đã đang kém dần.
Dù hàng xóm bạn bè tới đưa Thẩm Kiều không quen hắn, nhưng vẫn quan tâm hỏi vài câu: “Bị ốm hả? Đã bệnh mà còn đi vô núi nữa, trong núi lạnh lắm.”
Tạ Vấn phất tay sơ sơ, tỏ vẻ mình không sao.
Dù hắn nói chuyện chẳng có câu nào đứng đắn, nôm lại thật sự là một người tốt tính, nhưng mà…
Lúc quẹo dọc theo đường núi, Văn Thời vẫn không nhịn được phải quay đầu lại lần nữa.
Anh thấy Tạ Vấn ôm miệng ho khụ khụ vài tiếng. Khi đi ngang qua một gốc cây, hắn vứt đi thứ gì đó trong tay. Mặt mày của hắn trắng bệch, lộ ra vẻ tái nhợt đầy ốm yếu, không thể nhìn ra bất cứ cảm xúc nào, nhưng trông khá buồn tẻ.
Văn Thời hơi sửng sốt rồi mới nhớ ra, chắc đó là đóa hoa mà hắn đã hứng trước đó.
Vì mới rời khỏi lồng, Văn Thời đang thấy vừa mệt vừa đói, rất khó để đọng khí. Nhưng anh vẫn lấy lại bình tĩnh và thử nhìn linh tướng của Tạ Vấn.
Vừa nhắm mắt lại, anh đã thấy được tầng sát khí ngất trời.
Còn hừng hực hơn lúc mới gặp gấp vài lần nữa. Sát khí đang nhe nanh múa vuốt, linh hồn yêu tà nồng nặc mà lại mãnh liệt, sương đen trốn tới khắp hướng. Những cây hoa phát ra tia sáng đó đều sạm xuống như đang thoi thóp.
Trong đầu Văn Thời vang lên một tiếng ‘ong’, đột ngột mở choàng mắt ra.
Cảnh tượng đó lại biến mất, Tạ Vấn vẫn buông mắt đi xuống chân núi với dáng vẻ dịu dàng ấy.
Xe buýt đậu dưới chân núi, mọi người lục tục đi tới.
Hạ Tiều không còn khóc nữa, nhưng cũng chẳng nói lời nào. Đôi mắt sưng dữ dội, chỉ đứng ngơ ngác như thế. Cô chú hàng xóm thấy không nỡ, nửa đỡ nửa túm cậu thẳng lên xe rồi đưa vào chỗ ngồi yên.
Một lúc lâu sau, con ngươi đờ đẫn của cậu mới xoay một cái, nghẹn giọng nói: “Anh Văn đâu ạ?”
Thím Lưu gần nhà ngồi ngay sau lưng cậu. Lâu rồi chưa thấy xấp nhỏ choai choai khóc như thế này, bà vỗ vai Hạ Tiều, chỉ ra ngoài cửa sổ và bảo: “Đang đi tới, à không, đang nói chuyện.”
Hạ Tiều hơi rề rà đưa mắt nhìn sang.
Chỉ thấy Văn Thời đứng cách ven đường vài bước, đang trò chuyện với Tạ Vấn vừa đi xuống núi…
Chủ yếu là Tạ Vấn nói, Văn Thời đứng nghe.
Có lẽ là ảo giác, Hạ Tiều thấy khoảng cách giữa hai người hơi xa, dù sao vẫn xa hơn khoảng cách khi người bình thường nói chuyện với nhau, thể hiện một cảm giác xa lạ và trốn tránh nhỏ bé.
Đương nhiên, Hạ Tiều không hề biết tại sao, chỉ cảm thấy kỳ quái thôi.
Tạ Vấn chỉ nói vài câu rồi phất tay với Văn Thời, sau đó lại đi về một hướng khác, mà Văn Thời thì bước về phía xe buýt.
Chân anh dài, nắm lấy tay vịn bước hai bước lên bốn bậc thang, ngồi xuống bên cạnh Hạ Tiều với một vẻ mặt vô cảm.
Tài xế ngậm điếu thuốc, quay đầu hỏi: “Khởi hành chưa? Còn thiếu ai nữa không?”
Văn Thời nói: “Không, đi thôi.”
Hạ Tiều hơi ngẩn người, bên thím Lưu thì sốt sắng hơn, chỉ tới bóng dáng đằng xa của Tạ Vấn và nói: “Còn cậu ấy thì sao? Người bạn của hai con đó, cậu ấy không lên xe hả?”
“Anh ta sẽ không lên xe.” Văn Thời nói.
“Tại sao?”
“Có việc, đi trước.” Văn Thời nói.
Hạ Tiều nhìn trộm Văn Thời một cái. Dù anh Văn của cậu luôn bày ra vẻ mặt lạnh lùng như thế, nói chuyện cũng rất súc tích. Nhưng cậu vẫn cảm nhận được rằng tâm trạng lúc này của Văn Thời không ổn cho lắm.
“Anh Văn, anh sao vậy?” Hạ Tiều cũng không có tinh thần gì, nhưng vẫn hỏi một câu.
Văn Thời ngước mắt lên, chưa hiểu ý cậu: “Cái gì?”
“Ý là…” Hạ Tiều chọn từ trong sự đắn đo, chậm rãi hỏi, “Tạ Vấn đã nói gì vậy anh? Trông anh không vui cho lắm.”
Văn Thời hơi nhíu mày, nhìn cậu bằng một ánh mắt ‘chú mày đang nói mớ gì đó’: “Hả?”
Hạ Tiều lại rụt về, héo úa dựa lên cửa sổ xe: “Không có gì hết anh, em nhìn lầm thôi, coi như em chưa nói gì cả.”