Cái kiểu mồm nhanh hơn não này đáng xấu hổ quá.
Đương nhiên là Văn Thời không định giải thích ngọn nguồn về mình cho người nọ, chỉ đành cầu nguyện Tạ Vấn là một chiếc gối thêu hoa(*) được mỗi vẻ ngoài, chứ không hiểu cái câu bị cậu nói hớ này.
(*) gối thêu hoa: đẹp ngoài trong trống rỗng, bảnh trai nhưng không có học thức.
Ai dè gối thêu hoa lại bảo: “Cậu không gắp miếng nào từ chiếc nồi to đùng hồi nãy mà lại ăn thứ này?”
Văn Thời: “…”
Sao anh lại thông minh đến vậy chứ…
Anh không phải kiểu người vòng vo, nhất thời không tìm ra lời đáp trả, chỉ có thể nghiêm mặt giằng co với Tạ Vấn, định đánh lùi quân địch bằng ánh mắt.
Nhưng quân địch không lùi mà lại tiến tới: “Trở nên như thế từ khi nào?”
Văn Thời quyết định đầu hàng, anh cảm thấy Tạ Vấn khắc mình.
“Một khoảng thời gian rồi.” Anh nói.
Thực ra hồi xửa xừa xưa, anh vẫn có thể ăn cơm bình thường. Trạng thái này tiếp diễn rất lâu, mãi đến một lần bước khỏi cửa vô tướng nọ, anh mới dần có thay đổi.
Thẩm Kiều trơ mắt nhìn anh từ một tín đồ thích ăn, nhất là đồ ngọt, biến thành một kẻ chẳng ăn gì hết.
Cũng may là quá trình này diễn ra lần lượt từng bước, anh vẫn có thời gian để chuẩn bị, cũng không bị người khác phát hiện.
Lần này lại bước ra khỏi cửa vô tướng, anh không chỉ không trữ thứ gì, mà trạng thái còn tệ hơn, cuối cùng vẫn không thể che giấu.
Nhìn đi, không phải anh đang bị thức ăn phát hiện ra đây sao?
Thức ăn còn nhíu mày nữa…
Tuy chưa quen được bao lâu, nhưng Tạ Vấn luôn khoác lên dáng vẻ hay cười tủm tỉm. Đây là lần đầu tiên hắn cau mày như vậy, Văn Thời không hiểu ý hắn cho mấy.
Nhưng dưới góc độ tâm lý của người bình thường, lỡ có người ăn mình, nếu không sợ chết khiếp thì sẽ bài xích, dù thế nào cũng không phải là ngạc nhiên mừng rỡ được.
Văn Thời không để ý đến điều này lắm đâu, chỉ bỗng thấy hơi buồn tẻ thôi.
Anh đưa mắt sang hướng khác, liếc thoáng qua hành lang ngắn. Lão Mao đang cào tường gãi đầu ở bên kia, coi bộ là muốn thúc giục nhưng lại không dám làm vậy.
“Nhân viên của tiệm đang đợi anh kìa.” Văn Thời tiện tay chỉ sang, không chờ Tạ Vấn mở miệng, bản thân đã tự mình bước ra.
“Đi ra rồi.”
“Cuối cùng cũng đi ra rồi.”
Hai chị em sinh đôi cùng thốt lên, kẻ xướng người hoạ rộn ràng.
Hai cô đã đổi chỗ từ lúc nào không hay, mỗi người một bên, kẹp Hạ Tiều chính giữa.
Hạ Tiều cầm đũa đỏ mắt chờ mong Văn Thời, dáng vẻ nhỏ yếu bất lực: “Anh Văn.”
“Ăn thêm chút đi.”
“Đúng vậy, anh ăn thêm chút nữa đi.”
Hai cô gái cùng chỉ vào nồi đồng và nói với Văn Thời.
“Không cần, tôi no rồi.” Văn Thời nói.
“Anh no rồi hả?” Hạ Tiều lập tức khiếp sợ. Cậu ráng tiêu hóa ý trong câu nói của Văn Thời, duỗi cổ nhìn vô hành lang ngắn.
Dáng điệu đó làm Văn Thời có vẻ như là yêu quái chuyên hút tinh khí của thư sinh. Rõ ràng nhìn phong thái khí chất, Tạ Vấn mới giống yêu quái hơn.
“Cậu ăn xong chưa?” Văn Thời vỗ lên lưng cậu một cái, nói không mặn không nhạt: “Ăn xong thì đi.”
“Chưa gì đã đi rồi hả?”
“Không thôi em đừng đi, ở lại tiệm giúp tụi chị nha.”
Hai cô gái đó lại bắt đầu trêu Hạ Tiều. Cậu vội từ chối liên miên, ngoài miệng thì nói “Dạ cảm ơn, em đã ăn rất no nê ạ”, nhưng cơ thể lại thành thật co rúc sau lưng Văn Thời, đi theo anh mình xuống lầu.
Hai chị em sinh đôi như kẻ điên, mới nãy còn ríu rít rất ầm ĩ, lúc này đã ngừng lại.
Một cô múc muỗng canh nuốt một hớp, chẹp miệng khẽ nói: “Cậu ấy thay đổi quá nhiều. Em còn tưởng tay nghề của tụi mình nát rồi chứ. Nhưng mùi vị ngon thế mà, sao giờ cậu ấy lại chẳng ăn chút gì hết vậy cà?”
Đương nhiên là Văn Thời không định giải thích ngọn nguồn về mình cho người nọ, chỉ đành cầu nguyện Tạ Vấn là một chiếc gối thêu hoa(*) được mỗi vẻ ngoài, chứ không hiểu cái câu bị cậu nói hớ này.
(*) gối thêu hoa: đẹp ngoài trong trống rỗng, bảnh trai nhưng không có học thức.
Ai dè gối thêu hoa lại bảo: “Cậu không gắp miếng nào từ chiếc nồi to đùng hồi nãy mà lại ăn thứ này?”
Văn Thời: “…”
Sao anh lại thông minh đến vậy chứ…
Anh không phải kiểu người vòng vo, nhất thời không tìm ra lời đáp trả, chỉ có thể nghiêm mặt giằng co với Tạ Vấn, định đánh lùi quân địch bằng ánh mắt.
Nhưng quân địch không lùi mà lại tiến tới: “Trở nên như thế từ khi nào?”
Văn Thời quyết định đầu hàng, anh cảm thấy Tạ Vấn khắc mình.
“Một khoảng thời gian rồi.” Anh nói.
Thực ra hồi xửa xừa xưa, anh vẫn có thể ăn cơm bình thường. Trạng thái này tiếp diễn rất lâu, mãi đến một lần bước khỏi cửa vô tướng nọ, anh mới dần có thay đổi.
Thẩm Kiều trơ mắt nhìn anh từ một tín đồ thích ăn, nhất là đồ ngọt, biến thành một kẻ chẳng ăn gì hết.
Cũng may là quá trình này diễn ra lần lượt từng bước, anh vẫn có thời gian để chuẩn bị, cũng không bị người khác phát hiện.
Lần này lại bước ra khỏi cửa vô tướng, anh không chỉ không trữ thứ gì, mà trạng thái còn tệ hơn, cuối cùng vẫn không thể che giấu.
Nhìn đi, không phải anh đang bị thức ăn phát hiện ra đây sao?
Thức ăn còn nhíu mày nữa…
Tuy chưa quen được bao lâu, nhưng Tạ Vấn luôn khoác lên dáng vẻ hay cười tủm tỉm. Đây là lần đầu tiên hắn cau mày như vậy, Văn Thời không hiểu ý hắn cho mấy.
Nhưng dưới góc độ tâm lý của người bình thường, lỡ có người ăn mình, nếu không sợ chết khiếp thì sẽ bài xích, dù thế nào cũng không phải là ngạc nhiên mừng rỡ được.
Văn Thời không để ý đến điều này lắm đâu, chỉ bỗng thấy hơi buồn tẻ thôi.
Anh đưa mắt sang hướng khác, liếc thoáng qua hành lang ngắn. Lão Mao đang cào tường gãi đầu ở bên kia, coi bộ là muốn thúc giục nhưng lại không dám làm vậy.
“Nhân viên của tiệm đang đợi anh kìa.” Văn Thời tiện tay chỉ sang, không chờ Tạ Vấn mở miệng, bản thân đã tự mình bước ra.
“Đi ra rồi.”
“Cuối cùng cũng đi ra rồi.”
Hai chị em sinh đôi cùng thốt lên, kẻ xướng người hoạ rộn ràng.
Hai cô đã đổi chỗ từ lúc nào không hay, mỗi người một bên, kẹp Hạ Tiều chính giữa.
Hạ Tiều cầm đũa đỏ mắt chờ mong Văn Thời, dáng vẻ nhỏ yếu bất lực: “Anh Văn.”
“Ăn thêm chút đi.”
“Đúng vậy, anh ăn thêm chút nữa đi.”
Hai cô gái cùng chỉ vào nồi đồng và nói với Văn Thời.
“Không cần, tôi no rồi.” Văn Thời nói.
“Anh no rồi hả?” Hạ Tiều lập tức khiếp sợ. Cậu ráng tiêu hóa ý trong câu nói của Văn Thời, duỗi cổ nhìn vô hành lang ngắn.
Dáng điệu đó làm Văn Thời có vẻ như là yêu quái chuyên hút tinh khí của thư sinh. Rõ ràng nhìn phong thái khí chất, Tạ Vấn mới giống yêu quái hơn.
“Cậu ăn xong chưa?” Văn Thời vỗ lên lưng cậu một cái, nói không mặn không nhạt: “Ăn xong thì đi.”
“Chưa gì đã đi rồi hả?”
“Không thôi em đừng đi, ở lại tiệm giúp tụi chị nha.”
Hai cô gái đó lại bắt đầu trêu Hạ Tiều. Cậu vội từ chối liên miên, ngoài miệng thì nói “Dạ cảm ơn, em đã ăn rất no nê ạ”, nhưng cơ thể lại thành thật co rúc sau lưng Văn Thời, đi theo anh mình xuống lầu.
Hai chị em sinh đôi như kẻ điên, mới nãy còn ríu rít rất ầm ĩ, lúc này đã ngừng lại.
Một cô múc muỗng canh nuốt một hớp, chẹp miệng khẽ nói: “Cậu ấy thay đổi quá nhiều. Em còn tưởng tay nghề của tụi mình nát rồi chứ. Nhưng mùi vị ngon thế mà, sao giờ cậu ấy lại chẳng ăn chút gì hết vậy cà?”