Văn Thời ngoảnh đầu lại và thấy một tay của Tạ Vấn đang giơ dù, tay còn lại thì đút vô túi.
Hắn để cây dù rất thấp, cản cơn mưa nghiêng, chỉ để lộ chiếc cằm gầy gò mà đẹp đẽ.
“Anh vừa vỗ vai tôi đấy à?” Văn Thời hỏi.
“Tôi?” Tạ Vấn không ngừng bước, nhưng lại khá sửng sốt, “Đâu có, có ai vỗ vai cậu à?”
“Ai biết được đó có phải người hay không.” Văn Thời nói một cách chế giễu.
Lời này dọa Hạ Tiều giật mình, cậu túm lấy cánh tay của Văn Thời, giọng khẽ như tiếng muỗi kêu: “Ý anh là sao? Có thứ gì đang đi theo tụi mình hả?”
Văn Thời: “Không phải.”
Anh vừa lúc đi tới giao điểm của con phố dài và đường Vọng Tuyền. Chỗ này chỉ có mỗi một chiếc đèn đường, bóng đèn toàn dính bụi, ngay cả tia sáng cũng lờ mờ.
Hạ Tiều còn đang run rẩy. Cậu đu lên cánh tay của Văn Thời, càng nắm càng chặt: “Không phải? Tại sao lại nói vậy?”
Tạ Vấn cũng tò mò nhìn sang.
“Vì chúng không phải đi theo chúng ta ——” Văn Thời rủ mắt nhìn xuống đất, ba người đi cùng nhau, nhưng chỉ có một cái bóng của anh thôi, “Chúng đang đi theo tôi.”
“…”
‘Hạ Tiều’ và ‘Tạ Vấn’ đột ngột dừng bước.
Chân của Văn Thời nhích một cái, giơ dù ném thẳng về phía hai người nọ!
Động tác của anh vừa tàn bạo vừa hung ác, ném qua mà còn nghe được cả tiếng gió.
‘Hạ Tiều’ và ‘Tạ Vấn’ bị chọi đến nỗi lùi về sau hai bước, đang định nhào tới lại, Văn Thời đã móc một đống sợi bông ra từ trong túi quần jean.
Ngón tay nhanh nhẹn cong lại rồi nắm rút, đống sợi rối nùi đó nhanh chóng vòng lên giữa năm ngón tay trái của anh. Một giây kế tiếp, sợi bông đã bị ném ra ngoài.
Rõ ràng, sợi bông đó nhẹ hều, nhưng cứ như nặng tựa ngàn cân, cuốn theo tiếng gió phần phật quấn vài vòng lên người hai tên đó, xong lại vọt ngược về tay phải của Văn Thời.
Anh hơi nghiêng đầu, hõm vai kẹp cây dù, mười ngón tay thon dài buông xuống hai bên người banh ra, sợi bông lập tức buộc căng, thít chặt lấy hai ‘người’ trong trung tâm.
Chúng vặn vẹo lẳng lặng rít lên, sau đó ‘phốc’ một tiếng tan thành hơi nước, không còn hình dạng gì nữa.
Văn Thời vươn thẳng cổ lên và lại cầm lấy cây dù.
Mưa vẫn ào ào không ngừng. Khoảnh khắc căng thẳng vừa rồi xảy đến như một bản nhạc đệm bất chợt vang lên, nhưng Văn Thời biết, anh lại vào lồng của ai đó nữa rồi.
Anh nhìn khắp nơi một lượt, thấp thoáng thấy có ánh đèn trong đường Vọng Tuyền. Nếu đoán không lầm, đó là Vọng Tuyền Tường thành Muôn đời.
Văn Thời vừa bung dù đi về phía đó, vừa cúi đầu tháo xuống sợi bông quấn quanh ngón tay.
Ai dè vừa kéo một tí, anh đã cảm thấy có thứ gì đó ‘tách’ một tiếng rơi xuống ót mình. Chắc đó là một giọt nước, lạnh lẽo thấu xương, theo khung xương chui vào trong quần áo.
Anh ngoảnh lại trong vô thức, sau lưng là một con đường mù mịt và tĩnh lặng.
Tách ——
Lại một giọt nước nữa rơi xuống rồi thấm lên đuôi tóc.
Văn Thời đột ngột nhận ra, mình còn đang bung dù mà, sao lại có một giọt nước xuyên qua cây dù được???
Anh ngẩng đầu lên ——
Một mặt người trắng hếu núp trong cây dù, đầu tóc ướt sũng thòng xuống, giọt nước chảy dọc xuống theo cọng tóc.
Văn Thời: “…”
Anh im lặng trong phút chốc, một tay nắm cán dù, ‘phập’ một tiếng đóng nó lại!
Mặt người bị kẹp trong dù, kêu lên một tiếng đầy rầu rĩ, sau đó cây dù có bản mặt người nọ… bị Văn Thời ném đi.
Nhờ phúc của mấy thứ này, lúc đi tới Vọng Tuyền Tường thành Muôn đời, cả người anh ướt đẫm, mặt vô cảm nghía sang cây cột bên cửa, dáng vẻ còn đáng sợ hơn cả quỷ.
Hạ Tiều cũng bị anh dọa đến khóc.
“Cậu ngồi xổm ở đây làm gì?” Văn Thời đá thằng mắm không biết cố gắng kia một cú.
Hạ Tiều hít mũi một cái, đứng dậy khỏi cây cột bên cạnh: “Chỗ này có góc ngắm tốt, có thể nhìn thấy ai đang đi tới, vả lại cây cột cửa này to đùng, ôm nó thì em sẽ có cảm giác an toàn.”
Nhưng khốn khiếp ai mà ngờ nổi anh Văn của cậu lại chơi trò độc đáo, vòng tới từ sau lưng mà cũng không hé răng, cứ đứng nhỏ giọt kế bên như vậy.
Hạ Tiều suy nghĩ rồi lại bổ sung: “Ngồi xổm vẫn thấy an toàn hơn đứng ạ.”
Văn Thời: “Cậu đứng hay ngồi xổm thì cũng chả khác nhau mấy đâu.”
Hắn để cây dù rất thấp, cản cơn mưa nghiêng, chỉ để lộ chiếc cằm gầy gò mà đẹp đẽ.
“Anh vừa vỗ vai tôi đấy à?” Văn Thời hỏi.
“Tôi?” Tạ Vấn không ngừng bước, nhưng lại khá sửng sốt, “Đâu có, có ai vỗ vai cậu à?”
“Ai biết được đó có phải người hay không.” Văn Thời nói một cách chế giễu.
Lời này dọa Hạ Tiều giật mình, cậu túm lấy cánh tay của Văn Thời, giọng khẽ như tiếng muỗi kêu: “Ý anh là sao? Có thứ gì đang đi theo tụi mình hả?”
Văn Thời: “Không phải.”
Anh vừa lúc đi tới giao điểm của con phố dài và đường Vọng Tuyền. Chỗ này chỉ có mỗi một chiếc đèn đường, bóng đèn toàn dính bụi, ngay cả tia sáng cũng lờ mờ.
Hạ Tiều còn đang run rẩy. Cậu đu lên cánh tay của Văn Thời, càng nắm càng chặt: “Không phải? Tại sao lại nói vậy?”
Tạ Vấn cũng tò mò nhìn sang.
“Vì chúng không phải đi theo chúng ta ——” Văn Thời rủ mắt nhìn xuống đất, ba người đi cùng nhau, nhưng chỉ có một cái bóng của anh thôi, “Chúng đang đi theo tôi.”
“…”
‘Hạ Tiều’ và ‘Tạ Vấn’ đột ngột dừng bước.
Chân của Văn Thời nhích một cái, giơ dù ném thẳng về phía hai người nọ!
Động tác của anh vừa tàn bạo vừa hung ác, ném qua mà còn nghe được cả tiếng gió.
‘Hạ Tiều’ và ‘Tạ Vấn’ bị chọi đến nỗi lùi về sau hai bước, đang định nhào tới lại, Văn Thời đã móc một đống sợi bông ra từ trong túi quần jean.
Ngón tay nhanh nhẹn cong lại rồi nắm rút, đống sợi rối nùi đó nhanh chóng vòng lên giữa năm ngón tay trái của anh. Một giây kế tiếp, sợi bông đã bị ném ra ngoài.
Rõ ràng, sợi bông đó nhẹ hều, nhưng cứ như nặng tựa ngàn cân, cuốn theo tiếng gió phần phật quấn vài vòng lên người hai tên đó, xong lại vọt ngược về tay phải của Văn Thời.
Anh hơi nghiêng đầu, hõm vai kẹp cây dù, mười ngón tay thon dài buông xuống hai bên người banh ra, sợi bông lập tức buộc căng, thít chặt lấy hai ‘người’ trong trung tâm.
Chúng vặn vẹo lẳng lặng rít lên, sau đó ‘phốc’ một tiếng tan thành hơi nước, không còn hình dạng gì nữa.
Văn Thời vươn thẳng cổ lên và lại cầm lấy cây dù.
Mưa vẫn ào ào không ngừng. Khoảnh khắc căng thẳng vừa rồi xảy đến như một bản nhạc đệm bất chợt vang lên, nhưng Văn Thời biết, anh lại vào lồng của ai đó nữa rồi.
Anh nhìn khắp nơi một lượt, thấp thoáng thấy có ánh đèn trong đường Vọng Tuyền. Nếu đoán không lầm, đó là Vọng Tuyền Tường thành Muôn đời.
Văn Thời vừa bung dù đi về phía đó, vừa cúi đầu tháo xuống sợi bông quấn quanh ngón tay.
Ai dè vừa kéo một tí, anh đã cảm thấy có thứ gì đó ‘tách’ một tiếng rơi xuống ót mình. Chắc đó là một giọt nước, lạnh lẽo thấu xương, theo khung xương chui vào trong quần áo.
Anh ngoảnh lại trong vô thức, sau lưng là một con đường mù mịt và tĩnh lặng.
Tách ——
Lại một giọt nước nữa rơi xuống rồi thấm lên đuôi tóc.
Văn Thời đột ngột nhận ra, mình còn đang bung dù mà, sao lại có một giọt nước xuyên qua cây dù được???
Anh ngẩng đầu lên ——
Một mặt người trắng hếu núp trong cây dù, đầu tóc ướt sũng thòng xuống, giọt nước chảy dọc xuống theo cọng tóc.
Văn Thời: “…”
Anh im lặng trong phút chốc, một tay nắm cán dù, ‘phập’ một tiếng đóng nó lại!
Mặt người bị kẹp trong dù, kêu lên một tiếng đầy rầu rĩ, sau đó cây dù có bản mặt người nọ… bị Văn Thời ném đi.
Nhờ phúc của mấy thứ này, lúc đi tới Vọng Tuyền Tường thành Muôn đời, cả người anh ướt đẫm, mặt vô cảm nghía sang cây cột bên cửa, dáng vẻ còn đáng sợ hơn cả quỷ.
Hạ Tiều cũng bị anh dọa đến khóc.
“Cậu ngồi xổm ở đây làm gì?” Văn Thời đá thằng mắm không biết cố gắng kia một cú.
Hạ Tiều hít mũi một cái, đứng dậy khỏi cây cột bên cạnh: “Chỗ này có góc ngắm tốt, có thể nhìn thấy ai đang đi tới, vả lại cây cột cửa này to đùng, ôm nó thì em sẽ có cảm giác an toàn.”
Nhưng khốn khiếp ai mà ngờ nổi anh Văn của cậu lại chơi trò độc đáo, vòng tới từ sau lưng mà cũng không hé răng, cứ đứng nhỏ giọt kế bên như vậy.
Hạ Tiều suy nghĩ rồi lại bổ sung: “Ngồi xổm vẫn thấy an toàn hơn đứng ạ.”
Văn Thời: “Cậu đứng hay ngồi xổm thì cũng chả khác nhau mấy đâu.”