Trong lúc Chu Húc đang suy sụp, một giọng nói còn suy sụp hơn cả nó truyền tới từ bên cạnh: “Ọe ——”
Nó vừa quay đầu, bà cụ đang ăn sườn đang ôm thùng rác, ói khoa trương hơn bất cứ ai.
Chu Húc: “?”
Hộp cơm bằng nhựa của bà cụ rơi xuống đất, thức ăn vung vẩy khắp nơi.
Cơm trộn trong canh rõ từng hạt, thấm tí nước sốt, toát ra mùi nồng nặc. Người ngửi thấy mà miệng chảy nước bọt, nhưng lại hơi ghê tởm.
Cơ sườn băm sáng bóng, sương sụn trắng tuyết, thịt viên tưng vài cái, ục ục lăn lộn.
Lăn chung với thịt viên là một chiếc nhẫn vàng đơn giản. Môi của Hạ Tiều tái mét, nhảy cẫng lên để né.
Cậu sợ nhất là âm thanh này —— tiếng hòn bi hoặc kim loại rơi lăn trên sàn nhà, rõ rệt như đang lăn ngay bên tai.
Cậu thường bừng tỉnh vào nửa đêm và nghe thấy nó, vang lên trên đỉnh đầu, như là có một đứa nhỏ không ngủ được đang ngồi chơi trên lầu. Nhưng trên lầu nhà cậu chỉ có phòng dành cho khách, trong đó trống không, nên không thể nào có người được.
Nhẫn lăn một vòng rồi lại lượn về bên chân bà cụ.
Như là cố ý, nó ngã xuống bên đôi dài vải đen của bà, phát ra tiếng ‘leng keng’ khẽ khàng.
Bà cụ ôm thùng rác hơi run, đầu vẫn chưa ngước lên.
Những người khác hận không thể lùi lại ba mét, cách thứ này càng xa càng tốt, nhưng Văn Thời lại ngồi xổm xuống và nhìn kỹ.
Vừa thấy anh bình tĩnh như vậy, Chu Húc hơi không phục, cũng thò đầu sang.
Chiếc nhẫn kia là một hình vòng trơn trụi, chẳng có hoa văn gì, nhưng nửa mặt lại dính vết máu, phát ra mùi rỉ sắt thoang thoảng, khá xộc vào mũi.
Nửa bên còn lại không dính máu trông phát sáng, loáng thoáng phản chiếu bóng người dưới sự chiếu rọi của ánh đèn.
Đúng ra chỉ có Văn Thời và Chu Húc, nhưng sau lưng bóng dáng lờ mờ của hai người họ hình như có thêm một khuôn mặt, tóc dài cập vai.
Khi mặt người đó thò tới trước, mặt mũi dần được phóng to. Từ khuôn mặt mơ hồ và tóc dài đến đôi mắt như có thể thấy rõ lỗ thủng, máu còn đang chảy ào ạt khỏi hai lỗ đó nữa.
Chu Húc bị hù điên, hét lên một tiếng, đặt mông ngồi xuống đất.
Nó đột ngột ngoảnh đầu lại ——
Nhưng lại thấy Trương Bích Linh đang sáp lại gần sau lưng mình.
“** má, con mẹ nó bà là ai?!” Chu Húc hoảng sợ hỏi.
Trương Bích Linh: “…”
“Tao là mẹ mày.” Trương Bích Linh thường rất dịu dàng và có lễ, nhưng có vẻ thật sự không dịu dàng nổi với đứa con to gan này, “Mày thèm ăn đập phải không con?”
Chu Húc bị hơi bị cảnh vừa rồi dọa dữ dội, cả buổi cũng chưa ổn lại. Nhìn mẹ ruột của mình kiểu nào cũng thấy kỳ lạ. Nó lật đật không chọn đứng lùi lại mấy bước, té ngã lộn nhào đủ thứ để tìm ai đó ôm lấy.
Run rẩy suốt nửa ngày mới phát hiện người nó ôm là Hạ Tiều.
Hạ Tiều vừa run hệt như nó vừa nói: “Sao có vẻ gan của em còn nhỏ hơn cả anh nữa thế?”
“Quần què! Bớt nói nhảm đi.” Chu Húc gắt một tiếng, hùng hổ buông tay ra.
Trương Bích Linh chỉ vào nó: “Con thử nói bậy câu nào nữa xem?!”
Chu Húc cứng cổ không hé răng, ngoan cố vẫn hoàn ngoan cố, nhưng mặt đã trắng bệch, vừa nhìn đã biết nó bị thứ gì đó hù dã man lắm rồi.
Giữa lúc mọi người đang nói chuyện, bà cụ ôm thùng rác cuối cùng cũng ngẩng đầu.
Bà vỗ nhẹ ngực mình, dựa lên tường, khẽ lẩm bẩm: “Làm mình sợ muốn chết, làm mình sợ muốn chết… không sao, không sao… nhất định chỉ là bất cẩn, bất cẩn thôi… mình phải, mình phải nhặt lên và đưa xuống.”
Mọi người khá hoang mang trước những lời này.
Bà cụ thì thầm mãi một lúc mới mở mắt ra, móc ra từ trong túi một chiếc khăn tay nhăn nhúm.
Bà liếc sang chiếc nhẫn một cái, hành động này nhanh đến độ chẳng thấy rõ. Sau đó bà quay mặt đi ngay, sờ soạng một lúc bên chân, cầm khăn tay nhặt chiếc nhẫn lên, bọc kín mít, như không được phép nhìn thêm nữa.
Bà đứng dậy, nắm lấy móc nhọn để bên cửa, chấm đất ‘cộc cộc’ hai tiếng, lê bước đi sang một chỗ nào đó.
Đương nhiên là Văn Thời đi theo bà. Kết quả vừa đi được hai bước, anh đã nghe thấy một loạt tiếng bước chân sau lưng mình.
Anh quay đầu nhìn lại, tất cả mọi người đã đi theo, ngay cả những người đã bị nhốt ở đây vài ngày cũng không ngoại lệ.
“Mấy người không sợ à?” Anh hỏi.
“Bà cụ thì còn đỡ.” Nam sinh áo ca-rô nói, “Bản thân bà ấy có vẻ cũng bị hù chết, nên không đáng sợ đến thế. Vả lại…”
Vả lại không biết từ đâu ra, dường như lòng hiếu kỳ của hắn đột ngột căng đầy, rất muốn đi theo bà cụ.
Bà cụ dừng lại ở một góc nào đó.
Đó là một chiếc thang máy cũ kỹ. Bà cụ giơ tay ấn nút, thang máy kêu ầm ầm.
Bóng dáng của mọi người hiện lên trên cửa kim loại của thang máy, cái nào cũng méo mó, bị kéo ra rất dài, mặt mày cũng trở nên xa lạ.
Chu Húc còn sợ trong lòng, cảm thấy ai cũng lạ quá, luôn không nhịn được phải quay đầu nhìn ra sau.
Nó vừa quay đầu, bà cụ đang ăn sườn đang ôm thùng rác, ói khoa trương hơn bất cứ ai.
Chu Húc: “?”
Hộp cơm bằng nhựa của bà cụ rơi xuống đất, thức ăn vung vẩy khắp nơi.
Cơm trộn trong canh rõ từng hạt, thấm tí nước sốt, toát ra mùi nồng nặc. Người ngửi thấy mà miệng chảy nước bọt, nhưng lại hơi ghê tởm.
Cơ sườn băm sáng bóng, sương sụn trắng tuyết, thịt viên tưng vài cái, ục ục lăn lộn.
Lăn chung với thịt viên là một chiếc nhẫn vàng đơn giản. Môi của Hạ Tiều tái mét, nhảy cẫng lên để né.
Cậu sợ nhất là âm thanh này —— tiếng hòn bi hoặc kim loại rơi lăn trên sàn nhà, rõ rệt như đang lăn ngay bên tai.
Cậu thường bừng tỉnh vào nửa đêm và nghe thấy nó, vang lên trên đỉnh đầu, như là có một đứa nhỏ không ngủ được đang ngồi chơi trên lầu. Nhưng trên lầu nhà cậu chỉ có phòng dành cho khách, trong đó trống không, nên không thể nào có người được.
Nhẫn lăn một vòng rồi lại lượn về bên chân bà cụ.
Như là cố ý, nó ngã xuống bên đôi dài vải đen của bà, phát ra tiếng ‘leng keng’ khẽ khàng.
Bà cụ ôm thùng rác hơi run, đầu vẫn chưa ngước lên.
Những người khác hận không thể lùi lại ba mét, cách thứ này càng xa càng tốt, nhưng Văn Thời lại ngồi xổm xuống và nhìn kỹ.
Vừa thấy anh bình tĩnh như vậy, Chu Húc hơi không phục, cũng thò đầu sang.
Chiếc nhẫn kia là một hình vòng trơn trụi, chẳng có hoa văn gì, nhưng nửa mặt lại dính vết máu, phát ra mùi rỉ sắt thoang thoảng, khá xộc vào mũi.
Nửa bên còn lại không dính máu trông phát sáng, loáng thoáng phản chiếu bóng người dưới sự chiếu rọi của ánh đèn.
Đúng ra chỉ có Văn Thời và Chu Húc, nhưng sau lưng bóng dáng lờ mờ của hai người họ hình như có thêm một khuôn mặt, tóc dài cập vai.
Khi mặt người đó thò tới trước, mặt mũi dần được phóng to. Từ khuôn mặt mơ hồ và tóc dài đến đôi mắt như có thể thấy rõ lỗ thủng, máu còn đang chảy ào ạt khỏi hai lỗ đó nữa.
Chu Húc bị hù điên, hét lên một tiếng, đặt mông ngồi xuống đất.
Nó đột ngột ngoảnh đầu lại ——
Nhưng lại thấy Trương Bích Linh đang sáp lại gần sau lưng mình.
“** má, con mẹ nó bà là ai?!” Chu Húc hoảng sợ hỏi.
Trương Bích Linh: “…”
“Tao là mẹ mày.” Trương Bích Linh thường rất dịu dàng và có lễ, nhưng có vẻ thật sự không dịu dàng nổi với đứa con to gan này, “Mày thèm ăn đập phải không con?”
Chu Húc bị hơi bị cảnh vừa rồi dọa dữ dội, cả buổi cũng chưa ổn lại. Nhìn mẹ ruột của mình kiểu nào cũng thấy kỳ lạ. Nó lật đật không chọn đứng lùi lại mấy bước, té ngã lộn nhào đủ thứ để tìm ai đó ôm lấy.
Run rẩy suốt nửa ngày mới phát hiện người nó ôm là Hạ Tiều.
Hạ Tiều vừa run hệt như nó vừa nói: “Sao có vẻ gan của em còn nhỏ hơn cả anh nữa thế?”
“Quần què! Bớt nói nhảm đi.” Chu Húc gắt một tiếng, hùng hổ buông tay ra.
Trương Bích Linh chỉ vào nó: “Con thử nói bậy câu nào nữa xem?!”
Chu Húc cứng cổ không hé răng, ngoan cố vẫn hoàn ngoan cố, nhưng mặt đã trắng bệch, vừa nhìn đã biết nó bị thứ gì đó hù dã man lắm rồi.
Giữa lúc mọi người đang nói chuyện, bà cụ ôm thùng rác cuối cùng cũng ngẩng đầu.
Bà vỗ nhẹ ngực mình, dựa lên tường, khẽ lẩm bẩm: “Làm mình sợ muốn chết, làm mình sợ muốn chết… không sao, không sao… nhất định chỉ là bất cẩn, bất cẩn thôi… mình phải, mình phải nhặt lên và đưa xuống.”
Mọi người khá hoang mang trước những lời này.
Bà cụ thì thầm mãi một lúc mới mở mắt ra, móc ra từ trong túi một chiếc khăn tay nhăn nhúm.
Bà liếc sang chiếc nhẫn một cái, hành động này nhanh đến độ chẳng thấy rõ. Sau đó bà quay mặt đi ngay, sờ soạng một lúc bên chân, cầm khăn tay nhặt chiếc nhẫn lên, bọc kín mít, như không được phép nhìn thêm nữa.
Bà đứng dậy, nắm lấy móc nhọn để bên cửa, chấm đất ‘cộc cộc’ hai tiếng, lê bước đi sang một chỗ nào đó.
Đương nhiên là Văn Thời đi theo bà. Kết quả vừa đi được hai bước, anh đã nghe thấy một loạt tiếng bước chân sau lưng mình.
Anh quay đầu nhìn lại, tất cả mọi người đã đi theo, ngay cả những người đã bị nhốt ở đây vài ngày cũng không ngoại lệ.
“Mấy người không sợ à?” Anh hỏi.
“Bà cụ thì còn đỡ.” Nam sinh áo ca-rô nói, “Bản thân bà ấy có vẻ cũng bị hù chết, nên không đáng sợ đến thế. Vả lại…”
Vả lại không biết từ đâu ra, dường như lòng hiếu kỳ của hắn đột ngột căng đầy, rất muốn đi theo bà cụ.
Bà cụ dừng lại ở một góc nào đó.
Đó là một chiếc thang máy cũ kỹ. Bà cụ giơ tay ấn nút, thang máy kêu ầm ầm.
Bóng dáng của mọi người hiện lên trên cửa kim loại của thang máy, cái nào cũng méo mó, bị kéo ra rất dài, mặt mày cũng trở nên xa lạ.
Chu Húc còn sợ trong lòng, cảm thấy ai cũng lạ quá, luôn không nhịn được phải quay đầu nhìn ra sau.