Văn Thời hơi sửng sốt, thề thốt phủ nhận: “Không hề.”
Tạ Vấn không tin cho lắm: “Không thật hay không giả đấy?”
Văn Thời không lên tiếng.
Thật ra anh không muốn về chuyện này, nhưng vẫn không chịu nổi khi đối phương hỏi mình như vậy.
Có lẽ do cầu thang vừa đen kịt vừa tĩnh lặng, hoặc là vì Tạ Vấn dựa gần quá, giọng nói cũng đè xuống thấp chũn, bây giờ anh lại có chút không nghe được lời Tạ Vấn nói.
Ai dè đối phương lại mở miệng: “Được rồi, không đùa cậu nữa. Không đói là được. Tôi ——”
Văn Thời ngắt lời gã: “Anh đừng nói gì hết.”
Tạ Vấn chưa hiểu kịp: “Vì sao?”
Văn Thời vuốt gân cốt bên lỗ tai, mặt hơi nhìn sang bên cạnh. Im lặng một lúc lâu, anh mới bóp trái cổ quay đầu lại. Giọng nói để lộ sự bực bội phảng phất: “Vì anh càng nói tôi càng thấy đói.”
Trong cầu thang thoáng im xuống.
Tiếng người nói trên lầu ba loáng thoáng vọng tới, mơ hồ mờ nhạt, như thể có ai đó đang nói khẽ.
Tạ Vấn ngoảnh đầu liếc lên một cái rồi mới quay lại.
Hắn rủ mắt nhìn Văn Thời một lúc, bảo: “Vậy tại sao cậu lại phải chịu đựng?”
Trong phút chốc, sát khí dính đầy trên người Tạ Vấn tỏa ra, như là tất cả yêu ma quỷ quái đều đang dây dưa với nhau, mang theo một cảm giác chèn ép cực nặng, rồi lại nhẹ bẫng như sương mù nửa đêm, ôm lấy cả người Văn Thời vào trong đó.
Khoảnh khắc này thường sẽ mang lại cho người ta một ảo giác như đang được ôm nhẹ bởi ai đó.
Nhưng Văn Thời chỉ chạm được sương mù.
Có vẻ mấy thứ đó đã quen với anh, chúng nhanh chóng dọc theo đầu ngón tay ùa vào cơ thể của anh, từ từ giảm bớt cảm giác đói khát đầy nóng ruột này.
Mà Tạ Vấn vẫn luôn đứng chỗ cách Văn Thời một bậc thang một cách bất động. Không bước gần tới mà cũng chẳng hề rời xa.
Không biết vì lý do gì, sát khí trên người hắn còn nặng hơn trước đây, nặng đến nỗi Văn Thời nhắm mắt lại cũng thấy không rõ hắn, chỉ có thể nhìn ra ấn ký màu vàng nâu bằng tiếng Phạn đè lên nghiệp chướng đang chảy một cách lặng lẽ.
Văn Thời giơ tay lên, muốn dạt đống khí đen đậm ra, nhưng lại lỡ đụng phải một thứ vừa ấm vừa lạnh nào đó.
Anh khá kinh ngạc rồi bỗng nhận ra, đó là bàn tay đang buông xuống bên người của Tạ Vấn.
Khoảnh khắc đó, dường như bàn tay đó đã chần chờ, sau đó nhẹ nhàng né đi.
Sát khí chợt bị hút về, Văn Thời cũng khôi phục tinh thần, chợt rụt tay lại.
Khu cầu thang còn tối thui, tiếng nói chuyện trên lầu ba vẫn văng vẳng, tựa như mọi chuyện vừa rồi chỉ là ảo giác.
Văn Thời không hé răng, thu lại sợi dây trắng còn quấn trên tay.
Tạ Vấn không mang bao tay khi vào lồng, đầu ngón tay chạm vào cảm thấy chân thật, ấm lạnh đan xen, coi bộ vẫn còn vương vấn trên ngón tay của Văn Thời.
Anh khẽ nhíu mày, ngón cái vuốt nhẹ hai cái, sợi dây thon dài xen kẽ tuyến kéo căng giữa những đốt ngón tay, cuốn lấy nhau trông hơi rối.
“No rồi hả?” Tạ Vấn vẫn là người mở miệng trước.
“Ừ.” Văn Thời trầm giọng lên tiếng.
Thật ra cả hai lần cũng không tính là no thật, vì lần nào cũng bị ngắt vội. Nhưng khoảnh khắc cắt đứt luôn rất khéo. Anh không tài nào giải thích rõ được, đương nhiên cũng không muốn nhắc về nó.
Văn Thời rủ mắt nhìn sợi dây trên tay một cách chăm chú, vừa quấn quanh một lần nữa vừa đi xuống lầu, “Xuống dưới chứ?”
“Được.”
Tạ Vấn gật đầu, đi theo đằng sau trễ hai bước.
Đi được vài bước, Văn Thời mới nhớ ra, lần này anh đã quên nói cảm ơn với Tạ Vấn.
Nhưng giờ nhắc lại thì hơi không đầu không đuôi, đành phải từ bỏ.
Họ nhanh chóng xuống tới lầu cần đến, bước chân không hề dừng lại, mới chớp mắt đã bước ra khỏi cửa thoát hiểm tại lầu một.
Bóng đèn duy nhất sáng lên trên bàn giải đáp trong đại sảnh của lầu một chỉ có thể thắp sáng nửa khu vực. Bà cụ đang ở bên đó, bả vai nâng cao, không biết đang vói lấy thứ gì.
Vì quá gầy, cơ thể của bà luôn nhẹ bâng, tựa như có ai đó treo bà lên bằng móc áo. Người nhát gan nhìn thấy bà thì thật sự sẽ sợ lắm.
Nhưng lá gan của Văn Thời to hơn cả trời.
Anh nhìn chằm chằm bóng dáng kia vài giây, cuối cùng cũng nhớ tới câu hỏi bị lạc đề khi nãy.
“Anh có thấy rõ chiếc nhẫn trong hộp cơm của bà ta không?” Cậu nói với Tạ Vấn.
Tạ Vấn nói: “Cũng không đến nỗi, thấy rõ chứ. Mắt tôi còn khá ổn.”
Văn Thời: “Anh không cảm thấy nhẫn có vấn đề à?”
Tạ Vấn: “Vấn đề gì?”
Văn Thời nhìn chòng chọc biểu cảm của hắn trong nghi ngờ, một lát sau mới nói: “Nhẫn là đồ giả.”
Tạ Vấn đang ngạc nhiên một cách rất nghiêm túc: “Giả? Ý cậu là sao?”
Văn Thời thẩn thờ nhìn hắn.
Đứng nhìn nhau suốt vài giây, Tạ Vấn mới cười đầu hàng: “Thôi quên đi, chắc chắn là tôi không giỏi trò nhìn không chớp mắt bằng cậu rồi. Tôi thành thật khai báo đây, tôi đã làm ra chiếc nhẫn ấy.”
Văn Thời bày ra vẻ mặt ‘tôi biết ngay mà’.
Anh là một rối sư nên thông thạo nhất là về mảng này. Chiếc nhẫn giả đó hoàn toàn không thể giấu mình dưới mắt anh.
Thật ra thì đây cũng là một rối thuật, nhưng là kiểu đơn giản nhất, kẻ hơi có tố chất lật vài trang sách cổ là có thể học được sơ sơ —— tạo ra một vật chết.
Chiếc nhẫn mà bà cụ ăn trúng là một loại vật chết như thế.
Giữa những người hiện diện trong này, thứ Trương Bích Linh học hiển nhiên là bùa thuật, thằng cu vô dụng và Hạ Tiều thì khỏi nhắc tới. Kẻ duy nhất có khả năng tạo ra yêu tà, hơn nữa còn cảm thấy vui khi tạo ra yêu tà chính là Tạ Vấn.
Văn Thời hỏi: “Anh làm ra nhẫn giả làm gì thế? Hù quỷ à?”
Nói nào ngay, đúng là hiệu quả nổi bật lắm.
Xưa nay chỉ thấy mọi thứ trong lồng dọa người ta nôn mửa, chưa thấy ai dọa ngược lại họ cả.
Tạ Vấn là tên đầu tiên.
“Bà ta lớn tuổi như thế rồi, tôi hù bả làm gì.” Tạ Vấn dở khóc dở cười. Dáng vẻ của hắn trông nho nhã lễ phép, quả thật không giống như kẻ sẽ hù một bà cụ, nhưng…
Dù sao đi chăng nữa, Văn Thời vẫn cảm thấy hắn không phải một tên an phận gì hết.
“Tôi chỉ muốn thử thôi.” Tạ Vấn giải thích.
“Thử gì?”
Tạ Vấn không trả lời câu đó mà nói: “Hai chúng ta từng cùng bị đuổi theo, cậu còn nhớ rõ chiếc nhẫn của cô tài xế kia trông như thế nào không?”
Văn Thời: “Không nhớ rõ.”
Tạ Vấn: “?”
Hắn hơi sửng sốt, lại khẽ ‘à’ một tiếng, nhớ lại: “Ừ ha, cậu đã bao giờ ngoảnh đầu lại đâu, cậu đang cõng tôi mà. Nhưng tôi lại cách cô ta rất gần, nhìn cũng được vài lần.”
Văn Thời tức giận nói: “Rồi sao nữa?”
Tạ Vấn: “Chiếc nhẫn đó của cô ta cũng là hình vòng màu vàng, nhưng một bên có hoa văn.”
“Có hoa văn? Không phải hình vòng trơn hả?”
“Không phải.”
Vậy thì đáng để cân nhắc.
Văn Thời nhìn về phía bàn giải đáp, bỗng nhiên bước sang, vỗ lên người bà cụ một cái.
Đối phương chợt giật mình, ngoảnh đầu lại, tròng mắt trắng hếu nhìn chằm chằm Văn Thời không chớp mắt. Một lát sau, bà từ từ quay đầu, tiếp tục lục lọi gì đó trong ngoài bàn giải đáp.
Phía dưới bàn giải đáp rất chật hẹp, bà ngồi xổm xuống, thò mặt vào trong khe hở.
Động tác của bà vặn vẹo kỳ lạ lắm, mặt như là xoay 180 độ, chui vô, sau một lát lại thò đầu ra từ một bên khác của chiếc bàn giải đáp, đơ mặt đối diện với khuôn mặt đang đưa tới của Văn Thời.
Bà cụ: “……”
“Bà đang làm gì thế?”
Môi của bà cụ khép mở, nói nhẹ nhàng: “Tìm nhẫn, nhẫn vàng.”
Văn Thời nhìn trên bàn một cái, chiếc khăn tay của bà cụ còn nằm nhoài trên đó, bên trong chẳng có gì. Trình độ của Tạ Vấn có hạn, làm ra nhẫn giả chưa được bao lâu mà giờ đã biến mất.
Bà cụ còn đang tìm: “Chắc là cô ấy ném sang bên này. Để tôi tìm cho cổ, rảnh hơi rỗi việc, nói ném là ném.”
“Không cẩn thận, không cẩn thận.” Bà lại lùi đầu lại, bò dậy, cả người dính đầy bụi bặm, run rẩy tìm tiếp, “Sao nhẫn kết hôn mà lại để tùm lum tà la được, tôi phải tìm thử.”
Văn Thời ngoảnh đầu nhìn về phía Tạ Vấn.
Tạ Vấn khẽ nói: “Đã phát hiện điều gì đó sai rồi?”
Văn Thời nhíu mày lui về: “Nếu người phụ nữ đuổi theo chúng ta là chủ lồng, cô ta sẽ là người biết rõ nhất chiếc nhẫn có nằm trên tay mình hay không. Bà cụ lại là thứ kéo dài ý thức của chủ lồng…”
Cô ta không phải chủ lồng. Có lẽ phản ứng hơi chậm tí xíu, nhưng không thể đến nỗi tới bây giờ còn xem chuyện nhẫn giả là thật mà tìm khắp nơi trong hoảng loạn được.
Vậy chỉ có một khả năng thôi ——
Văn Thời thì thầm: “Chủ lồng là kẻ khác.”
Giữa những tên chủ tiệm trông có vẻ bình thản kia.
***
Lầu ba, tiệm quần áo.
Đám người áo sơmi ca-rô đang ngồi xếp bằng dưới đất như một đàn chim cút, con này dính sát con nọ, không đứa nào muốn lạc đàn.
“Dưới cửa cuốn có một cái khe.” Có người rụt chân về sau, sợ hãi bảo.
Chu Húc không kiên nhẫn nói: “Thấy rồi, giữ riêng ở đó. Trước đó tui cũng để lại mà, sao mấy anh lại không nói?”
“Trước đó không để ý.” Người nọ ngượng ngùng nói.
Cẳng chân của Hạ Tiều thì ngắn, ngồi trên quầy mà hai chân lơ lửng.
Cậu nhìn dáng vẻ hùng hổ đó của Chu Húc, không nhịn được phải nói: “Em biết nhiều thứ như vậy rồi em học theo phái nào? Dùng bùa như mẹ em hả?”
“Mắc mớ gì tới anh?!” Chu Húc không biết bị chọc trúng dây thần kinh nào, giận dữ đáp: “Anh tự lo tốt mình trước đi.”
Hạ Tiều khá hoang mang: “Anh hỏi em đàng hoàng thế mà, sao em lại nói vậy? Đạp trúng pháo hả?”
“Còn bảo là hỏi đàng hoàng nữa cơ.” Chu Húc giả giọng quái đản nói, “Chuyên chọn trúng bãi mìm, cứt chó.”
Mắng xong, nó không để ý tới người nọ nữa, đưa lưng về phía mọi người rồi ngồi bực bội bên kia.
Hạ Tiều vô tội bị chửi một trận, tủi thân ngậm miệng lại. Nhưng đúng là cậu chọc trúng bãi mìn rồi.
Lúc Chu Húc sinh ra, tư chất của nó cũng không tồi. Hồi còn nhỏ nó từng ở nhà chính rất nhiều năm, hôm nào cũng lần lượt đi theo hai người lợi hại nhất, mỗi ngày đều nghe dì nhỏ Trương Lam kể những lời đồn về phán quan, nghe chú nhỏ Trương Nhã Lâm khoe mình đọc nhiều sách, kể nó nghe những điều phán quan có thể và không thể làm.
Nó thuộc lòng hết mọi thứ về phán quan. Theo lý thuyết, nên trở thành một hạt giống tốt để kế thừa gia nghiệp, nhưng lại bị mẹ nó chặn đường.
Trương Bích Linh không cho nó học mấy điều thực tế, không dẫn nó vào lồng mà cũng không cho người khác dẫn nó theo, dù quậy tới cỡ nào cũng không chịu.
Thế nên thời kỳ phản nghịch của nó còn nghiêm trọng hơn so với người khác. Nó chưa từng hiền lành với bất kỳ ai, nhất là Trương Bích Linh.
Không ai nói chuyện, cả đám ngây người trong cửa hàng, bầu không khí vừa căng thẳng vừa gay go.
Bỗng nhiên, Hạ Tiều ngắm thấy một bóng dáng ngoài góc kẹt cửa, hơi méo mó vì họa tiết trên cửa cuốn, nhưng lại không hề nhúc nhích. Tựa như có một thứ gì đó đang đứng ngoài cửa, lẳng lặng nhìn họ.
Lông tơ của cậu dựng thẳng lên, rụt cái chân lắc lư lại, lấy khuỷu tay huých người phía sau.
“Huých tôi chi thế?!” Chu Húc nói.
Tạ Vấn không tin cho lắm: “Không thật hay không giả đấy?”
Văn Thời không lên tiếng.
Thật ra anh không muốn về chuyện này, nhưng vẫn không chịu nổi khi đối phương hỏi mình như vậy.
Có lẽ do cầu thang vừa đen kịt vừa tĩnh lặng, hoặc là vì Tạ Vấn dựa gần quá, giọng nói cũng đè xuống thấp chũn, bây giờ anh lại có chút không nghe được lời Tạ Vấn nói.
Ai dè đối phương lại mở miệng: “Được rồi, không đùa cậu nữa. Không đói là được. Tôi ——”
Văn Thời ngắt lời gã: “Anh đừng nói gì hết.”
Tạ Vấn chưa hiểu kịp: “Vì sao?”
Văn Thời vuốt gân cốt bên lỗ tai, mặt hơi nhìn sang bên cạnh. Im lặng một lúc lâu, anh mới bóp trái cổ quay đầu lại. Giọng nói để lộ sự bực bội phảng phất: “Vì anh càng nói tôi càng thấy đói.”
Trong cầu thang thoáng im xuống.
Tiếng người nói trên lầu ba loáng thoáng vọng tới, mơ hồ mờ nhạt, như thể có ai đó đang nói khẽ.
Tạ Vấn ngoảnh đầu liếc lên một cái rồi mới quay lại.
Hắn rủ mắt nhìn Văn Thời một lúc, bảo: “Vậy tại sao cậu lại phải chịu đựng?”
Trong phút chốc, sát khí dính đầy trên người Tạ Vấn tỏa ra, như là tất cả yêu ma quỷ quái đều đang dây dưa với nhau, mang theo một cảm giác chèn ép cực nặng, rồi lại nhẹ bẫng như sương mù nửa đêm, ôm lấy cả người Văn Thời vào trong đó.
Khoảnh khắc này thường sẽ mang lại cho người ta một ảo giác như đang được ôm nhẹ bởi ai đó.
Nhưng Văn Thời chỉ chạm được sương mù.
Có vẻ mấy thứ đó đã quen với anh, chúng nhanh chóng dọc theo đầu ngón tay ùa vào cơ thể của anh, từ từ giảm bớt cảm giác đói khát đầy nóng ruột này.
Mà Tạ Vấn vẫn luôn đứng chỗ cách Văn Thời một bậc thang một cách bất động. Không bước gần tới mà cũng chẳng hề rời xa.
Không biết vì lý do gì, sát khí trên người hắn còn nặng hơn trước đây, nặng đến nỗi Văn Thời nhắm mắt lại cũng thấy không rõ hắn, chỉ có thể nhìn ra ấn ký màu vàng nâu bằng tiếng Phạn đè lên nghiệp chướng đang chảy một cách lặng lẽ.
Văn Thời giơ tay lên, muốn dạt đống khí đen đậm ra, nhưng lại lỡ đụng phải một thứ vừa ấm vừa lạnh nào đó.
Anh khá kinh ngạc rồi bỗng nhận ra, đó là bàn tay đang buông xuống bên người của Tạ Vấn.
Khoảnh khắc đó, dường như bàn tay đó đã chần chờ, sau đó nhẹ nhàng né đi.
Sát khí chợt bị hút về, Văn Thời cũng khôi phục tinh thần, chợt rụt tay lại.
Khu cầu thang còn tối thui, tiếng nói chuyện trên lầu ba vẫn văng vẳng, tựa như mọi chuyện vừa rồi chỉ là ảo giác.
Văn Thời không hé răng, thu lại sợi dây trắng còn quấn trên tay.
Tạ Vấn không mang bao tay khi vào lồng, đầu ngón tay chạm vào cảm thấy chân thật, ấm lạnh đan xen, coi bộ vẫn còn vương vấn trên ngón tay của Văn Thời.
Anh khẽ nhíu mày, ngón cái vuốt nhẹ hai cái, sợi dây thon dài xen kẽ tuyến kéo căng giữa những đốt ngón tay, cuốn lấy nhau trông hơi rối.
“No rồi hả?” Tạ Vấn vẫn là người mở miệng trước.
“Ừ.” Văn Thời trầm giọng lên tiếng.
Thật ra cả hai lần cũng không tính là no thật, vì lần nào cũng bị ngắt vội. Nhưng khoảnh khắc cắt đứt luôn rất khéo. Anh không tài nào giải thích rõ được, đương nhiên cũng không muốn nhắc về nó.
Văn Thời rủ mắt nhìn sợi dây trên tay một cách chăm chú, vừa quấn quanh một lần nữa vừa đi xuống lầu, “Xuống dưới chứ?”
“Được.”
Tạ Vấn gật đầu, đi theo đằng sau trễ hai bước.
Đi được vài bước, Văn Thời mới nhớ ra, lần này anh đã quên nói cảm ơn với Tạ Vấn.
Nhưng giờ nhắc lại thì hơi không đầu không đuôi, đành phải từ bỏ.
Họ nhanh chóng xuống tới lầu cần đến, bước chân không hề dừng lại, mới chớp mắt đã bước ra khỏi cửa thoát hiểm tại lầu một.
Bóng đèn duy nhất sáng lên trên bàn giải đáp trong đại sảnh của lầu một chỉ có thể thắp sáng nửa khu vực. Bà cụ đang ở bên đó, bả vai nâng cao, không biết đang vói lấy thứ gì.
Vì quá gầy, cơ thể của bà luôn nhẹ bâng, tựa như có ai đó treo bà lên bằng móc áo. Người nhát gan nhìn thấy bà thì thật sự sẽ sợ lắm.
Nhưng lá gan của Văn Thời to hơn cả trời.
Anh nhìn chằm chằm bóng dáng kia vài giây, cuối cùng cũng nhớ tới câu hỏi bị lạc đề khi nãy.
“Anh có thấy rõ chiếc nhẫn trong hộp cơm của bà ta không?” Cậu nói với Tạ Vấn.
Tạ Vấn nói: “Cũng không đến nỗi, thấy rõ chứ. Mắt tôi còn khá ổn.”
Văn Thời: “Anh không cảm thấy nhẫn có vấn đề à?”
Tạ Vấn: “Vấn đề gì?”
Văn Thời nhìn chòng chọc biểu cảm của hắn trong nghi ngờ, một lát sau mới nói: “Nhẫn là đồ giả.”
Tạ Vấn đang ngạc nhiên một cách rất nghiêm túc: “Giả? Ý cậu là sao?”
Văn Thời thẩn thờ nhìn hắn.
Đứng nhìn nhau suốt vài giây, Tạ Vấn mới cười đầu hàng: “Thôi quên đi, chắc chắn là tôi không giỏi trò nhìn không chớp mắt bằng cậu rồi. Tôi thành thật khai báo đây, tôi đã làm ra chiếc nhẫn ấy.”
Văn Thời bày ra vẻ mặt ‘tôi biết ngay mà’.
Anh là một rối sư nên thông thạo nhất là về mảng này. Chiếc nhẫn giả đó hoàn toàn không thể giấu mình dưới mắt anh.
Thật ra thì đây cũng là một rối thuật, nhưng là kiểu đơn giản nhất, kẻ hơi có tố chất lật vài trang sách cổ là có thể học được sơ sơ —— tạo ra một vật chết.
Chiếc nhẫn mà bà cụ ăn trúng là một loại vật chết như thế.
Giữa những người hiện diện trong này, thứ Trương Bích Linh học hiển nhiên là bùa thuật, thằng cu vô dụng và Hạ Tiều thì khỏi nhắc tới. Kẻ duy nhất có khả năng tạo ra yêu tà, hơn nữa còn cảm thấy vui khi tạo ra yêu tà chính là Tạ Vấn.
Văn Thời hỏi: “Anh làm ra nhẫn giả làm gì thế? Hù quỷ à?”
Nói nào ngay, đúng là hiệu quả nổi bật lắm.
Xưa nay chỉ thấy mọi thứ trong lồng dọa người ta nôn mửa, chưa thấy ai dọa ngược lại họ cả.
Tạ Vấn là tên đầu tiên.
“Bà ta lớn tuổi như thế rồi, tôi hù bả làm gì.” Tạ Vấn dở khóc dở cười. Dáng vẻ của hắn trông nho nhã lễ phép, quả thật không giống như kẻ sẽ hù một bà cụ, nhưng…
Dù sao đi chăng nữa, Văn Thời vẫn cảm thấy hắn không phải một tên an phận gì hết.
“Tôi chỉ muốn thử thôi.” Tạ Vấn giải thích.
“Thử gì?”
Tạ Vấn không trả lời câu đó mà nói: “Hai chúng ta từng cùng bị đuổi theo, cậu còn nhớ rõ chiếc nhẫn của cô tài xế kia trông như thế nào không?”
Văn Thời: “Không nhớ rõ.”
Tạ Vấn: “?”
Hắn hơi sửng sốt, lại khẽ ‘à’ một tiếng, nhớ lại: “Ừ ha, cậu đã bao giờ ngoảnh đầu lại đâu, cậu đang cõng tôi mà. Nhưng tôi lại cách cô ta rất gần, nhìn cũng được vài lần.”
Văn Thời tức giận nói: “Rồi sao nữa?”
Tạ Vấn: “Chiếc nhẫn đó của cô ta cũng là hình vòng màu vàng, nhưng một bên có hoa văn.”
“Có hoa văn? Không phải hình vòng trơn hả?”
“Không phải.”
Vậy thì đáng để cân nhắc.
Văn Thời nhìn về phía bàn giải đáp, bỗng nhiên bước sang, vỗ lên người bà cụ một cái.
Đối phương chợt giật mình, ngoảnh đầu lại, tròng mắt trắng hếu nhìn chằm chằm Văn Thời không chớp mắt. Một lát sau, bà từ từ quay đầu, tiếp tục lục lọi gì đó trong ngoài bàn giải đáp.
Phía dưới bàn giải đáp rất chật hẹp, bà ngồi xổm xuống, thò mặt vào trong khe hở.
Động tác của bà vặn vẹo kỳ lạ lắm, mặt như là xoay 180 độ, chui vô, sau một lát lại thò đầu ra từ một bên khác của chiếc bàn giải đáp, đơ mặt đối diện với khuôn mặt đang đưa tới của Văn Thời.
Bà cụ: “……”
“Bà đang làm gì thế?”
Môi của bà cụ khép mở, nói nhẹ nhàng: “Tìm nhẫn, nhẫn vàng.”
Văn Thời nhìn trên bàn một cái, chiếc khăn tay của bà cụ còn nằm nhoài trên đó, bên trong chẳng có gì. Trình độ của Tạ Vấn có hạn, làm ra nhẫn giả chưa được bao lâu mà giờ đã biến mất.
Bà cụ còn đang tìm: “Chắc là cô ấy ném sang bên này. Để tôi tìm cho cổ, rảnh hơi rỗi việc, nói ném là ném.”
“Không cẩn thận, không cẩn thận.” Bà lại lùi đầu lại, bò dậy, cả người dính đầy bụi bặm, run rẩy tìm tiếp, “Sao nhẫn kết hôn mà lại để tùm lum tà la được, tôi phải tìm thử.”
Văn Thời ngoảnh đầu nhìn về phía Tạ Vấn.
Tạ Vấn khẽ nói: “Đã phát hiện điều gì đó sai rồi?”
Văn Thời nhíu mày lui về: “Nếu người phụ nữ đuổi theo chúng ta là chủ lồng, cô ta sẽ là người biết rõ nhất chiếc nhẫn có nằm trên tay mình hay không. Bà cụ lại là thứ kéo dài ý thức của chủ lồng…”
Cô ta không phải chủ lồng. Có lẽ phản ứng hơi chậm tí xíu, nhưng không thể đến nỗi tới bây giờ còn xem chuyện nhẫn giả là thật mà tìm khắp nơi trong hoảng loạn được.
Vậy chỉ có một khả năng thôi ——
Văn Thời thì thầm: “Chủ lồng là kẻ khác.”
Giữa những tên chủ tiệm trông có vẻ bình thản kia.
***
Lầu ba, tiệm quần áo.
Đám người áo sơmi ca-rô đang ngồi xếp bằng dưới đất như một đàn chim cút, con này dính sát con nọ, không đứa nào muốn lạc đàn.
“Dưới cửa cuốn có một cái khe.” Có người rụt chân về sau, sợ hãi bảo.
Chu Húc không kiên nhẫn nói: “Thấy rồi, giữ riêng ở đó. Trước đó tui cũng để lại mà, sao mấy anh lại không nói?”
“Trước đó không để ý.” Người nọ ngượng ngùng nói.
Cẳng chân của Hạ Tiều thì ngắn, ngồi trên quầy mà hai chân lơ lửng.
Cậu nhìn dáng vẻ hùng hổ đó của Chu Húc, không nhịn được phải nói: “Em biết nhiều thứ như vậy rồi em học theo phái nào? Dùng bùa như mẹ em hả?”
“Mắc mớ gì tới anh?!” Chu Húc không biết bị chọc trúng dây thần kinh nào, giận dữ đáp: “Anh tự lo tốt mình trước đi.”
Hạ Tiều khá hoang mang: “Anh hỏi em đàng hoàng thế mà, sao em lại nói vậy? Đạp trúng pháo hả?”
“Còn bảo là hỏi đàng hoàng nữa cơ.” Chu Húc giả giọng quái đản nói, “Chuyên chọn trúng bãi mìm, cứt chó.”
Mắng xong, nó không để ý tới người nọ nữa, đưa lưng về phía mọi người rồi ngồi bực bội bên kia.
Hạ Tiều vô tội bị chửi một trận, tủi thân ngậm miệng lại. Nhưng đúng là cậu chọc trúng bãi mìn rồi.
Lúc Chu Húc sinh ra, tư chất của nó cũng không tồi. Hồi còn nhỏ nó từng ở nhà chính rất nhiều năm, hôm nào cũng lần lượt đi theo hai người lợi hại nhất, mỗi ngày đều nghe dì nhỏ Trương Lam kể những lời đồn về phán quan, nghe chú nhỏ Trương Nhã Lâm khoe mình đọc nhiều sách, kể nó nghe những điều phán quan có thể và không thể làm.
Nó thuộc lòng hết mọi thứ về phán quan. Theo lý thuyết, nên trở thành một hạt giống tốt để kế thừa gia nghiệp, nhưng lại bị mẹ nó chặn đường.
Trương Bích Linh không cho nó học mấy điều thực tế, không dẫn nó vào lồng mà cũng không cho người khác dẫn nó theo, dù quậy tới cỡ nào cũng không chịu.
Thế nên thời kỳ phản nghịch của nó còn nghiêm trọng hơn so với người khác. Nó chưa từng hiền lành với bất kỳ ai, nhất là Trương Bích Linh.
Không ai nói chuyện, cả đám ngây người trong cửa hàng, bầu không khí vừa căng thẳng vừa gay go.
Bỗng nhiên, Hạ Tiều ngắm thấy một bóng dáng ngoài góc kẹt cửa, hơi méo mó vì họa tiết trên cửa cuốn, nhưng lại không hề nhúc nhích. Tựa như có một thứ gì đó đang đứng ngoài cửa, lẳng lặng nhìn họ.
Lông tơ của cậu dựng thẳng lên, rụt cái chân lắc lư lại, lấy khuỷu tay huých người phía sau.
“Huých tôi chi thế?!” Chu Húc nói.