Đại Đông cũng chỉ mới hai mươi tuổi đầu, chưa lớn lắm, nhưng tư thế lại khá ổn. Có thể là do có người đang đứng bên cạnh nhìn mình, hắn còn tạo dáng thần thái trước khi ra tay nữa.
Sợi dây trắng được ném thẳng ra, dồn dập quấn lên khoá cửa phòng sách như nó có linh hồn.
Đó là một chốt cửa tròn kiểu cũ được làm bằng chất liệu đồng thau, bên dưới có một lỗ khóa nhỏ, không nổi nhiều gờ như thời nay.
“Với mấy việc ví dụ như mở cửa, trói người, hoặc điều khiển vài món đồ bằng dây, cậu cứ quấn như vầy là tốt nhất.” Đại Đông sĩ diện, thích thể hiện, nhưng bản thân hắn lại không hề xấu xa.
Hắn nghĩ tên đồ đệ Thẩm gia này cũng rất là đáng thương. Không có sư phụ, chuyện gì cũng phải tự mài mò, sai cũng không có ai sửa cho đúng cho. Trước kia không lên nổi bức danh phả, mai sau e rằng càng khó hơn. Vì thế, hắn vừa làm vừa giảng, không tiếc lời dạy tên ‘Trần Thời’ này vài câu.
“Ngón trỏ nắm linh, ngón giữa nắm hình, ngón áp út nắm lực, ngón cái và ngón út nắm mối liên hệ giữa rối sư và con rối.”
Đại Đông cầm dây thò vô lỗ, ngoảnh đầu nói với người đang đứng nhìn bên cạnh, “Việc nhỏ nhặt này không cần thả rối ra làm gì hết. Bởi vậy ngón giữa, ngón cái và ngón út khỏi phải ——”
Sợi bông đụng phải then đồng trong ổ khóa, phát ra một tiếng ‘cụp” nhỏ bé…
Bỗng nhiên, tiếng cười của một bé gái vang lên bên cửa.
Âm thanh đó giòn giã, mang theo những tiếng vọng trống rỗng, như đang đứng ngoài, mà cũng giống như đang đứng ngay bên cạnh người mở khóa.
Đại Đông ‘á~~’ run lên một cái, đột ngột rụt tay lại, hệt như bị bỏng.
Linh hay lực gì cũng tiêu biến, những sợi bông trắng đó chợt mất đi sinh mệnh, treo lỏng lẻo trên ngón tay của hắn, đầu còn lại buông xuống đất.
Hắn vẫn không nhúc nhích, trừng đôi mắt tròn xoe nhìn Văn Thời.
Văn Thời: “?”
Đại Đông nặn ra một câu từ trong cổ họng: “Nghe thấy tiếng cười không?”
Văn Thời: “Không.”
Anh rất bình tĩnh, như thế làm người ta khá sợ.
Đại Đông chần chờ một lát, hoài nghi có lẽ mình chỉ thấy ảo giác thôi. Vì thể diện, hắn hắng giọng nói mình bình tĩnh nào, thần thái lại lần nữa, luồn sợi dây vào trong ổ khóa, khẽ gẩy một cái…
Giọng cười của một bé gái lại vọng tới, nghe như tiếng chuông bạc.
Đại Đông lùi về sau như bị điện giật, lại quay đầu nhìn về phía Văn Thời một lần nữa, giọng hơi vỡ: “Cậu không nghe thấy gì thật hả???”
Văn Thời: “…”
Anh trầm mặc hai giây rồi bảo: “Không thôi cậu bước sang bên cạnh đứng nghe đi, để tôi.”
Câu này hữu dụng hơn bất cứ điều gì. Một giây sau, Đại Đông đã thọc dây vô lỗ khóa.
Tiếng cười khanh khách của bé gái dán sát bên tai, gần như là nó đang nằm trên lưng hắn, cánh tay cũng vòng xuống cổ hắn. Đại Đông còn có thể cảm nhận được một làn gió nhẹ thổi phà vào cổ nữa.
Đại Đông nín một hơi, ráng bình tĩnh lại.
Ai dè bé gái đó lại nói khẽ với hắn: “Má Thái ơi, con muốn mua hoa cài đầu.”
“…”
Đại Đông mất hơi ngay tại chỗ.
Mua hoa cài đầu gì chứ, đưa đầu cho mi luôn nè.
Ngón tay của hắn lại đang run lên, thấy sợi bông trắng trở nên mềm xuống, sắp trượt khỏi ổ khóa…
Bất thình lình! Ngón trỏ của hắn giật lên hai lần, nhanh như bị chuột rút, ngay cả hắn cũng chưa phản ứng kịp.
Ngón trỏ nắm linh, sợi dây trắng mềm như bông đó bị hắn câu lên một cái, lực sinh mệnh lại ùa về, nó chợt căng chặt rồi đâm thẳng vào lõi khóa. Những đầu dây khác luồn vô kẹt cửa từ khắp nơi, trên dưới trái phải đều có một sợi, hệt như một tấm lưới mộc mạc, mắc chặt lấy cả cánh cửa.
Lò xo trong lõi khóa rung cụp cụp, như là hai phe đang giằng co tranh chấp với nhau.
Cùng lúc đó, ngón áp út của Đại Đông lại giật vài cái, dây víu cửa chợt trở nên chặt lại.
Chỉ nghe một tiếng ‘rầm’ lớn vang lên, như cửa vừa bị nổ tung.
Đại Đông kinh ngạc nhảy dựng lên, há miệng ngẩng đầu.
Một giây sau, tiếng nứt của kim loại và chất gỗ đan xen nhau nổi lên.
Hắn chỉ cảm thấy sợi dây trên tay bỗng lỏng ra, nguyên cánh cửa phòng sách đã bị hắn kéo mạnh xuống.
Hắn liên tục lùi vài bước về sau theo bản năng, nhìn cửa gỗ cũ kỹ dày nặng ngã ầm ầm xuống đất. Giữa tiếng vang lớn là một biển bụi vây kín.
Trục cửa bằng kim loại leng keng rơi xuống, đinh ốc lăn trên sàn gỗ, lăn thẳng vào hành lang tĩnh mịch.
Trong phòng lại trở về với tĩnh lặng, Đại Đông như chết lặng.
“Tôi…”
Hắn nhìn ngón tay của mình, sa vào trong sự thái ngờ vực sâu thẳm.
Phản ứng đầu tiên hiện lên trong đầu hắn là mình vừa bị ai đó điều khiển trong phút chốc, như một rối sư đang chi phối con rối.
Nhưng như thế khả năng à???
Thời xưa đúng là từng có truyền thuyết rối sư có thể điều khiển người sống… Nhưng con mẹ nó đó là truyền thuyết mà.
Đương nhiên, truyền thuyết vẫn dựa vào lý thuyết ——
Trên lý thuyết, dưới tình huống bị áp chế một cách tự nhiên, kiểu điều khiển này cũng không hoàn toàn không khả thi.
Nhưng hắn lại không phải người thường, bản thân hắn là rối sư, kẻ có lực áp chế tự nhiên với hắn ít nhất… ít nhất phải có cấp bậc như sư phụ của hắn nhỉ?
Thiên phú của hắn có hạn, học không dễ thấm, nhưng sư phụ của hắn lại rất ư là lợi hại.
Khái niệm gì thế? Bỏ bổn gia qua một bên không nói, Trương gia có nhiều dòng bên như thế, sư phụ của hắn có thể đứng tốp ba trong đó. Nếu ở những gia tộc ít người hơn, ví dụ như là Trình gia hoặc Uông gia, sư phụ của có thể làm gia chủ luôn rồi.
Đại Đông đột ngột quay đầu, nhìn về phía người thứ hai còn tồn tại trong phòng.
Văn Thời buông tay, vẻ mặt có một tia thiếu kiên nhẫn mờ nhạt, có lẽ là do anh đã chờ quá lâu. Anh còn chưa thu sợi bông trắng trên tay về, xen kẽ giữa những ngón tay dài, hơi banh rất thẳng mà cũng hơi rủ xuống, tựa như một cách trang trí lộn xộn nào đó.
Thằng nhóc này học rối thuật để tán gái phải không?!
Một suy nghĩ chợt hiện lên trong đầu Đại Đông.
Hắn xóa sạch suy nghĩ không đầu không đuôi này, từ từ bình tĩnh lại. Hắn nghĩ, vụ bùng nổ khoảnh khắc vừa rồi có thể là phản xạ có điều kiện của mình khi bị dọa đến ngu thôi.
Dù sao thì con thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người mà.
Văn Thời đè nén sự bực dọc, đứng đợi bên cạnh một lát. Thấy nhũ mẫu da ngâm lại đờ người ra đó. Anh không chờ nổi nữa, nhấc chân bước đi.
Vừa bước ra ngoài, đèn trong phòng sách bỗng tự tắt đi, một loạt tiếng bước chân vụt qua người anh.
Như là có một bé trai mang giày da đen đang chạy tuốt vô trong hành lang. Lần này, anh lại nghe thấy tiếng cười nói của Đại Đông, nó văng vẳng một vòng trong hành lang rồi biến mất.
Thiết kế nhà Tây những năm đầu Dân Quốc của căn nhà này làm người ta cảm thấy rất áp lực. Đường hành lang được xây thành hình vuông, nhìn đâu cũng thấy hai chữ ‘lòng vòng’. Bên ngoài là một dãy phòng, phía trong là cầu thang.
Phòng sách này bị kẹp ngay chỗ rẽ, bên trái là một đường, bên phải lại là một đường khác, dài mà sâu thẳm.
Trước đây, Văn Thời đã từng gặp phải kiểu nhà như thế này. Lúc ấy anh chỉ cảm thấy nhất định là người thiết kế và chủ nhà có thù oán với nhau. Dù sao thì bố cục này cũng rất thích hợp để hù ma.
Anh tìm không ra đèn hành lang, chỉ có thể mượn chút ánh sáng lóe lên từ cầu thang để bước về phía trước.
Đi chưa được mấy bước, anh đã cảm thấy có bóng người đang đứng thẳng lưng cuối hành lang nhìn họ.
“Đậu má!” Đại Đông đi sau hét lên một tiếng, rồi lại lập tức bụm miệng.
“Cậu la cái gì?” Văn Thời khẽ hỏi một câu.
“Bên phải! Cậu nhìn bên phải đi.” Đại Đông ép giọng khẽ dữ dội, hắn đang cố gắng che giấu nỗi sợ của mình.
Văn Thời xoay đầu nhìn, không biết từ khi nào đã có hai người đứng bên cạnh họ, cả hai cũng im bặt, cứ không nhúc nhích nhìn họ như thế.
Đồng tử của Văn Thời hơi co lại.
Ngón tay có quấn dây của anh giơ lên, nhưng lại nhanh chóng buông xuống —— vì anh thấy bóng người kế bên cũng giơ tay.
Đó không phải quỷ ảnh xuất hiện đột ngột gì cả, nó chỉ là một tấm gương thôi.
Đại Đông cũng phát hiện ra điểm này, vẻ kinh hoảng lập tức biến thành nỗi nhục: “Đệt, thứ ngu si!? Tự dưng lại gắn một tấm gương ở đây.”
Thực ra không chỉ một tấm, tất cả mặt tường đều là gương, được cắt thành những chiếc gương dọc khung gỗ chạm trổ như mấy cái trong tủ đồ, và rồi trở thành một kiểu trang trí phức tạp nhưng lộng lẫy.
Người bước qua đây sẽ có bóng dáng mờ ảo trong gương.
Văn Thời lại ngẩng đầu nhìn về phía cuối hành lang, nhận ra trên tường đằng đó cũng có gương, có lẽ bóng người đứng thẳng kia là bản thân anh.
Sợi dây trắng được ném thẳng ra, dồn dập quấn lên khoá cửa phòng sách như nó có linh hồn.
Đó là một chốt cửa tròn kiểu cũ được làm bằng chất liệu đồng thau, bên dưới có một lỗ khóa nhỏ, không nổi nhiều gờ như thời nay.
“Với mấy việc ví dụ như mở cửa, trói người, hoặc điều khiển vài món đồ bằng dây, cậu cứ quấn như vầy là tốt nhất.” Đại Đông sĩ diện, thích thể hiện, nhưng bản thân hắn lại không hề xấu xa.
Hắn nghĩ tên đồ đệ Thẩm gia này cũng rất là đáng thương. Không có sư phụ, chuyện gì cũng phải tự mài mò, sai cũng không có ai sửa cho đúng cho. Trước kia không lên nổi bức danh phả, mai sau e rằng càng khó hơn. Vì thế, hắn vừa làm vừa giảng, không tiếc lời dạy tên ‘Trần Thời’ này vài câu.
“Ngón trỏ nắm linh, ngón giữa nắm hình, ngón áp út nắm lực, ngón cái và ngón út nắm mối liên hệ giữa rối sư và con rối.”
Đại Đông cầm dây thò vô lỗ, ngoảnh đầu nói với người đang đứng nhìn bên cạnh, “Việc nhỏ nhặt này không cần thả rối ra làm gì hết. Bởi vậy ngón giữa, ngón cái và ngón út khỏi phải ——”
Sợi bông đụng phải then đồng trong ổ khóa, phát ra một tiếng ‘cụp” nhỏ bé…
Bỗng nhiên, tiếng cười của một bé gái vang lên bên cửa.
Âm thanh đó giòn giã, mang theo những tiếng vọng trống rỗng, như đang đứng ngoài, mà cũng giống như đang đứng ngay bên cạnh người mở khóa.
Đại Đông ‘á~~’ run lên một cái, đột ngột rụt tay lại, hệt như bị bỏng.
Linh hay lực gì cũng tiêu biến, những sợi bông trắng đó chợt mất đi sinh mệnh, treo lỏng lẻo trên ngón tay của hắn, đầu còn lại buông xuống đất.
Hắn vẫn không nhúc nhích, trừng đôi mắt tròn xoe nhìn Văn Thời.
Văn Thời: “?”
Đại Đông nặn ra một câu từ trong cổ họng: “Nghe thấy tiếng cười không?”
Văn Thời: “Không.”
Anh rất bình tĩnh, như thế làm người ta khá sợ.
Đại Đông chần chờ một lát, hoài nghi có lẽ mình chỉ thấy ảo giác thôi. Vì thể diện, hắn hắng giọng nói mình bình tĩnh nào, thần thái lại lần nữa, luồn sợi dây vào trong ổ khóa, khẽ gẩy một cái…
Giọng cười của một bé gái lại vọng tới, nghe như tiếng chuông bạc.
Đại Đông lùi về sau như bị điện giật, lại quay đầu nhìn về phía Văn Thời một lần nữa, giọng hơi vỡ: “Cậu không nghe thấy gì thật hả???”
Văn Thời: “…”
Anh trầm mặc hai giây rồi bảo: “Không thôi cậu bước sang bên cạnh đứng nghe đi, để tôi.”
Câu này hữu dụng hơn bất cứ điều gì. Một giây sau, Đại Đông đã thọc dây vô lỗ khóa.
Tiếng cười khanh khách của bé gái dán sát bên tai, gần như là nó đang nằm trên lưng hắn, cánh tay cũng vòng xuống cổ hắn. Đại Đông còn có thể cảm nhận được một làn gió nhẹ thổi phà vào cổ nữa.
Đại Đông nín một hơi, ráng bình tĩnh lại.
Ai dè bé gái đó lại nói khẽ với hắn: “Má Thái ơi, con muốn mua hoa cài đầu.”
“…”
Đại Đông mất hơi ngay tại chỗ.
Mua hoa cài đầu gì chứ, đưa đầu cho mi luôn nè.
Ngón tay của hắn lại đang run lên, thấy sợi bông trắng trở nên mềm xuống, sắp trượt khỏi ổ khóa…
Bất thình lình! Ngón trỏ của hắn giật lên hai lần, nhanh như bị chuột rút, ngay cả hắn cũng chưa phản ứng kịp.
Ngón trỏ nắm linh, sợi dây trắng mềm như bông đó bị hắn câu lên một cái, lực sinh mệnh lại ùa về, nó chợt căng chặt rồi đâm thẳng vào lõi khóa. Những đầu dây khác luồn vô kẹt cửa từ khắp nơi, trên dưới trái phải đều có một sợi, hệt như một tấm lưới mộc mạc, mắc chặt lấy cả cánh cửa.
Lò xo trong lõi khóa rung cụp cụp, như là hai phe đang giằng co tranh chấp với nhau.
Cùng lúc đó, ngón áp út của Đại Đông lại giật vài cái, dây víu cửa chợt trở nên chặt lại.
Chỉ nghe một tiếng ‘rầm’ lớn vang lên, như cửa vừa bị nổ tung.
Đại Đông kinh ngạc nhảy dựng lên, há miệng ngẩng đầu.
Một giây sau, tiếng nứt của kim loại và chất gỗ đan xen nhau nổi lên.
Hắn chỉ cảm thấy sợi dây trên tay bỗng lỏng ra, nguyên cánh cửa phòng sách đã bị hắn kéo mạnh xuống.
Hắn liên tục lùi vài bước về sau theo bản năng, nhìn cửa gỗ cũ kỹ dày nặng ngã ầm ầm xuống đất. Giữa tiếng vang lớn là một biển bụi vây kín.
Trục cửa bằng kim loại leng keng rơi xuống, đinh ốc lăn trên sàn gỗ, lăn thẳng vào hành lang tĩnh mịch.
Trong phòng lại trở về với tĩnh lặng, Đại Đông như chết lặng.
“Tôi…”
Hắn nhìn ngón tay của mình, sa vào trong sự thái ngờ vực sâu thẳm.
Phản ứng đầu tiên hiện lên trong đầu hắn là mình vừa bị ai đó điều khiển trong phút chốc, như một rối sư đang chi phối con rối.
Nhưng như thế khả năng à???
Thời xưa đúng là từng có truyền thuyết rối sư có thể điều khiển người sống… Nhưng con mẹ nó đó là truyền thuyết mà.
Đương nhiên, truyền thuyết vẫn dựa vào lý thuyết ——
Trên lý thuyết, dưới tình huống bị áp chế một cách tự nhiên, kiểu điều khiển này cũng không hoàn toàn không khả thi.
Nhưng hắn lại không phải người thường, bản thân hắn là rối sư, kẻ có lực áp chế tự nhiên với hắn ít nhất… ít nhất phải có cấp bậc như sư phụ của hắn nhỉ?
Thiên phú của hắn có hạn, học không dễ thấm, nhưng sư phụ của hắn lại rất ư là lợi hại.
Khái niệm gì thế? Bỏ bổn gia qua một bên không nói, Trương gia có nhiều dòng bên như thế, sư phụ của hắn có thể đứng tốp ba trong đó. Nếu ở những gia tộc ít người hơn, ví dụ như là Trình gia hoặc Uông gia, sư phụ của có thể làm gia chủ luôn rồi.
Đại Đông đột ngột quay đầu, nhìn về phía người thứ hai còn tồn tại trong phòng.
Văn Thời buông tay, vẻ mặt có một tia thiếu kiên nhẫn mờ nhạt, có lẽ là do anh đã chờ quá lâu. Anh còn chưa thu sợi bông trắng trên tay về, xen kẽ giữa những ngón tay dài, hơi banh rất thẳng mà cũng hơi rủ xuống, tựa như một cách trang trí lộn xộn nào đó.
Thằng nhóc này học rối thuật để tán gái phải không?!
Một suy nghĩ chợt hiện lên trong đầu Đại Đông.
Hắn xóa sạch suy nghĩ không đầu không đuôi này, từ từ bình tĩnh lại. Hắn nghĩ, vụ bùng nổ khoảnh khắc vừa rồi có thể là phản xạ có điều kiện của mình khi bị dọa đến ngu thôi.
Dù sao thì con thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người mà.
Văn Thời đè nén sự bực dọc, đứng đợi bên cạnh một lát. Thấy nhũ mẫu da ngâm lại đờ người ra đó. Anh không chờ nổi nữa, nhấc chân bước đi.
Vừa bước ra ngoài, đèn trong phòng sách bỗng tự tắt đi, một loạt tiếng bước chân vụt qua người anh.
Như là có một bé trai mang giày da đen đang chạy tuốt vô trong hành lang. Lần này, anh lại nghe thấy tiếng cười nói của Đại Đông, nó văng vẳng một vòng trong hành lang rồi biến mất.
Thiết kế nhà Tây những năm đầu Dân Quốc của căn nhà này làm người ta cảm thấy rất áp lực. Đường hành lang được xây thành hình vuông, nhìn đâu cũng thấy hai chữ ‘lòng vòng’. Bên ngoài là một dãy phòng, phía trong là cầu thang.
Phòng sách này bị kẹp ngay chỗ rẽ, bên trái là một đường, bên phải lại là một đường khác, dài mà sâu thẳm.
Trước đây, Văn Thời đã từng gặp phải kiểu nhà như thế này. Lúc ấy anh chỉ cảm thấy nhất định là người thiết kế và chủ nhà có thù oán với nhau. Dù sao thì bố cục này cũng rất thích hợp để hù ma.
Anh tìm không ra đèn hành lang, chỉ có thể mượn chút ánh sáng lóe lên từ cầu thang để bước về phía trước.
Đi chưa được mấy bước, anh đã cảm thấy có bóng người đang đứng thẳng lưng cuối hành lang nhìn họ.
“Đậu má!” Đại Đông đi sau hét lên một tiếng, rồi lại lập tức bụm miệng.
“Cậu la cái gì?” Văn Thời khẽ hỏi một câu.
“Bên phải! Cậu nhìn bên phải đi.” Đại Đông ép giọng khẽ dữ dội, hắn đang cố gắng che giấu nỗi sợ của mình.
Văn Thời xoay đầu nhìn, không biết từ khi nào đã có hai người đứng bên cạnh họ, cả hai cũng im bặt, cứ không nhúc nhích nhìn họ như thế.
Đồng tử của Văn Thời hơi co lại.
Ngón tay có quấn dây của anh giơ lên, nhưng lại nhanh chóng buông xuống —— vì anh thấy bóng người kế bên cũng giơ tay.
Đó không phải quỷ ảnh xuất hiện đột ngột gì cả, nó chỉ là một tấm gương thôi.
Đại Đông cũng phát hiện ra điểm này, vẻ kinh hoảng lập tức biến thành nỗi nhục: “Đệt, thứ ngu si!? Tự dưng lại gắn một tấm gương ở đây.”
Thực ra không chỉ một tấm, tất cả mặt tường đều là gương, được cắt thành những chiếc gương dọc khung gỗ chạm trổ như mấy cái trong tủ đồ, và rồi trở thành một kiểu trang trí phức tạp nhưng lộng lẫy.
Người bước qua đây sẽ có bóng dáng mờ ảo trong gương.
Văn Thời lại ngẩng đầu nhìn về phía cuối hành lang, nhận ra trên tường đằng đó cũng có gương, có lẽ bóng người đứng thẳng kia là bản thân anh.