Nếu kẻ trong bộ đàm là Chuột, vậy người trong phòng này là ai?
Văn Thời quay đầu nhìn về phía chàng trai mặt chữ điền đang đứng bên cạnh Đại Đông và hỏi: “Cậu là ai?”
Câu hỏi này trực tiếp mà cũng đột ngột, đừng nói là kẻ bị hỏi, ngay cả mấy người còn lại trong phòng cũng sững sờ.
Đại Đông đứng hình vài giây, chợt nhảy mạnh sang chỗ khác, cách tên mặt chữ điền tám chục thước, hồi hộp nói: “Ừ, cậu là ai?!”
“Em là Chuột chứ ai nữa!”
Thằng Chuột này bối rối, mặt mũi trắng bệch, có vẻ không giống như đang làm bộ: “Em, em là Chuột thật mà, mọi người đừng nhìn em như thế chứ, bà mẹ nó em cũng đang sợ chết rồi nè!”
“Đại Đông! Đại Đông, anh không tin thì có thể tới kiểm tra mà.” Chuột muốn đi về phía Đại Đông.
Hắn vừa di chuyển một chút, đám Chu Húc và Hạ Tiều đã rú lên, cả đám trốn vô góc tường phía sau Văn Thời như chim bay tán loạn.
“Chú mày cứ đứng đó nói thôi, đừng có nhúc nhích! Đừng tới đây.” Đại Đông viết đầy sự chống cự trên mặt.
Mặt của Chuột hiện lên vẻ bất đắc dĩ: “Đại Đông, hai tụi mình luôn đi chung một tụ, anh cứ phải trốn em như mấy người khác như thế thì em thật sự không còn biện pháp nào nữa đâu.”
Nghe thế, Đại Đông lại hơi lưỡng lự.
Văn Thời đột nhiên hỏi: “Sao tay cậu lại dơ như vậy?”
Ánh mắt của ai cũng dừng trên ngón tay của hắn, nhưng mấy người còn lại cách khá xa, nên không thấy rõ lắm. Chỉ có mình Văn Thời là gần hơn, có thể nhìn thấy mười đầu ngón tay dính toàn là bụi bặm và vết xước da, dưới móng tay cũng có vết máu.
Loại bụi này không phải tro bụi thường thường tích lũy lên, mà chỉ có kẻ dùng sức cào tường hoặc khe hở xi măng thì mới có thể dính lên tay như thế.
Chuột khá sửng sốt, nhìn về phía ngón tay của mình: “Cậu nói cái này hả? Không thoát được nên cào thôi. Dù sao tôi cũng phải tìm thử khe hở của cánh cửa mà?”
Lời này làm Tôn Tư Kỳ đồng cảm, cậu ta gật đầu theo bản năng, cũng lẳng lặng nhìn ngón tay của mình
“Em cũng cào hả?” Hạ Tiều hỏi.
Tôn Tư Kỳ đưa ngón tay bị cà rách da cho cậu và Chu Húc xem: “Em muốn thử xem cánh cửa đó có mở được không.”
Tới đây, bọn Đại Đông đã tin được một chút.
Nhưng Văn Thời lại hỏi một câu: “Cậu học trận pháp mà, vì sao mở cửa lại phải lấy tay cào?”
Lần này, Chuột còn chưa mở miệng, Đại Đông đã nói: “Điều này thì tôi phải nói giúp cậu ấy một câu. Có lẽ cậu không hiểu lắm về vụ trận pháp này, mà chắc cũng không quen biết mấy người học nó. Nó không thích hợp để sử dụng một mình. Bố trí một trận địa để giấu mình hoặc là ngáng chân người khác thì không thành vấn đề, nhưng đụng vô mấy chuyện mang tính khống chế thì khó lắm. Càng nhỏ và tinh tế sẽ càng khó. Nó không bằng rối thuật ở điểm này.”
Văn Thời suy nghĩ gì đó, cuối cùng vẫn ngậm miệng không nói.
Đúng là phạm vi quen biết của anh có hạn thật. Người chuyên tu trận pháp cùng thời đại của anh là Bốc Ninh, kể lên nữa thì có Trần Bất Đáo.
Nhưng dù là Bốc Ninh hay Trần Bất Đáo, anh cũng không nhớ rõ, đương nhiên sẽ không có gì để nói.
Anh chỉ vô thức cảm thấy rằng trận pháp không có nhiều hoàn cảnh xấu và hạn chế như thế, người lợi hại thật sự thì làm gì cũng được hết.
Nhưng anh không có bằng chứng, cũng không định nói thêm với người mình không có quan hệ, thôi bỏ đi.
Có thể biểu hiện của Chuột cũng được xem là bình thường, bọn Đại Đông hơi buông lỏng cảnh giác. Nhưng chưa được hai giây, bộ đàm lại vang lên tiếng tít tít.
Vẫn là giọng nói của Chuột: “A lô? Em có nghe được không? Tiểu Tôn? Sao lại không trả lời thế?”
Vì nhiễm thêm cả tiếng dòng điện, giọng của hắn khác lúc thường chút xíu, vốn là một phản ứng bình thường, nhưng lại trở nên vô cùng quỷ dị trong bầu không khí này.
“Phải trả lời hả…?” Tôn Tư Kỳ hoảng sợ hỏi.
“Đừng!” Đại Đông nói.
Nghe thấy lời này, sắc mặt của Chuột kế bên bàn mới khá tốt lên. Nhưng hắn vừa chớp mắt đã phát hiện Văn Thời còn đang nhìn mình, biểu cảm lại trở nên đau khổ.
Bộ đàm lại vang lên trong tĩnh lặng: “A lô? Tiểu Tôn, em còn ổn chứ?”
Tiếng tít tít không chờ được hồi âm mà đã nói tiếp: “Thôi quên đi, để anh đi tìm em vậy.”
Để anh đi tìm em vậy…
Lời này lập tức có hiệu quả âm hồn bất tán, đám Tôn Tư Kỳ sợ vãi linh hồn.
Văn Thời quay đầu nhìn về phía chàng trai mặt chữ điền đang đứng bên cạnh Đại Đông và hỏi: “Cậu là ai?”
Câu hỏi này trực tiếp mà cũng đột ngột, đừng nói là kẻ bị hỏi, ngay cả mấy người còn lại trong phòng cũng sững sờ.
Đại Đông đứng hình vài giây, chợt nhảy mạnh sang chỗ khác, cách tên mặt chữ điền tám chục thước, hồi hộp nói: “Ừ, cậu là ai?!”
“Em là Chuột chứ ai nữa!”
Thằng Chuột này bối rối, mặt mũi trắng bệch, có vẻ không giống như đang làm bộ: “Em, em là Chuột thật mà, mọi người đừng nhìn em như thế chứ, bà mẹ nó em cũng đang sợ chết rồi nè!”
“Đại Đông! Đại Đông, anh không tin thì có thể tới kiểm tra mà.” Chuột muốn đi về phía Đại Đông.
Hắn vừa di chuyển một chút, đám Chu Húc và Hạ Tiều đã rú lên, cả đám trốn vô góc tường phía sau Văn Thời như chim bay tán loạn.
“Chú mày cứ đứng đó nói thôi, đừng có nhúc nhích! Đừng tới đây.” Đại Đông viết đầy sự chống cự trên mặt.
Mặt của Chuột hiện lên vẻ bất đắc dĩ: “Đại Đông, hai tụi mình luôn đi chung một tụ, anh cứ phải trốn em như mấy người khác như thế thì em thật sự không còn biện pháp nào nữa đâu.”
Nghe thế, Đại Đông lại hơi lưỡng lự.
Văn Thời đột nhiên hỏi: “Sao tay cậu lại dơ như vậy?”
Ánh mắt của ai cũng dừng trên ngón tay của hắn, nhưng mấy người còn lại cách khá xa, nên không thấy rõ lắm. Chỉ có mình Văn Thời là gần hơn, có thể nhìn thấy mười đầu ngón tay dính toàn là bụi bặm và vết xước da, dưới móng tay cũng có vết máu.
Loại bụi này không phải tro bụi thường thường tích lũy lên, mà chỉ có kẻ dùng sức cào tường hoặc khe hở xi măng thì mới có thể dính lên tay như thế.
Chuột khá sửng sốt, nhìn về phía ngón tay của mình: “Cậu nói cái này hả? Không thoát được nên cào thôi. Dù sao tôi cũng phải tìm thử khe hở của cánh cửa mà?”
Lời này làm Tôn Tư Kỳ đồng cảm, cậu ta gật đầu theo bản năng, cũng lẳng lặng nhìn ngón tay của mình
“Em cũng cào hả?” Hạ Tiều hỏi.
Tôn Tư Kỳ đưa ngón tay bị cà rách da cho cậu và Chu Húc xem: “Em muốn thử xem cánh cửa đó có mở được không.”
Tới đây, bọn Đại Đông đã tin được một chút.
Nhưng Văn Thời lại hỏi một câu: “Cậu học trận pháp mà, vì sao mở cửa lại phải lấy tay cào?”
Lần này, Chuột còn chưa mở miệng, Đại Đông đã nói: “Điều này thì tôi phải nói giúp cậu ấy một câu. Có lẽ cậu không hiểu lắm về vụ trận pháp này, mà chắc cũng không quen biết mấy người học nó. Nó không thích hợp để sử dụng một mình. Bố trí một trận địa để giấu mình hoặc là ngáng chân người khác thì không thành vấn đề, nhưng đụng vô mấy chuyện mang tính khống chế thì khó lắm. Càng nhỏ và tinh tế sẽ càng khó. Nó không bằng rối thuật ở điểm này.”
Văn Thời suy nghĩ gì đó, cuối cùng vẫn ngậm miệng không nói.
Đúng là phạm vi quen biết của anh có hạn thật. Người chuyên tu trận pháp cùng thời đại của anh là Bốc Ninh, kể lên nữa thì có Trần Bất Đáo.
Nhưng dù là Bốc Ninh hay Trần Bất Đáo, anh cũng không nhớ rõ, đương nhiên sẽ không có gì để nói.
Anh chỉ vô thức cảm thấy rằng trận pháp không có nhiều hoàn cảnh xấu và hạn chế như thế, người lợi hại thật sự thì làm gì cũng được hết.
Nhưng anh không có bằng chứng, cũng không định nói thêm với người mình không có quan hệ, thôi bỏ đi.
Có thể biểu hiện của Chuột cũng được xem là bình thường, bọn Đại Đông hơi buông lỏng cảnh giác. Nhưng chưa được hai giây, bộ đàm lại vang lên tiếng tít tít.
Vẫn là giọng nói của Chuột: “A lô? Em có nghe được không? Tiểu Tôn? Sao lại không trả lời thế?”
Vì nhiễm thêm cả tiếng dòng điện, giọng của hắn khác lúc thường chút xíu, vốn là một phản ứng bình thường, nhưng lại trở nên vô cùng quỷ dị trong bầu không khí này.
“Phải trả lời hả…?” Tôn Tư Kỳ hoảng sợ hỏi.
“Đừng!” Đại Đông nói.
Nghe thấy lời này, sắc mặt của Chuột kế bên bàn mới khá tốt lên. Nhưng hắn vừa chớp mắt đã phát hiện Văn Thời còn đang nhìn mình, biểu cảm lại trở nên đau khổ.
Bộ đàm lại vang lên trong tĩnh lặng: “A lô? Tiểu Tôn, em còn ổn chứ?”
Tiếng tít tít không chờ được hồi âm mà đã nói tiếp: “Thôi quên đi, để anh đi tìm em vậy.”
Để anh đi tìm em vậy…
Lời này lập tức có hiệu quả âm hồn bất tán, đám Tôn Tư Kỳ sợ vãi linh hồn.