“Phòng này có tổng cộng hai người, nếu không tìm cậu thì là đang tìm nó.” Tạ Vấn chỉ về phía người nằm trên giường.
Chu Húc vẫn còn ngủ say. Ánh đèn đầu giường chiếu lên mặt nó. Rõ ràng là đèn vàng, nhưng lại làm cho sắc mặt nó bật lên tông xám xanh, không biết có phải do đèn lồng màu xanh lá cây hay không.
Hạ Tiều nhìn nó với một vẻ mặt ước ao: “Nó ngủ ngon ghê, thế vì sao em lại không ngủ được nhỉ? Nếu ngủ được thì sẽ không nhìn thấy đôi giày này rồi.”
Văn Thời: “Khác loài nó thế.”
Một dấu chấm hỏi nổi lên trên đỉnh đầu của Hạ Tiều, song cậu lại nhanh chóng nhận ra mình là một con rối, đúng là khác loài với con người.
Nghĩ thế làm cậu càng thấy khổ sở hơn: “Mấy con rối khác đều vô cùng oai phong, to con mà còn biết đánh lộn nữa. Sao tới em thì lại không phải thế, đã nhát gan mà còn không thể ngủ nữa chớ.”
Lúc trước không biết tên rối sư kia tạo ra cậu vì lý do gì nữa, để trưng đó tung moe ha gì?
Cậu buồn một lát, ôm một tia hi vọng cuối cùng hỏi Văn Thời: “Anh ơi.”
Văn Thời: “Nói.”
Hạ Tiều: “Có phải em đang thiếu điều gì đó để kích hoạt sức mạnh tiềm ẩn không? Có khi nào một ngày nào đó em cũng chợt có giác ngộ và có thể biến thân thành mãng xà nè Kim sí Đại bàng nè hoặc đại loại thế không anh?”
Văn Thời: “…”
Đương nhiên cũng không phải Hạ Tiều thật sự đang ảo tưởng điều gì, nhưng cậu chỉ tìm kiếm chút an ủi thôi. Tiếc là hình như dây thần kinh về khía cạnh này của anh Văn nhà cậu đã chết hết, không nói nên bất cứ lời vỗ về nào, trên mặt còn ghi bốn chữ ‘cu đang nằm mơ’ chói lọi nữa.
Thay vào đó, Tạ Vấn lại là người phản ứng với cậu: “Mãng xà mà cậu nói là con rối anh cậu đã thả ra hồi trước đó à?”
Hạ Tiều mờ mịt: “Vâng.”
Tạ Vấn cười.
Hạ Tiều không hiểu chỗ chọc hắn cười nằm đâu, ngoảnh đầu hỏi Văn Thời: “Anh ơi, không phải rối của anh là con mãng xà đen kia hả?”
Con mãng xà…
Biểu cảm của Văn Thời lạnh tanh.
Đương nhiên không phải mãng xà đen gì hết, nó là Đằng Xà(*) lửa cháy bao thân, có thể dấy lên mây mù trong Kỳ Môn Bát Thần, chỉ là hiện giờ anh đang phải đối mặt với giới hạn trong việc sử dụng rối, nên không thể để nó hiện nguyên hình thôi.
(*) Đằng Xà (rắn bay): một trong tám vị thần trong môn khoa học Kỳ Môn Độn Giáp. Đây là một vị thần có miệng lưỡi và chuyên lừa lọc, bởi vậy được coi là tiểu hung thần trong số tám ông (nguồn: Kho Sách Quý).
“Cũng gần giống thế.” Anh trả lời qua loa một câu, mắt lại liếc sang Tạ Vấn.
“Nhìn tôi làm gì?” Tạ Vấn đứng sánh vai bên Văn Thời, cách nhau một bước, lúc nói thì hơi nghiêng đầu sang phía anh, chất giọng trầm ấm vang lên ngay bên tai.
Văn Thời sờ lên bên gáy một cái, một lúc lâu sau mới chợt mở miệng: “Sao anh lại chắc chắn như thế?”
Tạ Vấn khá sửng sốt: “Chắc chắn về điều gì?”
Văn Thời: “Rối của tôi.”
Tạ Vấn giải thích: “Tôi thấy sau lưng nó có lòi ra hai cục cứng, chỗ đó chắc phải đang bao bọc một thứ gì đó. Trên lưng mãng xà thường thì không có kiểu cấu tạo này.”
Lời này không có gì để bắt bẻ, đúng là cứ nhìn cẩn thận chút thì sẽ có thể phát hiện ra manh mối. Lúc giải thích, hắn còn ví von bằng ngón tay, vị trí chỉ ra cũng không chính xác hoàn toàn.
Nhưng mà…
Văn Thời khẽ nhíu mày, đưa mắt rời khỏi mặt hắn.
Tạ Vấn: “Vậy nó là gì?”
Văn Thời: “Mãng xà mọc mụn nhọt.”
Trời má mãng xà mọc mụn nhọt.
Hạ Tiều đứng nghe bên cạnh cũng đã chết lặng, thầm nói sự vớ vẩn trong cú lừa này của anh mình cũng hiện lên quá rõ rồi, đúng là bày ngay trên mặt cho người ta dòm luôn. Cậu lén liếc ông chủ Tạ một cái, phát hiện đối phương bị lừa nhưng không hề để bụng, nghe thấy đáp án này thậm chí còn vui vẻ gật đầu một cái, rất ư là tốt tính.
Thế sao mình vẫn hơi sợ gã nhỉ?
Hạ Tiều đang buồn bực thì nghe Tạ Vấn mở miệng nói tiếp: “Đúng ra ai nên ở trong phòng này?”
Hắn không dò hỏi tới cùng chuyện về rối của Văn Thời, mà lại quay về chính sự.
“Hả? Anh không biết sao?” Hạ Tiều hơi ngẩn ra.
Tạ Vấn nhắc nhở một câu đầy thỏa đáng: “Lúc đó tôi không có mặt.”
Chu Húc vẫn còn ngủ say. Ánh đèn đầu giường chiếu lên mặt nó. Rõ ràng là đèn vàng, nhưng lại làm cho sắc mặt nó bật lên tông xám xanh, không biết có phải do đèn lồng màu xanh lá cây hay không.
Hạ Tiều nhìn nó với một vẻ mặt ước ao: “Nó ngủ ngon ghê, thế vì sao em lại không ngủ được nhỉ? Nếu ngủ được thì sẽ không nhìn thấy đôi giày này rồi.”
Văn Thời: “Khác loài nó thế.”
Một dấu chấm hỏi nổi lên trên đỉnh đầu của Hạ Tiều, song cậu lại nhanh chóng nhận ra mình là một con rối, đúng là khác loài với con người.
Nghĩ thế làm cậu càng thấy khổ sở hơn: “Mấy con rối khác đều vô cùng oai phong, to con mà còn biết đánh lộn nữa. Sao tới em thì lại không phải thế, đã nhát gan mà còn không thể ngủ nữa chớ.”
Lúc trước không biết tên rối sư kia tạo ra cậu vì lý do gì nữa, để trưng đó tung moe ha gì?
Cậu buồn một lát, ôm một tia hi vọng cuối cùng hỏi Văn Thời: “Anh ơi.”
Văn Thời: “Nói.”
Hạ Tiều: “Có phải em đang thiếu điều gì đó để kích hoạt sức mạnh tiềm ẩn không? Có khi nào một ngày nào đó em cũng chợt có giác ngộ và có thể biến thân thành mãng xà nè Kim sí Đại bàng nè hoặc đại loại thế không anh?”
Văn Thời: “…”
Đương nhiên cũng không phải Hạ Tiều thật sự đang ảo tưởng điều gì, nhưng cậu chỉ tìm kiếm chút an ủi thôi. Tiếc là hình như dây thần kinh về khía cạnh này của anh Văn nhà cậu đã chết hết, không nói nên bất cứ lời vỗ về nào, trên mặt còn ghi bốn chữ ‘cu đang nằm mơ’ chói lọi nữa.
Thay vào đó, Tạ Vấn lại là người phản ứng với cậu: “Mãng xà mà cậu nói là con rối anh cậu đã thả ra hồi trước đó à?”
Hạ Tiều mờ mịt: “Vâng.”
Tạ Vấn cười.
Hạ Tiều không hiểu chỗ chọc hắn cười nằm đâu, ngoảnh đầu hỏi Văn Thời: “Anh ơi, không phải rối của anh là con mãng xà đen kia hả?”
Con mãng xà…
Biểu cảm của Văn Thời lạnh tanh.
Đương nhiên không phải mãng xà đen gì hết, nó là Đằng Xà(*) lửa cháy bao thân, có thể dấy lên mây mù trong Kỳ Môn Bát Thần, chỉ là hiện giờ anh đang phải đối mặt với giới hạn trong việc sử dụng rối, nên không thể để nó hiện nguyên hình thôi.
(*) Đằng Xà (rắn bay): một trong tám vị thần trong môn khoa học Kỳ Môn Độn Giáp. Đây là một vị thần có miệng lưỡi và chuyên lừa lọc, bởi vậy được coi là tiểu hung thần trong số tám ông (nguồn: Kho Sách Quý).
“Cũng gần giống thế.” Anh trả lời qua loa một câu, mắt lại liếc sang Tạ Vấn.
“Nhìn tôi làm gì?” Tạ Vấn đứng sánh vai bên Văn Thời, cách nhau một bước, lúc nói thì hơi nghiêng đầu sang phía anh, chất giọng trầm ấm vang lên ngay bên tai.
Văn Thời sờ lên bên gáy một cái, một lúc lâu sau mới chợt mở miệng: “Sao anh lại chắc chắn như thế?”
Tạ Vấn khá sửng sốt: “Chắc chắn về điều gì?”
Văn Thời: “Rối của tôi.”
Tạ Vấn giải thích: “Tôi thấy sau lưng nó có lòi ra hai cục cứng, chỗ đó chắc phải đang bao bọc một thứ gì đó. Trên lưng mãng xà thường thì không có kiểu cấu tạo này.”
Lời này không có gì để bắt bẻ, đúng là cứ nhìn cẩn thận chút thì sẽ có thể phát hiện ra manh mối. Lúc giải thích, hắn còn ví von bằng ngón tay, vị trí chỉ ra cũng không chính xác hoàn toàn.
Nhưng mà…
Văn Thời khẽ nhíu mày, đưa mắt rời khỏi mặt hắn.
Tạ Vấn: “Vậy nó là gì?”
Văn Thời: “Mãng xà mọc mụn nhọt.”
Trời má mãng xà mọc mụn nhọt.
Hạ Tiều đứng nghe bên cạnh cũng đã chết lặng, thầm nói sự vớ vẩn trong cú lừa này của anh mình cũng hiện lên quá rõ rồi, đúng là bày ngay trên mặt cho người ta dòm luôn. Cậu lén liếc ông chủ Tạ một cái, phát hiện đối phương bị lừa nhưng không hề để bụng, nghe thấy đáp án này thậm chí còn vui vẻ gật đầu một cái, rất ư là tốt tính.
Thế sao mình vẫn hơi sợ gã nhỉ?
Hạ Tiều đang buồn bực thì nghe Tạ Vấn mở miệng nói tiếp: “Đúng ra ai nên ở trong phòng này?”
Hắn không dò hỏi tới cùng chuyện về rối của Văn Thời, mà lại quay về chính sự.
“Hả? Anh không biết sao?” Hạ Tiều hơi ngẩn ra.
Tạ Vấn nhắc nhở một câu đầy thỏa đáng: “Lúc đó tôi không có mặt.”