Mặt trái tờ giấy cũng có nét mực, chỉ thấy được lờ mờ.
Văn Thời lật tờ giấy lại, thấy một vết mực to, hẳn là tiểu thiếu gia Thẩm Mạn Thăng đã viết một đoạn văn giải thích để đáp trả lời phê của Lý tiên sinh, nhưng không biết vì sao lại bị mực đổ trúng.
Vết mực này dính chỗ kia nhiều chỗ này ít, phải để dưới ánh sáng mới có thể miễn cưỡng đọc nổi đoạn mở gốc ——
“Con không…” Hạ Tiều lật tờ giấy qua lại dưới ngọn đèn, nhẩm vài lần rồi nói: “Em đã cố hết sức những vẫn không thấy rõ khúc sau viết gì, chỉ có thể nhìn ra hai chữ này thôi.”
Nhưng mà… con không gì chứ?
Con không có làm thế? Con không đổi đâu? Hay là con không nên làm thế?
Bỏ qua mấy từ bị dính mực đó, Thẩm Mạn Thăng lại viết một câu bên cạnh như lời đáp cuối cùng dành cho Lý tiên sinh.
Nó viết: Con biết rồi, thưa tiên sinh.
Hạ Tiều nhìn chằm chằm vào tờ giấy nọ, biểu cảm như rất có trách nhiệm, lơ lửng giữa vẻ suy tư và hoang mang: “Giờ em ngốc quá, cảm thấy hình như mình bắt được chút trọng điểm nào đó, nhưng lại khá mơ hồ.”
Cậu nhăn mặt lẩm bẩm: “Em phải ráng hiểu đôi điều mới được… vậy ra tiểu thiếu gia nhà họ Thẩm này cố ý bắt chước cách viết của anh Tuấn đúng không?”
Cách vui đùa của đám con nít thường làm người ta không nghĩ ra nổi, dù là vô tình hay ác ý cũng khó thể phân biệt. Hạ Tiều nhớ tới lúc mình còn bé, phố đối diện có một thằng nhóc hay nói lắp, vì thế mấy đứa nhỏ khác kết bè kéo phái bắt chước nó. Sau đó lại biến thành bảy, tám đứa nói lắp, cả đám bị phụ huynh đập một trận, lâu lắm mới dần sửa lại được.
Ta khó mà định nghĩa được dự tính ban đầu của mấy đứa nhỏ đó khi bắt chước cách nói lắp này, đôi phần là thấy vui, còn lại thì làm thế nhằm chế giễu.
“Nếu nó làm thế để giễu cợt thì đúng là hơi tồi. Nhưng nó lại rất thành thật nói rằng mình biết rồi.” Hạ Tiều luôn cảm thấy hình tượng của vị Thẩm tiểu thiếu gia này đầy ắp sự mâu thuẫn, khiến người ta rối rắm, “Cũng không biết sau đó có sửa lại không nữa ——”
“Rõ ràng là chưa hề sửa, hoặc là đã không sửa được nữa.” Tạ Vấn nói.
Hắn nói như đinh đóng cột, Hạ Tiều không phản ứng, cực kỳ ngờ vực: “Sao anh biết?”
Tạ Vấn chỉ vào rương đựng sách kia và nói: “Chữ viết nằm đầy trong đó, bộ cậu đọc ngược hả?”
Hạ Tiều khá sửng sốt, mặt tự dưng đỏ lên. Cậu nhận ra mình đã phạm vào lỗi sai cấp thấp nhất ——
Giấy tờ trong rương để chồng lên nhau, tờ nằm cuối nhất được viết sớm nhất. Nói cách khác, sau khi Lý tiên sinh phê là ‘đừng bắt chước chữ viết của A Tuấn nữa’, chữ của Thẩm Mạn Thăng vẫn không có bất cứ thay đổi lớn nào. Ngày này qua tháng nọ, chữ viết ‘bắt chước A Tuấn’ vun đầy chiếc rương.
Mà Lý tiên sinh cũng không nói gì thêm, khung phê bình chỉ có một dấu gạch chéo, có lẽ là đã bó tay với thiếu gia này, cũng có khi chỉ đơn giản là lười dạy bảo nó thôi.
Hèn gì Tạ Vấn lại nói như vậy.
Sau khi viết thế suốt một thời gian dài, dù Thẩm Mạn Thăng muốn sửa, thì có lẽ cũng không thể sửa được nữa. Bất kể xuất phát từ lý do gì, cách viết mà nó bắt chước đã dần biến thành chữ viết của bản thân nó.
Hạ Tiều nói chậm rãi: “Vậy rất có thể là chữ của Thẩm Mạn Thăng và anh Tuấn giống nhau nhỉ?”
Văn Thời: “Khác biệt không lớn.”
Hạ Tiều mở to hai mắt nhìn: “Nếu nói thế thì…”
Chữ trong quyển nhật ký bỗng chứa đựng hai hàm ý: Đó là chữ của Thẩm Mạn Thăng và cũng là chữ của anh Tuấn.
Nếu Thẩm Mạn Thăng là người thật sự viết nhật ký thì không nói gì. Nếu trong đó có vài phần được A Tuấn viết thì thế nào? Thậm chí… cả quyển đều là chữ viết của A Tuấn không thì sao?
Trước lúc bấy giờ, Văn Thời chưa từng đưa ra bất cứ kết luận xấu nào về tiểu thiếu gia Thẩm Mạn Thăng, vì chiếc giường trong phòng ngủ kia, và cũng bởi vì quyển nhật ký ấy.
Anh luôn cảm thấy một điều, một đứa nhỏ không muốn để người khác ngủ trên giường người hầu đơn sơ, mà lại chia đôi giường của mình trông kiểu nào cũng không đến mức phải đè chị mình vô trong sô pha chỉ vì chị ta thích cười và hơi ồn thôi đâu.
Mà quyển nhật ký đó lại luôn nhắc đến anh Tuấn —— Thẩm Mạn Di thường kéo anh Tuấn chơi cùng mình vào những thời điểm không đúng lúc, bởi thế nên rất phiền. Lý tiên sinh thường soi mói anh Tuấn về chữ viết của anh ấy, vì vậy nên rất ư là khắt khe.
Văn Thời cảm thấy những đoạn bị rời ra của nhật ký quỷ dị lắm, ngay điểm này đây —— mỗi cá nhân và nhân quả của từng sự việc trong quyển nhật ký đều không dính líu gì tới bản thân tiểu thiếu gia cả.
Hơn nữa, nội dung cũng thường có mâu thuẫn, lúc thì nói “chị ta lôi con gái tới giả trang thì thôi đi, còn thường kéo cả anh Tuấn vào nữa”, khi lại bảo rằng “Thẩm Mạn Di còn thích bắt tôi đoán ‘cô dâu thật giả’ lắm”.
Trước đó, Văn Thời cứ tưởng người viết nhật ký đang trong một trạng thái bất ổn, bất cẩn bại lộ thái độ điên dại bị đè nén, bởi thế mà nội dung mới khá lộn xộn.
Nhưng giờ khi mọi điểm đều đã tụ lại với nhau, sợi dây đó bỗng trở nên rõ rệt.
Nếu chữ trong quyển nhật ký là của A Tuấn; nếu chuyện trong quyển nhật ký đều là A Tuấn đang mượn lời tiểu thiếu gia để kể khổ; nếu có khi ‘anh Tuấn’ và ‘tôi’ giữa những câu chữ là chỉ cùng một người, thế thì mọi thứ có vẻ hợp lý lắm.
Nhưng vẫn còn một vấn đề…
Dáng người của A Tuấn và Thẩm Mạn Thăng không khác gì nhau, còn nhỏ hơn Thẩm Mạn Di chút xíu nữa. Vậy thì vì sao nó lại có thể làm được chuyện mà Thẩm Mạn Thăng không thể làm đây?
…
Văn Thời trầm ngâm một lát.
Khoảnh khắc ấy, anh cảm thấy mình nghĩ ra điều gì đó, nhưng còn chưa kịp túm lấy, suy nghĩ kia đã bị tiếng vẽ da của Lý tiên sinh ngắt ngang.
Lý tiên sinh chấm nguyên ngòi bút vào máu, muốn cố chấp lặp lại chữ ‘Thẩm’, nhưng lại bị Văn Thời chặn tay.
“Đợi đã.” Văn Thời nhìn hốc mắt trống trơn của gã và hỏi, “Có phải anh đã nói điều gì hoặc làm chuyện gì khác thường không?”
Nếu không thì tại sao ‘tiểu thiếu gia’ lại viết là ‘Lý tiên sinh đã phát hiện’ trong quyển nhật ký, song còn vội vã giết chết gã nữa.
Lý tiên sinh chợt ngừng tay, máu trên ngòi bút nhỏ giọt lên mặt giấy, hóa thành một vết màu đỏ rỉ sắt. Gã nắm chặt cổ tay của mình, thật lâu sau mới dùng sức viết ba chữ trên đó:
Tìm tôi đi.q
“Không phải anh đang ở đây hả?” Hạ Tiều nói trong vẻ mờ mịt.
Nói xong cậu bỗng nhận ra, kẻ đang ở đây chỉ là ‘Lý tiên sinh’ đang trở lại giữa đêm khuya thôi, Lý tiên sinh chân chính còn đang bị kẹt ở một góc nào đó, không nhìn thấy mặt trời như Thẩm Mạn Di trong sô pha.
“Vậy anh đang ở đâu?” Hạ Tiều vội vàng hỏi.
“Không hỏi được đâu.” Tạ Vấn đóng chiếc rương lại, đứng thẳng người dậy. Hắn cầm tờ giấy luyện chữ trên bàn lên, gấp đôi nó lại, chỉ về phía cửa và nói với Văn Thời: “Đi thôi, đi tìm gã.”
Văn Thời lật tờ giấy lại, thấy một vết mực to, hẳn là tiểu thiếu gia Thẩm Mạn Thăng đã viết một đoạn văn giải thích để đáp trả lời phê của Lý tiên sinh, nhưng không biết vì sao lại bị mực đổ trúng.
Vết mực này dính chỗ kia nhiều chỗ này ít, phải để dưới ánh sáng mới có thể miễn cưỡng đọc nổi đoạn mở gốc ——
“Con không…” Hạ Tiều lật tờ giấy qua lại dưới ngọn đèn, nhẩm vài lần rồi nói: “Em đã cố hết sức những vẫn không thấy rõ khúc sau viết gì, chỉ có thể nhìn ra hai chữ này thôi.”
Nhưng mà… con không gì chứ?
Con không có làm thế? Con không đổi đâu? Hay là con không nên làm thế?
Bỏ qua mấy từ bị dính mực đó, Thẩm Mạn Thăng lại viết một câu bên cạnh như lời đáp cuối cùng dành cho Lý tiên sinh.
Nó viết: Con biết rồi, thưa tiên sinh.
Hạ Tiều nhìn chằm chằm vào tờ giấy nọ, biểu cảm như rất có trách nhiệm, lơ lửng giữa vẻ suy tư và hoang mang: “Giờ em ngốc quá, cảm thấy hình như mình bắt được chút trọng điểm nào đó, nhưng lại khá mơ hồ.”
Cậu nhăn mặt lẩm bẩm: “Em phải ráng hiểu đôi điều mới được… vậy ra tiểu thiếu gia nhà họ Thẩm này cố ý bắt chước cách viết của anh Tuấn đúng không?”
Cách vui đùa của đám con nít thường làm người ta không nghĩ ra nổi, dù là vô tình hay ác ý cũng khó thể phân biệt. Hạ Tiều nhớ tới lúc mình còn bé, phố đối diện có một thằng nhóc hay nói lắp, vì thế mấy đứa nhỏ khác kết bè kéo phái bắt chước nó. Sau đó lại biến thành bảy, tám đứa nói lắp, cả đám bị phụ huynh đập một trận, lâu lắm mới dần sửa lại được.
Ta khó mà định nghĩa được dự tính ban đầu của mấy đứa nhỏ đó khi bắt chước cách nói lắp này, đôi phần là thấy vui, còn lại thì làm thế nhằm chế giễu.
“Nếu nó làm thế để giễu cợt thì đúng là hơi tồi. Nhưng nó lại rất thành thật nói rằng mình biết rồi.” Hạ Tiều luôn cảm thấy hình tượng của vị Thẩm tiểu thiếu gia này đầy ắp sự mâu thuẫn, khiến người ta rối rắm, “Cũng không biết sau đó có sửa lại không nữa ——”
“Rõ ràng là chưa hề sửa, hoặc là đã không sửa được nữa.” Tạ Vấn nói.
Hắn nói như đinh đóng cột, Hạ Tiều không phản ứng, cực kỳ ngờ vực: “Sao anh biết?”
Tạ Vấn chỉ vào rương đựng sách kia và nói: “Chữ viết nằm đầy trong đó, bộ cậu đọc ngược hả?”
Hạ Tiều khá sửng sốt, mặt tự dưng đỏ lên. Cậu nhận ra mình đã phạm vào lỗi sai cấp thấp nhất ——
Giấy tờ trong rương để chồng lên nhau, tờ nằm cuối nhất được viết sớm nhất. Nói cách khác, sau khi Lý tiên sinh phê là ‘đừng bắt chước chữ viết của A Tuấn nữa’, chữ của Thẩm Mạn Thăng vẫn không có bất cứ thay đổi lớn nào. Ngày này qua tháng nọ, chữ viết ‘bắt chước A Tuấn’ vun đầy chiếc rương.
Mà Lý tiên sinh cũng không nói gì thêm, khung phê bình chỉ có một dấu gạch chéo, có lẽ là đã bó tay với thiếu gia này, cũng có khi chỉ đơn giản là lười dạy bảo nó thôi.
Hèn gì Tạ Vấn lại nói như vậy.
Sau khi viết thế suốt một thời gian dài, dù Thẩm Mạn Thăng muốn sửa, thì có lẽ cũng không thể sửa được nữa. Bất kể xuất phát từ lý do gì, cách viết mà nó bắt chước đã dần biến thành chữ viết của bản thân nó.
Hạ Tiều nói chậm rãi: “Vậy rất có thể là chữ của Thẩm Mạn Thăng và anh Tuấn giống nhau nhỉ?”
Văn Thời: “Khác biệt không lớn.”
Hạ Tiều mở to hai mắt nhìn: “Nếu nói thế thì…”
Chữ trong quyển nhật ký bỗng chứa đựng hai hàm ý: Đó là chữ của Thẩm Mạn Thăng và cũng là chữ của anh Tuấn.
Nếu Thẩm Mạn Thăng là người thật sự viết nhật ký thì không nói gì. Nếu trong đó có vài phần được A Tuấn viết thì thế nào? Thậm chí… cả quyển đều là chữ viết của A Tuấn không thì sao?
Trước lúc bấy giờ, Văn Thời chưa từng đưa ra bất cứ kết luận xấu nào về tiểu thiếu gia Thẩm Mạn Thăng, vì chiếc giường trong phòng ngủ kia, và cũng bởi vì quyển nhật ký ấy.
Anh luôn cảm thấy một điều, một đứa nhỏ không muốn để người khác ngủ trên giường người hầu đơn sơ, mà lại chia đôi giường của mình trông kiểu nào cũng không đến mức phải đè chị mình vô trong sô pha chỉ vì chị ta thích cười và hơi ồn thôi đâu.
Mà quyển nhật ký đó lại luôn nhắc đến anh Tuấn —— Thẩm Mạn Di thường kéo anh Tuấn chơi cùng mình vào những thời điểm không đúng lúc, bởi thế nên rất phiền. Lý tiên sinh thường soi mói anh Tuấn về chữ viết của anh ấy, vì vậy nên rất ư là khắt khe.
Văn Thời cảm thấy những đoạn bị rời ra của nhật ký quỷ dị lắm, ngay điểm này đây —— mỗi cá nhân và nhân quả của từng sự việc trong quyển nhật ký đều không dính líu gì tới bản thân tiểu thiếu gia cả.
Hơn nữa, nội dung cũng thường có mâu thuẫn, lúc thì nói “chị ta lôi con gái tới giả trang thì thôi đi, còn thường kéo cả anh Tuấn vào nữa”, khi lại bảo rằng “Thẩm Mạn Di còn thích bắt tôi đoán ‘cô dâu thật giả’ lắm”.
Trước đó, Văn Thời cứ tưởng người viết nhật ký đang trong một trạng thái bất ổn, bất cẩn bại lộ thái độ điên dại bị đè nén, bởi thế mà nội dung mới khá lộn xộn.
Nhưng giờ khi mọi điểm đều đã tụ lại với nhau, sợi dây đó bỗng trở nên rõ rệt.
Nếu chữ trong quyển nhật ký là của A Tuấn; nếu chuyện trong quyển nhật ký đều là A Tuấn đang mượn lời tiểu thiếu gia để kể khổ; nếu có khi ‘anh Tuấn’ và ‘tôi’ giữa những câu chữ là chỉ cùng một người, thế thì mọi thứ có vẻ hợp lý lắm.
Nhưng vẫn còn một vấn đề…
Dáng người của A Tuấn và Thẩm Mạn Thăng không khác gì nhau, còn nhỏ hơn Thẩm Mạn Di chút xíu nữa. Vậy thì vì sao nó lại có thể làm được chuyện mà Thẩm Mạn Thăng không thể làm đây?
…
Văn Thời trầm ngâm một lát.
Khoảnh khắc ấy, anh cảm thấy mình nghĩ ra điều gì đó, nhưng còn chưa kịp túm lấy, suy nghĩ kia đã bị tiếng vẽ da của Lý tiên sinh ngắt ngang.
Lý tiên sinh chấm nguyên ngòi bút vào máu, muốn cố chấp lặp lại chữ ‘Thẩm’, nhưng lại bị Văn Thời chặn tay.
“Đợi đã.” Văn Thời nhìn hốc mắt trống trơn của gã và hỏi, “Có phải anh đã nói điều gì hoặc làm chuyện gì khác thường không?”
Nếu không thì tại sao ‘tiểu thiếu gia’ lại viết là ‘Lý tiên sinh đã phát hiện’ trong quyển nhật ký, song còn vội vã giết chết gã nữa.
Lý tiên sinh chợt ngừng tay, máu trên ngòi bút nhỏ giọt lên mặt giấy, hóa thành một vết màu đỏ rỉ sắt. Gã nắm chặt cổ tay của mình, thật lâu sau mới dùng sức viết ba chữ trên đó:
Tìm tôi đi.q
“Không phải anh đang ở đây hả?” Hạ Tiều nói trong vẻ mờ mịt.
Nói xong cậu bỗng nhận ra, kẻ đang ở đây chỉ là ‘Lý tiên sinh’ đang trở lại giữa đêm khuya thôi, Lý tiên sinh chân chính còn đang bị kẹt ở một góc nào đó, không nhìn thấy mặt trời như Thẩm Mạn Di trong sô pha.
“Vậy anh đang ở đâu?” Hạ Tiều vội vàng hỏi.
“Không hỏi được đâu.” Tạ Vấn đóng chiếc rương lại, đứng thẳng người dậy. Hắn cầm tờ giấy luyện chữ trên bàn lên, gấp đôi nó lại, chỉ về phía cửa và nói với Văn Thời: “Đi thôi, đi tìm gã.”