Nếu là Văn Thời khi còn bé, anh nhất định sẽ phang thẳng câu hỏi về phía đối phương rồi chờ đợi một lời đáp.
Nhưng giờ anh sẽ không làm thế.
Những ký ức đang dần quay về lại nói với anh rằng anh sẽ mãi mãi không đổi được một câu trả lời chân thật nào từ Trần Bất Đáo đâu.
Văn Thời lúc nhỏ từng cảm thấy Trần Bất Đáo là một vị tiên khách vạn năng được nuôi dưỡng bởi đất trời. Trên đời này không có chuyện gì có thể làm khó hắn, không có quẫn cảnh nào mà hắn không hóa giải được. Hắn sẽ không già mà cũng sẽ không chết đi.
Bởi thế, đối phương nói gì Văn Thời sẽ tin nấy.
Sau đó, Văn Thời mới từ từ nhận ra là Trần Bất Đáo cũng sẽ đổ máu, sẽ bị thương, cũng có gánh nặng và phiền phức, nhưng người nọ không bao giờ chịu chủ động đề cập, mãi luôn xem nhẹ.
Văn Thời lại từng cho rằng những câu trả lời ấy chẳng qua chỉ là một sự che chở ôm đồm.
Tựa con chim chợt khô hóa rồi lại khôi phục như ban đầu, nhìn như đã chết cứng song tự dưng sống lại, tựa đống trần duyên suýt chút nữa đã bị Trần Bất Đáo gánh hết lên người.
Sự trực tiếp của anh chỉ có thể đổi lấy những lời nói dối dịu dàng nhất thôi.
Trong mắt Trần Bất Đáo, chỉ cần Văn Thời mở miệng nói thế, anh sẽ mãi vẫn là tiểu đồ đệ ỷ lại hắn, đi theo hắn và cần được hắn bảo vệ trên núi Tùng Vân kia.
Hoàn toàn không khác gì những người còn lại trên thế gian này, chẳng qua chỉ là hơi thân một chút.
Nhưng giờ Văn Thời không muốn làm vậy nữa.
Anh muốn đứng sóng vai với Trần Bất Đáo, dù biết rõ tại sao đối phương lại đến và sẽ nán lại trong bao lâu.
…
Nhà bếp có phần tĩnh lặng.
Từ lúc Tạ Vấn gật đầu, họ không nói thêm gì nữa.
Giữa họ là một khoảng cách u ám, ngay cả ánh mắt cũng trốn dưới bóng tối ấy, rất khó để phân biệt là cả hai đang mỗi người ngắm một hướng hay là đang nhìn nhau.
Đại Triệu và Tiểu Triệu cách đó không xa chẳng biết đang nói gì, nội dung cũng không rõ ràng, làm bật lên sự an tĩnh tinh tế trong nhà bếp. Bầu không khí này hệt như lớp băng mỏng bị đông lại trên mặt nước, lưng chừng giữa trạng thái bị thủng hoặc phẳng lì.
Nó gợi lên cho người ta chút xúc động muốn nói vài lời, nhưng lại không biết nên nói gì mới phải.
Ánh mắt Văn Thời lia sang hướng nọ, môi mấp máy: “Anh …”
Vừa khéo là Tạ Vấn cũng đã mở miệng trong nháy mắt ấy.
Hai tiếng nói va vào nhau rồi lại cùng dừng.
Tạ Vấn bật cười, ánh mắt xuyên qua bóng tối nhìn sang: “Muốn nói gì à?”
Văn Thời lắc đầu một cái.
Tự dưng anh không còn muốn vạch trần thân phận của đối phương nữa.
Bởi khoảnh khắc vừa rồi đã mang đến cho anh một tia ảo giác, như thể quan hệ thầy trò cùng những điều dính dáng tới mấy chữ ‘Văn Thời’ và ‘Trần Bất Đáo’ lại nhảy bật ra giữa anh và người trước mắt này.
Giống như khoảnh khắc rất lâu trước kia khi đối phương bước dọc theo thềm đá lên núi Tùng Vân, còn anh thì lại đi lên bằng con đường mòn từ hướng khác. Hai người nhìn nhau một cái, tựa hai ẩn sĩ đột ngột gặp lại giữa thế gian.
“Không có gì, anh nói trước đi.”
Văn Thời hất cằm một cái, thốt ra một lời mà mình sẽ không nói trước đây.
“Được, vậy tôi nói trước.” Tạ Vấn đồng ý.
Hắn khẽ tạm ngừng, giơ tay chạm lên khóe môi của mình rồi nói: “Chỗ này của cậu bị rách, rướm tí máu rồi kìa.”
Văn Thời im bặt trong một giây, ậm ờ gì đó trong cổ họng. Anh đưa tầm mắt về lại, nghiêng đầu liếm lên khóe môi, quả nhiên liếm thấy vị máu.
Âm thanh ding ding dong dong bỗng vang lên bên ngoài. Hôm nay không phải ngày đầu Văn Thời ở đây, nên đã khá quen thuộc với tiếng động này. Đó là tiếng khi có người đứng mở mật mã ngoài cửa.
Vị máu trên đầu lưỡi mãi cũng không biến mất, Văn Thời lại cầm cái ly vừa được rửa sạch lên và rót chút nước vào.
Lúc ngửa đầu uống, anh thoáng thấy Tạ Vấn liếc ra ngoài phòng khách và bảo: “Em trai cậu và Lão Mao đã trở lại.”
Văn Thời nuốt nước xuống bụng, “ừ” một tiếng.
Cửa biệt thự vang lên một tiếng, huyền quan vọng tới tiếng cộc cộc nhỏ xíu, hẳn là Hạ Tiều và Lão Mao đang đổi dép. Ấm sắc thuốc va chạm, còn xen vào vài câu nói. Sau đó, đèn lớn trong phòng khách ‘bặt’ một cái bị ai đó bật sáng, lập tức phá vỡ bầu không khí tối tăm và yên lặng vốn có.
Tạ Vấn nhìn ra sau.
Hắn vẫn đứng ngược sáng, nhưng biểu cảm lại rõ rệt hơn nhiều, thoạt nhìn vẫn có dáng vẻ thường ngày.
“Vậy khi nãy cậu muốn nói gì?” Hắn hỏi.
Văn Thời đặt ly thủy tinh xuống.
Nhưng giờ anh sẽ không làm thế.
Những ký ức đang dần quay về lại nói với anh rằng anh sẽ mãi mãi không đổi được một câu trả lời chân thật nào từ Trần Bất Đáo đâu.
Văn Thời lúc nhỏ từng cảm thấy Trần Bất Đáo là một vị tiên khách vạn năng được nuôi dưỡng bởi đất trời. Trên đời này không có chuyện gì có thể làm khó hắn, không có quẫn cảnh nào mà hắn không hóa giải được. Hắn sẽ không già mà cũng sẽ không chết đi.
Bởi thế, đối phương nói gì Văn Thời sẽ tin nấy.
Sau đó, Văn Thời mới từ từ nhận ra là Trần Bất Đáo cũng sẽ đổ máu, sẽ bị thương, cũng có gánh nặng và phiền phức, nhưng người nọ không bao giờ chịu chủ động đề cập, mãi luôn xem nhẹ.
Văn Thời lại từng cho rằng những câu trả lời ấy chẳng qua chỉ là một sự che chở ôm đồm.
Tựa con chim chợt khô hóa rồi lại khôi phục như ban đầu, nhìn như đã chết cứng song tự dưng sống lại, tựa đống trần duyên suýt chút nữa đã bị Trần Bất Đáo gánh hết lên người.
Sự trực tiếp của anh chỉ có thể đổi lấy những lời nói dối dịu dàng nhất thôi.
Trong mắt Trần Bất Đáo, chỉ cần Văn Thời mở miệng nói thế, anh sẽ mãi vẫn là tiểu đồ đệ ỷ lại hắn, đi theo hắn và cần được hắn bảo vệ trên núi Tùng Vân kia.
Hoàn toàn không khác gì những người còn lại trên thế gian này, chẳng qua chỉ là hơi thân một chút.
Nhưng giờ Văn Thời không muốn làm vậy nữa.
Anh muốn đứng sóng vai với Trần Bất Đáo, dù biết rõ tại sao đối phương lại đến và sẽ nán lại trong bao lâu.
…
Nhà bếp có phần tĩnh lặng.
Từ lúc Tạ Vấn gật đầu, họ không nói thêm gì nữa.
Giữa họ là một khoảng cách u ám, ngay cả ánh mắt cũng trốn dưới bóng tối ấy, rất khó để phân biệt là cả hai đang mỗi người ngắm một hướng hay là đang nhìn nhau.
Đại Triệu và Tiểu Triệu cách đó không xa chẳng biết đang nói gì, nội dung cũng không rõ ràng, làm bật lên sự an tĩnh tinh tế trong nhà bếp. Bầu không khí này hệt như lớp băng mỏng bị đông lại trên mặt nước, lưng chừng giữa trạng thái bị thủng hoặc phẳng lì.
Nó gợi lên cho người ta chút xúc động muốn nói vài lời, nhưng lại không biết nên nói gì mới phải.
Ánh mắt Văn Thời lia sang hướng nọ, môi mấp máy: “Anh …”
Vừa khéo là Tạ Vấn cũng đã mở miệng trong nháy mắt ấy.
Hai tiếng nói va vào nhau rồi lại cùng dừng.
Tạ Vấn bật cười, ánh mắt xuyên qua bóng tối nhìn sang: “Muốn nói gì à?”
Văn Thời lắc đầu một cái.
Tự dưng anh không còn muốn vạch trần thân phận của đối phương nữa.
Bởi khoảnh khắc vừa rồi đã mang đến cho anh một tia ảo giác, như thể quan hệ thầy trò cùng những điều dính dáng tới mấy chữ ‘Văn Thời’ và ‘Trần Bất Đáo’ lại nhảy bật ra giữa anh và người trước mắt này.
Giống như khoảnh khắc rất lâu trước kia khi đối phương bước dọc theo thềm đá lên núi Tùng Vân, còn anh thì lại đi lên bằng con đường mòn từ hướng khác. Hai người nhìn nhau một cái, tựa hai ẩn sĩ đột ngột gặp lại giữa thế gian.
“Không có gì, anh nói trước đi.”
Văn Thời hất cằm một cái, thốt ra một lời mà mình sẽ không nói trước đây.
“Được, vậy tôi nói trước.” Tạ Vấn đồng ý.
Hắn khẽ tạm ngừng, giơ tay chạm lên khóe môi của mình rồi nói: “Chỗ này của cậu bị rách, rướm tí máu rồi kìa.”
Văn Thời im bặt trong một giây, ậm ờ gì đó trong cổ họng. Anh đưa tầm mắt về lại, nghiêng đầu liếm lên khóe môi, quả nhiên liếm thấy vị máu.
Âm thanh ding ding dong dong bỗng vang lên bên ngoài. Hôm nay không phải ngày đầu Văn Thời ở đây, nên đã khá quen thuộc với tiếng động này. Đó là tiếng khi có người đứng mở mật mã ngoài cửa.
Vị máu trên đầu lưỡi mãi cũng không biến mất, Văn Thời lại cầm cái ly vừa được rửa sạch lên và rót chút nước vào.
Lúc ngửa đầu uống, anh thoáng thấy Tạ Vấn liếc ra ngoài phòng khách và bảo: “Em trai cậu và Lão Mao đã trở lại.”
Văn Thời nuốt nước xuống bụng, “ừ” một tiếng.
Cửa biệt thự vang lên một tiếng, huyền quan vọng tới tiếng cộc cộc nhỏ xíu, hẳn là Hạ Tiều và Lão Mao đang đổi dép. Ấm sắc thuốc va chạm, còn xen vào vài câu nói. Sau đó, đèn lớn trong phòng khách ‘bặt’ một cái bị ai đó bật sáng, lập tức phá vỡ bầu không khí tối tăm và yên lặng vốn có.
Tạ Vấn nhìn ra sau.
Hắn vẫn đứng ngược sáng, nhưng biểu cảm lại rõ rệt hơn nhiều, thoạt nhìn vẫn có dáng vẻ thường ngày.
“Vậy khi nãy cậu muốn nói gì?” Hắn hỏi.
Văn Thời đặt ly thủy tinh xuống.