Tiếng đóng cửa ‘rầm rầm’ vang lên liên tục, gà gáy chó sủa trộn lẫn trong tiếng thét thất kinh, mọi thứ đều bị chặn lại đằng sau cánh cửa.
Chỉ trong một nháy mắt, cả thôn đã trở thành một tòa tử thành.
Nhà của Lục Văn Quyên lại nằm ở phía Tây chót của thôn. Lúc chạy tới đó, mọi người có ngoảnh đầu nhìn lại một cái.
Cả đám chỉ thấy mưa to dấy lên khói bụi dưới đất, đâu đâu cũng mịt mờ sương mù.
Địa thế của vùng này cũng chẳng bằng phẳng, nhấp nhô kéo dài tựa một sườn núi, chỉ không tới mức dốc ngược lên trời thôi. Ngôi nhà hai tầng với nhiều vật trang trí không đồng nhất này lại tọa lạc ở nơi nghiêng nghiêng đó. Song nó lại bị sương mù phủ lên, chợt nhìn một cái lại thấy hệt như một phần mộ được phóng to.
Dù đã chuẩn bị tâm lý trước, nhưng đột ngột nhìn thấy cảnh như thế, người ta vẫn rợn cả tóc gáy như thường.
Họ chỉ dừng ở cửa lâu thêm chốc lát, Lục Văn Quyên đã thúc giục với tông giọng the thé: “Vào lẹ đi!”
Dì ta duỗi tay túm lấy người, năm ngón dài nhọn nắm chặt đến nỗi Chu Húc “áu” một tiếng, để lại năm vết đỏ ngay tại chỗ.
“Ủa dì ơi, dì nhẹ tay chút có được không vậy? Người tui là thịt thà cơ mà!” Chu Húc trực tiếp bực lên.
Thực ra lá gan của nó không lớn hơn Hạ Tiều bao nhiêu, nhưng ỷ thấy trong sân có nhiều người, nó chẳng sợ Lục Văn Quyên miếng nào cả.
Lục Văn Quyên bị nó kêu một tiếng ‘dì’ mà ngơ ngác, đơ ra vài giây mới nói: “Đừng nhìn nữa! Nếu còn không đi vào, mấy thứ kia sẽ mọc ra đó! Nhanh chân vào đi!”
Dì ta còn chưa nói hết, nhưng nghe được lời hối thúc như thế, Văn Thời và Tạ Vấn đi cuối lại dừng bước.
Không chỉ hai người họ, chị em Trương Lam và Lão Mao cũng dừng theo, đứng sững tại cửa.
Chu Húc và Hạ Tiều nhát như thỏ đế, song lại không thể nhịn nổi lòng hiếu kỳ, lấy Lão Mao làm vật chắn, thò đầu ra ngó dáo dác từ sau lưng lão.
“Phải đợi trong bao lâu?” Tạ Vấn thậm chí còn ngoảnh lại hỏi Lục Văn Quyên một câu nữa.
“…”
Đợi đến khi chết rồi thôi.
Lục Văn Quyên thầm chửi trong lòng, ngay cả máu cũng sắp ói ra tới nơi.
Nhưng một giây sau, sắc mặt của dì ta đã ào một phát trắng bệch.
Vì một âm thanh cọt kẹt cọt kẹt quái gở nào đó lại chợt vang lên trong thôn xóm trống rỗng này, pha trộn trong tiếng mưa rào nghe vừa ẩm ướt vừa quỷ dị.
Mọi người lập tức ngừng thở, nghiêng tai lắng nghe.
“Hình như ở bên kia.” Trương Lam nhíu mày tìm nguồn âm một lát rồi chỉ sang miền rừng cách đó không xa.
Nhưng cô lại nhanh chóng phủ định lời của mình: “Không phải, bên này mới đúng.”
Tay cô hướng đến chỗ gần hơn, chỉ vào đống nhà lầu đối diện. Sau đó, cô vừa nghe vừa điều chỉnh phương hướng, ngón tay từ từ chuyển động…
Rồi cuối cùng dừng lại ngay cửa nhà của Lục Văn Quyên.
Ngay lúc cô dừng tay, nét mặt của mọi người đã thay đổi.
Vì lúc bấy giờ, không còn gì có thể ngăn nổi cái tiếng cọt kẹt này nữa. Như thể có một thứ gì đó đang uốn lượn bên dưới mặt đất, chỉ cách họ một lớp xi măng hơi mỏng và định phá đất hòng xông lên.
Đúng lúc này, Chu Húc bỗng nghe thấy một loạt tiếng đập.
Nó là một người rất dễ thất thần, nên chưa gì đã bị thu hút sang việc khác. Nó xoay đầu tìm nguồn âm đó, phát hiện cửa sổ phía Đông của nhà Lục Văn Quyên đang mở toang, tấm màn cũng phanh rộng, có thể nhìn thấy có một người đang đứng ngoài cửa sổ gắn kính từ góc độ của nó.
Tiếng đạp vừa rồi hẳn đã vọng tới từ chỗ người ấy.
Đối phương dí mặt lên kính, khuôn mặt trắng tuyết hơi mờ nhạt dưới hơi nước, chỉ có thể cảm nhận được gã đang di chuyển tròng mắt, như là đang nhìn gì đó trong nhà.
“Đó có phải là hàng xóm của dì không vậy? Hình như người ta tìm dì có việc gì hay sao ấy?” Chu Húc nhìn chằm chằm vào chỗ đó và vỗ nhẹ lên người Lục Văn Quyên.
Lục Văn Quyên mờ mịt ngoảnh đầu lại nhìn sang bên kia.
Ngay sau đó, người đứng ngoài cửa sổ bất thình lình mở miệng ra về phía họ.
Cái mồm đó há cực bự, khoảnh khắc nó mở ra, dường như nửa đầu trên ngã ngược ra sau.
“Đờ mờ!!!” Chu Húc mắng một câu.
Ngay sau đó, nó lập tức cảm thấy choáng váng, như thể linh tướng bị thứ gì đó hút đi một ngụm từ xa.
Nó vịn khung cửa rồi bắt đầu nôn khan.
Một giây cuối cùng trước khi khom lưng, nó thấy mặt đất tại chỗ cửa nứt ra không biết bao nhiêu kẽ hở. Vài miếng cỏ dại màu đen mọc lên từ mấy cái kẽ, quấn vướng vào nhau, song bị mưa rơi ướt đẫm và rũ rượi trên mặt đất.
Nó ọe vài cái miệt mài rồi mới đột ngột nhận ra chúng nào phải cỏ dại!
Tóc mới đúng cơ.
Trên mặt đất, đầu tiên là có tóc mọc lên, sau đó là mặt người tròn trắng, rồi tiếp theo là tứ chi.
Không tả là tay chân thay vì tứ chi cũng bởi so với tay chân, trông chúng càng giống như mèo hoang, chó dại hoặc nhện bị thiếu mất mấy cái chân hơn, nhưng có mọc thêm một mặt người.
Chúng nó nằm sấp trên mặt đất, lúc di chuyển thì cả tứ chi đều nhúc nhích và phát ra tiếng sàn sạt. Nếu đứng thẳng dựa tường thì nhìn giống hệt như tên ‘hàng xóm’ mà Chu Húc mới trông thấy.
Chỉ trong một nháy mắt, cả thôn đã trở thành một tòa tử thành.
Nhà của Lục Văn Quyên lại nằm ở phía Tây chót của thôn. Lúc chạy tới đó, mọi người có ngoảnh đầu nhìn lại một cái.
Cả đám chỉ thấy mưa to dấy lên khói bụi dưới đất, đâu đâu cũng mịt mờ sương mù.
Địa thế của vùng này cũng chẳng bằng phẳng, nhấp nhô kéo dài tựa một sườn núi, chỉ không tới mức dốc ngược lên trời thôi. Ngôi nhà hai tầng với nhiều vật trang trí không đồng nhất này lại tọa lạc ở nơi nghiêng nghiêng đó. Song nó lại bị sương mù phủ lên, chợt nhìn một cái lại thấy hệt như một phần mộ được phóng to.
Dù đã chuẩn bị tâm lý trước, nhưng đột ngột nhìn thấy cảnh như thế, người ta vẫn rợn cả tóc gáy như thường.
Họ chỉ dừng ở cửa lâu thêm chốc lát, Lục Văn Quyên đã thúc giục với tông giọng the thé: “Vào lẹ đi!”
Dì ta duỗi tay túm lấy người, năm ngón dài nhọn nắm chặt đến nỗi Chu Húc “áu” một tiếng, để lại năm vết đỏ ngay tại chỗ.
“Ủa dì ơi, dì nhẹ tay chút có được không vậy? Người tui là thịt thà cơ mà!” Chu Húc trực tiếp bực lên.
Thực ra lá gan của nó không lớn hơn Hạ Tiều bao nhiêu, nhưng ỷ thấy trong sân có nhiều người, nó chẳng sợ Lục Văn Quyên miếng nào cả.
Lục Văn Quyên bị nó kêu một tiếng ‘dì’ mà ngơ ngác, đơ ra vài giây mới nói: “Đừng nhìn nữa! Nếu còn không đi vào, mấy thứ kia sẽ mọc ra đó! Nhanh chân vào đi!”
Dì ta còn chưa nói hết, nhưng nghe được lời hối thúc như thế, Văn Thời và Tạ Vấn đi cuối lại dừng bước.
Không chỉ hai người họ, chị em Trương Lam và Lão Mao cũng dừng theo, đứng sững tại cửa.
Chu Húc và Hạ Tiều nhát như thỏ đế, song lại không thể nhịn nổi lòng hiếu kỳ, lấy Lão Mao làm vật chắn, thò đầu ra ngó dáo dác từ sau lưng lão.
“Phải đợi trong bao lâu?” Tạ Vấn thậm chí còn ngoảnh lại hỏi Lục Văn Quyên một câu nữa.
“…”
Đợi đến khi chết rồi thôi.
Lục Văn Quyên thầm chửi trong lòng, ngay cả máu cũng sắp ói ra tới nơi.
Nhưng một giây sau, sắc mặt của dì ta đã ào một phát trắng bệch.
Vì một âm thanh cọt kẹt cọt kẹt quái gở nào đó lại chợt vang lên trong thôn xóm trống rỗng này, pha trộn trong tiếng mưa rào nghe vừa ẩm ướt vừa quỷ dị.
Mọi người lập tức ngừng thở, nghiêng tai lắng nghe.
“Hình như ở bên kia.” Trương Lam nhíu mày tìm nguồn âm một lát rồi chỉ sang miền rừng cách đó không xa.
Nhưng cô lại nhanh chóng phủ định lời của mình: “Không phải, bên này mới đúng.”
Tay cô hướng đến chỗ gần hơn, chỉ vào đống nhà lầu đối diện. Sau đó, cô vừa nghe vừa điều chỉnh phương hướng, ngón tay từ từ chuyển động…
Rồi cuối cùng dừng lại ngay cửa nhà của Lục Văn Quyên.
Ngay lúc cô dừng tay, nét mặt của mọi người đã thay đổi.
Vì lúc bấy giờ, không còn gì có thể ngăn nổi cái tiếng cọt kẹt này nữa. Như thể có một thứ gì đó đang uốn lượn bên dưới mặt đất, chỉ cách họ một lớp xi măng hơi mỏng và định phá đất hòng xông lên.
Đúng lúc này, Chu Húc bỗng nghe thấy một loạt tiếng đập.
Nó là một người rất dễ thất thần, nên chưa gì đã bị thu hút sang việc khác. Nó xoay đầu tìm nguồn âm đó, phát hiện cửa sổ phía Đông của nhà Lục Văn Quyên đang mở toang, tấm màn cũng phanh rộng, có thể nhìn thấy có một người đang đứng ngoài cửa sổ gắn kính từ góc độ của nó.
Tiếng đạp vừa rồi hẳn đã vọng tới từ chỗ người ấy.
Đối phương dí mặt lên kính, khuôn mặt trắng tuyết hơi mờ nhạt dưới hơi nước, chỉ có thể cảm nhận được gã đang di chuyển tròng mắt, như là đang nhìn gì đó trong nhà.
“Đó có phải là hàng xóm của dì không vậy? Hình như người ta tìm dì có việc gì hay sao ấy?” Chu Húc nhìn chằm chằm vào chỗ đó và vỗ nhẹ lên người Lục Văn Quyên.
Lục Văn Quyên mờ mịt ngoảnh đầu lại nhìn sang bên kia.
Ngay sau đó, người đứng ngoài cửa sổ bất thình lình mở miệng ra về phía họ.
Cái mồm đó há cực bự, khoảnh khắc nó mở ra, dường như nửa đầu trên ngã ngược ra sau.
“Đờ mờ!!!” Chu Húc mắng một câu.
Ngay sau đó, nó lập tức cảm thấy choáng váng, như thể linh tướng bị thứ gì đó hút đi một ngụm từ xa.
Nó vịn khung cửa rồi bắt đầu nôn khan.
Một giây cuối cùng trước khi khom lưng, nó thấy mặt đất tại chỗ cửa nứt ra không biết bao nhiêu kẽ hở. Vài miếng cỏ dại màu đen mọc lên từ mấy cái kẽ, quấn vướng vào nhau, song bị mưa rơi ướt đẫm và rũ rượi trên mặt đất.
Nó ọe vài cái miệt mài rồi mới đột ngột nhận ra chúng nào phải cỏ dại!
Tóc mới đúng cơ.
Trên mặt đất, đầu tiên là có tóc mọc lên, sau đó là mặt người tròn trắng, rồi tiếp theo là tứ chi.
Không tả là tay chân thay vì tứ chi cũng bởi so với tay chân, trông chúng càng giống như mèo hoang, chó dại hoặc nhện bị thiếu mất mấy cái chân hơn, nhưng có mọc thêm một mặt người.
Chúng nó nằm sấp trên mặt đất, lúc di chuyển thì cả tứ chi đều nhúc nhích và phát ra tiếng sàn sạt. Nếu đứng thẳng dựa tường thì nhìn giống hệt như tên ‘hàng xóm’ mà Chu Húc mới trông thấy.