Nhờ phúc của Trương Lam, giờ nhiều người đều biết vụ Trương Nhã Lâm cúng vái xương ngón tay của lão tổ.
Nhưng ngoại trừ bản thân bà cô họ Trương, không ai sẽ moi điều này ra để trêu chọc ngay trước mặt Trương Nhã Lâm cả. Dù sao hắn cũng không dễ hòa hợp với người ngoài cho mấy, có khả năng sẽ nhìn bạn với một vẻ mặt chết chóc nếu bạn dám chọc hắn đấy.
Quả thực hiếm ai lại hỏi thẳng một câu “bộ chú có thù oán gì với hắn hả?” như Văn Thời.
Trương Lam ngồi bên cạnh đã cười nghiêng ngả. Trương Nhã Lâm trở tay không kịp, nghẹn ít lâu sau mới nói: “Chị chú nói chuyện thích phóng đại lắm. Bảo là ngón tay, chứ thực ra chỉ là một miếng xương ngón tay thôi. Ai cũng biết mấy vị lão tổ thời đó tính tình chẳng giống người thường tẹo nào, nhưng chỉ duy nhất một vị là ngay cả mồ mả cũng không để lại. Di vật của ngài ấy phải nói là đếm được trên đầu ngón tay, thường có thể tìm ra thì đã may mắn lắm rồi. Mặc dù xương ngón tay kiểu này nghe hơi quái dị, nhưng con thử nghĩ xíu đi, có phải nó cũng cùng loại với đồ cổ trân quý trong nhà người thường không?”
Văn Thời ngẫm lại mấy lần, cũng không cảm thấy hai điều này tương tự với nhau.
Rõ ràng là Trương Nhã Lâm cảm thấy khá xấu hổ. Tuy ngoài mặt còn duy trì sự tiết chế và lễ phép, nhưng tốc độ bắn chữ ngày một nhanh hơn, da mặt còn ửng lên một vệt đỏ nhạt: “Huống chi chú cũng đâu có đánh bóng, sơn màu, hoặc thêm bệ gì cho ngón tay của lão tổ rồi trưng bày như đồ trang trí. Chú để nó trong hộp, ngày nào cũng thắp nhang luôn mà. Làm thế này chỉ như đang thờ cúng bằng nhang khói nhằm thể hiện sự cung kính cũng như lòng thành thôi. Con từng cúng bái vị tổ tông nào chưa?”
Hắn không đề cập thì còn ổn, vừa nhắc Văn Thời đã nhớ tới bức vẽ mặt xanh nanh vàng mô phỏng Trần Bất Đáo trong phòng khách kia.
Lúc trước khi tới Thẩm gia lần đầu, Tạ Vấn từng đứng thưởng thức trên bức vẽ ấy một lát và còn hỏi ai vẽ nữa.
Văn Thời cũng không thể nghĩ về điều này, càng nghĩ mặt càng đơ cứng. Ngặt nỗi người ngồi kế bên trên sô pha còn quay đầu nhìn anh, không biết là đang đợi anh trả lời hay nhìn anh tấu hài đây.
Văn Thời càng cảm thấy như mình đang ngồi ở một ‘vị trí tốt’.
Có lẽ do biểu cảm của anh khiến người ta cảm thấy quá lạnh lẽo, Trương Nhã Lâm không cảm nhận được chút đồng cảm nào, bất chấp mọi thứ khoát tay bảo: “Quên đi, cũng không phải chuyện gì quan trọng cả. Tầm xàm ba láp thôi, bỏ qua hết đi.”
Nếu không nhờ được giáo dục về việc này, hắn đã chỉ vào Văn Thời và thốt lên “bố phải nói ra lẽ với mày”.
Ai dè trước khi bỏ qua hết mọi chuyện, Văn Thời lại nói một câu: “Nếu bản thân đã bảo là di vật khó tìm, thế chú chắc chắn xương ngón tay đó của mình là thật bằng cách nào.”
Đối với Văn Thời, đây là một lời nhắc nhở vô cùng uyển chuyển. Dù sao ngày nào cũng thắp nhang cho một món hàng giả thì trông có vẻ không thông minh cho lắm. Trương Nhã Lâm là thiên chi kiêu tử, có lẽ hắn sẽ chịu không nổi kiểu đả kích này đâu.
Ai ngờ Trương Nhã Lâm lại càng chịu không nổi lời nhắc nhở ‘uyển chuyển’ này hơn.
Hắn lịch sự mỉm cười một cái với Văn Thời rồi phất tay áo bỏ đi.
Trương Nhã Lâm hỏi Lục Văn Quyên một câu rồi lên lầu. Trương Lam dựa lên lưng ghế, hô về phía bóng dáng của thằng em: “Em lên đó rồi nhớ để Tiểu Hắc xuống đây nhé! Có việc cần làm, cậu ấy sẽ chuyển lời lại cho em.”
Trương Nhã Lâm cũng không ngoảnh đầu. Nhưng nếu bóng dáng có thể viết chữ, hẳn đó là một chữ ‘biến’.
Trương Lam quay đầu lại, nói với Văn Thời và Tạ Vấn: “Bực rồi. Đừng để bị lừa bởi dáng vẻ giả vờ nghiêm trang, chững chạc và già dặn kia, thực ra nó là một tên quỷ hẹp hòi đấy.”
Có vẻ trời cho cô cái tính dễ gần, nói đùa vài câu đã xóa sạch sự lúng túng của việc ‘theo đuôi’ trước đó, như thể cô vốn tới Thiên Tân cùng với Văn Thời và Tạ Vấn không chừng.
Nhưng giờ cũng không phải lúc để so đo.
Lục Văn Quyên vào bếp bận bịu một hồi, sau đó lại bưng vài chung trà ra và bảo: “Trà này có tác dụng an thần. Mấy cô cậu uống đi, uống rồi tối mới ngủ ngon được.”
Văn Thời nhớ lại đêm qua dì ta cũng có bảo là “tốt nhất là ngủ thẳng một giấc tới khi trời sáng luôn nhé” trước khi xuống lầu. Liên tưởng tới tâm ma trỗi dậy sau nửa đêm, anh bỗng cảm thấy tuy Lục Văn Quyên có một hơi thở đầy quỷ khí quanh người và vẻ mặt quái đản như thế, nhưng có lẽ dì ta cũng không muốn hại họ đâu.
Nghĩ thế, anh bưng chung trà nên rồi lại đặt nó lên bàn.
Tạ Vấn liếc anh. Văn Thời vốn không muốn nhiều lời, lặng im một lúc, cuối cùng vẫn nói khẽ: “Để tôi thử xem.”
Quả nhiên, Lục Văn Quyên vội vàng đi tới, tròng mắt đen như mực nhìn chằm chằm vào nước trà một lát rồi lại chuyển hướng sang Văn Thời: “Vị ngon lắm, cậu không uống hả?”
“Không muốn uống.” Văn Thời nói.
Lục Văn Quyên nhìn anh không chớp mắt.
Đôi mắt đó có quá nhiều tròng đen. Khi dì ta cong mắt cười rộ lên, hầu như không thể nhìn thấy tròng trắng, chỉ là hai đường kẽ đen kịt bị cong thôi. Đứa nào hơi nhát mà bị đôi mắt của dì ta nhìn vào có lẽ sẽ đều sợ tới mức ngoan ngoãn nghe lời. Khổ nỗi là Văn Thời lại không thèm phản ứng.
“Vị ngon lắm mà. Tôi pha trà thơm tay lắm, cậu không nếm thử chút xíu hả?” Lục Văn Quyên không hề bỏ qua, “Không uống tiếc lắm nhé.”
Dì ta hơi dừng lại, sau đó nói thêm một câu khẽ khàng: “Thực sự tiếc lắm đấy.”
Giọng điệu này cực giống lời trong TV, Hạ Tiều rùng mình một cái ở bên cạnh, chà chà da gà đang nổi trên người. Cậu sợ anh mình mà uống thiếu ngụm trà nào thì sẽ biến thành cô gái không đầu trong TV mất.
Kết quả là Văn Thời không hề dao động: “Sao cũng được.”
Anh nói một cách lười nhác rồi đứng dậy định rời đi. Ai dè Lục Văn Quyên lại nhấn người anh xuống, nhíu chặt mày, nói với vẻ ngờ vực: “Cậu chưa xem TV hả?”
Lúc này Văn Thời mới ngước mắt nhìn về phía dì ta.
“Mấy cậu đã xem.” Lục Văn Quyên khẳng định. Dì ta lại thả nhẹ âm lượng, “Cậu ngẫm lại đi, thực sự không uống một ngụm ư?”
Dường như dì ta đang uy hiếp Văn Thời một cách trá hình: Đã chiếu hết cả hậu quả trong TV rồi, cậu cũng đâu muốn chịu thảm như thế, phải không nào?
Ai ngờ một giọng nói đều đều đã chen ngang vào: “Dì mong chúng tôi nhìn thấy thứ được chiếu trong TV đến thế à?”
Lục Văn Quyên ngoảnh đầu thấy các ngón tay dài của Tạ Vấn đang nắm lấy chung trà, hơi nước trắng cuộn lạnh đi trong tay hắn, không có bất cứ hơi nóng nào tỏa ra
“Thế thì lại khá kỳ quái đấy.” Tạ Vấn nói.
Nhưng ngoại trừ bản thân bà cô họ Trương, không ai sẽ moi điều này ra để trêu chọc ngay trước mặt Trương Nhã Lâm cả. Dù sao hắn cũng không dễ hòa hợp với người ngoài cho mấy, có khả năng sẽ nhìn bạn với một vẻ mặt chết chóc nếu bạn dám chọc hắn đấy.
Quả thực hiếm ai lại hỏi thẳng một câu “bộ chú có thù oán gì với hắn hả?” như Văn Thời.
Trương Lam ngồi bên cạnh đã cười nghiêng ngả. Trương Nhã Lâm trở tay không kịp, nghẹn ít lâu sau mới nói: “Chị chú nói chuyện thích phóng đại lắm. Bảo là ngón tay, chứ thực ra chỉ là một miếng xương ngón tay thôi. Ai cũng biết mấy vị lão tổ thời đó tính tình chẳng giống người thường tẹo nào, nhưng chỉ duy nhất một vị là ngay cả mồ mả cũng không để lại. Di vật của ngài ấy phải nói là đếm được trên đầu ngón tay, thường có thể tìm ra thì đã may mắn lắm rồi. Mặc dù xương ngón tay kiểu này nghe hơi quái dị, nhưng con thử nghĩ xíu đi, có phải nó cũng cùng loại với đồ cổ trân quý trong nhà người thường không?”
Văn Thời ngẫm lại mấy lần, cũng không cảm thấy hai điều này tương tự với nhau.
Rõ ràng là Trương Nhã Lâm cảm thấy khá xấu hổ. Tuy ngoài mặt còn duy trì sự tiết chế và lễ phép, nhưng tốc độ bắn chữ ngày một nhanh hơn, da mặt còn ửng lên một vệt đỏ nhạt: “Huống chi chú cũng đâu có đánh bóng, sơn màu, hoặc thêm bệ gì cho ngón tay của lão tổ rồi trưng bày như đồ trang trí. Chú để nó trong hộp, ngày nào cũng thắp nhang luôn mà. Làm thế này chỉ như đang thờ cúng bằng nhang khói nhằm thể hiện sự cung kính cũng như lòng thành thôi. Con từng cúng bái vị tổ tông nào chưa?”
Hắn không đề cập thì còn ổn, vừa nhắc Văn Thời đã nhớ tới bức vẽ mặt xanh nanh vàng mô phỏng Trần Bất Đáo trong phòng khách kia.
Lúc trước khi tới Thẩm gia lần đầu, Tạ Vấn từng đứng thưởng thức trên bức vẽ ấy một lát và còn hỏi ai vẽ nữa.
Văn Thời cũng không thể nghĩ về điều này, càng nghĩ mặt càng đơ cứng. Ngặt nỗi người ngồi kế bên trên sô pha còn quay đầu nhìn anh, không biết là đang đợi anh trả lời hay nhìn anh tấu hài đây.
Văn Thời càng cảm thấy như mình đang ngồi ở một ‘vị trí tốt’.
Có lẽ do biểu cảm của anh khiến người ta cảm thấy quá lạnh lẽo, Trương Nhã Lâm không cảm nhận được chút đồng cảm nào, bất chấp mọi thứ khoát tay bảo: “Quên đi, cũng không phải chuyện gì quan trọng cả. Tầm xàm ba láp thôi, bỏ qua hết đi.”
Nếu không nhờ được giáo dục về việc này, hắn đã chỉ vào Văn Thời và thốt lên “bố phải nói ra lẽ với mày”.
Ai dè trước khi bỏ qua hết mọi chuyện, Văn Thời lại nói một câu: “Nếu bản thân đã bảo là di vật khó tìm, thế chú chắc chắn xương ngón tay đó của mình là thật bằng cách nào.”
Đối với Văn Thời, đây là một lời nhắc nhở vô cùng uyển chuyển. Dù sao ngày nào cũng thắp nhang cho một món hàng giả thì trông có vẻ không thông minh cho lắm. Trương Nhã Lâm là thiên chi kiêu tử, có lẽ hắn sẽ chịu không nổi kiểu đả kích này đâu.
Ai ngờ Trương Nhã Lâm lại càng chịu không nổi lời nhắc nhở ‘uyển chuyển’ này hơn.
Hắn lịch sự mỉm cười một cái với Văn Thời rồi phất tay áo bỏ đi.
Trương Nhã Lâm hỏi Lục Văn Quyên một câu rồi lên lầu. Trương Lam dựa lên lưng ghế, hô về phía bóng dáng của thằng em: “Em lên đó rồi nhớ để Tiểu Hắc xuống đây nhé! Có việc cần làm, cậu ấy sẽ chuyển lời lại cho em.”
Trương Nhã Lâm cũng không ngoảnh đầu. Nhưng nếu bóng dáng có thể viết chữ, hẳn đó là một chữ ‘biến’.
Trương Lam quay đầu lại, nói với Văn Thời và Tạ Vấn: “Bực rồi. Đừng để bị lừa bởi dáng vẻ giả vờ nghiêm trang, chững chạc và già dặn kia, thực ra nó là một tên quỷ hẹp hòi đấy.”
Có vẻ trời cho cô cái tính dễ gần, nói đùa vài câu đã xóa sạch sự lúng túng của việc ‘theo đuôi’ trước đó, như thể cô vốn tới Thiên Tân cùng với Văn Thời và Tạ Vấn không chừng.
Nhưng giờ cũng không phải lúc để so đo.
Lục Văn Quyên vào bếp bận bịu một hồi, sau đó lại bưng vài chung trà ra và bảo: “Trà này có tác dụng an thần. Mấy cô cậu uống đi, uống rồi tối mới ngủ ngon được.”
Văn Thời nhớ lại đêm qua dì ta cũng có bảo là “tốt nhất là ngủ thẳng một giấc tới khi trời sáng luôn nhé” trước khi xuống lầu. Liên tưởng tới tâm ma trỗi dậy sau nửa đêm, anh bỗng cảm thấy tuy Lục Văn Quyên có một hơi thở đầy quỷ khí quanh người và vẻ mặt quái đản như thế, nhưng có lẽ dì ta cũng không muốn hại họ đâu.
Nghĩ thế, anh bưng chung trà nên rồi lại đặt nó lên bàn.
Tạ Vấn liếc anh. Văn Thời vốn không muốn nhiều lời, lặng im một lúc, cuối cùng vẫn nói khẽ: “Để tôi thử xem.”
Quả nhiên, Lục Văn Quyên vội vàng đi tới, tròng mắt đen như mực nhìn chằm chằm vào nước trà một lát rồi lại chuyển hướng sang Văn Thời: “Vị ngon lắm, cậu không uống hả?”
“Không muốn uống.” Văn Thời nói.
Lục Văn Quyên nhìn anh không chớp mắt.
Đôi mắt đó có quá nhiều tròng đen. Khi dì ta cong mắt cười rộ lên, hầu như không thể nhìn thấy tròng trắng, chỉ là hai đường kẽ đen kịt bị cong thôi. Đứa nào hơi nhát mà bị đôi mắt của dì ta nhìn vào có lẽ sẽ đều sợ tới mức ngoan ngoãn nghe lời. Khổ nỗi là Văn Thời lại không thèm phản ứng.
“Vị ngon lắm mà. Tôi pha trà thơm tay lắm, cậu không nếm thử chút xíu hả?” Lục Văn Quyên không hề bỏ qua, “Không uống tiếc lắm nhé.”
Dì ta hơi dừng lại, sau đó nói thêm một câu khẽ khàng: “Thực sự tiếc lắm đấy.”
Giọng điệu này cực giống lời trong TV, Hạ Tiều rùng mình một cái ở bên cạnh, chà chà da gà đang nổi trên người. Cậu sợ anh mình mà uống thiếu ngụm trà nào thì sẽ biến thành cô gái không đầu trong TV mất.
Kết quả là Văn Thời không hề dao động: “Sao cũng được.”
Anh nói một cách lười nhác rồi đứng dậy định rời đi. Ai dè Lục Văn Quyên lại nhấn người anh xuống, nhíu chặt mày, nói với vẻ ngờ vực: “Cậu chưa xem TV hả?”
Lúc này Văn Thời mới ngước mắt nhìn về phía dì ta.
“Mấy cậu đã xem.” Lục Văn Quyên khẳng định. Dì ta lại thả nhẹ âm lượng, “Cậu ngẫm lại đi, thực sự không uống một ngụm ư?”
Dường như dì ta đang uy hiếp Văn Thời một cách trá hình: Đã chiếu hết cả hậu quả trong TV rồi, cậu cũng đâu muốn chịu thảm như thế, phải không nào?
Ai ngờ một giọng nói đều đều đã chen ngang vào: “Dì mong chúng tôi nhìn thấy thứ được chiếu trong TV đến thế à?”
Lục Văn Quyên ngoảnh đầu thấy các ngón tay dài của Tạ Vấn đang nắm lấy chung trà, hơi nước trắng cuộn lạnh đi trong tay hắn, không có bất cứ hơi nóng nào tỏa ra
“Thế thì lại khá kỳ quái đấy.” Tạ Vấn nói.