∴QUYỂN 6: MỘ KHÔNG TÊN∴
Lúc họ thoát ra khỏi lồng thì trời đã tối thui.
Người không biết đang trốn ở đâu kêu dài một tiếng, kêu một hơi nghỉ một hơi.
Văn Thời cứ thế mở mắt trong tiếng kêu như vậy.
Ngoài cửa sổ là bóng cây đang đung đưa, ánh đèn đường chiếu qua cửa sổ bằng kính, dừng trên người Văn Thời rồi lại trở nên lờ mờ dưới sự che đậy của bóng cây.
Anh bị tia sáng rọi thẳng vào mặt mà hơi nheo mắt lại, nhất thời không biết mình đang ở đâu.
Một lúc lâu sau, Văn Thời mới nhận ra, đây là chiếc xe mà Lão Mao đã lái tới Thiên Tân, anh thì đang ngồi ở ghế sau.
Ghế của chỗ kế bên tài xế có dáng lưng rất cao. Từ góc độ của Văn Thời chỉ có thể trông thấy cánh tay đang đỡ đầu của Tạ Vấn từ kẽ hở giữa lưng ghế và cửa xe.
Dường như đối phương cũng mới tỉnh lại, cái tay kia siết nhẹ một cái rồi buông ra và đưa về khỏi mép cửa sổ xe.
Ghế dựa bằng da khẽ vang kẽo kẹt, Tạ Vấn hơi nghiêng người, xoay đầu nhìn ra sau.
Lồng đúng là một thứ kỳ quái. Rõ ràng một giây trước họ còn đang hôn môi, hết sức khắng khít và thân mật với nhau. Chẳng mấy chốc, một người lại ngồi đằng trước, một người yên vị đằng sau, cách một khoảng xa lắc, tất cả mọi chuyện vừa nãy có vẻ như mịt mờ và riêng tư.
Văn Thời nhìn về phía Tạ Vấn. Khi tầm mắt của cả hai gặp nhau, bên nào cũng còn chứa vài cảm xúc thầm kín còn sót lại. Như thể cái chạm của ngón cái vẫn vương trên đó, hơi thở hòa quyện như còn vương vấn trên bờ môi.
Tự dưng anh nhớ đến lúc Tạ Vấn hôn mình, ánh mắt của hắn sẽ luôn rũ xuống thành một đường thẳng, tầm nhìn dừng lại giữa hai đôi môi.
…
“Đây là đâu?” Giọng nói của Hạ Tiều bỗng nhiên vang lên, pha kèm với tiếng rin rít của ghế da.
Văn Thời cảm thấy ghế bên cạnh bị lún xuống. Anh bất chợt đưa mắt về và nghiêng đầu nhìn thử.
“Trong xe.” Sau khi anh nhìn sang chỗ khác, Tạ Vấn chầm chậm trả lời một câu.
“Con biết, ý con muốn hỏi ——” Hạ Tiều xoa mắt ngồi thẳng người dậy, nhìn khắp nơi, coi bộ là không biết có chuyện gì đang xảy ra. Cậu nhìn quanh một vòng, sau đó lại nhìn về phía Văn Thời, buồn bực bổ sung một câu; “Ủa anh, sao bên này của anh đỏ dữ vậy?”
Thằng ngốc này muốn hỏi gì thì cứ hỏi đại, còn giơ tay chỉ từ tai xuống cổ mình nữa chứ.
Văn Thời: “…”
Da bố trắng nõn.
Hôn hít nên thế thôi.
Liên quan gì tới mày.
Văn Thời nghe ai đó cười.
Anh làm như mình bị điếc, trưng cái mặt không mấy thoải mái nói với Hạ Tiều một cách lạnh lùng: “Nóng quá, ngột ngạt.”
Tiểu Tiều lặng lẽ nhìn khe hở trên cửa sổ xe của anh, cơn gió sau mưa lẻn vào từ chỗ đó, cậu còn thấy hơi lạnh đây. Tiểu Tiều ngẫm nghĩ rồi cảm thấy có lẽ linh hồn của anh mình đang bị bao bọc bởi một chiếc vỉ hấp rồi.
Nếu ngài nói ngột ngạt thì cứ cho là ngột ngạt vậy.
Tiểu Tiều thỏa hiệp chỉ trong một giây, nói tiếp nửa câu trước đó: “Xe của tụi mình đang đậu ở đâu vậy anh?”
Cậu cúi người, nhìn xuyên qua kính chắn gió tới căn nhà hai tầng nằm trước xe. Xung quanh họ là một nền xi-măng nhỏ, giống như người ta đổ bê-tông ra đó để xe có chỗ đậu thô sơ.
Hạ Tiều chớp mắt mấy cái liền: “Úi, sao em lại cảm thấy hơi…”
Quen mắt thế nhỉ?
Văn Thời hất cằm về phía căn nhà kia: “Nhà của Lục Văn Quyên.”
“Đệt ——”
Chữ ‘mẹ’ còn chưa nói nên lời, Hạ Tiều đã nuốt nó về và đờ người ra: “Chẳng phải tụi mình đã thoát khỏi lồng rồi ư? Rõ ràng là Chu… lão tổ tiên Bốc Ninh đó bảo em rằng lồng đã được giải, sao mình vẫn còn lòng vòng quanh nhà dì ấy vậy nè?”
Văn Thời: “Vớ vẩn, vào lồng ở đây thì phải thoát khỏi ở đây chứ.”
Lúc này Hạ Tiều mới nhớ ra, trước đó họ vào lồng khi lái xe tới căn nhà này. Ý định ban đầu của họ là muốn tìm cha mẹ của Lục Văn Quyên để tá túc một đêm, nhưng không ngờ người mở cửa là một người chết.
Giờ họ đã thoát khỏi lồng, xe vẫn là chiếc xe kia, nhà vẫn là căn nhà đó. Nhưng nếu họ tới gõ cửa, người mở chắc sẽ không phải là người phụ nữ mắt cười môi mỉm tới tai ấy nữa.
Cậu gật đầu, “à à” hai tiếng, trong lòng thì đang có chút thổn thức.
Chỉ thấy Tạ Vấn bỗng chỉ vào Văn Thời và nói: “Con gọi cậu ấy là anh, gọi ta là ông chủ Tạ, sau đó lại gọi Bốc Ninh là lão tổ tiên, có phải vai vế hơi lộn xì ngầu rồi không?”
Hạ Tiều thì lại hoang mang: “Thì con cũng đâu thể kêu thẳng là Bốc Ninh ạ?”
Nếu không quen biết gì nhau, gọi thế cũng chẳng nhằm nhò gì. Tuy nhiên, giờ cậu đã gặp và biết ngài ấy, gọi thẳng tên họ như thế thì hơi mất dạy.
Nhưng cậu ngẫm lại thì cảm thấy cũng đúng. Bốc Ninh là sư huynh của Văn Thời và cũng là đồ đệ của Tạ Vấn, bị kẹp giữa hai người họ, kêu làm sao cũng không đúng cho lắm.
Hạ Tiều cân nhắc một lát, cảm thấy mình nên giải quyết vấn đề này ngay từ đầu, giờ phải sửa lại xưng hô với hai người trước mặt này cái đã.
Cậu lẳng lặng nhìn sang phía Văn Thời, hơi há mồm ra.
Văn Thời vừa nhìn một cái đã biết thằng ngốc này đang nghĩ gì: “Cậu mà định gọi anh là lão tổ tiên thì cậu lăn xuống khỏi xe cho anh nhé.”
Hạ Tiều ngoan ngoãn câm miệng: “Dạ.”
Lúc họ thoát ra khỏi lồng thì trời đã tối thui.
Người không biết đang trốn ở đâu kêu dài một tiếng, kêu một hơi nghỉ một hơi.
Văn Thời cứ thế mở mắt trong tiếng kêu như vậy.
Ngoài cửa sổ là bóng cây đang đung đưa, ánh đèn đường chiếu qua cửa sổ bằng kính, dừng trên người Văn Thời rồi lại trở nên lờ mờ dưới sự che đậy của bóng cây.
Anh bị tia sáng rọi thẳng vào mặt mà hơi nheo mắt lại, nhất thời không biết mình đang ở đâu.
Một lúc lâu sau, Văn Thời mới nhận ra, đây là chiếc xe mà Lão Mao đã lái tới Thiên Tân, anh thì đang ngồi ở ghế sau.
Ghế của chỗ kế bên tài xế có dáng lưng rất cao. Từ góc độ của Văn Thời chỉ có thể trông thấy cánh tay đang đỡ đầu của Tạ Vấn từ kẽ hở giữa lưng ghế và cửa xe.
Dường như đối phương cũng mới tỉnh lại, cái tay kia siết nhẹ một cái rồi buông ra và đưa về khỏi mép cửa sổ xe.
Ghế dựa bằng da khẽ vang kẽo kẹt, Tạ Vấn hơi nghiêng người, xoay đầu nhìn ra sau.
Lồng đúng là một thứ kỳ quái. Rõ ràng một giây trước họ còn đang hôn môi, hết sức khắng khít và thân mật với nhau. Chẳng mấy chốc, một người lại ngồi đằng trước, một người yên vị đằng sau, cách một khoảng xa lắc, tất cả mọi chuyện vừa nãy có vẻ như mịt mờ và riêng tư.
Văn Thời nhìn về phía Tạ Vấn. Khi tầm mắt của cả hai gặp nhau, bên nào cũng còn chứa vài cảm xúc thầm kín còn sót lại. Như thể cái chạm của ngón cái vẫn vương trên đó, hơi thở hòa quyện như còn vương vấn trên bờ môi.
Tự dưng anh nhớ đến lúc Tạ Vấn hôn mình, ánh mắt của hắn sẽ luôn rũ xuống thành một đường thẳng, tầm nhìn dừng lại giữa hai đôi môi.
…
“Đây là đâu?” Giọng nói của Hạ Tiều bỗng nhiên vang lên, pha kèm với tiếng rin rít của ghế da.
Văn Thời cảm thấy ghế bên cạnh bị lún xuống. Anh bất chợt đưa mắt về và nghiêng đầu nhìn thử.
“Trong xe.” Sau khi anh nhìn sang chỗ khác, Tạ Vấn chầm chậm trả lời một câu.
“Con biết, ý con muốn hỏi ——” Hạ Tiều xoa mắt ngồi thẳng người dậy, nhìn khắp nơi, coi bộ là không biết có chuyện gì đang xảy ra. Cậu nhìn quanh một vòng, sau đó lại nhìn về phía Văn Thời, buồn bực bổ sung một câu; “Ủa anh, sao bên này của anh đỏ dữ vậy?”
Thằng ngốc này muốn hỏi gì thì cứ hỏi đại, còn giơ tay chỉ từ tai xuống cổ mình nữa chứ.
Văn Thời: “…”
Da bố trắng nõn.
Hôn hít nên thế thôi.
Liên quan gì tới mày.
Văn Thời nghe ai đó cười.
Anh làm như mình bị điếc, trưng cái mặt không mấy thoải mái nói với Hạ Tiều một cách lạnh lùng: “Nóng quá, ngột ngạt.”
Tiểu Tiều lặng lẽ nhìn khe hở trên cửa sổ xe của anh, cơn gió sau mưa lẻn vào từ chỗ đó, cậu còn thấy hơi lạnh đây. Tiểu Tiều ngẫm nghĩ rồi cảm thấy có lẽ linh hồn của anh mình đang bị bao bọc bởi một chiếc vỉ hấp rồi.
Nếu ngài nói ngột ngạt thì cứ cho là ngột ngạt vậy.
Tiểu Tiều thỏa hiệp chỉ trong một giây, nói tiếp nửa câu trước đó: “Xe của tụi mình đang đậu ở đâu vậy anh?”
Cậu cúi người, nhìn xuyên qua kính chắn gió tới căn nhà hai tầng nằm trước xe. Xung quanh họ là một nền xi-măng nhỏ, giống như người ta đổ bê-tông ra đó để xe có chỗ đậu thô sơ.
Hạ Tiều chớp mắt mấy cái liền: “Úi, sao em lại cảm thấy hơi…”
Quen mắt thế nhỉ?
Văn Thời hất cằm về phía căn nhà kia: “Nhà của Lục Văn Quyên.”
“Đệt ——”
Chữ ‘mẹ’ còn chưa nói nên lời, Hạ Tiều đã nuốt nó về và đờ người ra: “Chẳng phải tụi mình đã thoát khỏi lồng rồi ư? Rõ ràng là Chu… lão tổ tiên Bốc Ninh đó bảo em rằng lồng đã được giải, sao mình vẫn còn lòng vòng quanh nhà dì ấy vậy nè?”
Văn Thời: “Vớ vẩn, vào lồng ở đây thì phải thoát khỏi ở đây chứ.”
Lúc này Hạ Tiều mới nhớ ra, trước đó họ vào lồng khi lái xe tới căn nhà này. Ý định ban đầu của họ là muốn tìm cha mẹ của Lục Văn Quyên để tá túc một đêm, nhưng không ngờ người mở cửa là một người chết.
Giờ họ đã thoát khỏi lồng, xe vẫn là chiếc xe kia, nhà vẫn là căn nhà đó. Nhưng nếu họ tới gõ cửa, người mở chắc sẽ không phải là người phụ nữ mắt cười môi mỉm tới tai ấy nữa.
Cậu gật đầu, “à à” hai tiếng, trong lòng thì đang có chút thổn thức.
Chỉ thấy Tạ Vấn bỗng chỉ vào Văn Thời và nói: “Con gọi cậu ấy là anh, gọi ta là ông chủ Tạ, sau đó lại gọi Bốc Ninh là lão tổ tiên, có phải vai vế hơi lộn xì ngầu rồi không?”
Hạ Tiều thì lại hoang mang: “Thì con cũng đâu thể kêu thẳng là Bốc Ninh ạ?”
Nếu không quen biết gì nhau, gọi thế cũng chẳng nhằm nhò gì. Tuy nhiên, giờ cậu đã gặp và biết ngài ấy, gọi thẳng tên họ như thế thì hơi mất dạy.
Nhưng cậu ngẫm lại thì cảm thấy cũng đúng. Bốc Ninh là sư huynh của Văn Thời và cũng là đồ đệ của Tạ Vấn, bị kẹp giữa hai người họ, kêu làm sao cũng không đúng cho lắm.
Hạ Tiều cân nhắc một lát, cảm thấy mình nên giải quyết vấn đề này ngay từ đầu, giờ phải sửa lại xưng hô với hai người trước mặt này cái đã.
Cậu lẳng lặng nhìn sang phía Văn Thời, hơi há mồm ra.
Văn Thời vừa nhìn một cái đã biết thằng ngốc này đang nghĩ gì: “Cậu mà định gọi anh là lão tổ tiên thì cậu lăn xuống khỏi xe cho anh nhé.”
Hạ Tiều ngoan ngoãn câm miệng: “Dạ.”