Còn làm bộ không hề nghe máy nữa chứ…
Chu Húc cầm điện thoại trong tư thế cứng nhắc một lát, biểu cảm bỗng trở nên thâm sâu, rồi nó lẩm bẩm một câu: “Ta hơi hoang mang.”
Ít lâu sau, nó lại nói giọng khàn khàn: “Sao nữa? Ông hoang mang điều gì?”
“Con là một phần linh tướng mà ta đã chia ra. Lẽ ra, dù giữa chúng ta cách nhau một nghìn năm, việc từng trải và tính tình đều không giống nhau, nhưng ít nhiều vẫn có thể tương thông chứ.” Lần này, Bốc Ninh chiếm cơ thể nó khá lâu, lời cũng hơi dài, “Ta cứ tưởng ta chỉ cần nhìn một cái thì đã có thể hiểu rõ con. Bây giờ vừa nghe hết cuộc đối thoại giữa con và chủ gia tộc nhà họ Trương, ta lại cảm thấy mình nghĩ không đúng cho lắm.”
Lúc nói chuyện với người ngoài, hắn luôn rất lễ phép và chu toàn, nhưng với Chu Húc thì sẽ thả lỏng đôi chút, ăn nói có vẻ cũng trực tiếp hơn. Hắn đắn đo tìm từ một lúc rồi vẫn nói thẳng luôn: “Con khờ thật hay đang giả bộ thế?”
Hắn đứng ngẩn ngơ tại chỗ trong chốc lát và lại biến thành Chu Húc, đặt mông ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Hạ Tiều, ngửa cằm, bắt chéo chân, run một hồi rồi nói: “Để tui nói ông nghe, nếu ai mà hỏi tui như thế, tui sẽ chửi ngược lại liền! Nhưng ông hỏi thì tui phải nghẹn lại, không thôi tui cứ có cảm giác như đang tự chửi mình vậy. Ông nghe cho rõ nhé, tui không khờ mà cũng chẳng giả vờ gì hết.”
Chu Húc gập đầu ngón tay bảo: “Trong bổn gia, dì nhỏ và chú nhỏ của tui ——”
Nói được một nửa thì nó khựng lại và tiếp tục với một giọng điệu như đang dạy dỗ người khác: “Hai vị Trương gia kia là chị em ruột, con gọi một người là dì nhỏ, thế thì con phải gọi người còn lại là cậu chứ, sao lại gọi là chú nhỏ được? Ta nghe con gọi sai mấy lần, thực sự không nhịn nổi nữa.”
Dạy xong, nó lại “chậc” một tiếng, tiếp tục rung chân bảo rằng: “Hồi nhỏ tui nói chữ nọ xọ chữ kia, cậu nhỏ mà lại đọc thành cẩu nhỏ, bản thân chú nhỏ của tui không chịu nổi nên bắt tui sửa. Tui gọi như thế suốt mười mấy năm rồi, dù sao cũng chỉ là một xưng hô, cần gì phải đặt nặng dữ vậy.”
“Ờ. Tại vì hồi nhỏ, tui ở bên dì nhỏ và chú nhỏ còn nhiều hơn ở bên mẹ ruột. Hai người họ lại lợi hại như thế, tui vẫn luôn sùng bái họ dữ lắm.”
Tính của Chu Húc là có sao nói vậy, giọng lại quang quác. Dù đang nói chuyện nghiêm túc, cái tướng ngồi của nó nhìn cứ như không ngồi, càng chẳng có thái độ tâm sự mỏng với người khác. Tuy nhiên, Bốc Ninh biết lúc này nó đang rất nghiêm túc, vì thế không ngắt lời nó nữa.
“Ý ông muốn hỏi hai người họ thích tui nhiều không đấy hả? Nhiều mới lạ nhé. Hồi bé tui điên điên, dì nhỏ từng đập tui, chú nhỏ cũng hay bị tui làm phiền đến nỗi hận không thể lấy dây rối cột tui lên. Nhưng ngoại trừ những lúc ấy, họ đối xử với tui khá tốt, dạy tui biết nhiều điều, để tui tiếp xúc với nhiều kiến thức, cho tui quá trời thể diện như thế luôn mà. Mặc dù trông họ hơi ỉu xìu trước mặt các vị lão tổ tiên, nhưng trước mặt người ngoài, họ vẫn có thần thái lắm nha! Vì vậy, tuy khoảng cách họ hàng giữa tui và họ xa đến thế, dì nhỏ và chú nhỏ của tui vẫn là dì nhỏ và chú nhỏ của tui. Tui không thể trở mặt với họ rồi đột ngột chạy tới hãm hại họ, phải không nè?”
Nó lặng im trong chốc lát rồi lặng lẽ bình luận: “Có lý.”
“Tuy nhiên!” Phong cách nói chuyện thay đổi, Chu Húc nói tiếp: “Tui không thích người già.”
Bốc Ninh: “…”
Chu Húc lại vội vàng bổ sung một câu: “Úi úi, tui không có nói ông đâu nghen.”
Bốc Ninh: “?”
“Mặc dù ông hơn tui một nghìn tuổi, nhưng trông còn rất trẻ. Hiện giờ ông lại đang ở trong người tui, mà tui thì lại bảnh bao đến thế cơ mà ——”
Bốc Ninh buộc lòng thò ra và ngắt lời nó: “Con có chuyện gì thì cứ nói thẳng, không cần phải ngại.”
Chu Húc đang khoe khoang thì bị chặn mồm, hừ một tiếng không tình nguyện rồi mới nói tiếp: “Vậy tui nói thẳng nhé, tui không thích ông cụ của bổn gia, cái ông vừa nói chuyện điện thoại đó. Tui không muốn hãm hại dì nhỏ và chú nhỏ, nhưng cũng không muốn theo phe ông cụ kia. Vì vậy, đối với mấy câu mà ổng hỏi tui, tui muốn nói thì sẽ nói, không muốn thì sẽ câm miệng. Ổng nghĩ gì cũng chẳng có liên quan tới tui, dù sao tui đâu có nói láo, nhưng cũng không hề tiết lộ mọi điều cho ổng nghe. Còn ông đã lớn tuổi đến thế rồi ——”
Bốc Ninh lại không thể kìm lòng phải thò ra để nói thêm: “Lúc tự mình bày trận, ta vẫn chưa tròn ba mươi. Ta ra đời vào tháng chạp, còn thiếu hai năm, thực ra cũng chưa tròn hai mươi chín đâu.”
Hắn luôn dịu dàng và khiêm tốn, ngồi trong trận suốt nhiều năm như vậy, đúng ra phải rất bình tĩnh. Nhưng có lẽ do bị ảnh hưởng bởi thể xác trẻ trung này, cũng có lẽ do tương thông với một nửa linh tướng mà mình đã chia cho Chu Húc, thế mà hắn lại tranh cãi hai câu trước một việc cỏn con như thế này, như thể hắn đã trở về năm mình mới mười mấy tuổi ấy.
Biện luận cho bản thân xong, hắn tự lắc đầu cười một tiếng.
Đúng lúc này, Chu Húc chiếm thế chủ, giật mình bảo: “Má ơi, lại còn chưa tròn hai mươi chín tuổi nữa ư? Sao tui vừa đỉnh mà cũng vừa đáng thương dữ vậy trời.”
Bốc Ninh: “?”
Lão tổ bị dọa sợ bởi độ mặt dày của nửa kia nhà mình, sau một lúc lâu mới thở dài bảo: “Bậy bạ. Thôi, con nói tiếp đi.”
“Ờ…” Chu Húc nói: “Ý tui là hai mươi chín tuổi vẫn khá già so với tui, người ông đã gặp chắc chắn nhiều hơn tui. Chắc ông đã từng nghe nói về việc ông cụ của bổn gia kia không hề thích tui một chút nào nhở?”
Bốc Ninh không thể trả lời câu này, gật hay lắc đầu gì cũng không đúng, dứt khoát im miệng.
Chu Húc liền nói tiếp: “Thực ra hồi nhỏ tui đỉnh lắm, nghe nói chưa được bao nhiêu tuổi mà năng lực thần kỳ đã cao ngất trời.”
Bốc Ninh: “…”
“Đương nhiên, giờ tui đã biết tui được như thế là nhờ vào ánh hào quang của ông. Nhưng mà có sao đâu nhỉ? Của ông cũng là của tui mà.” Nó còn tỏ vẻ rất tự giác, nói gì cũng chẳng đỏ mặt, “Vả lại, hồi nhỏ tui mày rậm mắt to, dáng vẻ đáng yêu, nổi trong số những người cùng thế hệ lắm nghen. Bởi thế, ông cụ kia là người đã tự mở miệng kêu tui đến bổn gia ở lúc bé. Nhưng có lẽ ổng vừa thấy tôi thì đã không còn thích tui nữa.”
“Vì sao?”
“Vì ——” Chu Húc vô thức trả lời, sau đó mới nhận ra người hỏi câu này không phải Bốc Ninh, mà là Hạ Tiều đang ngồi kế bên.
“Ai da, tội quá, cuối cùng anh cũng sống lại rồi hả?” Chu Húc hờn trách cậu một tiếng rồi nói: “Anh tự nhìn tiền đồ của mình đi, chẳng phải anh của anh và Tổ sư gia chỉ ——”
Hạ Tiều chỉ vào nó: “Em đừng nói gì hết! Anh chỉ mới tiêu hóa xong thôi đó.”
Dứt lời, cậu lại nhớ tới Bốc Ninh trong cơ thể của Chu Húc, thế là lẳng lặng rụt ngón tay đang duỗi thẳng về và nói: “Anh chỉ không hiểu nổi thôi. Rõ ràng nơi nào ảnh ở cũng có bản mặt của anh hết. Thế thì họ đã… ừm, phát triển đến mức đó từ lúc nào, sao anh lại không thấy gì hết trơn.”
“Thấy chưa? Ông nội này mới khờ thật nè.” Chu Húc tự nói với mình.
Bốc Ninh im lặng hai giây, mượn cơ thể của nó để xoay đầu đi giùm nó.
Vì thế, Chu Húc trông thấy Lão Mao kiêm thằng khờ số 2 trên chiếc số pha sau lưng, trong mắt lão là hơi thở lạnh lùng đang bùng phát.
Chu Húc sợ hãi xoay đầu lại, quyết định kể tiếp chuyện xưa của mình: “À thì… là như vầy. Bổn gia có rất nhiều quy tắc, truyền từ đời này sang đời khác. Trong số đó, có một quy tắc là con nít có thiên phú và năng lực thần kỳ như tui phải đi bái chủ gia tộc và dập đầu nếu đến sống ở bổn gia.”
Bốc Ninh lại không nhịn nổi, khẽ nhíu mày và nói với thái độ không hề tán thành: “Dù năm đó bái sư, ta cũng chỉ tự đan hai tay lại và vái một cái thôi.”
Tuy hắn gọi Trang Dã là sư huynh, thực ra thì họ làm lễ bái sư cùng năm với nhau.
Khi đó, Trang Dã lớn hơn hắn một tuổi, biết nhiều điều mà lễ nghĩa cũng toàn diện hơn hắn. Lúc bái sư, y chuẩn bị dập đầu một cái thật mạnh với Trần Bất Đáo, ai dè đầu gối vừa cong, ống tay áo của Trần Bất Đáo đã phất qua, y đã bị gió thổi nâng lên.
“Gặp nhau mỗi ngày cũng không cần phải quỳ đâu, các con quỳ với ta làm gì.” Trần Bất Đáo nói như thế lúc ấy.
Khi đó, hắn và Trang Dã thì ngây thơ và cẩn trọng, tựa như hai con chim hoảng hốt, sợ mình phản ứng sai rồi chọc giận sư phụ. Có lẽ vẻ kinh hoàng trong mắt trông quá rõ rệt, Trần Bất Đáo lại nói đùa thêm một câu: “Trừ khi chân cẳng mềm nhũn, đứng không nổi thôi.”
Nói xong, hắn dời hai cái đệm cói đến rồi để hai đồ đệ nhỏ thất tha thất thểu quỵ xuống và ngã xiêu vẹo vào trong.
Từ đó về sau, họ chỉ vái Trần Bất Đáo một cái khi gặp hắn.
“Không cần quỳ hả?” Chu Húc buồn bực nói, “Ủa gì kỳ vậy? Tui thấy trong sách ghi là năm đó các đại đệ tử đều phải quỳ xuống khi thấy Tổ sư gia. Lần nào họ cũng quỳ đầy dưới đất, còn không thể ngẩng đầu lên nữa. Thứ nhất là vì uy nghiêm của Tổ sư gia át hẳn, thứ hai là vì ổng cũng không thích ——”
Nó chưa kịp nói xong, Bốc Ninh đã xông ra.
Hắn xụ mặt, mới định mở miệng thì đã nghe Lão Mao nhả ra một câu: “Vớ vẩn.”
Vừa nghe giọng điệu này là biết ngay chim ai nuôi lớn.
Câu chửi của Bốc Ninh còn chưa được bật thốt, song nghe từ mắng của Lão Mao, hắn vừa lòng gật đầu, để vẻ mặt trở lại bình thường và nói: “Con đọc sách linh tinh ở đâu thế hả? Đúng là ăn bậy nói bạ.”
Chu Húc còn chưa đáp, Lão Mao lại mở miệng: “Sau này sách đều bị bịa như thế đó, không biết ai đã khởi đầu nữa.”
“Nói chung là tui đã đọc rất nhiều sách ở bổn gia, cũng từng đọc vài cuốn ở gia tộc khác, nhưng nội dung về vụ này đều không kém nhau bao xa, cách ghi rất thống nhất, vừa nhìn là biết đã truyền suốt xấp xỉ một nghìn năm.” Chu Húc nói rồi tự dưng nghĩ, sách được lưu truyền rộng rãi ở đời này đến vậy, ai muốn tìm thì rất dễ sẽ đọc được, chắc chắn Tạ Vấn cũng từng nhìn thấy…
Những nội dung kia có nguồn gốc hiển nhiên, lý do và căn cứ cũng được trình bày đàng hoàng. Rõ ràng là xạo sự nhưng lại khiến tất cả mọi người đời sau tin theo răm rắp.
Không biết Tạ Vấn đã nghĩ gì khi nhìn thấy.
Phải chăng sẽ cảm thấy hoang đường và buồn cười? Hay là đọc rồi quên thôi?
Chu Húc bất chợt hơi xúc động.
Trước đây, nó hâm mộ mấy nhân vật thường được đề cập trong sách này lắm. Nó cảm thấy rằng cuộc đời rầm rộ của họ thay đổi rất nhanh, dù thiện hay ác, ít nhất cuộc đời của họ vẫn thú vị.
Bây giờ khi thực sự nhìn thấy những người đó, nó mới biết, cuộc sống bình thường, chợt có bất ngờ chợt có ngạc nhiên này của mình cũng là một thứ mà người ta chỉ có thể gặp nhưng không thể cầu.
“Vậy ra em phải dập đầu khi gặp chủ gia tộc nhà họ Trương của mình. Rồi sao nữa?” Hạ Tiều nghe nó kể chuyện dở dang thì vô cùng khó chịu, buộc lòng hỏi một câu.
Chu Húc lấy lại tinh thần và trả lời: “À, không chỉ dập đầu thôi đâu, tui còn phải kính nước bùa nữa đó!”
Hạ Tiều: “Kính nước bùa???”
Cậu thầm nói bộ bị điên ha gì.
Người ta gặp người lớn toàn kính trà thôi, sao khẩu vị của chủ gia tộc nhà họ Trương này lập dị vậy trời?
Chu Húc liếc cậu một cái rồi quơ tay chỉ vào người cậu: “Tui biết ngay là anh sẽ nghĩ sai mà. Nước bùa đó không dùng để uống, mà là để cho ổng nhúng.”
Hạ Tiều: “Nhúng làm chi?”
Chu Húc chỉ vào giữa trán của mình: “Chủ gia tộc sẽ nhúng tay vào nước bùa rồi gõ hai lần lên chỗ này của đám con cháu.”
Vừa dứt lời, nó lại lắc mình thay đổi thành Bốc Ninh rồi nói: “Con chắc chắn là ổng gõ lên này hả? Cái kiểu gõ gì thế này?”
“Tui đâu có biết.” Chu Húc tức giận đoạt lại vị trí và bảo: “Nói chung là trên trán đó. Lúc ấy, tui bị dì nhỏ và chú nhỏ dẫn vào phòng ông cụ kia. Một người ngang bướng không chịu quỳ, một người bắt tui quỳ mà tui lại trốn. Tui còn hết sức nghịch ngợm, hất tung nước bùa mà A Tề bưng trong tay, ngay cả chén cũng bể nát.”
“Vì vậy tui cũng không rõ cách gõ ra làm sao cho lắm. Nhưng sau này nghe đâu tui làm như vậy thì xui dữ dằn, giẫm trúng khá nhiều kiêng kị. Lúc đó, ông cụ vẫn còn rất hòa ái, nói với tui là đừng lo con nhé, gương vỡ rồi sẽ lành lại thôi, rồi kêu dì nhỏ và chú nhỏ dẫn tui đi. Từ đó về sau, ổng chưa từng hỏi thăm về tui nữa.”
Hạ Tiều cứng nhắc trả lời: “Thực ra… cũng có thể thông cảm.”
Vốn dĩ cũng không phải cháu ruột, lại còn lì lợm, không thân thì cũng dễ hiểu thôi.
Chu Húc trợn trừng mắt ra và nói: “Thì tui biết mà, tui vẫn chưa nói xong đâu. Sau đó, mẹ tui và dì nhỏ bảo rằng linh tướng của tui không ổn lắm, học vài thứ để củng cố linh thể là điều nên làm, nhưng không thích hợp để vào lồng và trở thành phán quan. Lời này có lẽ đã truyền tới tai ông cụ đó, chưa tới hai năm ổng đã cho tui về nhà.”
Hạ Tiều: “À…”
Nói trắng ra, họ cảm thấy cháu nhỏ tài năng xuất chúng, muốn dẫn về bổn gia để tập trung bồi dưỡng. Ai dè phát hiện nó có vài chỗ thiếu sót khác, cũng chẳng phải một đứa trẻ ngoan ngoãn, vì thế họ lại trả người về.
Sai thì hình như cũng không có lỗi gì to tát, nhưng mà làm thế thì quá dứt khoát về mặt tình cảm, sẽ làm cho người ta đau lòng.
“Nếu chỉ có một mình tui thôi thì cũng chẳng sao. Dù sao thì tui cũng bướng muốn chết, không thích thì cũng là một điều bình thường.” Chu Húc lại nói, “Nhưng ông cụ cũng đối xử với dì nhỏ và chú nhỏ của tui y hệt như thế… Hai người họ chưa từng tự mình nói ra, nhưng tui có nghe người ta nói. Lúc cha của dì nhỏ và chú nhỏ còn sống, ông cụ rất thân thiết với cả hai, thường gọi họ đến nhà sau để chơi. Sau này, không phải người nọ đã chết à? Năm đó, ông cụ cũng bị bệnh… nên dần thân với người tên Trương Uyển kia hơn. Rồi sau đó Trương Uyển cũng rời khỏi, đến lúc đó ông cụ mới nhớ ra mình vẫn còn hai đứa cháu lanh lợi.”
Nó nói rồi không nhịn được mà bùi ngùi: “Dù sao tui cảm thấy ông già kia sống lỗi thấy mồ. Thân là chủ gia tộc mà lại suốt ngày cứ phải cân nhắc về vấn đề tố chất của đám con cháu, xem coi ai mới là người thích hợp để tiếp nhận chức vụ hơn này nọ. Nhiều người đều nói ổng làm như thế cũng vì muốn tốt cho cả Trương gia thôi, nhưng tui không thích ổng. Hơn nữa…”
“Hơn nữa gì?”
Chu Húc cầm điện thoại trong tư thế cứng nhắc một lát, biểu cảm bỗng trở nên thâm sâu, rồi nó lẩm bẩm một câu: “Ta hơi hoang mang.”
Ít lâu sau, nó lại nói giọng khàn khàn: “Sao nữa? Ông hoang mang điều gì?”
“Con là một phần linh tướng mà ta đã chia ra. Lẽ ra, dù giữa chúng ta cách nhau một nghìn năm, việc từng trải và tính tình đều không giống nhau, nhưng ít nhiều vẫn có thể tương thông chứ.” Lần này, Bốc Ninh chiếm cơ thể nó khá lâu, lời cũng hơi dài, “Ta cứ tưởng ta chỉ cần nhìn một cái thì đã có thể hiểu rõ con. Bây giờ vừa nghe hết cuộc đối thoại giữa con và chủ gia tộc nhà họ Trương, ta lại cảm thấy mình nghĩ không đúng cho lắm.”
Lúc nói chuyện với người ngoài, hắn luôn rất lễ phép và chu toàn, nhưng với Chu Húc thì sẽ thả lỏng đôi chút, ăn nói có vẻ cũng trực tiếp hơn. Hắn đắn đo tìm từ một lúc rồi vẫn nói thẳng luôn: “Con khờ thật hay đang giả bộ thế?”
Hắn đứng ngẩn ngơ tại chỗ trong chốc lát và lại biến thành Chu Húc, đặt mông ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Hạ Tiều, ngửa cằm, bắt chéo chân, run một hồi rồi nói: “Để tui nói ông nghe, nếu ai mà hỏi tui như thế, tui sẽ chửi ngược lại liền! Nhưng ông hỏi thì tui phải nghẹn lại, không thôi tui cứ có cảm giác như đang tự chửi mình vậy. Ông nghe cho rõ nhé, tui không khờ mà cũng chẳng giả vờ gì hết.”
Chu Húc gập đầu ngón tay bảo: “Trong bổn gia, dì nhỏ và chú nhỏ của tui ——”
Nói được một nửa thì nó khựng lại và tiếp tục với một giọng điệu như đang dạy dỗ người khác: “Hai vị Trương gia kia là chị em ruột, con gọi một người là dì nhỏ, thế thì con phải gọi người còn lại là cậu chứ, sao lại gọi là chú nhỏ được? Ta nghe con gọi sai mấy lần, thực sự không nhịn nổi nữa.”
Dạy xong, nó lại “chậc” một tiếng, tiếp tục rung chân bảo rằng: “Hồi nhỏ tui nói chữ nọ xọ chữ kia, cậu nhỏ mà lại đọc thành cẩu nhỏ, bản thân chú nhỏ của tui không chịu nổi nên bắt tui sửa. Tui gọi như thế suốt mười mấy năm rồi, dù sao cũng chỉ là một xưng hô, cần gì phải đặt nặng dữ vậy.”
“Ờ. Tại vì hồi nhỏ, tui ở bên dì nhỏ và chú nhỏ còn nhiều hơn ở bên mẹ ruột. Hai người họ lại lợi hại như thế, tui vẫn luôn sùng bái họ dữ lắm.”
Tính của Chu Húc là có sao nói vậy, giọng lại quang quác. Dù đang nói chuyện nghiêm túc, cái tướng ngồi của nó nhìn cứ như không ngồi, càng chẳng có thái độ tâm sự mỏng với người khác. Tuy nhiên, Bốc Ninh biết lúc này nó đang rất nghiêm túc, vì thế không ngắt lời nó nữa.
“Ý ông muốn hỏi hai người họ thích tui nhiều không đấy hả? Nhiều mới lạ nhé. Hồi bé tui điên điên, dì nhỏ từng đập tui, chú nhỏ cũng hay bị tui làm phiền đến nỗi hận không thể lấy dây rối cột tui lên. Nhưng ngoại trừ những lúc ấy, họ đối xử với tui khá tốt, dạy tui biết nhiều điều, để tui tiếp xúc với nhiều kiến thức, cho tui quá trời thể diện như thế luôn mà. Mặc dù trông họ hơi ỉu xìu trước mặt các vị lão tổ tiên, nhưng trước mặt người ngoài, họ vẫn có thần thái lắm nha! Vì vậy, tuy khoảng cách họ hàng giữa tui và họ xa đến thế, dì nhỏ và chú nhỏ của tui vẫn là dì nhỏ và chú nhỏ của tui. Tui không thể trở mặt với họ rồi đột ngột chạy tới hãm hại họ, phải không nè?”
Nó lặng im trong chốc lát rồi lặng lẽ bình luận: “Có lý.”
“Tuy nhiên!” Phong cách nói chuyện thay đổi, Chu Húc nói tiếp: “Tui không thích người già.”
Bốc Ninh: “…”
Chu Húc lại vội vàng bổ sung một câu: “Úi úi, tui không có nói ông đâu nghen.”
Bốc Ninh: “?”
“Mặc dù ông hơn tui một nghìn tuổi, nhưng trông còn rất trẻ. Hiện giờ ông lại đang ở trong người tui, mà tui thì lại bảnh bao đến thế cơ mà ——”
Bốc Ninh buộc lòng thò ra và ngắt lời nó: “Con có chuyện gì thì cứ nói thẳng, không cần phải ngại.”
Chu Húc đang khoe khoang thì bị chặn mồm, hừ một tiếng không tình nguyện rồi mới nói tiếp: “Vậy tui nói thẳng nhé, tui không thích ông cụ của bổn gia, cái ông vừa nói chuyện điện thoại đó. Tui không muốn hãm hại dì nhỏ và chú nhỏ, nhưng cũng không muốn theo phe ông cụ kia. Vì vậy, đối với mấy câu mà ổng hỏi tui, tui muốn nói thì sẽ nói, không muốn thì sẽ câm miệng. Ổng nghĩ gì cũng chẳng có liên quan tới tui, dù sao tui đâu có nói láo, nhưng cũng không hề tiết lộ mọi điều cho ổng nghe. Còn ông đã lớn tuổi đến thế rồi ——”
Bốc Ninh lại không thể kìm lòng phải thò ra để nói thêm: “Lúc tự mình bày trận, ta vẫn chưa tròn ba mươi. Ta ra đời vào tháng chạp, còn thiếu hai năm, thực ra cũng chưa tròn hai mươi chín đâu.”
Hắn luôn dịu dàng và khiêm tốn, ngồi trong trận suốt nhiều năm như vậy, đúng ra phải rất bình tĩnh. Nhưng có lẽ do bị ảnh hưởng bởi thể xác trẻ trung này, cũng có lẽ do tương thông với một nửa linh tướng mà mình đã chia cho Chu Húc, thế mà hắn lại tranh cãi hai câu trước một việc cỏn con như thế này, như thể hắn đã trở về năm mình mới mười mấy tuổi ấy.
Biện luận cho bản thân xong, hắn tự lắc đầu cười một tiếng.
Đúng lúc này, Chu Húc chiếm thế chủ, giật mình bảo: “Má ơi, lại còn chưa tròn hai mươi chín tuổi nữa ư? Sao tui vừa đỉnh mà cũng vừa đáng thương dữ vậy trời.”
Bốc Ninh: “?”
Lão tổ bị dọa sợ bởi độ mặt dày của nửa kia nhà mình, sau một lúc lâu mới thở dài bảo: “Bậy bạ. Thôi, con nói tiếp đi.”
“Ờ…” Chu Húc nói: “Ý tui là hai mươi chín tuổi vẫn khá già so với tui, người ông đã gặp chắc chắn nhiều hơn tui. Chắc ông đã từng nghe nói về việc ông cụ của bổn gia kia không hề thích tui một chút nào nhở?”
Bốc Ninh không thể trả lời câu này, gật hay lắc đầu gì cũng không đúng, dứt khoát im miệng.
Chu Húc liền nói tiếp: “Thực ra hồi nhỏ tui đỉnh lắm, nghe nói chưa được bao nhiêu tuổi mà năng lực thần kỳ đã cao ngất trời.”
Bốc Ninh: “…”
“Đương nhiên, giờ tui đã biết tui được như thế là nhờ vào ánh hào quang của ông. Nhưng mà có sao đâu nhỉ? Của ông cũng là của tui mà.” Nó còn tỏ vẻ rất tự giác, nói gì cũng chẳng đỏ mặt, “Vả lại, hồi nhỏ tui mày rậm mắt to, dáng vẻ đáng yêu, nổi trong số những người cùng thế hệ lắm nghen. Bởi thế, ông cụ kia là người đã tự mở miệng kêu tui đến bổn gia ở lúc bé. Nhưng có lẽ ổng vừa thấy tôi thì đã không còn thích tui nữa.”
“Vì sao?”
“Vì ——” Chu Húc vô thức trả lời, sau đó mới nhận ra người hỏi câu này không phải Bốc Ninh, mà là Hạ Tiều đang ngồi kế bên.
“Ai da, tội quá, cuối cùng anh cũng sống lại rồi hả?” Chu Húc hờn trách cậu một tiếng rồi nói: “Anh tự nhìn tiền đồ của mình đi, chẳng phải anh của anh và Tổ sư gia chỉ ——”
Hạ Tiều chỉ vào nó: “Em đừng nói gì hết! Anh chỉ mới tiêu hóa xong thôi đó.”
Dứt lời, cậu lại nhớ tới Bốc Ninh trong cơ thể của Chu Húc, thế là lẳng lặng rụt ngón tay đang duỗi thẳng về và nói: “Anh chỉ không hiểu nổi thôi. Rõ ràng nơi nào ảnh ở cũng có bản mặt của anh hết. Thế thì họ đã… ừm, phát triển đến mức đó từ lúc nào, sao anh lại không thấy gì hết trơn.”
“Thấy chưa? Ông nội này mới khờ thật nè.” Chu Húc tự nói với mình.
Bốc Ninh im lặng hai giây, mượn cơ thể của nó để xoay đầu đi giùm nó.
Vì thế, Chu Húc trông thấy Lão Mao kiêm thằng khờ số 2 trên chiếc số pha sau lưng, trong mắt lão là hơi thở lạnh lùng đang bùng phát.
Chu Húc sợ hãi xoay đầu lại, quyết định kể tiếp chuyện xưa của mình: “À thì… là như vầy. Bổn gia có rất nhiều quy tắc, truyền từ đời này sang đời khác. Trong số đó, có một quy tắc là con nít có thiên phú và năng lực thần kỳ như tui phải đi bái chủ gia tộc và dập đầu nếu đến sống ở bổn gia.”
Bốc Ninh lại không nhịn nổi, khẽ nhíu mày và nói với thái độ không hề tán thành: “Dù năm đó bái sư, ta cũng chỉ tự đan hai tay lại và vái một cái thôi.”
Tuy hắn gọi Trang Dã là sư huynh, thực ra thì họ làm lễ bái sư cùng năm với nhau.
Khi đó, Trang Dã lớn hơn hắn một tuổi, biết nhiều điều mà lễ nghĩa cũng toàn diện hơn hắn. Lúc bái sư, y chuẩn bị dập đầu một cái thật mạnh với Trần Bất Đáo, ai dè đầu gối vừa cong, ống tay áo của Trần Bất Đáo đã phất qua, y đã bị gió thổi nâng lên.
“Gặp nhau mỗi ngày cũng không cần phải quỳ đâu, các con quỳ với ta làm gì.” Trần Bất Đáo nói như thế lúc ấy.
Khi đó, hắn và Trang Dã thì ngây thơ và cẩn trọng, tựa như hai con chim hoảng hốt, sợ mình phản ứng sai rồi chọc giận sư phụ. Có lẽ vẻ kinh hoàng trong mắt trông quá rõ rệt, Trần Bất Đáo lại nói đùa thêm một câu: “Trừ khi chân cẳng mềm nhũn, đứng không nổi thôi.”
Nói xong, hắn dời hai cái đệm cói đến rồi để hai đồ đệ nhỏ thất tha thất thểu quỵ xuống và ngã xiêu vẹo vào trong.
Từ đó về sau, họ chỉ vái Trần Bất Đáo một cái khi gặp hắn.
“Không cần quỳ hả?” Chu Húc buồn bực nói, “Ủa gì kỳ vậy? Tui thấy trong sách ghi là năm đó các đại đệ tử đều phải quỳ xuống khi thấy Tổ sư gia. Lần nào họ cũng quỳ đầy dưới đất, còn không thể ngẩng đầu lên nữa. Thứ nhất là vì uy nghiêm của Tổ sư gia át hẳn, thứ hai là vì ổng cũng không thích ——”
Nó chưa kịp nói xong, Bốc Ninh đã xông ra.
Hắn xụ mặt, mới định mở miệng thì đã nghe Lão Mao nhả ra một câu: “Vớ vẩn.”
Vừa nghe giọng điệu này là biết ngay chim ai nuôi lớn.
Câu chửi của Bốc Ninh còn chưa được bật thốt, song nghe từ mắng của Lão Mao, hắn vừa lòng gật đầu, để vẻ mặt trở lại bình thường và nói: “Con đọc sách linh tinh ở đâu thế hả? Đúng là ăn bậy nói bạ.”
Chu Húc còn chưa đáp, Lão Mao lại mở miệng: “Sau này sách đều bị bịa như thế đó, không biết ai đã khởi đầu nữa.”
“Nói chung là tui đã đọc rất nhiều sách ở bổn gia, cũng từng đọc vài cuốn ở gia tộc khác, nhưng nội dung về vụ này đều không kém nhau bao xa, cách ghi rất thống nhất, vừa nhìn là biết đã truyền suốt xấp xỉ một nghìn năm.” Chu Húc nói rồi tự dưng nghĩ, sách được lưu truyền rộng rãi ở đời này đến vậy, ai muốn tìm thì rất dễ sẽ đọc được, chắc chắn Tạ Vấn cũng từng nhìn thấy…
Những nội dung kia có nguồn gốc hiển nhiên, lý do và căn cứ cũng được trình bày đàng hoàng. Rõ ràng là xạo sự nhưng lại khiến tất cả mọi người đời sau tin theo răm rắp.
Không biết Tạ Vấn đã nghĩ gì khi nhìn thấy.
Phải chăng sẽ cảm thấy hoang đường và buồn cười? Hay là đọc rồi quên thôi?
Chu Húc bất chợt hơi xúc động.
Trước đây, nó hâm mộ mấy nhân vật thường được đề cập trong sách này lắm. Nó cảm thấy rằng cuộc đời rầm rộ của họ thay đổi rất nhanh, dù thiện hay ác, ít nhất cuộc đời của họ vẫn thú vị.
Bây giờ khi thực sự nhìn thấy những người đó, nó mới biết, cuộc sống bình thường, chợt có bất ngờ chợt có ngạc nhiên này của mình cũng là một thứ mà người ta chỉ có thể gặp nhưng không thể cầu.
“Vậy ra em phải dập đầu khi gặp chủ gia tộc nhà họ Trương của mình. Rồi sao nữa?” Hạ Tiều nghe nó kể chuyện dở dang thì vô cùng khó chịu, buộc lòng hỏi một câu.
Chu Húc lấy lại tinh thần và trả lời: “À, không chỉ dập đầu thôi đâu, tui còn phải kính nước bùa nữa đó!”
Hạ Tiều: “Kính nước bùa???”
Cậu thầm nói bộ bị điên ha gì.
Người ta gặp người lớn toàn kính trà thôi, sao khẩu vị của chủ gia tộc nhà họ Trương này lập dị vậy trời?
Chu Húc liếc cậu một cái rồi quơ tay chỉ vào người cậu: “Tui biết ngay là anh sẽ nghĩ sai mà. Nước bùa đó không dùng để uống, mà là để cho ổng nhúng.”
Hạ Tiều: “Nhúng làm chi?”
Chu Húc chỉ vào giữa trán của mình: “Chủ gia tộc sẽ nhúng tay vào nước bùa rồi gõ hai lần lên chỗ này của đám con cháu.”
Vừa dứt lời, nó lại lắc mình thay đổi thành Bốc Ninh rồi nói: “Con chắc chắn là ổng gõ lên này hả? Cái kiểu gõ gì thế này?”
“Tui đâu có biết.” Chu Húc tức giận đoạt lại vị trí và bảo: “Nói chung là trên trán đó. Lúc ấy, tui bị dì nhỏ và chú nhỏ dẫn vào phòng ông cụ kia. Một người ngang bướng không chịu quỳ, một người bắt tui quỳ mà tui lại trốn. Tui còn hết sức nghịch ngợm, hất tung nước bùa mà A Tề bưng trong tay, ngay cả chén cũng bể nát.”
“Vì vậy tui cũng không rõ cách gõ ra làm sao cho lắm. Nhưng sau này nghe đâu tui làm như vậy thì xui dữ dằn, giẫm trúng khá nhiều kiêng kị. Lúc đó, ông cụ vẫn còn rất hòa ái, nói với tui là đừng lo con nhé, gương vỡ rồi sẽ lành lại thôi, rồi kêu dì nhỏ và chú nhỏ dẫn tui đi. Từ đó về sau, ổng chưa từng hỏi thăm về tui nữa.”
Hạ Tiều cứng nhắc trả lời: “Thực ra… cũng có thể thông cảm.”
Vốn dĩ cũng không phải cháu ruột, lại còn lì lợm, không thân thì cũng dễ hiểu thôi.
Chu Húc trợn trừng mắt ra và nói: “Thì tui biết mà, tui vẫn chưa nói xong đâu. Sau đó, mẹ tui và dì nhỏ bảo rằng linh tướng của tui không ổn lắm, học vài thứ để củng cố linh thể là điều nên làm, nhưng không thích hợp để vào lồng và trở thành phán quan. Lời này có lẽ đã truyền tới tai ông cụ đó, chưa tới hai năm ổng đã cho tui về nhà.”
Hạ Tiều: “À…”
Nói trắng ra, họ cảm thấy cháu nhỏ tài năng xuất chúng, muốn dẫn về bổn gia để tập trung bồi dưỡng. Ai dè phát hiện nó có vài chỗ thiếu sót khác, cũng chẳng phải một đứa trẻ ngoan ngoãn, vì thế họ lại trả người về.
Sai thì hình như cũng không có lỗi gì to tát, nhưng mà làm thế thì quá dứt khoát về mặt tình cảm, sẽ làm cho người ta đau lòng.
“Nếu chỉ có một mình tui thôi thì cũng chẳng sao. Dù sao thì tui cũng bướng muốn chết, không thích thì cũng là một điều bình thường.” Chu Húc lại nói, “Nhưng ông cụ cũng đối xử với dì nhỏ và chú nhỏ của tui y hệt như thế… Hai người họ chưa từng tự mình nói ra, nhưng tui có nghe người ta nói. Lúc cha của dì nhỏ và chú nhỏ còn sống, ông cụ rất thân thiết với cả hai, thường gọi họ đến nhà sau để chơi. Sau này, không phải người nọ đã chết à? Năm đó, ông cụ cũng bị bệnh… nên dần thân với người tên Trương Uyển kia hơn. Rồi sau đó Trương Uyển cũng rời khỏi, đến lúc đó ông cụ mới nhớ ra mình vẫn còn hai đứa cháu lanh lợi.”
Nó nói rồi không nhịn được mà bùi ngùi: “Dù sao tui cảm thấy ông già kia sống lỗi thấy mồ. Thân là chủ gia tộc mà lại suốt ngày cứ phải cân nhắc về vấn đề tố chất của đám con cháu, xem coi ai mới là người thích hợp để tiếp nhận chức vụ hơn này nọ. Nhiều người đều nói ổng làm như thế cũng vì muốn tốt cho cả Trương gia thôi, nhưng tui không thích ổng. Hơn nữa…”
“Hơn nữa gì?”