Khóe miệng bị chùng da của Trương Chính Sơ co giật, lòng ông hoảng sợ!
Ngay sau đó, sấm sét chớp lóe khắp hướng ở đường chân trời, uốn lượn như rồng bay đang giật nảy.
Sức ép hùng hồn chẳng thể trông thấy vọt ra trên dây rối và khuếch to sóng gợn, nó vô hình mà lại có khả năng phá hoại dễ như trở bàn tay! Gió mạnh nghiêng người quét qua, công thành đoạt đất, đánh thẳng vào mép đại trận ——
Ầm!
Một tiếng nứt toác vang lên ở tám hướng, xuyên thẳng qua màng nhĩ.
Đất vàng trở mình, cát đá tung tóe!
Mấy trăm viên đá trận được chôn dưới đất bị dây rối siết lấy. Ánh vàng hiện lên, vết nứt chằng chịt phủ đầy mặt đá chỉ trong tích tắc!
Một cảnh tượng như thế này đồng thời xuất hiện ở những xó xỉnh tránh tai mắt người, ví dụ như chỗ tối ở trạm xăng, góc mà ánh đèn của trạm nghỉ chân không chiếu tới, ven đường đồng hoang, v.v. ——
Đá trận vừa bị nứt, đám con cháu của các gia tộc phụ trách chôn giữ đá trận la lên một tiếng rồi đột ngột cuộn tròn người lại.
“Có chuyện gì vậy?!”
“Dây rối này từ đâu ra thế?”
Người bày trận liên kết với trận, tựa như dây rối tương thông với linh thần của rối sư.
Đại trận đã bị chấn động thẩm thấu, tựa như có ai đó đang vứt ra một chiếc roi điện dài và quất lên thần kinh của họ!
Những kẻ lai lịch còn thấp, chưa đủ năng lực để chống đỡ còn chẳng thể phát ra tiếng nào mà đã đau đến nỗi quỳ xuống.
***
Phía trên mắt trận cũng đang rung chuyển mạnh mẽ.
Đẳng cấp của những người theo tới đây như bọn Trương Bích Linh thì không ai giống ai, vài người còn muốn ráng chịu đựng, có mấy kẻ thì trực tiếp lảo đảo hai bước rồi cúi hẳn người xuống luôn.
Vẻ mặt của các chủ gia tộc phụ trách trấn giữ đều trở nên khó coi.
Chủ gia tộc nhà họ La râu tóc bạc phơ lớn tuổi nhất có một vóc dáng mảnh khảnh như ngọn cỏ lau trong gió. Cơ thể ông đang lung lay một cách mãnh liệt, lòng bàn chân đang cắm trên mặt đất khẽ xê dịch, phải giẫm mạnh xuống thêm mới đứng vững được.
Lúc ông lấy lại được thăng bằng, tất cả đá trận bị móc lên trong phạm vi trăm dặm bỗng ngừng vỡ vụn và bắt đầu rung lắc giữa bùn cát.
Lần này cũng chẳng hề thoải mái.
Nói trắng ra là hết sức gian nan.
Ông đã hơn trăm tuổi, tu trận pháp suốt chín mươi năm, chưa đối mặt với việc được nửa đường thì phải sửa lại này nhiều lần lắm, nhưng cũng không thể coi là ít. Chẳng qua là không có lần nào tốn sức như lần này. Lúc gắng giữ đá trận, khớp hàm mà ông đang cắn chặt còn bốc lên chút mùi máu tươi.
Đó là kết quả khi hai sức mạnh xung đột với nhau, thế mà ông lại bị lép vế!
***
Giữa đồng hoang bạt ngàn.
Phản ứng của những người bày trận chưa gì mà đã trở nên suy yếu men theo dây rối truyền về và mơ hồ được Văn Thời cảm nhận. Trong số hàng trăm người như thế lại chẳng có Trương Chính Sơ…
Ông trấn giữ nơi trung tâm mắt trận, vây quanh bởi mọi người ở hai bên và phía sau. Ông ta chiếm vị trí quan trọng nhất, thế mà lúc thừa nhận áp lực của việc phá trận, ông ta lại khẽ tránh đi chút xíu.
Mắt thường vốn không thể nhìn ra điểm khác biệt này. Trái lại, người đang phá trận là Văn Thời lại được cảm nhận trực tiếp nhất.
Nếu cảnh tượng mà Chu Húc chứng kiến lúc nhỏ còn là một suy đoán, thế thì hành động ngay lúc này của Trương Chính Sơ gần như đã chứng minh ông ta hoàn toàn chẳng phải một người tốt! Phải nói là kẻ ích kỷ, nhút nhát, nham hiểm và hẹp hòi mới đúng.
Chẳng mấy ngạc nhiên khi một kẻ như vậy lại làm ra chuyện nuôi dưỡng bản thân bằng khoảng một trăm lồng xoáy và muôn vàn người vô tội như thế này.
“Vì sao lại là loại người này?”
Dây rối bị quấn trên tay Văn Thời đang nhắm thẳng muôn phương là những lưỡi dao lạnh lẽo, sắc bén nhất, và chúng đang chém sắt như bùn dưới sự khống chế của một linh thần hùng mạnh. Sự chống cự và nỗi đau đến từ đủ loại người truyền về dọc theo những sợi dây dài lạnh băng đó và xộc thẳng vào linh tướng cùng trí óc anh.
Anh có thể cảm nhận được những cảm xúc bé vụn nhất của họ.
“Vì sao lại phải là loại người này…”
Cứ phải là loại người này, kẻ mà một nghìn năm sau lại đứng trên một vị trí cao đến thế, sai khiến hàng trăm người đi theo quỹ đạo mà mình đã vẽ ra, bắt người khác tiêu phí thứ mà mình vốn nên tiêu phí, bắt người ta chịu đựng điều mà mình vốn phải chịu đựng, còn bản thân ông ta thì vẫn đứng một cách bình yên vô sự giữa đám người.
“Ổng dựa vào cái gì?” Câu hỏi của Văn Thời nghẹn ở cuối cổ họng, sự ngột ngạt để lộ cơn giận âm ỉ đang đợi lúc bùng phát.
“Dựa vào việc gã chẳng lo sợ điều chi. Dựa vào những điều em biết nhưng sẽ mãi không bao giờ làm.”
Tạ Vấn cũng nhìn sang đó, giọng nói như gió đêm phất qua rừng sâu. Hắn hơi nheo mắt trong gió, động tác này làm đuôi mắt của hắn hơi cong lên, thoạt nhìn tựa như đang vừa cười vừa bình luận về chuyện và người chẳng liên quan gì tới mình.
Nhưng trên thực tế, đứng xa mấy trượng là những đồ tôn thế hệ sau vốn nên chào thưa hắn một tiếng “Tổ sư gia”, song lại chưa có ai từng gọi hắn như thế. Họ sử dụng những kỹ năng mà hắn chỉ dạy, nói mấy lời mà hắn truyền xuống, làm mỗi điều mà hắn từng hướng dẫn, sau đó lại vẽ ra một phiên bản hoàn toàn đối lập với hắn dựa theo lời miêu tả xuyên tạc tận tâm của một vài kẻ.
Mà lần cuối cùng cả đám có mặt đông đủ như thế lại chính là ngày hắn bị phong ấn kia.
Người hoặc chuyện nào cũng có dính líu đến hắn, bảo là thù sâu oán nặng như người bình thường hay dùng để tả thì cũng không hề quá đáng.
Hắn lại chẳng nhìn Trương Chính Sơ thêm một lần nào, mà nói với Văn Thời rằng: “Dựa vào việc em sẽ buông tay nếu cảm nhận được sự thống khổ của đám hậu bối đã bày trận kia ——”
Văn Thời nhìn hắn.
“—— Gã có thể lừa gạt một đám người ủng hộ kém thông minh, còn em cũng chỉ có thể làm cho ta càng yêu mến em hơn thôi.” Tạ Vấn nói.
(*) Ý Tạ Vấn là chỉ việc Trương Chính Sơ thuở đầu lừa gạt các gia tộc khác để lật đổ hắn vì ghen ăn tức ở không được lên núi làm thân đồ, còn Văn Thời thì có thể.
***
Bên cạnh đại trận, những người trẻ tuổi phụ trách chôn giữ đá trận chỉ cảm thấy sức mạnh khổng lồ đè ép lên thần kinh chợt nhẹ đi! Họ mờ mịt chỉ trong phút chốc rồi vội chộp lấy cơ hội để hít thở mấy hơi.
Họ trở mình đứng dậy, gấp gáp nhào tới gần đá trận.
Vết nứt trên mặt đá ngừng lan ra, khó khăn lắm mới dừng lại trước khi bể nát.
“Sao lại ngừng rồi?!”
“Nhưng dây rối vẫn còn đó mà.”
“Cuối cùng đang có chuyện gì xảy ra vậy?”
Những sợi dây rối đó vẫn cắm sâu xuống đất vàng, mỏng dánh mà lại cứng cỏi, hiện lên mũi nhọn bén tuyết, nghiêng bóng xuống đất trong sự lặng lẽ và lạnh buốt.
Mà bên trong mắt trận, những chủ gia tộc trấn giữ ở đó cũng cảm thấy áp lực của việc phá trận đã thả lỏng trong nháy mắt.
Ông cụ La gia không nghĩ nhiều, nuốt xuống mùi máu tươi trong miệng, thừa dịp được thở mà trầm giọng quát một tiếng: “Đứng đơ ra đó làm gì đấy?! Gia cố đi!”
Người chuyên tu trận pháp của mấy gia tộc khác làm theo ngay!
Họ không ngừng thêm sức vùi mấy viên đá trận khắp chốn đó sâu thêm mấy li xuống đất, sau đó ngang nhiên ngẩng đầu nhìn về phía rối sư trẻ tuổi đứng xa mình mấy trượng, rồi cau mày không biết đang ngạc nhiên hay là sợ hãi.
Vài giây ấy có vẻ dài dăng dẳng, họ vẫn còn lo ngại, không dám lớn giọng.
Nhưng họ nhanh chóng cảm thấy mình sợ vớ vẩn quá.
Đó chẳng qua chỉ là một hậu bối hai mươi mấy tuổi thôi.
Đúng là tư chất trời cho xuất sắc, thực lực lợi hại. Đúng là chuyện vừa xảy ra khiến mọi người không kịp ứng phó. Anh suýt chút nữa đã trở thành một nhân vật có thể huỷ hoại đại trận được bày ra bởi trăm người chỉ bằng sức của một người… Nhưng nói cho cùng, đó chỉ là một rủi ro đột ngột, mà họ lại không hề phòng bị.
Nếu họ có chuẩn bị sẵn, chuyện này đã không thể xảy ra.
Những chủ gia tộc này đã tu thành năng lực tỏ vẻ ung dung giấu diếm nỗi sợ từ suốt nhiều thập kỷ qua.
Họ nhanh chóng quay về với thái độ bình thường và hỏi nhau: “Đây là ai? Nhà nào thế nhỉ?”
“Từ khi nào lại có một nhân vật như thế trong nhóm rối sư vậy?!”
Nhìn dáng vẻ này, có lẽ anh cũng nổi trội và giỏi giang xấp xỉ Trương Nhã Lâm.
Điều quan trọng nhất là…
“Hành vi của cậu ta quá vô lý, phải chăng đã có hiểu lầm hoặc xung đột?”
—— Họ giống như một đám trưởng lão đang bình luận về một hậu bối từ đâu rơi xuống. Chỉ có mỗi Ngô Nhân, chủ gia tộc nhà họ Ngô là không lên tiếng, cũng chẳng theo gót mọi người mà gia cố trận hình. Bà chỉ nheo mắt, hơi chồm người tới, như thể muốn nhìn rõ người trẻ tuổi lạnh lùng đằng xa kia. Ngôn Tình Sủng
“Cụ Ngô.” Chủ gia tộc nhà họ Dương nhìn về phía Ngô Nhân, tay cầm một lá bùa chưa ném ra, miệng lại hỏi: “Người đang nghĩ gì vậy ạ?”
Ngô Nhân không nhìn cô, ánh mắt vẫn dừng lại nơi cách mình mấy trượng: “… Không có gì hết, tôi chỉ cảm thấy hình như tôi từng gặp nó ở đâu thôi, mặt mũi nhìn quen lắm.”
Ngay sau đó, sấm sét chớp lóe khắp hướng ở đường chân trời, uốn lượn như rồng bay đang giật nảy.
Sức ép hùng hồn chẳng thể trông thấy vọt ra trên dây rối và khuếch to sóng gợn, nó vô hình mà lại có khả năng phá hoại dễ như trở bàn tay! Gió mạnh nghiêng người quét qua, công thành đoạt đất, đánh thẳng vào mép đại trận ——
Ầm!
Một tiếng nứt toác vang lên ở tám hướng, xuyên thẳng qua màng nhĩ.
Đất vàng trở mình, cát đá tung tóe!
Mấy trăm viên đá trận được chôn dưới đất bị dây rối siết lấy. Ánh vàng hiện lên, vết nứt chằng chịt phủ đầy mặt đá chỉ trong tích tắc!
Một cảnh tượng như thế này đồng thời xuất hiện ở những xó xỉnh tránh tai mắt người, ví dụ như chỗ tối ở trạm xăng, góc mà ánh đèn của trạm nghỉ chân không chiếu tới, ven đường đồng hoang, v.v. ——
Đá trận vừa bị nứt, đám con cháu của các gia tộc phụ trách chôn giữ đá trận la lên một tiếng rồi đột ngột cuộn tròn người lại.
“Có chuyện gì vậy?!”
“Dây rối này từ đâu ra thế?”
Người bày trận liên kết với trận, tựa như dây rối tương thông với linh thần của rối sư.
Đại trận đã bị chấn động thẩm thấu, tựa như có ai đó đang vứt ra một chiếc roi điện dài và quất lên thần kinh của họ!
Những kẻ lai lịch còn thấp, chưa đủ năng lực để chống đỡ còn chẳng thể phát ra tiếng nào mà đã đau đến nỗi quỳ xuống.
***
Phía trên mắt trận cũng đang rung chuyển mạnh mẽ.
Đẳng cấp của những người theo tới đây như bọn Trương Bích Linh thì không ai giống ai, vài người còn muốn ráng chịu đựng, có mấy kẻ thì trực tiếp lảo đảo hai bước rồi cúi hẳn người xuống luôn.
Vẻ mặt của các chủ gia tộc phụ trách trấn giữ đều trở nên khó coi.
Chủ gia tộc nhà họ La râu tóc bạc phơ lớn tuổi nhất có một vóc dáng mảnh khảnh như ngọn cỏ lau trong gió. Cơ thể ông đang lung lay một cách mãnh liệt, lòng bàn chân đang cắm trên mặt đất khẽ xê dịch, phải giẫm mạnh xuống thêm mới đứng vững được.
Lúc ông lấy lại được thăng bằng, tất cả đá trận bị móc lên trong phạm vi trăm dặm bỗng ngừng vỡ vụn và bắt đầu rung lắc giữa bùn cát.
Lần này cũng chẳng hề thoải mái.
Nói trắng ra là hết sức gian nan.
Ông đã hơn trăm tuổi, tu trận pháp suốt chín mươi năm, chưa đối mặt với việc được nửa đường thì phải sửa lại này nhiều lần lắm, nhưng cũng không thể coi là ít. Chẳng qua là không có lần nào tốn sức như lần này. Lúc gắng giữ đá trận, khớp hàm mà ông đang cắn chặt còn bốc lên chút mùi máu tươi.
Đó là kết quả khi hai sức mạnh xung đột với nhau, thế mà ông lại bị lép vế!
***
Giữa đồng hoang bạt ngàn.
Phản ứng của những người bày trận chưa gì mà đã trở nên suy yếu men theo dây rối truyền về và mơ hồ được Văn Thời cảm nhận. Trong số hàng trăm người như thế lại chẳng có Trương Chính Sơ…
Ông trấn giữ nơi trung tâm mắt trận, vây quanh bởi mọi người ở hai bên và phía sau. Ông ta chiếm vị trí quan trọng nhất, thế mà lúc thừa nhận áp lực của việc phá trận, ông ta lại khẽ tránh đi chút xíu.
Mắt thường vốn không thể nhìn ra điểm khác biệt này. Trái lại, người đang phá trận là Văn Thời lại được cảm nhận trực tiếp nhất.
Nếu cảnh tượng mà Chu Húc chứng kiến lúc nhỏ còn là một suy đoán, thế thì hành động ngay lúc này của Trương Chính Sơ gần như đã chứng minh ông ta hoàn toàn chẳng phải một người tốt! Phải nói là kẻ ích kỷ, nhút nhát, nham hiểm và hẹp hòi mới đúng.
Chẳng mấy ngạc nhiên khi một kẻ như vậy lại làm ra chuyện nuôi dưỡng bản thân bằng khoảng một trăm lồng xoáy và muôn vàn người vô tội như thế này.
“Vì sao lại là loại người này?”
Dây rối bị quấn trên tay Văn Thời đang nhắm thẳng muôn phương là những lưỡi dao lạnh lẽo, sắc bén nhất, và chúng đang chém sắt như bùn dưới sự khống chế của một linh thần hùng mạnh. Sự chống cự và nỗi đau đến từ đủ loại người truyền về dọc theo những sợi dây dài lạnh băng đó và xộc thẳng vào linh tướng cùng trí óc anh.
Anh có thể cảm nhận được những cảm xúc bé vụn nhất của họ.
“Vì sao lại phải là loại người này…”
Cứ phải là loại người này, kẻ mà một nghìn năm sau lại đứng trên một vị trí cao đến thế, sai khiến hàng trăm người đi theo quỹ đạo mà mình đã vẽ ra, bắt người khác tiêu phí thứ mà mình vốn nên tiêu phí, bắt người ta chịu đựng điều mà mình vốn phải chịu đựng, còn bản thân ông ta thì vẫn đứng một cách bình yên vô sự giữa đám người.
“Ổng dựa vào cái gì?” Câu hỏi của Văn Thời nghẹn ở cuối cổ họng, sự ngột ngạt để lộ cơn giận âm ỉ đang đợi lúc bùng phát.
“Dựa vào việc gã chẳng lo sợ điều chi. Dựa vào những điều em biết nhưng sẽ mãi không bao giờ làm.”
Tạ Vấn cũng nhìn sang đó, giọng nói như gió đêm phất qua rừng sâu. Hắn hơi nheo mắt trong gió, động tác này làm đuôi mắt của hắn hơi cong lên, thoạt nhìn tựa như đang vừa cười vừa bình luận về chuyện và người chẳng liên quan gì tới mình.
Nhưng trên thực tế, đứng xa mấy trượng là những đồ tôn thế hệ sau vốn nên chào thưa hắn một tiếng “Tổ sư gia”, song lại chưa có ai từng gọi hắn như thế. Họ sử dụng những kỹ năng mà hắn chỉ dạy, nói mấy lời mà hắn truyền xuống, làm mỗi điều mà hắn từng hướng dẫn, sau đó lại vẽ ra một phiên bản hoàn toàn đối lập với hắn dựa theo lời miêu tả xuyên tạc tận tâm của một vài kẻ.
Mà lần cuối cùng cả đám có mặt đông đủ như thế lại chính là ngày hắn bị phong ấn kia.
Người hoặc chuyện nào cũng có dính líu đến hắn, bảo là thù sâu oán nặng như người bình thường hay dùng để tả thì cũng không hề quá đáng.
Hắn lại chẳng nhìn Trương Chính Sơ thêm một lần nào, mà nói với Văn Thời rằng: “Dựa vào việc em sẽ buông tay nếu cảm nhận được sự thống khổ của đám hậu bối đã bày trận kia ——”
Văn Thời nhìn hắn.
“—— Gã có thể lừa gạt một đám người ủng hộ kém thông minh, còn em cũng chỉ có thể làm cho ta càng yêu mến em hơn thôi.” Tạ Vấn nói.
(*) Ý Tạ Vấn là chỉ việc Trương Chính Sơ thuở đầu lừa gạt các gia tộc khác để lật đổ hắn vì ghen ăn tức ở không được lên núi làm thân đồ, còn Văn Thời thì có thể.
***
Bên cạnh đại trận, những người trẻ tuổi phụ trách chôn giữ đá trận chỉ cảm thấy sức mạnh khổng lồ đè ép lên thần kinh chợt nhẹ đi! Họ mờ mịt chỉ trong phút chốc rồi vội chộp lấy cơ hội để hít thở mấy hơi.
Họ trở mình đứng dậy, gấp gáp nhào tới gần đá trận.
Vết nứt trên mặt đá ngừng lan ra, khó khăn lắm mới dừng lại trước khi bể nát.
“Sao lại ngừng rồi?!”
“Nhưng dây rối vẫn còn đó mà.”
“Cuối cùng đang có chuyện gì xảy ra vậy?”
Những sợi dây rối đó vẫn cắm sâu xuống đất vàng, mỏng dánh mà lại cứng cỏi, hiện lên mũi nhọn bén tuyết, nghiêng bóng xuống đất trong sự lặng lẽ và lạnh buốt.
Mà bên trong mắt trận, những chủ gia tộc trấn giữ ở đó cũng cảm thấy áp lực của việc phá trận đã thả lỏng trong nháy mắt.
Ông cụ La gia không nghĩ nhiều, nuốt xuống mùi máu tươi trong miệng, thừa dịp được thở mà trầm giọng quát một tiếng: “Đứng đơ ra đó làm gì đấy?! Gia cố đi!”
Người chuyên tu trận pháp của mấy gia tộc khác làm theo ngay!
Họ không ngừng thêm sức vùi mấy viên đá trận khắp chốn đó sâu thêm mấy li xuống đất, sau đó ngang nhiên ngẩng đầu nhìn về phía rối sư trẻ tuổi đứng xa mình mấy trượng, rồi cau mày không biết đang ngạc nhiên hay là sợ hãi.
Vài giây ấy có vẻ dài dăng dẳng, họ vẫn còn lo ngại, không dám lớn giọng.
Nhưng họ nhanh chóng cảm thấy mình sợ vớ vẩn quá.
Đó chẳng qua chỉ là một hậu bối hai mươi mấy tuổi thôi.
Đúng là tư chất trời cho xuất sắc, thực lực lợi hại. Đúng là chuyện vừa xảy ra khiến mọi người không kịp ứng phó. Anh suýt chút nữa đã trở thành một nhân vật có thể huỷ hoại đại trận được bày ra bởi trăm người chỉ bằng sức của một người… Nhưng nói cho cùng, đó chỉ là một rủi ro đột ngột, mà họ lại không hề phòng bị.
Nếu họ có chuẩn bị sẵn, chuyện này đã không thể xảy ra.
Những chủ gia tộc này đã tu thành năng lực tỏ vẻ ung dung giấu diếm nỗi sợ từ suốt nhiều thập kỷ qua.
Họ nhanh chóng quay về với thái độ bình thường và hỏi nhau: “Đây là ai? Nhà nào thế nhỉ?”
“Từ khi nào lại có một nhân vật như thế trong nhóm rối sư vậy?!”
Nhìn dáng vẻ này, có lẽ anh cũng nổi trội và giỏi giang xấp xỉ Trương Nhã Lâm.
Điều quan trọng nhất là…
“Hành vi của cậu ta quá vô lý, phải chăng đã có hiểu lầm hoặc xung đột?”
—— Họ giống như một đám trưởng lão đang bình luận về một hậu bối từ đâu rơi xuống. Chỉ có mỗi Ngô Nhân, chủ gia tộc nhà họ Ngô là không lên tiếng, cũng chẳng theo gót mọi người mà gia cố trận hình. Bà chỉ nheo mắt, hơi chồm người tới, như thể muốn nhìn rõ người trẻ tuổi lạnh lùng đằng xa kia. Ngôn Tình Sủng
“Cụ Ngô.” Chủ gia tộc nhà họ Dương nhìn về phía Ngô Nhân, tay cầm một lá bùa chưa ném ra, miệng lại hỏi: “Người đang nghĩ gì vậy ạ?”
Ngô Nhân không nhìn cô, ánh mắt vẫn dừng lại nơi cách mình mấy trượng: “… Không có gì hết, tôi chỉ cảm thấy hình như tôi từng gặp nó ở đâu thôi, mặt mũi nhìn quen lắm.”