Ở giao lộ giữa cao tốc Tân Thương và cao tốc Tân Thạch có một lối ra ít ai để mắt tới. Đột ngột bo cua lái ra thì sẽ đụng một con đường đi thẳng vào thôn, băng qua rừng chắn gió và những cánh đồng hoang lớn.
Ngày thường, đa phần chỉ có xe vận tải mới chạy qua con đường này. Đường xá cũng không ổn lắm, xe nhà tránh được thì cứ tránh. Nhưng vào lúc nửa đêm, xe vận tải lại chẳng được mấy chiếc.
Hơn hai giờ khuya nay, một chiếc xe tải chất đầy vật liệu xây dựng chạy lảo đảo trên đường. Tài xế ngáp cái này đến cái nọ, ỷ y trời tối chẳng có xe khác, mí mắt đang trực tiếp đánh lộn. Có vài phút, chúng gần như khép lại thật.
Hắn mở cửa sổ. Trong quá trình mê man, hắn nghe văng vẳng tiếng rít gào xé rách bầu không khí.
Đây là tiếng gió khi có xe vừa vượt qua bên cạnh với tốc độ cực nhanh, chẳng những chỉ một chiếc, mà hình như là cả đoàn xe chạy vèo vèo qua.
Tài xế có phản xạ có điều kiện trước tiếng động này, vừa nghe là đã đột ngột mở mắt và còn bóp kèn nữa.
Cảm giác suýt chút nữa đã đụng xe này khiến hắn trở nên hoàn toàn tỉnh táo. Hắn nhìn chằm chằm vào con đường phía trước mà chẳng hề chớp mắt, song lại không trông thấy dấu vết của bất cứ chiếc xe nào.
Như thể mọi chuyện vừa xảy ra chỉ là mơ.
Nhưng lúc hắn cảm thấy có lẽ mình chỉ sợ chuyện không đâu, tiếng xé gió này lại xuất hiện và thét gào vọt qua từ bên cạnh hắn.
Lần này, hắn phản ứng cực nhanh, lúc ngoảnh đầu nhìn thử thì lờ mờ nhìn thấy bóng dáng của một chiếc xe.
Mờ tới cỡ nào ư? Mờ theo kiểu chỉ cần chớp mắt một phát thì sẽ không thể nào tìm ra nó trong bóng đêm.
“Vcl… quần què gì vậy?!”
Mồ hôi lạnh rướm đầy người tài xế. Hắn cảm thấy như mình vừa gặp ma.
Trong số những chiếc xe nhìn như bóng ma đó, có vài chiếc của Trương gia chạy từ Ninh Châu đến, mấy chiếc còn lại thì xuất phát từ các nơi.
Vào lúc thường, chúng chính là xe nhà bình thường. Nhưng lúc không có thời gian, người ta sẽ dán bùa lên để thực hiện thuật che mắt, tổng cộng khoảng hàng trăm chiếc đang nhào tới. Thứ mà anh tài xế xui xẻo này trông thấy đã là hai chiếc chót.
Chúng cũng không chạy về một hướng, mà lại chia đường ở mấy chỗ rẽ rồi đi đường vòng để đến đích.
Nếu lúc này nhìn từ trên cao xuống, chúng ta sẽ phát hiện cách mỗi đoạn đường sẽ có một hoặc hai chiếc xe chia nhau đậu lại ở trạm nghỉ chân, trạm xăng dầu, hoặc những nơi khác có thể dừng xe mà không thu hút sự chú ý của người ta.
Đông Tây Nam Bắc hướng nào cũng có, các chiếc xe đúng dịp lặng lẽ vây quanh một cái thôn hết sức tầm thường trên bản đồ.
Thực ra, Trương Chính Sơ đã đến từ sớm, sớm hơn nhiều so với lúc ông gọi điện thông báo cho Chu Húc.
Từ khi Chu Húc khai mình đang ở đây, ông đã thu xếp người mở luôn một ‘cánh cửa’ thông với vùng Thiên Tân trong sân bổn gia và đến nơi bằng tốc độ lẹ nhất.
Lúc xe dừng trước cửa thôn, con rối A Tề phụ trách lái xe còn buồn bực hỏi: “Chẳng phải ngài đã nói với Tiểu Húc là phải đợi người của các gia tộc khác đến đông đủ rồi mới xuất phát hả?”
Gã nhìn điện thoại. Trên màn hình là một tấm bản đồ cũ kỹ, có khoảng một trăm điểm đỏ nhỏ hiện lên trên đó, và chúng đang di chuyển về Ninh Châu từ mọi miền đất nước.
Đó là vị trí mà các gia tộc bị hoảng lên vì bức danh phả đã gửi tới.
Trương Chính Sơ siết chặt một tay, xuyên qua cửa sổ nhìn về phía đèn đóm li ti nơi thôn xa: “Cậu báo trước các gia tộc khác một tiếng là có chuyện khẩn cấp, chúng ta đã đến Thiên Tân, kêu họ đổi tuyến đường đi.”
“Vâng.” A Tề dùng bức ảnh kia để gửi tin nhắn cho các gia tộc, “Nhưng mà… chẳng phải tạm sửa như thế này sẽ càng trì hoãn thời gian sao ạ?”
“Không đâu.” Trương Chính Sơ nắm gậy bảo: “Sẽ không trì hoãn, trái lại còn giục họ nhanh lên nữa. Vì mục đích của việc tạm sửa là bắt họ đi đường vòng, làm thế thì cũng rất phiền phức. Họ chắc chắn sẽ không bằng lòng đi theo quốc lộ bình thường tới đây một cách đường hoàng. Ai muốn bày trận mở cửa thì sẽ bày trận mở cửa và nối thẳng tới đây thôi.”
Ông ngừng một lát rồi nói: “Con người luôn như vậy mà, thà rườm rà chứ họ vẫn chẳng muốn đến từ từ đâu.”
A Tề nửa hiểu nửa không mà gật đầu, chỉ nói: “Ngài tính toán chuẩn lắm ạ.”
“Cái này không phải tính toán, mà là không còn cách nào. Có vài người mặc kệ nỗi lo và vẫn luôn chậm rì. Dù sao thì chuyện lớn như vậy mà, chúng ta cũng phải thúc giục một chút.” Trương Chính Sơ sửa đúng lời gã nói, “Tôi bảo đợi các gia tộc đến đông đủ như vậy chỉ là nói cho con nít nghe thôi. Tôi đã nói với cậu rồi, dù cậu tiếp xúc với thằng nhóc Chu Húc này nhiều hơn tôi nhưng tôi vẫn nhìn thấu nó. Trong bụng nó thì thẳng tính, ngoài miệng lại khai tuốt tuồn tuột. Nếu có thể bị lời nói suông của tôi thuyết phục thì nó cũng có thể bị người ta moi lời ra thôi. Tôi cần gì phải nói thẳng với nó như vậy chứ.”
“Ngài sợ nó bị lão tổ Bốc Ninh lừa lọc?” A Tề hỏi.
“Không.” Trương Chính Sơ lắc đầu một cái. Không biết ông đang nghĩ gì, trầm ngâm một lát mới nói tiếp: “Dẫu lão tổ có lợi hại đến đâu thì giờ vẫn chỉ là một khối linh tướng, vẫn có khá nhiều thiếu sót nếu so với người thật. Huống hồ ——”
Trong chiếc xe này chỉ có hai người là A Tề và Trương Chính Sơ.
A Tề ngồi trên ghế lái, Trương Chính Sơ thì ngồi một mình ở ghế sau.
Trên ghế không người ngồi có đặt một trục cuốn. Lúc nói chuyện, Trương Chính Sớ giơ tay mở trục cuốn ra chút ít, để lộ một góc bức danh phả của các Phán Quan —— ông mang theo bức danh phả được treo trong phòng mình.
Từ khi Bốc Ninh sống lại, dòng của hắn đã nhảy lên liên tục, không hề nghi ngờ là đã vọt tới hạng cao nhất trên cả bức danh phả, còn có cả dòng Thẩm gia đã chết hết cũng vọt lên theo hắn nữa.
Hai dòng này đứng đầu rồi mới đến phiên Trương gia của ông.
Bắt đầu từ thời lão tổ tiên, dòng Trương gia đã khá phức tạp hơn các gia tộc khác, tên nào cũng có nhánh rẽ, càng về sau thì càng nhiều, tựa như một gốc cây lớn lên theo hướng ngang.
Cái cây này sinh trưởng suốt một nghìn năm qua, cành lá tươi tốt, và đã trở thành một chùm khổng lồ nhất trên cả bức danh phả.
Ba chữ ‘Trương Chính Sơ’ này nằm gần khúc đuôi, phía sau là hai nhánh nhỏ, đó là hai đứa con trai của ông. Một người đã bị kẹt trong lồng xoáy năm ba mươi hai tuổi, vì thế tên đã biến thành màu đỏ loét. Phía sau vết đỏ đó lại có hai nhánh nhỏ, Trương Lam nằm trên, còn Trương Nhã Lâm hơi thấp chút đỉnh.
Ánh mắt của Trương Chính Sơ dừng lại trên cái dòng của Trương gia, nhìn một lát mới ngó sang hai chữ ‘Bốc Ninh’ kia và nói với A Tề: “Cậu nói tôi sợ Bốc Ninh sẽ lừa gạt thì cậu đã sai. Kiểu nhân vật như lão tổ có lẽ sẽ không bao giờ nói láo.”
A Tề nhìn ông với vẻ khó hiểu.
Trương Chính Sơ lại không ngước lên mà vẫn ngắm bức danh phả: “Người ta đã quen đứng trên đỉnh cao, muốn làm gì thì cứ làm nấy, muốn nói gì cũng sẽ nói thẳng, chẳng cần phải phí lòng lo toan, cần gì phải nói láo.”
A Tề đáp một tiếng.
“Tôi không sợ ổng nói láo.” Trương Chính Sơ lại mở miệng. Ông có rất nhiều thói quen mà người già thường có, thông thường sẽ kiềm chế có ý thức, nhưng vài lúc lại lộ rõ mà không thể tự chủ, ví dụ như sẽ lặp lại vài từ: “Không sợ ổng nói láo. Nói láo cũng chẳng sao, tôi chỉ thích chừa lại chút đường sống mà thôi.”
“Chúng ta có nhiều thời gian mà, đừng khẩn trương như thế. Cứ chừa lại chút đường sống cho người ta chuẩn bị đi.”
Ông nói một lần nữa rồi cuốn lại bức danh phả, “chậc” một tiếng mà tiếc than: “Nghĩ lại mới thấy, có lẽ lúc này lão tổ cũng đang bị giày vò dữ dội lắm. Linh tướng phải làm sao để nán lại lâu, tôi đoán là còn phải tìm một cơ thể để ở nhờ. Ổng không thể ở trong cơ thể của người bình thường, người ta có linh tướng của mình, ai lại chịu để người khác cướp đoạt cơ thể chứ, họ sẽ luôn giãy giụa. Người như Bốc Ninh sẽ không thể xuống tay tàn nhẫn. Ổng phải làm sao bây giờ nhỉ…”
A Tề nói theo đàng hoàng: “Ổng phải làm sao bây giờ nhỉ?”
Ngày thường, đa phần chỉ có xe vận tải mới chạy qua con đường này. Đường xá cũng không ổn lắm, xe nhà tránh được thì cứ tránh. Nhưng vào lúc nửa đêm, xe vận tải lại chẳng được mấy chiếc.
Hơn hai giờ khuya nay, một chiếc xe tải chất đầy vật liệu xây dựng chạy lảo đảo trên đường. Tài xế ngáp cái này đến cái nọ, ỷ y trời tối chẳng có xe khác, mí mắt đang trực tiếp đánh lộn. Có vài phút, chúng gần như khép lại thật.
Hắn mở cửa sổ. Trong quá trình mê man, hắn nghe văng vẳng tiếng rít gào xé rách bầu không khí.
Đây là tiếng gió khi có xe vừa vượt qua bên cạnh với tốc độ cực nhanh, chẳng những chỉ một chiếc, mà hình như là cả đoàn xe chạy vèo vèo qua.
Tài xế có phản xạ có điều kiện trước tiếng động này, vừa nghe là đã đột ngột mở mắt và còn bóp kèn nữa.
Cảm giác suýt chút nữa đã đụng xe này khiến hắn trở nên hoàn toàn tỉnh táo. Hắn nhìn chằm chằm vào con đường phía trước mà chẳng hề chớp mắt, song lại không trông thấy dấu vết của bất cứ chiếc xe nào.
Như thể mọi chuyện vừa xảy ra chỉ là mơ.
Nhưng lúc hắn cảm thấy có lẽ mình chỉ sợ chuyện không đâu, tiếng xé gió này lại xuất hiện và thét gào vọt qua từ bên cạnh hắn.
Lần này, hắn phản ứng cực nhanh, lúc ngoảnh đầu nhìn thử thì lờ mờ nhìn thấy bóng dáng của một chiếc xe.
Mờ tới cỡ nào ư? Mờ theo kiểu chỉ cần chớp mắt một phát thì sẽ không thể nào tìm ra nó trong bóng đêm.
“Vcl… quần què gì vậy?!”
Mồ hôi lạnh rướm đầy người tài xế. Hắn cảm thấy như mình vừa gặp ma.
Trong số những chiếc xe nhìn như bóng ma đó, có vài chiếc của Trương gia chạy từ Ninh Châu đến, mấy chiếc còn lại thì xuất phát từ các nơi.
Vào lúc thường, chúng chính là xe nhà bình thường. Nhưng lúc không có thời gian, người ta sẽ dán bùa lên để thực hiện thuật che mắt, tổng cộng khoảng hàng trăm chiếc đang nhào tới. Thứ mà anh tài xế xui xẻo này trông thấy đã là hai chiếc chót.
Chúng cũng không chạy về một hướng, mà lại chia đường ở mấy chỗ rẽ rồi đi đường vòng để đến đích.
Nếu lúc này nhìn từ trên cao xuống, chúng ta sẽ phát hiện cách mỗi đoạn đường sẽ có một hoặc hai chiếc xe chia nhau đậu lại ở trạm nghỉ chân, trạm xăng dầu, hoặc những nơi khác có thể dừng xe mà không thu hút sự chú ý của người ta.
Đông Tây Nam Bắc hướng nào cũng có, các chiếc xe đúng dịp lặng lẽ vây quanh một cái thôn hết sức tầm thường trên bản đồ.
Thực ra, Trương Chính Sơ đã đến từ sớm, sớm hơn nhiều so với lúc ông gọi điện thông báo cho Chu Húc.
Từ khi Chu Húc khai mình đang ở đây, ông đã thu xếp người mở luôn một ‘cánh cửa’ thông với vùng Thiên Tân trong sân bổn gia và đến nơi bằng tốc độ lẹ nhất.
Lúc xe dừng trước cửa thôn, con rối A Tề phụ trách lái xe còn buồn bực hỏi: “Chẳng phải ngài đã nói với Tiểu Húc là phải đợi người của các gia tộc khác đến đông đủ rồi mới xuất phát hả?”
Gã nhìn điện thoại. Trên màn hình là một tấm bản đồ cũ kỹ, có khoảng một trăm điểm đỏ nhỏ hiện lên trên đó, và chúng đang di chuyển về Ninh Châu từ mọi miền đất nước.
Đó là vị trí mà các gia tộc bị hoảng lên vì bức danh phả đã gửi tới.
Trương Chính Sơ siết chặt một tay, xuyên qua cửa sổ nhìn về phía đèn đóm li ti nơi thôn xa: “Cậu báo trước các gia tộc khác một tiếng là có chuyện khẩn cấp, chúng ta đã đến Thiên Tân, kêu họ đổi tuyến đường đi.”
“Vâng.” A Tề dùng bức ảnh kia để gửi tin nhắn cho các gia tộc, “Nhưng mà… chẳng phải tạm sửa như thế này sẽ càng trì hoãn thời gian sao ạ?”
“Không đâu.” Trương Chính Sơ nắm gậy bảo: “Sẽ không trì hoãn, trái lại còn giục họ nhanh lên nữa. Vì mục đích của việc tạm sửa là bắt họ đi đường vòng, làm thế thì cũng rất phiền phức. Họ chắc chắn sẽ không bằng lòng đi theo quốc lộ bình thường tới đây một cách đường hoàng. Ai muốn bày trận mở cửa thì sẽ bày trận mở cửa và nối thẳng tới đây thôi.”
Ông ngừng một lát rồi nói: “Con người luôn như vậy mà, thà rườm rà chứ họ vẫn chẳng muốn đến từ từ đâu.”
A Tề nửa hiểu nửa không mà gật đầu, chỉ nói: “Ngài tính toán chuẩn lắm ạ.”
“Cái này không phải tính toán, mà là không còn cách nào. Có vài người mặc kệ nỗi lo và vẫn luôn chậm rì. Dù sao thì chuyện lớn như vậy mà, chúng ta cũng phải thúc giục một chút.” Trương Chính Sơ sửa đúng lời gã nói, “Tôi bảo đợi các gia tộc đến đông đủ như vậy chỉ là nói cho con nít nghe thôi. Tôi đã nói với cậu rồi, dù cậu tiếp xúc với thằng nhóc Chu Húc này nhiều hơn tôi nhưng tôi vẫn nhìn thấu nó. Trong bụng nó thì thẳng tính, ngoài miệng lại khai tuốt tuồn tuột. Nếu có thể bị lời nói suông của tôi thuyết phục thì nó cũng có thể bị người ta moi lời ra thôi. Tôi cần gì phải nói thẳng với nó như vậy chứ.”
“Ngài sợ nó bị lão tổ Bốc Ninh lừa lọc?” A Tề hỏi.
“Không.” Trương Chính Sơ lắc đầu một cái. Không biết ông đang nghĩ gì, trầm ngâm một lát mới nói tiếp: “Dẫu lão tổ có lợi hại đến đâu thì giờ vẫn chỉ là một khối linh tướng, vẫn có khá nhiều thiếu sót nếu so với người thật. Huống hồ ——”
Trong chiếc xe này chỉ có hai người là A Tề và Trương Chính Sơ.
A Tề ngồi trên ghế lái, Trương Chính Sơ thì ngồi một mình ở ghế sau.
Trên ghế không người ngồi có đặt một trục cuốn. Lúc nói chuyện, Trương Chính Sớ giơ tay mở trục cuốn ra chút ít, để lộ một góc bức danh phả của các Phán Quan —— ông mang theo bức danh phả được treo trong phòng mình.
Từ khi Bốc Ninh sống lại, dòng của hắn đã nhảy lên liên tục, không hề nghi ngờ là đã vọt tới hạng cao nhất trên cả bức danh phả, còn có cả dòng Thẩm gia đã chết hết cũng vọt lên theo hắn nữa.
Hai dòng này đứng đầu rồi mới đến phiên Trương gia của ông.
Bắt đầu từ thời lão tổ tiên, dòng Trương gia đã khá phức tạp hơn các gia tộc khác, tên nào cũng có nhánh rẽ, càng về sau thì càng nhiều, tựa như một gốc cây lớn lên theo hướng ngang.
Cái cây này sinh trưởng suốt một nghìn năm qua, cành lá tươi tốt, và đã trở thành một chùm khổng lồ nhất trên cả bức danh phả.
Ba chữ ‘Trương Chính Sơ’ này nằm gần khúc đuôi, phía sau là hai nhánh nhỏ, đó là hai đứa con trai của ông. Một người đã bị kẹt trong lồng xoáy năm ba mươi hai tuổi, vì thế tên đã biến thành màu đỏ loét. Phía sau vết đỏ đó lại có hai nhánh nhỏ, Trương Lam nằm trên, còn Trương Nhã Lâm hơi thấp chút đỉnh.
Ánh mắt của Trương Chính Sơ dừng lại trên cái dòng của Trương gia, nhìn một lát mới ngó sang hai chữ ‘Bốc Ninh’ kia và nói với A Tề: “Cậu nói tôi sợ Bốc Ninh sẽ lừa gạt thì cậu đã sai. Kiểu nhân vật như lão tổ có lẽ sẽ không bao giờ nói láo.”
A Tề nhìn ông với vẻ khó hiểu.
Trương Chính Sơ lại không ngước lên mà vẫn ngắm bức danh phả: “Người ta đã quen đứng trên đỉnh cao, muốn làm gì thì cứ làm nấy, muốn nói gì cũng sẽ nói thẳng, chẳng cần phải phí lòng lo toan, cần gì phải nói láo.”
A Tề đáp một tiếng.
“Tôi không sợ ổng nói láo.” Trương Chính Sơ lại mở miệng. Ông có rất nhiều thói quen mà người già thường có, thông thường sẽ kiềm chế có ý thức, nhưng vài lúc lại lộ rõ mà không thể tự chủ, ví dụ như sẽ lặp lại vài từ: “Không sợ ổng nói láo. Nói láo cũng chẳng sao, tôi chỉ thích chừa lại chút đường sống mà thôi.”
“Chúng ta có nhiều thời gian mà, đừng khẩn trương như thế. Cứ chừa lại chút đường sống cho người ta chuẩn bị đi.”
Ông nói một lần nữa rồi cuốn lại bức danh phả, “chậc” một tiếng mà tiếc than: “Nghĩ lại mới thấy, có lẽ lúc này lão tổ cũng đang bị giày vò dữ dội lắm. Linh tướng phải làm sao để nán lại lâu, tôi đoán là còn phải tìm một cơ thể để ở nhờ. Ổng không thể ở trong cơ thể của người bình thường, người ta có linh tướng của mình, ai lại chịu để người khác cướp đoạt cơ thể chứ, họ sẽ luôn giãy giụa. Người như Bốc Ninh sẽ không thể xuống tay tàn nhẫn. Ổng phải làm sao bây giờ nhỉ…”
A Tề nói theo đàng hoàng: “Ổng phải làm sao bây giờ nhỉ?”