Trần Dương nhìn dáng vẻ của Hoàng Na chẳng những không tức giận mà còn nhẹ nhàng cười thần bí chậm rãi chỉ về phía trước:
- Nàng nhìn đây là cái gì?
Hoàng Na đối với bảo vật rất mẫn cảm, nghe vậy thực nhìn theo.
Nhìn tới nhìn lui cũng chỉ thấy toàn là vách đá và cây cối, nào có cái bảo vật gì? Nếu nói là trong rừng đá này sẽ có linh dược thì nàng còn tin, nhưng đá mà là bảo vật? Tuỳ tiện trên đường cái đều nhặt một túi đầy, đây là bảo vật cái quỷ gì? Giỡn chơi sao?
Hoàng Na cố nén cơn giận:
- Ca ca, đừng nói với ta đám đá này là bảo vật nhé. Nếu thực là vậy sớm đã bị người đào đi rồi…
Trần Dương không nói gì, chỉ nắm tay nàng kéo tới một bên, nói:
- Đá này đúng là bảo vật. Nếu như nàng không nhận ra, vậy thì nếu ra chỉ ra bảo vật, nàng phải hỗ trợ giúp ta lấy nó đấy nhé! Tất nhiên, ta cũng sẽ không để nàng làm không công, chia cho nàng một phần.
Hoàng Na nhìn vẻ mặt của Trần Dương không giống như nói chơi, nhất thời trong lòng có hơi lo được lo mất. Nếu là bảo vật thật, thì chẳng phải nàng đã bỏ lỡ một cơ hội tốt. Nhưng nếu không phải đá này là bảo vật, thì nàng…không mất thứ gì.
Ngu sao không chịu!
Trần Dương thấy dáng vẻ của Hoàng Na thì biết nàng đã động tâm, quả nhiên liền nghe nàng gật đầu cái rụp rồi nói:
- Ca ca, nhiệm vụ của muội trợ giúp ca đào bảo là thiên kinh nghĩa. Còn nói cái gì chia hay không chia? Ca nói chuyện đó há chẳng phải xem thường mối quan hệ giữa chúng ta hay sao? Được rồi, tỉ lệ chia chác là bao nhiêu?
Ta ngất!
Mối quan hệ giữa chúng ta?
Liêm sỉ đâu?
Long uy đâu?
Đây đơn thuần là một tiểu gia hoả ham tài như mạng, miệng phun hoa sen, lời thẳng khí hùng, đến cuối cùng còn chốt lại tỉ lệ chia chác!
Trần Dương nghe nàng nói xong liền cảm giác lá gan truyền đến từng cơn đau buốt.
- Được rồi, chia sáu – bốn! Ta sáu, muội bốn!
- Không được, muội bỏ sức, ít nhất phải được năm – năm!
- Vậy thì bảy – ba! Dù sao, loại bảo vật này ta có cũng được, không có cũng chẳng hại gì. Nhưng ngược lại đối với những đại hành gia tầm bảo có máu mặt mà thấy bảo vật không đào thì sau này truyền ra cũng không còn mặt mũi gì nữa a!
Hoàng Na có chút nóng nảy rồi, vốn nghĩ mình đã đủ vô sỉ, không ngờ vị đại ca trước mắt này còn lầy lội hơn.
Hơn nữa, nhìn bộ dáng Trần Dương hình như thật là có cũng được, không có cũng không sao.
‘Nếu trả giá nữa, hắn sẽ trực tiếp đem tỉ lệ giảm còn tám – hai! Khi đó đúng là khóc không ra nước mắt!’
Hoàng Na đồng dạng như ăn trúng mướp đắng, nhăn nhó đáp:
- Được, được! Muội đồng ý. Nhưng ca nhìn muội nhỏ xíu như thế này, bàn tay nhỏ, bàn chân nhỏ, con mắt nhỏ…nói túm lại cái gì cũng nhỏ, còn nơi này núi đá chập chùng, cây to kín lối. Ít ra ca phải cho muội thêm chút nước canh gì đó chứ…
Hoàng Na khuôn mặt rưng rưng muốn khóc, tay nắm lấy chéo áo bấm bấm.
Nếu như Hoàng Na bướng bĩnh cãi lại thì Trần Dương sẽ có rất nhiều phương pháp đối phó, nhưng nếu nàng bày ra bộ dáng đáng thương này thì Trần Dương dần cảm thấy lúng túng.
Hoàng Na nhìn bộ dáng của Trần Dương thì trong lòng đắc ý, lại càng ra vẻ đáng thương, cắn răng nặn ra một giọt Long lệ chảy dài xuống má.
- Thôi được rồi, cho muội bốn thành. Thế nào? Nín chưa?
- Tốt. Hiện giờ ca cần ta làm gì?
Hoàng Na nhoẻn miệng cười, hưng phấn nói.
Trần Dương lắc lắc đầu nói:
- Chắc muội cũng nhìn ra trên bầu trời là một cái trận pháp phong bế toàn bộ nơi này. Đúng chứ?
- Đúng vậy.
- Ừm, còn những dãy núi đá này, chính là một cái mê cung ảo trận cực kỳ tinh diệu. Người nào muốn phá được trận này, chưa nói tới những lực lượng hùng mạnh ở trung tâm, nơi này có cây có linh dược, mỗi khi trận pháp bị kích hoạt thì bọn nó cũng sẽ bị rút ra một phần sinh mệnh lực cung cấp. Bởi vậy có thể nói, khi nào còn chưa nhổ hết đám cây trong này, sẽ không phá trận được.
- Nghe có lý. Nhưng vậy thì liên quan gì đến bảo vật mà ca nói tới?
- Sao lại không liên quan? Theo ta.
Trần Dương cũng lười giải thích nhiều mà tung người nhảy lên ngọn cây cao cách đó không xa.
Hoàng Na cũng ôm theo một bụng buồn bực nhảy theo.
Hai người đứng sóng vai trên ngọn cây nhìn ra chung quanh.
Xuất hiện trong tầm mắt hai người là từng dãy núi và cây cối chen chúc nhau theo những hình thù bất quy tắc, nhìn qua vô cùng hỗn loạn. Nhưng trong sự hỗn loạn này có một thứ làm cho Hoàng Na để ý:
- Ca, sao những cái cây này và những dãy núi kia lại có chiều cao tương đương nhau vậy? Không có một cái nào có thể vượt qua khỏi những chiều cao đó, quái lạ.
- Hắc hắc, muội nói câu này nếu để những kẻ sưu tầm bảo vật nghe thấy chắc chắn sẽ nhìn ngươi bằng nửa ánh mắt. Muội nhìn cho kỹ, phía kia, phía này, phía đó, phía đó nữa. Thấy có gì đặc biệt hay không?
Trần Dương cười bí ẩn hỏi Hoàng Na.
- Có gì đâu chứ? Chỉ có…ủa…có chút kỳ lạ.
Hoàng Na đang định bĩu môi nói gì đó thì ánh mắt ngưng trọng nhìn kỹ lại rồi ngắc ngứ.
Trần Dương thấy dáng vẻ Hoàng Na thì nói luôn:
- Chút kỳ lạ cái gì, đó là bốn cái mắt trận của một siêu cấp đại trận phong ấn toàn bộ nơi này mà nếu không nhìn kỹ thì không tài nào phát hiện ra. Trận này, nếu ta nhìn không lầm thì chính là Tứ Linh Mê Thiên Trận.
- Tứ Linh Mê Thiên Trận? Sao muội chưa nghe nói qua…
Hoàng Na nghe Trần Dương nói thì có chút tin tưởng nhưng vẫn hỏi.
Không thể trách Hoàng Na, nàng bị phong ấn ở nơi này rất lâu, rất lâu, hơn nữa khi bị phong ấn thì tiến giai Hoá Hình chưa lâu, đối với trận pháp càng ít có nghiên cứu.
Còn Trần Dương, thì cũng nhờ có Pháp nhãn mới thông qua đó nhìn ra chút manh mối mà thôi.
Nghe Hoàng Na hỏi, Trần Dương đáp ngay:
- Tứ Linh Mê Thiên Trận là một trận pháp cực kỳ phức tạp, bên trong chẳng những ẩn chứa Kim Mộc Thuỷ Hoả Thổ ngũ hành chi linh mà còn phải có đủ Tứ Linh bao gồm: Thanh Long, Huyền Vũ, Chu Tước, Bạch Hổ. Sử dụng biến hoá bên trong tạo thành một cái thiên địa độc lập, tự sinh tự diễn. Người lạc vào đây nếu không để ý có thể bị lạc trong đây cho đến khi chết mới thôi. Cái lợi hại của nó không nằm ở công kích mà tạo cho người ta sự say mê, đắm đuối, đến một lần thì muốn đến lần hai, rồi dần dần sẽ càng muốn ở lại trong này, sau đó vĩnh viễn không đi ra, trở thành một phần chất bổ cho Tứ Linh Mê Thiên Trận này. Theo ta đoán, chỉ có tu vi từ Nguyên Anh Kỳ trở lên thì mới có thể nhìn ra điểm này…nhưng nếu đi vào tâm trận thì đúng là sinh tử khó định.
Trần Dương nói đến đây, nhìn Hoàng Na đang nhìn hắn há hốc mồm thì cười bâng quơ nói tiếp:
- Nếu như những điều trên là đúng, thì ta nghĩ muội chính là thuộc chi tộc Thanh Long. Và bên dưới ba chỗ còn lại còn phong ấn ba thần thú khác cực kỳ mạnh mẽ. Nhưng việc này cũng không chắc, bởi vì theo ta biết thì cũng có vài người thực lực yếu đã ra vào nơi này mà không bị sao, thậm chí còn kiến tạo cả Truyền Tống Trận mà không gặp quá nhiều lực cản. Việc này, nếu không phải do Tứ Linh Mê Thiên Trận bị suy yếu thì nguyên do bên trong chắc chắn có ẩn tình. Mà ẩn tình này…
Trần Dương nói tới đây thở dài, trong lòng hắn còn một cái suy đoán khác, càng thêm rợn người. Nhưng cũng thở dài không nói.
Hoàng Na nghe vậy thì cũng lâm vào trầm tư.
Một lát sau, Hoàng Na nghiêm túc nhìn Trần Dương nói:
- Ngươi yên tâm, ta có một bảo vật có thể giúp chúng ta phá không rời khỏi nơi này ngay lập tức. Thứ này là bí bảo tộc ta, cho dù đây có là Tứ Linh Mê Thiên Trận thì ta cũng có cách đưa ngươi đi!
Trần Dương gật nhẹ đầu nói:
- Nếu không đến đường cùng sẽ không cần dùng đến thứ đó. Nàng cứ dùng nó để bảo mệnh thì hơn. Vả lại, sau khi thu bảo vật nơi này ta muốn ra vòng ngoài xử lý ít chuyện. Còn vật ở trung tâm nơi này, sau khi nghĩ kỹ lại ta cảm thấy mình vẫn chưa đủ sức để lấy nó. Cho nên cứ để nó ở đây là an toàn nhất.
Trần Dương làm ra quyết định này cũng là suy xét rất kỹ lưỡng.
Nói gì thì nói, dù gì hiện giờ Trần Dương cũng mới là một tu sĩ Trúc Cơ Kỳ nho nhỏ. Nếu tự tiện xông vào, cho dù có bản lĩnh cỡ nào đi nữa thì ngay cả một phần triệu cơ hội thu được Tam Sinh Liên cũng không có. Nếu vậy thì bằng thay đổi kế hoạch, ôm cây đợi thỏ thu hoạch một số lượng điểm công đức để chỉnh lý lại công pháp và trang bị của bản thân còn tốt hơn.
Hoàng Na nghe vậy cũng gật đầu nói:
- Ta thấy ngươi như vậy là đúng nhất. Mặc dù không tiến vào nhưng thỉnh thoảng ta vẫn cảm thấy bên trong có thứ gì đó cực kỳ đáng sợ. Ngay cả ta cũng cảm thấy ớn lạnh xen lẫn sợ hãi. Lại nói, ca ca, mau nói bảo vật gì ở trong này?
Hoàng Na mới vừa nghiêm túc được một chút liền chuyển sang giọng háo hức, chuyển dời sự chú ý lên bảo vật.
Trần Dương sau khi làm xong quyết định thì cũng cảm thấy nhẹ nhõm, cười:
- Mỗi Tứ Linh Mê Thiên Trận ngoại trừ cần có Tứ Linh áp trận thì còn cần ngũ hành chi linh phong ấn bên trong để tạo thành một tiểu càn khôn tuần hoàn không ngừng. Mà trong quá trình vận chuyển lâu dài biết bao nhiêu năm qua, sợ rằng đã tự động hình thành một cái Ngũ Hành Linh Nhưỡng hoặc thậm chí là Ngũ Hành Linh Tuyền cũng không chừng. Dù sao, đây cũng chỉ là ta phỏng đoán mà thôi. Muốn chứng thực thì còn cần Na Na tiểu muội ra tay.
- Cái gì Na Na, nghe không hay chút nào. Nhưng mà, ca nói đến Ngũ Hành Linh Nhưỡng và Ngũ Hành Linh Tuyền, có thật không?
Hoàng Na nghe hai cái tên mà Trần Dương nhắc thì không nhịn được nước miếng chảy ròng ròng, đối với danh xưng mà Trần Dương vừa đặt chỉ nói một câu rồi không thèm quan tâm, ánh mắt toả sáng thèm thuồng nhìn vào từng dãy núi trước mặt như muốn ngay lập tức lao lên đào bới. Đăng bởi: admin
- Nàng nhìn đây là cái gì?
Hoàng Na đối với bảo vật rất mẫn cảm, nghe vậy thực nhìn theo.
Nhìn tới nhìn lui cũng chỉ thấy toàn là vách đá và cây cối, nào có cái bảo vật gì? Nếu nói là trong rừng đá này sẽ có linh dược thì nàng còn tin, nhưng đá mà là bảo vật? Tuỳ tiện trên đường cái đều nhặt một túi đầy, đây là bảo vật cái quỷ gì? Giỡn chơi sao?
Hoàng Na cố nén cơn giận:
- Ca ca, đừng nói với ta đám đá này là bảo vật nhé. Nếu thực là vậy sớm đã bị người đào đi rồi…
Trần Dương không nói gì, chỉ nắm tay nàng kéo tới một bên, nói:
- Đá này đúng là bảo vật. Nếu như nàng không nhận ra, vậy thì nếu ra chỉ ra bảo vật, nàng phải hỗ trợ giúp ta lấy nó đấy nhé! Tất nhiên, ta cũng sẽ không để nàng làm không công, chia cho nàng một phần.
Hoàng Na nhìn vẻ mặt của Trần Dương không giống như nói chơi, nhất thời trong lòng có hơi lo được lo mất. Nếu là bảo vật thật, thì chẳng phải nàng đã bỏ lỡ một cơ hội tốt. Nhưng nếu không phải đá này là bảo vật, thì nàng…không mất thứ gì.
Ngu sao không chịu!
Trần Dương thấy dáng vẻ của Hoàng Na thì biết nàng đã động tâm, quả nhiên liền nghe nàng gật đầu cái rụp rồi nói:
- Ca ca, nhiệm vụ của muội trợ giúp ca đào bảo là thiên kinh nghĩa. Còn nói cái gì chia hay không chia? Ca nói chuyện đó há chẳng phải xem thường mối quan hệ giữa chúng ta hay sao? Được rồi, tỉ lệ chia chác là bao nhiêu?
Ta ngất!
Mối quan hệ giữa chúng ta?
Liêm sỉ đâu?
Long uy đâu?
Đây đơn thuần là một tiểu gia hoả ham tài như mạng, miệng phun hoa sen, lời thẳng khí hùng, đến cuối cùng còn chốt lại tỉ lệ chia chác!
Trần Dương nghe nàng nói xong liền cảm giác lá gan truyền đến từng cơn đau buốt.
- Được rồi, chia sáu – bốn! Ta sáu, muội bốn!
- Không được, muội bỏ sức, ít nhất phải được năm – năm!
- Vậy thì bảy – ba! Dù sao, loại bảo vật này ta có cũng được, không có cũng chẳng hại gì. Nhưng ngược lại đối với những đại hành gia tầm bảo có máu mặt mà thấy bảo vật không đào thì sau này truyền ra cũng không còn mặt mũi gì nữa a!
Hoàng Na có chút nóng nảy rồi, vốn nghĩ mình đã đủ vô sỉ, không ngờ vị đại ca trước mắt này còn lầy lội hơn.
Hơn nữa, nhìn bộ dáng Trần Dương hình như thật là có cũng được, không có cũng không sao.
‘Nếu trả giá nữa, hắn sẽ trực tiếp đem tỉ lệ giảm còn tám – hai! Khi đó đúng là khóc không ra nước mắt!’
Hoàng Na đồng dạng như ăn trúng mướp đắng, nhăn nhó đáp:
- Được, được! Muội đồng ý. Nhưng ca nhìn muội nhỏ xíu như thế này, bàn tay nhỏ, bàn chân nhỏ, con mắt nhỏ…nói túm lại cái gì cũng nhỏ, còn nơi này núi đá chập chùng, cây to kín lối. Ít ra ca phải cho muội thêm chút nước canh gì đó chứ…
Hoàng Na khuôn mặt rưng rưng muốn khóc, tay nắm lấy chéo áo bấm bấm.
Nếu như Hoàng Na bướng bĩnh cãi lại thì Trần Dương sẽ có rất nhiều phương pháp đối phó, nhưng nếu nàng bày ra bộ dáng đáng thương này thì Trần Dương dần cảm thấy lúng túng.
Hoàng Na nhìn bộ dáng của Trần Dương thì trong lòng đắc ý, lại càng ra vẻ đáng thương, cắn răng nặn ra một giọt Long lệ chảy dài xuống má.
- Thôi được rồi, cho muội bốn thành. Thế nào? Nín chưa?
- Tốt. Hiện giờ ca cần ta làm gì?
Hoàng Na nhoẻn miệng cười, hưng phấn nói.
Trần Dương lắc lắc đầu nói:
- Chắc muội cũng nhìn ra trên bầu trời là một cái trận pháp phong bế toàn bộ nơi này. Đúng chứ?
- Đúng vậy.
- Ừm, còn những dãy núi đá này, chính là một cái mê cung ảo trận cực kỳ tinh diệu. Người nào muốn phá được trận này, chưa nói tới những lực lượng hùng mạnh ở trung tâm, nơi này có cây có linh dược, mỗi khi trận pháp bị kích hoạt thì bọn nó cũng sẽ bị rút ra một phần sinh mệnh lực cung cấp. Bởi vậy có thể nói, khi nào còn chưa nhổ hết đám cây trong này, sẽ không phá trận được.
- Nghe có lý. Nhưng vậy thì liên quan gì đến bảo vật mà ca nói tới?
- Sao lại không liên quan? Theo ta.
Trần Dương cũng lười giải thích nhiều mà tung người nhảy lên ngọn cây cao cách đó không xa.
Hoàng Na cũng ôm theo một bụng buồn bực nhảy theo.
Hai người đứng sóng vai trên ngọn cây nhìn ra chung quanh.
Xuất hiện trong tầm mắt hai người là từng dãy núi và cây cối chen chúc nhau theo những hình thù bất quy tắc, nhìn qua vô cùng hỗn loạn. Nhưng trong sự hỗn loạn này có một thứ làm cho Hoàng Na để ý:
- Ca, sao những cái cây này và những dãy núi kia lại có chiều cao tương đương nhau vậy? Không có một cái nào có thể vượt qua khỏi những chiều cao đó, quái lạ.
- Hắc hắc, muội nói câu này nếu để những kẻ sưu tầm bảo vật nghe thấy chắc chắn sẽ nhìn ngươi bằng nửa ánh mắt. Muội nhìn cho kỹ, phía kia, phía này, phía đó, phía đó nữa. Thấy có gì đặc biệt hay không?
Trần Dương cười bí ẩn hỏi Hoàng Na.
- Có gì đâu chứ? Chỉ có…ủa…có chút kỳ lạ.
Hoàng Na đang định bĩu môi nói gì đó thì ánh mắt ngưng trọng nhìn kỹ lại rồi ngắc ngứ.
Trần Dương thấy dáng vẻ Hoàng Na thì nói luôn:
- Chút kỳ lạ cái gì, đó là bốn cái mắt trận của một siêu cấp đại trận phong ấn toàn bộ nơi này mà nếu không nhìn kỹ thì không tài nào phát hiện ra. Trận này, nếu ta nhìn không lầm thì chính là Tứ Linh Mê Thiên Trận.
- Tứ Linh Mê Thiên Trận? Sao muội chưa nghe nói qua…
Hoàng Na nghe Trần Dương nói thì có chút tin tưởng nhưng vẫn hỏi.
Không thể trách Hoàng Na, nàng bị phong ấn ở nơi này rất lâu, rất lâu, hơn nữa khi bị phong ấn thì tiến giai Hoá Hình chưa lâu, đối với trận pháp càng ít có nghiên cứu.
Còn Trần Dương, thì cũng nhờ có Pháp nhãn mới thông qua đó nhìn ra chút manh mối mà thôi.
Nghe Hoàng Na hỏi, Trần Dương đáp ngay:
- Tứ Linh Mê Thiên Trận là một trận pháp cực kỳ phức tạp, bên trong chẳng những ẩn chứa Kim Mộc Thuỷ Hoả Thổ ngũ hành chi linh mà còn phải có đủ Tứ Linh bao gồm: Thanh Long, Huyền Vũ, Chu Tước, Bạch Hổ. Sử dụng biến hoá bên trong tạo thành một cái thiên địa độc lập, tự sinh tự diễn. Người lạc vào đây nếu không để ý có thể bị lạc trong đây cho đến khi chết mới thôi. Cái lợi hại của nó không nằm ở công kích mà tạo cho người ta sự say mê, đắm đuối, đến một lần thì muốn đến lần hai, rồi dần dần sẽ càng muốn ở lại trong này, sau đó vĩnh viễn không đi ra, trở thành một phần chất bổ cho Tứ Linh Mê Thiên Trận này. Theo ta đoán, chỉ có tu vi từ Nguyên Anh Kỳ trở lên thì mới có thể nhìn ra điểm này…nhưng nếu đi vào tâm trận thì đúng là sinh tử khó định.
Trần Dương nói đến đây, nhìn Hoàng Na đang nhìn hắn há hốc mồm thì cười bâng quơ nói tiếp:
- Nếu như những điều trên là đúng, thì ta nghĩ muội chính là thuộc chi tộc Thanh Long. Và bên dưới ba chỗ còn lại còn phong ấn ba thần thú khác cực kỳ mạnh mẽ. Nhưng việc này cũng không chắc, bởi vì theo ta biết thì cũng có vài người thực lực yếu đã ra vào nơi này mà không bị sao, thậm chí còn kiến tạo cả Truyền Tống Trận mà không gặp quá nhiều lực cản. Việc này, nếu không phải do Tứ Linh Mê Thiên Trận bị suy yếu thì nguyên do bên trong chắc chắn có ẩn tình. Mà ẩn tình này…
Trần Dương nói tới đây thở dài, trong lòng hắn còn một cái suy đoán khác, càng thêm rợn người. Nhưng cũng thở dài không nói.
Hoàng Na nghe vậy thì cũng lâm vào trầm tư.
Một lát sau, Hoàng Na nghiêm túc nhìn Trần Dương nói:
- Ngươi yên tâm, ta có một bảo vật có thể giúp chúng ta phá không rời khỏi nơi này ngay lập tức. Thứ này là bí bảo tộc ta, cho dù đây có là Tứ Linh Mê Thiên Trận thì ta cũng có cách đưa ngươi đi!
Trần Dương gật nhẹ đầu nói:
- Nếu không đến đường cùng sẽ không cần dùng đến thứ đó. Nàng cứ dùng nó để bảo mệnh thì hơn. Vả lại, sau khi thu bảo vật nơi này ta muốn ra vòng ngoài xử lý ít chuyện. Còn vật ở trung tâm nơi này, sau khi nghĩ kỹ lại ta cảm thấy mình vẫn chưa đủ sức để lấy nó. Cho nên cứ để nó ở đây là an toàn nhất.
Trần Dương làm ra quyết định này cũng là suy xét rất kỹ lưỡng.
Nói gì thì nói, dù gì hiện giờ Trần Dương cũng mới là một tu sĩ Trúc Cơ Kỳ nho nhỏ. Nếu tự tiện xông vào, cho dù có bản lĩnh cỡ nào đi nữa thì ngay cả một phần triệu cơ hội thu được Tam Sinh Liên cũng không có. Nếu vậy thì bằng thay đổi kế hoạch, ôm cây đợi thỏ thu hoạch một số lượng điểm công đức để chỉnh lý lại công pháp và trang bị của bản thân còn tốt hơn.
Hoàng Na nghe vậy cũng gật đầu nói:
- Ta thấy ngươi như vậy là đúng nhất. Mặc dù không tiến vào nhưng thỉnh thoảng ta vẫn cảm thấy bên trong có thứ gì đó cực kỳ đáng sợ. Ngay cả ta cũng cảm thấy ớn lạnh xen lẫn sợ hãi. Lại nói, ca ca, mau nói bảo vật gì ở trong này?
Hoàng Na mới vừa nghiêm túc được một chút liền chuyển sang giọng háo hức, chuyển dời sự chú ý lên bảo vật.
Trần Dương sau khi làm xong quyết định thì cũng cảm thấy nhẹ nhõm, cười:
- Mỗi Tứ Linh Mê Thiên Trận ngoại trừ cần có Tứ Linh áp trận thì còn cần ngũ hành chi linh phong ấn bên trong để tạo thành một tiểu càn khôn tuần hoàn không ngừng. Mà trong quá trình vận chuyển lâu dài biết bao nhiêu năm qua, sợ rằng đã tự động hình thành một cái Ngũ Hành Linh Nhưỡng hoặc thậm chí là Ngũ Hành Linh Tuyền cũng không chừng. Dù sao, đây cũng chỉ là ta phỏng đoán mà thôi. Muốn chứng thực thì còn cần Na Na tiểu muội ra tay.
- Cái gì Na Na, nghe không hay chút nào. Nhưng mà, ca nói đến Ngũ Hành Linh Nhưỡng và Ngũ Hành Linh Tuyền, có thật không?
Hoàng Na nghe hai cái tên mà Trần Dương nhắc thì không nhịn được nước miếng chảy ròng ròng, đối với danh xưng mà Trần Dương vừa đặt chỉ nói một câu rồi không thèm quan tâm, ánh mắt toả sáng thèm thuồng nhìn vào từng dãy núi trước mặt như muốn ngay lập tức lao lên đào bới. Đăng bởi: admin
/379
|