Tu Tiên Giới từng có thuyết pháp, mỗi thế giới sinh ra đều dựa vào ngũ hành làm căn bản ban đầu, sau đó mới diễn hoá thôi diễn ra vạn vật. Ngũ hành này bao gồm Kim Mộc Thuỷ Hoả Thổ năm loại thuộc tính linh khí cơ bản có trong không gian, thai nén và sinh sôi ra muôn vàn sinh linh.
Mà trải qua thôi diễn dài dòng thời gian, những tinh hoa tích tụ từ trong ngũ hành đến một lúc nào đó sẽ lắng đọng lại tạo thành một loại bảo vật chỉ có trong truyền thuyết gọi là Ngũ Hành Linh Nhưỡng.
Nghe nói, Ngũ Hành Linh Nhưỡng này chỉ cần một giọt cũng giúp cho tu sĩ từ phàm nhân có thể chất bình thường biến thành kỳ tài tu đạo, Ngũ Hành Linh Nhưỡng này còn có một tác dụng kỳ diệu khác trợ giúp cô đọng ra Ngũ Hành Nguyên Anh. Mà theo thuyết pháp trong lịch sử oại Ngũ Hành Nguyên Anh này chính là Nguyên Anh có cảm ứng với thiên địa đại đạo pháp tắc cực cao.
Tất nhiên, trong truyền thuyết cũng có nhắc qua từng có mấy vị đại năng phá giới phi thăng đều có chút ít liên quan đến loại thuyết pháp này nhưng không ai chứng thực.
Nhưng quả thật, Ngũ Hành Linh Nhưỡng đã từng xuất hiện qua trong Tu Tiên Giới.
Lúc đó một giọt Ngũ Hành Linh Nhưỡng đã dẫn đến vô số cuộc chiến đấu trên quy mô rộng, vô số tộc đàn bị diệt, vô số máu tươi chảy ra, nói thây chất thành núi, máu chảy thành sông miêu tả cũng còn nhẹ.
Mà đó là đối với nhân tộc, còn đối với một số loại yêu tộc hoặc tộc đàn khác, loại Ngũ Hành Linh Nhưỡng này còn có một diệu dụng khiến cho mỗi khi nghe tới cái tên Ngũ Hành Linh Nhưỡng đều làm bọn họ điên cuồng, đó chính là nó còn có hiệu quả ngăn cản lôi kiếp kỳ diệu, hiệu quả vô cùng. Thiên kiếp càng mạnh, thì hiệu quả của loại thiên địa chí bảo này càng phát huy ra công hiệu chói mắt.
Hoàng Na vốn là thành viên bên trong Long tộc, nghe đến thứ này liền chảy nước dãi ròng ròng, không thể khống chế nổi sự thèm khát.
Phải biết, Long tộc là tộc đàn hùng mạnh, huyết mạch của bọn họ kéo dài từ thời khai thiên lập địa đến nay trường tồn không đoạn, luôn luôn nằm ở vị thế dẫn đầu so với các nhóm bộ tộc đàn khác. Cho nên, ngay từ khi sinh ra, Long tộc đã có sức mạnh phi phàm.
Tuy vậy, mỗi bước tăng trưởng tu vi của từng thành viên Long tộc cũng đều chịu những gian nan gấp mấy lần tộc khác.
Đặc biệt, đối với các bước tiến giai càng cao, thì sẽ xuất hiện Thiên Kiếp.
Thiên Kiếp này nếu so với thiên kiếp của tu sĩ nhân tộc khi tiến giai thì khác xa một trời một vực, nếu thiên kiếp của nhân tộc là đom đóm thì thiên kiếp của Long Tộc chính là ánh mặt trăng, khác xa vạn dặm.
Bởi vậy, mặc dù có lực lượng mạnh mẽ, cũng không hiếm tộc nhân Long tộc ôm theo tiếc hận vô cùng mà ngã xuống.
Hoàng Na đối với chuyện này thì luôn ghi nhớ trong lòng, cho nên lúc này không nhịn được nữa, nhìn Trần Dương nói:
- Hiện giờ phải làm sao đây?
- Đừng gấp. Hết thảy chỉ là suy đoán mà thôi. Nếu muốn tìm thấy loại thiên địa chí bảo này thì cần tốn không ít công phu.
Trần Dương bình tĩnh đáp, ánh mắt trước sau quan sát khắp nơi.
Cũng không phải Trần Dương am hiểu trận pháp, mà ỷ có Pháp nhãn nên muốn nhìn ra một chút manh mối.
Tứ Linh Mê Thiên Trận có một loại gọi là Tiết điểm.
Tiết điểm là điểm hội tụ của các loại ngũ hành chi linh và linh lực huyết mạch của Tứ Linh, sau đó vận chuyển kết hợp lại cung cấp cho Tứ Linh Mê Thiên Trận sử dụng.
Nếu ở đâu có khả năng đản sinh ra Ngũ Hành Tức Nhưỡng lớn nhất thì chính là tại những điểm này.
Trần Dương quan sát một hồi, liền không nói một lời nhảy xuống, hoá thành một cái bóng bắt đầu di chuyển.
Vị trí của Trần Dương lúc thì ở bên này quan sát một chút thì lại chạy sang bên khác thăm dò.
Hoàng Na cứ thế chậm rãi theo sau, mà Trần Dương trước sau cũng không nói một lời.
Sau nửa ngày, Trần Dương chỉ vào một cái kẽ đá hết sức bình thường, dùng giọng phân phó nói:
- Oanh kích nơi này, càng sâu xuống càng tốt!
- Được!
Hoàng Na không nói hai lời, khẽ hấp một tiếng.
Bàn tay nàng vốn trắng nõn đột nhiên xuất hiện một màng thanh quang bao quanh, nàng không nói hai lời trực tiếp vung quyền đánh vào.
‘Ầm!’
Vách núi rung chuyển, mặt đất chỗ hai người đứng cũng có chút rung chấn.
Chờ cho khói bụi hơi tan đi, Trần Dương và Hoàng Na đưa mắt nhìn lại thì thấy vách núi đá bị khoét vào sâu khoảng một mét, bề rộng cỡ vừa đủ một người lớn đi vào.
Trần Dương tiến lên, quan sát một chút rồi lắc nhẹ đầu nói:
- Nơi này không có.
Nói xong, hắn liền xoay người rời đi đến hướng Bắc.
Trên đường đi, thỉnh thoảng lại xuất hiện một số loại yêu thú kỳ lạ và một vài gốc linh dược có chút quý giá, nhưng nếu Hoàng Na ngắt thì ngắt, còn Trần Dương thì trước sau không hề chú ý đến.
Một ngày sau.
Đứng trước một gốc cây to óng ánh mọc ra từ vách đá, Trần Dương lại phân phó Hoàng Na đánh vào một lần nữa.
‘Rầm!’
Kết quả vẫn không có gì.
Trần Dương sắc mặt có chút khó coi.
Theo tính toán của hắn, nếu như thực nơi này có xuất hiện thứ đó, thì chắc chắn chỉ có bốn nơi có thể xuất hiện.
Nhưng hiện tại đã là điểm thứ ba rồi.
Chỉ còn một điểm duy nhất, nếu như không có nữa thì xem như vô duyên với bảo vật rồi.
Sắc mặt của Hoàng Na cũng không khác hơn Trần Dương là bao nhiêu.
Ban đầu nàng còn bừng bừng nhiệt huyết, nhưng qua mấy lần thất bại, đến hiện giờ cũng mặt ủ mài chau đi theo phía sau Trần Dương.
Tuy vậy, nàng cũng không có mở miệng trách Trần Dương cái gì.
Biểu hiện của Trần Dương trong thời gian vừa rồi cũng là dụng tâm tìm kiếm, coi như một phút cũng không nghỉ ngơi, sắc mặt khó coi của hắn cũng đã rơi vào mắt Hoàng Na.
Nửa ngày sau, hai người đi đến bên một cái hố có từng đợt Âm phong thổi lên nghe ‘U~~u~~~’.
Trần Dương bước tới quan sát cái hố một chút, lại âm thầm tính toán một phen, cuối cùng nhìn xuống dưới hố, chau mài không nói.
Hoàng Na thấy vậy không nhịn được hỏi:
- Có chuyện gì sao?
- Điểm còn lại, theo ta tính toán thì rất có thể ở bên dưới thành hố này. Nhưng mà, trực giác cho ta biết trong hố có chút gì đó kỳ lạ.
Trần Dương nét mặt hơi ngưng trọng, suy tính nói.
Sau một hơi, Trần Dương dường như hạ quyết tâm:
- Phú quý hiểm trung cầu. Hiện tại, chúng ta leo xuống. Không nên sử dụng phi hành thuật, thỉnh thoảng ta cảm nhận có từng luồng âm phong thổi lên, mặc dù không quá nguy hiểm nhưng sẽ ảnh hưởng đến việc phán đoán vị trí kia.
Nói xong, Trần Dương cũng không chờ Hoàng Na ừ mà động thân đu người chậm rãi leo xuống.
Hoàng Na cũng mím môi, cắn răng leo theo.
Qua một lúc, quả nhiên có một luồng âm phong cực mạnh lao lên, quét qua chỗ hai người rồi lao thẳng lên bên trên miệng hố.
Chờ cho không khí ổn định, hai người lại tiếp tục leo xuống.
- Chính là nó!
Sau khi leo xuống chừng nửa tiếng thì Trần Dương thấy một mỏm đá trơn nhẵn nhô ra từ vách hố, trông hết sức thu hút.
Trần Dương nhẹ nhàng leo xuống rồi tung người đứng trên mỏm đá.
Hoàng Na cũng tiếp theo nhảy xuống bên cạnh Trần Dương.
Trần Dương chỉ tay vào vách đá kín mít trước mặt chỗ mỏm đá nhô ra, khẳng định:
- Dùng hết sức mình đánh thật mạnh vào bên trong, sau đó chúng ta cùng nhảy vào đó. Nếu không thì mỏm đá này sẽ rơi xuống.
Hoàng Na nghe Trần Dương nói thì nét mặt ngưng trọng tiến tới.
Nàng hai tay bắt quyết, đột nhiên nửa bên mặt xuất hiện một tầng lân phiến màu xanh, sau đó lan tràn tới toàn thân.
- Bán Long Chi Thân!
Trần Dương hai mắt hơi nhíu lại.
Long tộc hoá hình bình thường sử dụng nhân hình đi lại khắp nơi cho tiện, nhưng một khi tiến đến trạng thái Bán Long Chi Thân thì sẽ có chiến lực tăng gần gấp đôi, cực kỳ mạnh mẽ. Nhất là sức mạnh thể chất thì lại càng đáng sợ.
Hoàng Na cũng không nhiều lời, sau đó tiến vào trạng thái Bán Long Chi Thân thì tiến về phía trước vung một quyền.
‘Ca…ca’
Quyền đầu còn chưa chạm đến vách đá, đã ma sát với không khí vang lên tiếng ma sát chói tai.
‘Rầm’ một tiếng, toàn bộ vách đá chung quanh liền run rẩy kịch liệt.
Chẳng những đất đá chỗ bị oanh kích văng ra mà chung quanh cũng bị dư chấn mà rung lắc rồi đá vụn rớt xuống, cả mỏm đá chỗ hai người đứng cũng rung lắc.
Ngay lúc này, Trần Dương và Hoàng Na gần như đồng thời nhún mình lao vào nơi mà Hoàng Na vừa oanh kích.
Hai người còn chưa ổn định thân hình thì đã thấy mỏm đá ‘Rắc’ một tiếng gãy ngang rồi rớt xuống phía dưới.
Nhưng chỉ một hơi thở sau, một luồng âm phong mạnh mẽ khác lại đẩy từng đợt đá vụn bay ầm ầm trở lên, tung toé chung quanh miệng hố.
Trần Dương và Hoàng Na ổn định thân hình, còn chưa kịp suy nghĩ nhiều thì cả hai người đều cảm nhận được một mùi thơm chậm rãi lan tràn.
- Mùi hương này…
Hoàng Na kinh nghi.
Trần Dương hít một cái, cảm nhận thần thanh khí sảng, một số vết thương trên người thậm chí còn có dấu hiệu tiêu tan thì ánh mắt hắn rung động thì thào:
- Rất có thể là thứ chúng ta cần tìm. Mau vào!
Nói xong liền bất chấp khói bụi đi vào phía trong.
Sau khi đi vào bên trong, dưới ánh mắt kinh hãi của hai người Trần Dương và Hoàng Na, có một đoàn Ngũ sắc linh quang đang chậm rãi lo lửng nơi đó như không hề chịu chút tổn thương nào.
- Ngũ…Ngũ…Ngũ Hành Linh Tuyền!
Hoàng Na ấp úng nói không nên lời.
Trần Dương cũng vô cùng rung động.
Ngũ Hành Linh Nhưỡng là thiên địa chí bảo, một giọt sinh ra cũng cần thông qua không biết bao nhiêu thời gian và cơ duyên mới tạo thành. Cho nên, nếu như chỉ cần có chừng mười giọt, kết thành một dòng nhỏ như vòng tay thì cũng đã được gọi là Ngũ Hành Linh Tuyền rồi.
Nơi này, quang đoàn ngũ sắc linh quang đang yên lặng xoay chuyển trước mặt của Trần Dương và Hoàng Na còn to gần bằng nửa ngón tay, hiển nhiên nếu tách ra cũng có thể được hai ba mươi giọt, thậm chí còn hơn.
Nghĩ đến đây, cả hai người đều hít thở không thông.
Nhưng, đúng lúc hai người còn đang nổi lên thì dị biến nổi lên! Đăng bởi: admin
Mà trải qua thôi diễn dài dòng thời gian, những tinh hoa tích tụ từ trong ngũ hành đến một lúc nào đó sẽ lắng đọng lại tạo thành một loại bảo vật chỉ có trong truyền thuyết gọi là Ngũ Hành Linh Nhưỡng.
Nghe nói, Ngũ Hành Linh Nhưỡng này chỉ cần một giọt cũng giúp cho tu sĩ từ phàm nhân có thể chất bình thường biến thành kỳ tài tu đạo, Ngũ Hành Linh Nhưỡng này còn có một tác dụng kỳ diệu khác trợ giúp cô đọng ra Ngũ Hành Nguyên Anh. Mà theo thuyết pháp trong lịch sử oại Ngũ Hành Nguyên Anh này chính là Nguyên Anh có cảm ứng với thiên địa đại đạo pháp tắc cực cao.
Tất nhiên, trong truyền thuyết cũng có nhắc qua từng có mấy vị đại năng phá giới phi thăng đều có chút ít liên quan đến loại thuyết pháp này nhưng không ai chứng thực.
Nhưng quả thật, Ngũ Hành Linh Nhưỡng đã từng xuất hiện qua trong Tu Tiên Giới.
Lúc đó một giọt Ngũ Hành Linh Nhưỡng đã dẫn đến vô số cuộc chiến đấu trên quy mô rộng, vô số tộc đàn bị diệt, vô số máu tươi chảy ra, nói thây chất thành núi, máu chảy thành sông miêu tả cũng còn nhẹ.
Mà đó là đối với nhân tộc, còn đối với một số loại yêu tộc hoặc tộc đàn khác, loại Ngũ Hành Linh Nhưỡng này còn có một diệu dụng khiến cho mỗi khi nghe tới cái tên Ngũ Hành Linh Nhưỡng đều làm bọn họ điên cuồng, đó chính là nó còn có hiệu quả ngăn cản lôi kiếp kỳ diệu, hiệu quả vô cùng. Thiên kiếp càng mạnh, thì hiệu quả của loại thiên địa chí bảo này càng phát huy ra công hiệu chói mắt.
Hoàng Na vốn là thành viên bên trong Long tộc, nghe đến thứ này liền chảy nước dãi ròng ròng, không thể khống chế nổi sự thèm khát.
Phải biết, Long tộc là tộc đàn hùng mạnh, huyết mạch của bọn họ kéo dài từ thời khai thiên lập địa đến nay trường tồn không đoạn, luôn luôn nằm ở vị thế dẫn đầu so với các nhóm bộ tộc đàn khác. Cho nên, ngay từ khi sinh ra, Long tộc đã có sức mạnh phi phàm.
Tuy vậy, mỗi bước tăng trưởng tu vi của từng thành viên Long tộc cũng đều chịu những gian nan gấp mấy lần tộc khác.
Đặc biệt, đối với các bước tiến giai càng cao, thì sẽ xuất hiện Thiên Kiếp.
Thiên Kiếp này nếu so với thiên kiếp của tu sĩ nhân tộc khi tiến giai thì khác xa một trời một vực, nếu thiên kiếp của nhân tộc là đom đóm thì thiên kiếp của Long Tộc chính là ánh mặt trăng, khác xa vạn dặm.
Bởi vậy, mặc dù có lực lượng mạnh mẽ, cũng không hiếm tộc nhân Long tộc ôm theo tiếc hận vô cùng mà ngã xuống.
Hoàng Na đối với chuyện này thì luôn ghi nhớ trong lòng, cho nên lúc này không nhịn được nữa, nhìn Trần Dương nói:
- Hiện giờ phải làm sao đây?
- Đừng gấp. Hết thảy chỉ là suy đoán mà thôi. Nếu muốn tìm thấy loại thiên địa chí bảo này thì cần tốn không ít công phu.
Trần Dương bình tĩnh đáp, ánh mắt trước sau quan sát khắp nơi.
Cũng không phải Trần Dương am hiểu trận pháp, mà ỷ có Pháp nhãn nên muốn nhìn ra một chút manh mối.
Tứ Linh Mê Thiên Trận có một loại gọi là Tiết điểm.
Tiết điểm là điểm hội tụ của các loại ngũ hành chi linh và linh lực huyết mạch của Tứ Linh, sau đó vận chuyển kết hợp lại cung cấp cho Tứ Linh Mê Thiên Trận sử dụng.
Nếu ở đâu có khả năng đản sinh ra Ngũ Hành Tức Nhưỡng lớn nhất thì chính là tại những điểm này.
Trần Dương quan sát một hồi, liền không nói một lời nhảy xuống, hoá thành một cái bóng bắt đầu di chuyển.
Vị trí của Trần Dương lúc thì ở bên này quan sát một chút thì lại chạy sang bên khác thăm dò.
Hoàng Na cứ thế chậm rãi theo sau, mà Trần Dương trước sau cũng không nói một lời.
Sau nửa ngày, Trần Dương chỉ vào một cái kẽ đá hết sức bình thường, dùng giọng phân phó nói:
- Oanh kích nơi này, càng sâu xuống càng tốt!
- Được!
Hoàng Na không nói hai lời, khẽ hấp một tiếng.
Bàn tay nàng vốn trắng nõn đột nhiên xuất hiện một màng thanh quang bao quanh, nàng không nói hai lời trực tiếp vung quyền đánh vào.
‘Ầm!’
Vách núi rung chuyển, mặt đất chỗ hai người đứng cũng có chút rung chấn.
Chờ cho khói bụi hơi tan đi, Trần Dương và Hoàng Na đưa mắt nhìn lại thì thấy vách núi đá bị khoét vào sâu khoảng một mét, bề rộng cỡ vừa đủ một người lớn đi vào.
Trần Dương tiến lên, quan sát một chút rồi lắc nhẹ đầu nói:
- Nơi này không có.
Nói xong, hắn liền xoay người rời đi đến hướng Bắc.
Trên đường đi, thỉnh thoảng lại xuất hiện một số loại yêu thú kỳ lạ và một vài gốc linh dược có chút quý giá, nhưng nếu Hoàng Na ngắt thì ngắt, còn Trần Dương thì trước sau không hề chú ý đến.
Một ngày sau.
Đứng trước một gốc cây to óng ánh mọc ra từ vách đá, Trần Dương lại phân phó Hoàng Na đánh vào một lần nữa.
‘Rầm!’
Kết quả vẫn không có gì.
Trần Dương sắc mặt có chút khó coi.
Theo tính toán của hắn, nếu như thực nơi này có xuất hiện thứ đó, thì chắc chắn chỉ có bốn nơi có thể xuất hiện.
Nhưng hiện tại đã là điểm thứ ba rồi.
Chỉ còn một điểm duy nhất, nếu như không có nữa thì xem như vô duyên với bảo vật rồi.
Sắc mặt của Hoàng Na cũng không khác hơn Trần Dương là bao nhiêu.
Ban đầu nàng còn bừng bừng nhiệt huyết, nhưng qua mấy lần thất bại, đến hiện giờ cũng mặt ủ mài chau đi theo phía sau Trần Dương.
Tuy vậy, nàng cũng không có mở miệng trách Trần Dương cái gì.
Biểu hiện của Trần Dương trong thời gian vừa rồi cũng là dụng tâm tìm kiếm, coi như một phút cũng không nghỉ ngơi, sắc mặt khó coi của hắn cũng đã rơi vào mắt Hoàng Na.
Nửa ngày sau, hai người đi đến bên một cái hố có từng đợt Âm phong thổi lên nghe ‘U~~u~~~’.
Trần Dương bước tới quan sát cái hố một chút, lại âm thầm tính toán một phen, cuối cùng nhìn xuống dưới hố, chau mài không nói.
Hoàng Na thấy vậy không nhịn được hỏi:
- Có chuyện gì sao?
- Điểm còn lại, theo ta tính toán thì rất có thể ở bên dưới thành hố này. Nhưng mà, trực giác cho ta biết trong hố có chút gì đó kỳ lạ.
Trần Dương nét mặt hơi ngưng trọng, suy tính nói.
Sau một hơi, Trần Dương dường như hạ quyết tâm:
- Phú quý hiểm trung cầu. Hiện tại, chúng ta leo xuống. Không nên sử dụng phi hành thuật, thỉnh thoảng ta cảm nhận có từng luồng âm phong thổi lên, mặc dù không quá nguy hiểm nhưng sẽ ảnh hưởng đến việc phán đoán vị trí kia.
Nói xong, Trần Dương cũng không chờ Hoàng Na ừ mà động thân đu người chậm rãi leo xuống.
Hoàng Na cũng mím môi, cắn răng leo theo.
Qua một lúc, quả nhiên có một luồng âm phong cực mạnh lao lên, quét qua chỗ hai người rồi lao thẳng lên bên trên miệng hố.
Chờ cho không khí ổn định, hai người lại tiếp tục leo xuống.
- Chính là nó!
Sau khi leo xuống chừng nửa tiếng thì Trần Dương thấy một mỏm đá trơn nhẵn nhô ra từ vách hố, trông hết sức thu hút.
Trần Dương nhẹ nhàng leo xuống rồi tung người đứng trên mỏm đá.
Hoàng Na cũng tiếp theo nhảy xuống bên cạnh Trần Dương.
Trần Dương chỉ tay vào vách đá kín mít trước mặt chỗ mỏm đá nhô ra, khẳng định:
- Dùng hết sức mình đánh thật mạnh vào bên trong, sau đó chúng ta cùng nhảy vào đó. Nếu không thì mỏm đá này sẽ rơi xuống.
Hoàng Na nghe Trần Dương nói thì nét mặt ngưng trọng tiến tới.
Nàng hai tay bắt quyết, đột nhiên nửa bên mặt xuất hiện một tầng lân phiến màu xanh, sau đó lan tràn tới toàn thân.
- Bán Long Chi Thân!
Trần Dương hai mắt hơi nhíu lại.
Long tộc hoá hình bình thường sử dụng nhân hình đi lại khắp nơi cho tiện, nhưng một khi tiến đến trạng thái Bán Long Chi Thân thì sẽ có chiến lực tăng gần gấp đôi, cực kỳ mạnh mẽ. Nhất là sức mạnh thể chất thì lại càng đáng sợ.
Hoàng Na cũng không nhiều lời, sau đó tiến vào trạng thái Bán Long Chi Thân thì tiến về phía trước vung một quyền.
‘Ca…ca’
Quyền đầu còn chưa chạm đến vách đá, đã ma sát với không khí vang lên tiếng ma sát chói tai.
‘Rầm’ một tiếng, toàn bộ vách đá chung quanh liền run rẩy kịch liệt.
Chẳng những đất đá chỗ bị oanh kích văng ra mà chung quanh cũng bị dư chấn mà rung lắc rồi đá vụn rớt xuống, cả mỏm đá chỗ hai người đứng cũng rung lắc.
Ngay lúc này, Trần Dương và Hoàng Na gần như đồng thời nhún mình lao vào nơi mà Hoàng Na vừa oanh kích.
Hai người còn chưa ổn định thân hình thì đã thấy mỏm đá ‘Rắc’ một tiếng gãy ngang rồi rớt xuống phía dưới.
Nhưng chỉ một hơi thở sau, một luồng âm phong mạnh mẽ khác lại đẩy từng đợt đá vụn bay ầm ầm trở lên, tung toé chung quanh miệng hố.
Trần Dương và Hoàng Na ổn định thân hình, còn chưa kịp suy nghĩ nhiều thì cả hai người đều cảm nhận được một mùi thơm chậm rãi lan tràn.
- Mùi hương này…
Hoàng Na kinh nghi.
Trần Dương hít một cái, cảm nhận thần thanh khí sảng, một số vết thương trên người thậm chí còn có dấu hiệu tiêu tan thì ánh mắt hắn rung động thì thào:
- Rất có thể là thứ chúng ta cần tìm. Mau vào!
Nói xong liền bất chấp khói bụi đi vào phía trong.
Sau khi đi vào bên trong, dưới ánh mắt kinh hãi của hai người Trần Dương và Hoàng Na, có một đoàn Ngũ sắc linh quang đang chậm rãi lo lửng nơi đó như không hề chịu chút tổn thương nào.
- Ngũ…Ngũ…Ngũ Hành Linh Tuyền!
Hoàng Na ấp úng nói không nên lời.
Trần Dương cũng vô cùng rung động.
Ngũ Hành Linh Nhưỡng là thiên địa chí bảo, một giọt sinh ra cũng cần thông qua không biết bao nhiêu thời gian và cơ duyên mới tạo thành. Cho nên, nếu như chỉ cần có chừng mười giọt, kết thành một dòng nhỏ như vòng tay thì cũng đã được gọi là Ngũ Hành Linh Tuyền rồi.
Nơi này, quang đoàn ngũ sắc linh quang đang yên lặng xoay chuyển trước mặt của Trần Dương và Hoàng Na còn to gần bằng nửa ngón tay, hiển nhiên nếu tách ra cũng có thể được hai ba mươi giọt, thậm chí còn hơn.
Nghĩ đến đây, cả hai người đều hít thở không thông.
Nhưng, đúng lúc hai người còn đang nổi lên thì dị biến nổi lên! Đăng bởi: admin
/379
|