Pháo Hôi Công Mới Là Tuyệt Sắc

Chương 33 - Chương 33

/73


Nghe được âm thanh quen thuộc, Lâm Hưởng xoay đầu lại nhìn. Tổng cộng có sáu người, chắc là nghỉ trưa cùng nhau ra ngoài ăn cơm giờ mới về, Triêu Nhạc bị họ vây vào giữa, từ chỗ Lâm Hưởng chỉ có thể nhìn thoáng thấy, tầm mắt hai người chạm nhau nửa giây rồi lại bị che khuất.

Lâm Hưởng sợ run, chạy tới từ phía sau nắm lấy tay cậu ta, Triệu Nhạc quay lại, mấy người xung quanh thấy thế cũng ngừng bước chân.

Lâm Hưởng nhìn bọn họ ,lại quay sang nhìn Triệu Nhạc.

Mấy ngày hôm nay không làm sao liên lạc được, Lâm Hưởng rất lo lắng cho cậu ấy, Triệu Nhạc chẳng thèm nhắn một cái tin báo tình hình, chỉ thế cũng đủ làm Lâm Hưởng bực bội. Bực không phải vì chia xa, mà vì sợ cậu ấy xảy ra chuyện gì.

“Sao tự nhiên cậu lại bỏ đi không nói tiếng nào, gọi cũng không nghe máy?”

Triệu Nhạc nhìn cậu, nghiêng đầu cười : “ Anh nhận nhầm người rồi.”

“….” Lâm Hưởng sửng sốt, nhếch môi : “ Cậu sao thế?”

“Cậu nhầm rồi nha, thiếu gia nhà chúng tôi không biết cậu.” Một người đứng sau Triệu Nhạc đột nhiên nói.

Thiếu gia? Lâm Hưởng kinh ngạc nhìn Triệu Nhạc.

Nhận nhầm người cái rắm ấy, cậu ấy cùng ông quen biết có phải ngày một ngày hai đâu, nhầm thế quái nào được mà nhầm.

Lâm Hưởng sửng sốt là vì xưng hô của người đó – “Thiếu gia”? Mấy người này đều là nhân viên của Hưng Đạt, người bọn họ gọi là thiếu gia chẳng phải là con trai của tổng giám đốc Hưng Đạt sao? Triệu Nhạc từng kể với cậu trong nhà có mở một công ty nho nhỏ, cậu chưa bao giờ ngờ tới cái công ty nho nhỏ ấy là là tập đoàn Hưng Đạt.

Lâm Hưởng đờ đẫn, hồi lâu vẫn không phản ứng đợc gì. Triệu Nhạc đẩy tay cậu ra, lễ phép gật đầu chào. Đến khi Lâm Hưởng hoàn toàn phục hồi lại tinh thần thì họ đã vào thang máy mất rồi.

Cậu cứ ngơ ngơ ngác ngác đứng tại chỗ, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Tự nhiên biến thành thiếu gia của tập đoàn Hưng Đạt thì thôi đi, vì sao Triệu Nhạc lại nói cậu nhận sai người, còn giả bộ như không quen biết?

Lâm Hưởng viết tiểu thuyết máu chó không phải ít, trong đầu lại nghĩ tới cảnh nhân vật bị tai nạn xe cộ dẫn đến mất trí nhớ, càng nghĩ lại càng dở khóc dở cười. Tiểu thuyết là tưởng tượng, hiện thực là thực tế, cậu có thể chấp nhận chuyện nhân vật trong truyện của mình nhảy ra đời thực sinh hoạt, nói cười nhưng không làm sao lí giải nổi một người mấy hôm trước còn ở chung dưới một mái nhà, đùng một cái lại bảo không biết nhau nữa.

Tuy rằng trong lòng nôn nóng nhưng cậu còn việc phải làm, đành tạm gác lại thắc mắc đi làm việc trước.

Lúc cậu chờ thang máy, hai cô gái ở quầy tiếp tân len lén nhìn , thì thầm nói nhỏ. Tuy rằng cố hết sức nói khẽ nhưng Lâm Hưởng vẫn nghe được đại khái cuộc nói chuyện của hai người.

“Nhìn mặt anh ta trông không giống nhận nhầm người đâu, chẳng lẽ lại quen với tiểu thiếu gia nhà chúng ta thật?” Làm một cô gái chuẩn mực, có một đôi mắt sắc bén, một giác quan mẫn cảm và một cái miệng thích tám chuyện là đương nhiên.

“Không thể nào, tiểu thiếu gia tuy rằng mê người muốn chết nhưng làm sao lại dây vào cái loại viên chức tầm thường này.”

“Cái này cũng chưa chắc. Cô không biết à, thiếu gia nhà chúng ta là trai cong đó.”

“Vậy sao? Thật đáng tiếc…”

“Thế mới nói, không gì là không thể, người kia mặt mũi cũng được, dáng người không tệ, có thể là chơi đùa một chút… Thiếu gia về nước lâu như vậy mà không chịu về nhà, chạy ra ngoài sống, mấy hôm trước bị chủ tịch gọi về công ty bắt cậu ấy đi theo giám đốc xử lí công việc mà.”

“Nhắc đến tổng giám đốc, hai anh em họ ai cũng đẹp trai.”

“Tổng giám đốc là đẹp trai, còn thiếu gia không phải đẹp trai mà là xinh đẹp.”

“Đàn ông làm sao dùng từ xinh đẹp được…khụ… nhưng mà đúng là xinh đẹp thật…”

“Đúng mỹ thụ tiêu chuẩn đó.”

“Mỹ thụ?”

“Cô không biết là gì sao? Mỹ thụ là Bla bla bla…”

Thang máy xuống chậm quá, Lâm Hưởng vẫn phải nghe vào tai vài kiến thức phổ cập về đam mỹ từ miệng hai cô gái kia. Trong đầu dần hình thành một số điểm mấu chuốt

Triệu Bân – Chủ tích tập đoàn Hưng Đạt năm nay đã trên năm mươi. Tổng giám đốc hiện tại là Triệu Thiên Minh hơn ba mươi, là con trai của Triệu Bân, vậy chắc chắn Triệu Nhạc là con trai thứ hai của Triệu Bân, em trai của Triệu Thiên Minh.

Người có thân phận cao quý như vậy, nếu trong hiện thực đúng là không thể dính dáng gì tới kẻ tầm thường như cậu, dĩ nhiên trừ hai anh em Chung gia thì thôi không nói tới.

Lâm Hưởng biết mỗi ngày Triệu Nhạc nói thích mình quá nửa là để chọc cười cậu mà thôi, nhưng cậu không bao giờ dám tin Triệu Nhạc chơi chán xong sẽ đem tình cảm của hai người thành rác rưởi ném đi.

Cậu ta ấy thế mà rời đi không nói câu nào, gặp lại thì giả vờ như không biết, Lâm Hưởng chưa bao giờ nghĩ sẽ gặp tình huống thế này, không kịp đề phòng rồi để chính mình tổn thương. Cậu không quan tâm Triệu Nhạc lấy thân phận giả ra gạt mình, cậu để ý chính là tình cảm hai người ở chung bao ngày, vì cậu ta mà mấy ngày nay ăn không ngon ngủ không yên, càng nghĩ càng thấy châm chọc biết bao.

Cảm giác bị phản bội thật khó chịu.

Trên tạp chí TV, Lâm Hưởng không ít lần nhìn thấy Triệu Thiên Minh nhưng lần này được nhìn trực diện mới thấy gương mặt anh ta với Triệu Nhạc đúng là khá giống nhau, chẳng qua trước kia chưa từng để ý tới mà thôi.

Tự tay giao văn kiện, hoàn thành nhiệm vụ xong, Lâm Hưởng rời Hưng Đạt nhưng không về công ty mà vào một quán cà phê gần đó.

Lúc rời công ty chẳng hiểu tiện tay thế nào lại cầm laptop theo, bây giờ về cũng chẳng có việc gì thà vào quán cà phê bật máy chơi giết thời gian còn hơn.

Lâm Hưởng gọi một tách cà phê, tính đọc truyện một chút nhưng nhìn thật lâu cũng chẳng vào đầu chữ nào, bật game chơi một chút, tiện thể lên QQ.

Trong danh sách bạn tốt của cậu không nhiều lắm, trong số đó có Triệu Nhạc, cậu ấy để hình đầu mèo con rất dễ thương. Bình thường chỉ cần cậu lên QQ sẽ thấy cái hình đầu mèo ấy phát sáng. Ấy vậy mà bây giờ chỉ một màu xám xịt, trong lòng Lâm Hưởng lại thấy mất mát.

QQ vừa mới lên không tới vài giây, Chung Nhất Thần đã tìm tới cửa, người đâu mà như lắp hai cái rada bắt sóng trên đầu vậy.

Lâm Hưởng cho tới giờ hoàn toàn không có hứng thú làm bạn tốt với tên khùng này cho nên rất nhiều lần Chung Nhất Thần đòi lập một tài khoản QQ , Lâm Hưởng chỉ tặng hắn ánh mắt khinh bỉ ra mặt.

Nhưng Chung Nhất Thần là ai cơ chứ, da mặt dày đến nỗi mụn không đâm qua nổi, dụ dỗ kèm ép buộc chị Vương lập tài khoản QQ,thêm Lâm Hưởng làm bạn tốt nữa, đáng tiếc chỉ số thông minh của hắn có hơi thấp một tẹo. Trần đời có ai đặt tên tài khoản là “Tổng giám đốc tà mị quyến rũ vạn người mê” không? Lâm Hưởng có đần tới mức nào cũng biết là ai.

Chung Nhất Thần nhiều lần gửi yêu cầu làm bạn tốt đều bị Lâm Hưởng từ chối, rốt cuộc cũng xù lông. Được ông đây chủ động thêm bạn tốt là phúc tám đời nhà cậu, có phúc không biết hưởng còn dám học cái thói chảnh chó à?

Hắn nhân lúc Lâm Hưởng không ở trong văn phòng trộm lên QQ cậu thêm mình làm bạn tốt. Đáng tiếc còn chưa kịp đắc ý đã bị Lâm Hưởng phát hiện, một phát nhanh gọn lẹ cho thẳng vào danh sách đen. Chung Nhất Thần tức giận, cậu không chịu thêm bạn tốt đúng không? Đã thế ông đây càng muốn làm bạn tốt.

Sau đó hắn thuê hacker. Đúng vậy, chính là hacker – những thiên tài máy tính lấy sở thích xâm nhập thả virus máy người khác làm thú vui hoặc việc làm, đến để khống chế máy tính của Lâm Hưởng.

Bạn hacker nghe thế thì đau trứng muốn chết, mẹ nó tên này não úng nước đúng không? Ông đây đường đường một cao thủ tiếng tăm lừng lẫy giới hacker mà giờ phải đi hack máy tính người ta chỉ để thêm bạn tốt trên QQ? Nhưng thôi kệ, người ta có tiền người ta làm gì là việc của người ta, trả đủ tiền thì có bảo ông hack dò mìn ông cũng chịu.

Nhưng Lâm Hưởng xuất xứ từ đâu cơ chứ? Anh muốn mời hacker, tôi đây trang bị tường lửa. Cứ thế một hồi hắc bạch phân tranh loạn xì ngậu trên máy tính của Lâm Hưởng. Nhưng nói sao thì nói, kĩ thuật của cậu làm sao cao thủ được bằng những người chuyên kiếm sống bằng công nghệ như hacker, rốt cuộc đành chấp nhận thất bại.

Lâm Hưởng bị quấy rầy đến là phiền, cuối cùng đành thỏa hiệp. Mẹ nó, muốn thêm thì thêm.Ông đây cũng muốn nhìn xem anh có thể bày ra trò gì.

Sau đó mỗi ngày đều đặn, bữa nào cũng phải lên QQ cãi nhau một trận.

Hồi đầu Lâm Hưởng định không lên QQ. Nhưng cậu không lên, hacker sẽ giúp cậu lên. Vì thế Lâm Hưởng bị hacker ngược đãi tinh thần xong buộc phải tìm người để trút. Thế là Chung Nhất Thần ngày nào cũng như ngày nào bị cậu mắng như tát nước vào mặt, ấy vậy mà trí nhớ tên này như một con cá vàng tiêu chuẩn, hôm sau quên luôn lại đi quấy rầy cậu. Lâm Hưởng bị hắn làm phiền mãi thành quen luôn.

Tổng giám đốc tà mị quyến rũ vạn người mê : Mẹ nó, cậu giao văn kiện ở Bắc Băng Dương à? Giao xong ngồi lại chơi chung với chim cánh cụt đấy à?

Lâm Hưởng lắc đầu thở dài. Thanh niên ngày này chỉ số thông minh thật đáng báo động.

Cậu điều chỉnh tên hiển thị của Chung Nhất Thần, đổi thành cái tên nghe còn kêu hơn tên cũ nhiều — Đần không thể hiểu nổi.

( Tớ không chơi QQ nên không rõ nhưng chắc đây là chức năng đổi tên người cùng chat với mình như facebook ấy, chỉ hiện ra ở trong tin nhắn của hai người thôi và cả hai đều có quyền đổi )

Sau đó đổi cả tài khoản của mình : Chuyên gia trị đần độn.

Chuyên gia trị đần độn : Bắc Băng Dương của nhà anh có chim cánh cụt à? Mẹ nó sao không bảo Bắc Băng Dương là sở thú nhà anh luôn đi? Lôi hết một đám voi chó lợn gà ra biển tập bơi.

Đần không thể hiểu nổi : … Ông đây cho một xe chim cánh cụt đưa tới Bắc Cực.

Chuyên gia trị đần độn : Ngu không phải cái tội. Nhưng ngu mà thích thể hiện là phải diệt. Không cho đẻ trứng.

Đần không thể hiểu nổi : Cút! Trong giờ làm việc mà dám trốn đi chơi. Trừ ba tháng tiền lương.

Chuyên gia trị đần độn : Ngớ ngẩn. Trừ cái thủ đoạn này ra anh còn cái gì để uy hiếp không hả? Dùng đi dùng lại mãi tôi cãi nhau còn thấy xấu hổ thay đấy.

Đần không thể hiểu nổi :Công ty là ông mở, ai mượn cậu xen vào.

Lâm Hưởng trợn mắt, cái đồ con cái vô ơn này, không có tôi thì có anh chắc? Ông đây chính là người cha sinh ra anh đây này, kể công với ai vậy hả?

Đần không thể hiểu nổi : Mau về pha cà phê cho tôi.

Chuyên gia trị đần độn : Thư kí chết hết rồi à?

Đần không thể hiểu nổi : Cà phê mấy người họ pha tôi uống không nổi.

Chuyên gia trị đần độn : Thế thì nhịn. Hiện giờ ông đây rất bận, không có thời gian tám nhảm với anh. Có việc thì tìm Chung Thành Lâm ấy.

Đần không thể hiểu nổi : …

Đần không thể hiểu nổi : Mẹ! Sao cậu không chịu nói chuyện với tôi lâu một tí.

Mẹ ơi, ban ngày ban mặt đừng tự nhiên dở chứng làm nũng thế được không.

Đần không thể hiểu nổi : Vừa nãy bị Thành Lâm sạc cho một trận, tức chết tôi. Nói chuyện với cậu càng tức thêm.

Chuyên gia trị đần độn : =.= anh lại làm ra chuyện tốt gì?

Đần không thể hiểu nổi : Chẳng qua trong lúc đang họp ban quản trị tôi ngủ gật tí ti thôi mà. Đâu cần phải mắng quá đáng vậy chứ.

…..Đâu cần? Cần quá ấy chứ. Lâm Hưởng dường như nhìn thấy được cột IQ của hắn, sắp âm rồi kìa.

Hai người đôi co qua lại cũng hết nửa ngày, Chung Thành Lâm gửi tin nhắn cho cậu : Đang nhắn tin với tổng giám đốc đúng không? Giúp tôi dạy dỗ anh ấy một chút.

Lâm Hưởng không khỏi cảm thán, mỗi nhà đều có ít nhất một đứa nhóc không hiểu chuyện, Chung Thành Lâm trưởng thành cạnh một thằng anh thế này cũng không dễ dàng gì.

Thời gian thoáng cái trôi qua, vừa mới đó đã hết cả buổi chiều. Có đôi khi cãi nhau với người khác lại là biện pháp đốt thời gian tốt. Lâm Hưởng cất máy tính đi, chạy vội ra quán cà phê, lò dò đi vào bãi đỗ xe của Hưng Đạt, ngồi xổm một góc nhìn từng cái ô tô chạy qua.

Không lâu sau, một chiếc xe thể thao hồng phấn kitty đi ra, Lâm Hưởng nhào đến chắn trước đầu xe.

Triệu Nhạc đeo kính râm, hai quả mắt kính to đùng che nửa cái mặt, hoàn toàn không nhìn ra vẻ mặt của cậu ấy.

Lâm Hưởng túm lấy một bên kính chiếu hậu, khom lưng gõ cửa xe : “ Triệu Nhạc, chúng ta cần nói chuyện.”

Triệu Nhạc quay đầu lại nhìn cậu, ngập ngừng vài giây sau đó hạ thấp kính cửa sổ xuống : “ Anh bạn, tôi đã nói rồi, anh nhận nhầm người.”

“Cậu tưởng tôi vừa mắt mù vừa đần độn à?”

“Đã nói là không phải, sao anh mãi không hiểu hả?” Triệu Nhạc xoay đầu nhìn cậu : “ Bỏ tay ra.”

Cậu nhìn chiếc xe thể thao hồng phấn dần biến mất giữa dòng xe cộ ngoài đường , khóe miệng dần nhếch lên như tự chế giễu bản thân.

Triệu Nhạc vẫn luôn quan sát Lâm Hưởng qua kính chiếu hậu. Mặc dù đã đi khá xa nhưng cậu vẫn tưởng tượng được vẻ mặt của Lâm Hưởng lúc này.

Gương mặt trước giờ luôn tươi cười nay hoàn toàn không chút cảm xúc, hay nói đúng hơn cậu đang cố dằn lòng xuống. Cậu gãi đầu thật mạnh, bây giờ chỉ muốn quay lại đó, nắm tay Lâm Hưởng nói, anh, em đùa với anh đó, anh đừng giận nha.

Cậu không muốn làm Lâm Hưởng đau khổ, nhưng không thể không làm vậy.

Cậu là người như thế, tuy bề ngoài trông có vẻ vô hại. Nhưng đúng như cậu từng nói với Lâm Hưởng, một khi tình cảm đã hết tốt nhất nên kết thúc cho tốt, không bao giờ dây dưa với nhau nữa.

Cậu thích Lâm Hưởng nhưng càng hiểu rõ hai người hoàn toàn không có khả năng. Cậu luôn là người lí trí như vậy, cần chấm dứt ắt sẽ chấm dứt, không dài dòng dây dưa. Nhưng đứng trước mặt Lâm Hưởng, cậu vẫn không nỡ buông tay, cữ ngỡ chỉ cần ở cạnh anh ấy thêm một ngày cũng được, nhưng rốt cuộc vẫn không được.

Mấy lão già trong nhà đã gửi tin nhắn cho cậu, cậu không còn cơ hội để tự lừa mình dối người nữa. Cậu không có cách nào coi Lâm Hưởng là anh em, biết thế nên mới lạnh lùng coi như người xa lạ, bởi cứ tiếp tục dây dưa chỉ mang tới phiền toái cho Lâm Hưởng.

Ông già nhà cậu là loại người sinh ra để chiến đấu trên thương trường, độc tài máu lạnh, đặt lợi ích của mình lên hàng đầu. Mà ông anh cậu lại như đúc một khuôn từ ông già mà ra. Nếu để họ biết cậu có tình cảm nghiêm túc với ai đó, tuyệt đối sẽ không để người đó yên ổn. Cha cậu từng nói, mày thích chơi đàn ông tùy mày, nhưng về sau phải ngoan ngoãn lấy một đứa con gái môn đăng hộ đối, kết hôn sinh con.

Ông già và anh cậu chẳng thèm quản cậu bao giờ, chỉ duy nhất chuyện này thì nhất quyết không chịu nhượng bộ. Cậu đã từng bị giáo huấn một trận nhớ đời, nếu không, dựa vào cái tính vô pháp vô thiên của cậu còn lâu mới thèm để lời của họ vào mắt.

Lúc còn học cấp ba cậu có quen với một đàn anh, lúc ấy tuổi còn nhỏ đâu biết tình yêu là gì, cùng lắm là thích mà thôi. Nhưng lúc ấy là thời kì phản nghịch không hiểu chuyện, cãi nhau một trận với ông già, nói rằng mình thích anh ấy biết bao, từ nay về sau muốn được ở cùng anh ấy. Sau đó đàn anh kia đột nhiên bỏ học. Anh ấy vốn rất thông minh, thầy cô đều nói tương lai của anh ấy rộng mở biết mấy. Một người tốt như vậy lại vì cậu không hiểu chuyện mà hủy hoại cả cuộc đời.

Triệu Nhạc không muốn Lâm Hưởng phải chịu tổn thương, đành phải kết thúc như vậy. Có trời mới biết cậu nhớ những ngày tháng được ở cùng Lâm Hưởng và Lâm Tự biết bao.

/73

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status