Pháo Hôi Công Mới Là Tuyệt Sắc

Chương 54 - Chương 54

/73


Tuy rằng cái mông bị Lâm Tự đá cho mấy cái nhưng sáng hôm sau Chung Nhất Thần tâm tình vẫn rất tốt. Ăn bữa sáng tình yêu Tiểu Tự làm cho, hạnh phúc ôm hộp cơm trưa đi làm, mẹ nó cuộc sống chỉ cần vậy thôi là quá đẹp rồi.

Tiện đường đưa Lâm Tự đi học luôn, lúc cậu nhóc chuẩn bị xuống xe, Chung Nhất Thần đem người kéo lại, trước ánh mắt nghi hoặc của người ta, hắn chu mỏ tiến lại gần…

Hai giây sau, trong xe vang lên một tiếng “Bốp”, Lâm Tự nhanh gọn giải quyết chướng ngại, phủi tay xuống xe, để lại Chung Nhất Thần ôm bên má hằn dấu năm ngón tay,nước mắt chảy ròng ròng.

…. Vợ yêu xuống tay thật độc ác.

Làm gì mà phải hung dữ vậy chứ. Ma ma từng nói mà, hôn miệng không có bầu đâu mà lo.

Có điều lúc đánh người nhìn em ấy vẫn rất dễ thương !!!!

Một đường toàn gặp đèn xanh, vận khí phi thường tốt. Dùng tốc độ nhanh nhất phóng vào thang máy chuyên dụng, cảnh tượng nhìn thấy khi thang máy mở ra làm hắn sợ ngây người.

Mẹ ơi đây là đâu? Mẹ ơi chẳng lẽ đây không phải Đằng Phong? Có lẽ nào ông đây xuyên không rồi? Không cần mà huhuhu người ta vừa mới có chút thân thiết với Tiểu Tự, ông trời không thể tàn nhẫn chia cắt uyên ương như vậy.

Tổng giám đốc đau lòng đau luôn cả trứng! Đứng sững sờ trước cửa thang máy không nhúc nhích nổi.

Thư kí ôm đồ đi ra từ phòng làm việc, nhìn thấy hắn liền lên tiếng chào hỏi : “ Chào tổng giám đốc.”

Chung Nhất Thần nhìn cô nàng, trong lòng nhẹ nhàng thở phào. May quá, không mặc đồ cổ trang! Dọa chết ông đây rồi.

Nhưng rốt cuộc chuyện quái gì đang xảy ra vậy?

Trên hành lang chất đầy hoa, đây chẳng phải hoa hồng thì là gì. Mẹ nó rốt cuộc kẻ nào làm ra cái trò này? Kẻ nào dám ở trước mặt bổn đại gia hào hoa phong nhã nổi tiếng vạn dặm này khoe khoang? Ông đây còn chưa từng khoa trương tới mức này đâu? Đuổi việc! Phải đuổi việc ngay lập tức.

Chung Nhất Thần ôm cà men tình yêu đi dọc theo lối đặt mấy bó hoa, chỉ thấy trung tâm của chúng là chỗ làm việc của Lâm Hưởng, trên bàn làm việc của cậu hoa che phủ kín hoa, không nhìn thấy bất kì thứ gì khác.

“Chỗ hoa này đều của cậu sao?” Chung Nhất Thần quát “ Còn ra thể thống gì nữa.”

Lâm Hưởng còn đang rối rắm, tên ngốc này còn cố tìm đường chết, cậu dùng ánh mắt chết chóc nhìn hắn.

“Cái kẻ 10 giờ mới vác mặt tới công ty có quyền gì mở mồm nói tới “thể thống” hả?”

“Cậu đây là đang cản trợ công tác của nhân viên trong công ty.”

“So với kẻ làm cấp trên mà chỉ giỏi tạo hình tượng xấu như anh còn tốt chán.” Lâm Hưởng xoay người xem thường : “ Huống gì cái đống này đâu phải tôi làm.”

“Vậy thì ai làm ?”

“Ai mà biết thằng điên nào…”

Lời còn chưa nói xong, điện thoại di động của Lâm Hưởng đã reo ầm ĩ.

Dãy số lạ hoắc, chắc lại đa cấp đây mà. Lâm Hưởng không tiếp, trực tiếp ngắt máy luôn, ném di động lên bàn, vừa mới há miệng định nói với Chung Nhất Thần, điện loại lại lần nữa rung từng hồi.

Lâm Hưởng bực bội cầm di động lên coi, dãy số lạ ban nãy gửi tin nhắn tới.

“Mèo hoang bé bỏng, hoa đẹp không?”

Mẹ nó, cơm đêm qua sắp trào qua cổ họng rồi! Mèo hoang bé bỏng gì chứ? Đấy là đứa nào?

Ngay sau đó, một người đàn ông phong độ từ cửa bước vào.

“Hi ~ ”

Hi con mẹ anh ấy mà hi!

Người bước vào không ai khác chính là bạn nhỏ (Phượng) Kính Dạ! Tối hôm qua lúc ở quán rượu còn cảm thấy người này trông khá bình thường, ít ra trừ cái diện mạo yêu nghiệt kia thì quần áo trên người vẫn có chút giống người bình thường. Nhưng hôm nay thì sao?

Nhìn cái mái tóc bị tẩy trắng nhuộm thành màu vàng (cứt) kia mà xem! Nhìn cái xích trên cổ, mỗi mắt xích to như cái mắt bò kia mà xem! Nhìn cái áo sơ mi và cái quần bò bó chịt vào cơ thể kia mà xem! Lâm Hưởng dám đánh cược, chắc chắn tên này bên trong không mặc đồ lót.

Mẹ nó trời lạnh như vậy sao gã không bị đông chết luôn đi cho rồi!

“Kính Dạ?” Chung Nhất Thần giật mình nhìn gã “ Cậu về từ bao giờ đó? Mà hai người sao lại quen nhau…”

Đúng là chưa đi chưa biết xứ Đông, đi rồi mới biết còn lắm thằng khùng hơn Chung Nhất Thần nhiều. Nhìn hai người họ đứng với nhau mới thấy Chung Nhất Thần sao mà giống con người thế không biết.

Là tôi hiểu lầm anh! Thì ra Chung Nhất Thần anh vừa dễ thương vừa đáng yêu đến vậy! Xin lỗi vì từng chửi anh là đồ não mịn!

“Mới về vài hôm trước, có điều hôm nay không tới tìm anh.”

Kính Dạ nói xong quay đầu nhìn Lâm Hưởng, sau đó dưới ánh mắt ngưỡng mộ xen lẫn kinh ngạc của ba nữ đồng nghiệp nữa trong phòng ( Lâm Hưởng : Cái thứ yêu tinh này mà mấy người ngưỡng mộ cái gì hả?), gã tới trước bàn làm việc của cậu.

Gã hoàn toàn bỏ qua ánh mắt u oán của Lâm Hưởng, ghé mông ngồi vào một góc bàn làm việc của cậu.

Thật sự không đành lòng nhìn thẳng mà, đau mắt chết mất. Lâm Hưởng lặng lẽ xoay đầu đi chỗ khác.

“Bé cưng, có nhớ tôi không?”

Nhớ con mẹ anh…

Trẻ ngoan không được chửi bậy, Lâm Hưởng chịu đựng cơn giận trong lòng, thở dài nói : “ Xin lỗi, tôi sai rồi.”

“Sao thế?”

“Lẽ ra tôi không nên cá cược với anh.”

“Ha hả ~~” Kính Dạ hất tóc, mái tóc màu vàng (cứt) phiêu giữa không trung kết hợp với ánh sáng trong phòng quả thực là chói mù mắt chó của mọi người : “ Nhanh vậy đã yêu tôi rồi sao?”

Tôi yêu anh… Yêu tới mức muốn hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà anh nữa kìa….

“Xin anh đấy, đừng trừng phạt tôi như vậy.” Lâm Hưởng miễn cưỡng ngẩng đầu lên : “ Vụ cá cược hôm qua bỏ đi được không? Tôi bồi thường cho anh hẳn 125% tiền cược luôn.”

Chung Nhất Thần hưng phấn! Cá cược gì đó? Hẳn 125% tiền cược luôn sao? Mẹ nó vậy là bao nhiêu tiền? Hẳn là lớn lắm đây, không ngờ Lâm Hưởng lại có nhiều tiền như vậy.

Ngay lúc hắn chuẩn bị sấn tới đây hỏi cho rõ ràng thì thấy Lâm Hưởng rút túi quần ra 25 đồng,dứt khoát nhét vào tay Kính Dạ như sợ hắn không chịu nhận.

(Ban đầu cá 20 đồng mà =))))

“Tiền cho anh đó. Hai chúng ta xong!”Thật ra cậu rất muốn đền gấp đôi tiền cược luôn cho oách có điều tiền lẻ trên người không đủ 40 đồng.

Chung Nhất Thần nhìn Lâm Hưởng, bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Cái cậu này làm mất mặt Chung gia quá đi mắt. Có cược thì cược to to một tí chứ, mẹ nó 25 đồng rơi trên đường ông đây còn lười cúi xuống nhặt đó.

“Có nghĩa là em đã yêu tôi?” Hai mắt Kính Dạ sáng lên, nội tâm vô cùng thỏa mãn. Hừ, cũng đúng thôi, dựa vào gương mặt cùng trình độ tán tính của gã, làm gì có kẻ nào thoát cho nổi. Có điều tối hôm qua còn tỏ ra cái vẻ không bị mê hoặc, hôm nay mới một chiêu đã nhận thua, cũng quá dễ dãi rồi đó. Xem ra ánh mắt Thành Lâm cũng chẳng tốt chút nào.

Lâm Hưởng vô cùng nghiêm túc nói : “Tôi chỉ cảm thấy nếu cứ tiếp tục cá cược, tính mạng tôi sẽ gặp nguy hiểm.”

“Vì sao?”

“Cả người anh cứ như một con dao sắc ấy.”

“? ? ?”

Tên này thoạt nhìn chỉ số thông minh có vẻ cao, đại khái chắc rất tự tin vào gu thẩm mĩ của mình nhỉ? Bảo sao không nghe hiểu ý của cậu.

(Ý là ngoại hình chọc mù mắt người quá, em nó sợ bị chọc chết =))))))

Lâm Hưởng thở dài.

“Cho nên em không yêu tôi?”

Tôi có M đếch đâu mà yêu anh… Lâm Hưởng âm thầm phỉ nhổ trong lòng, bên ngoài thì lắc đầu quầy quậy.

“Hừ…” Kính Dạ hừ khẽ, nháy mắt cả cơ thể tản mát ra khí thế vương giả, nheo mắt nhìn Lâm Hưởng, vài giây sau gã nhấc cái mông tôn quý rời khỏi bàn làm việc của cậu, xoay người đi ra cửa : “ Nếu lãng mạn không đủ khiến em xiêu lòng, vậy tôi đây về nghiên cứu thêm. Hẹn gặp lại.”

Tôi có thể không gặp lại anh không? Mẹ nó, ông đây không muốn chơi nữa.

Lâm Hưởng gục đầu xuống bàn, bỗng nhiên cảm thấy hành vi của mình hôm qua sao mà ngu quá, bị người ta kích thích một chút đã đâm đầu vào ba cái vụ cá cược nhố nhăng này, mẹ nó đây chẳng phải tự tìm đường chết sao?

Thành Lâm, sao lúc đó anh không ngăn em lại!! TT~TT…( Chung Thành Lâm : Em nhớ lại xem có thật là anh không ngăn em không?)

“Nè, cậu với Kính Da đánh cược cái gì đó?” Chung Nhất Thần không biết nhìn mặt người, cố tình nhảy vào tìm chỗ chết.

Lâm Hưởng đưa tay bóp cổ hắn : “ Mau đi làm việc! Anh cứ thế này làm sao tôi yên tâm giao Tiểu Tự lại cho anh?”

Chung Nhất Thần sửng sốt một hồi, sau đó vui vẻ nói: “ Cậu đồng ý? Đồng ý cho tôi ở bên Tiểu Tự?”

“Với biểu hiện hiện tại của anh thì tôi bắt đầu hối hận rồi.”

“Mẹ nó,Lâm Hưởng tôi yêu cậu!” Chung Nhất Thần nâng mặt Lâm Hưởng lên hôn chụt một cái lên má : “ Tôi đi làm việc ngay đây, tôi sẽ chứng minh cho cậu thấy tôi là người đàn ông xứng với Tiểu Tự nhất!”

Lâm Hưởng : “…” Làm phiền một chút, các bạn độc giả, xin hãy nói cho tôi biết, có phải tôi vừa gặp ảo giác không?

Chị Vương, chị Lưu, chị Trương : “….” Lạy chúa đây là tình huống gì vậy!! Anh chồng và em dâu yêu đương lén lút sao? Hai người như vậy là không được!! Lại còn cả cá người tóc vàng ban nãy nữa. Trong lòng chúng tôi Tiểu Lâm và phó tổng giám đốc mới là chân ái! Tiểu Lâm, phải chịu đựng, chú không được vì chút hoa thơm cỏ lạ ven đường mà quên mất tình nghĩa năm nào.

Lâm Hưởng đờ đẫn mất nửa ngày mới nhận ra một sự thật, cậu vừa bị ăn đậu hũ.

Trong lúc cậu mải tìm kiếm con dao gọt hoa quả giữa cái đống hoa hồng của Kính Dạ, Chung Thành Lâm khiếp sợ tiến vào.

“Chuyện gì thế này?” Sáng sớm đi làm mọi chuyện vẫn còn bình thường, mới ngồi có một tiếng trong phòng làm việc mà sao tầng chót lại biến thành tiệm hoa thế này?

Lâm Hưởng miễn cưỡng ngóc đầu ra khỏi đống hoa, rút con dao gọt hoa quả từ ngăn kéo ra, cười lạnh phăm phăm đi ra ngoài.

Chung Thành Lâm : “… Đáng lẽ nên hỏi em trước mới phải, Tiểu Lâm, em làm sao thế?”

“Em đi làm thịt tổng giám đốc, mấy người sẽ gúp tôi tạo khẩu cung giả chứ?” Lâm Hưởng nói xong, ánh mắt đảo quanh bốn người trong phòng.

Nhóm chị vương gật đầu lia lịa.

Chung Thành Lâm đen mặt, quay đầu hỏi chị Vương : “ Đã xảy ra chuyện gì?”

Mẹ ơi làm sao tụi này dám nói thật đây? Đem chuyện ban nãy kể ra là đắc tọi tới ba người lận đó. Chị Vương ái muội cười cười, giả ngu coi như không nghe thấy gì.

Chung Thành Lâm vẫy tay gọi Lâm Hưởng : “ Đi theo anh.”

Lâm Hưởng cầm dao gọt hoa quả trong tay, cùng anh đi vào phòng làm việc của phó tổng.

Chung Thành Lâm giật giật khóe miệng nhìn cậu dùng con dao nhỏ cọ cọ lên cái bàn làm việc giá trên trời, được rồi, Tiểu Lâm nhà anh mà vui vẻ thì vài ba cái bàn thế này có đáng gì : “ Anh của anh lại làm gì em sao? Em định cho Lâm Tự thủ tiết cả đời hả?”

“Cút!” Lâm Hưởng trừng mắt nhìn anh : “ Thủ tiết cái mông, muốn kết hôn cũng phải là Tiểu Tự nhà em cưới hắn.”

“Được được được, em nói gì thì là thế đi.” Chung Thành Lâm đoạt lấy con dao trong tay cậu : “ Bé ngoan không được nghịch cái này.”

“Anh mới là bé ngoan, cả nhà anh mới là bé ngoan.” Lâm Hưởng bị anh đoạt mất dao, hít một hơi thật sâu, nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm góc bàn.

“Em cũng đâu phải không biết anh ấy, cãi nhau với anh ấy làm gì, chỉ tổ rước bực vào người.” Chung Thành Lâm cất dao đi : “ Đừng nóng giận, được không?”

“Anh ta dám dùng hai cái miếng lạp xưởng trên mặt anh ta hôn em.”

Động tác khựng lại, ánh mắt lóe lên tia chết chóc, Chung Thành Lâm nhìn lướt lưỡi dao trên tay : “ Cái này không đủ sắc.” Anh nói xong, rút cái mã tấu Thụy Sĩ từ trong ngăn kéo ra.

(Công ty kiểu gì thằng nào cũng thủ dao với mã tấu trong người vậy =)))))

Lâm Hưởng: “…”

Hai người trợn mắt nhìn nhau một hồi, yên lặng thở dài, cố nuốt tức giận lại vào bụng.

“Lâu lâu không trị cho một trận hắn học được cách ngồi lên đầu em rồi.” Tuy rằng xẻo vài miếng trên người Chung Nhất Thần là không thể, nhưng trong lòng Lâm Hưởng vẫn không cách nào nguôi giận.

Mặt cậu là thứ người khác có thể thích thì hôn sao?

“Đừng tức giận.” Chung Thành Lâm nghiêng người đi qua, ôm lấy mặt cậu, nghiêng đầu hôn chụt mấy cái lên hai bên má người yêu : “ Anh tiêu độc cho em, vậy là không sao rồi.”

(Móe ^3^)

Bên tai Lâm Hưởng hồng hồng, Chung Thành Lâm thấy cậu có vẻ xuôi xuôi, lại cúi xuống mút lấy bờ môi yêu kiều kia. Tối hôm qua đã hôn không biết bao lần, đem người này từ trên xuống dưới hôn một lượt không sót chỗ nào, nhưng đến giờ vẫn cảm thấy ăn chưa đủ no.

Anh ngậm môi Lâm Hưởng, đầu lưỡi liếm một lượt từ trong ra ngoài, lúc rời đi còn chưa thấy đã nhẹ nhàng day day cái lưỡi ngọt ngào, ngón tay dịu dàng vuốt ve gương mặt cậu.

Lâm Hưởng ban đầu còn ở thế bị động về sau ngày càng chủ động, được Chung Thành Lâm dạy dỗ cả đêm qua, sớm đã tập thành thói quen hôn môi với anh, cả hai cùng giúp nhau đạt được khoái cảm tốt nhất.

Con sói đói được thỏa mãn phần nào, Chung Thành Lâm ghé đầu ,trán đụng trán với cậu, hỏi : “ Chỗ đó còn đau không?”

Vừa rồi hôn môi kịch liệt, hơi thở dồn dập phả lên gương mặt nhau, Lâm Hưởng có chút ngượng ngùng, tuy rằng hiện tại ở trước mặt Chung Thành Lâm không cần câu nệ như vậy nhưng quả thật cậu vẫn có chút chưa quen.

Hai người gần trong gang tấc, hơi thở quấn quýt, ánh mắt có thể chạm tới nơi sâu nhất trong mắt đối phương.

Mắt cậu mông lung, ngại ngần không dám nhìn mặt Chung Thành Lâm : “ Đỡ đỡ chút..”

“Đã bảo em đừng có đi làm, cho em nghỉ em còn không chịu.”

“Cũng đâu phải phụ nữ..”

“Em không biết à? Chỗ đó của đàn ông so với phụ nữ còn dễ bị tổn thương hơn nhiều.” Chung Thành Lâm yêu thương vuốt ve gương mặt cậu, nhịn không được hôn nhẹ một cái lên môi đối phương : “ Đừng có cố quá, hôm nay về sớm chút đi. Bắt taxi ấy, đừng có tiếc tiền rồi lại đi xe bus.”

“Em không sao.” Tưởng ông là phụ nữ chắc? Ông đây là đàn ông chuẩn men.

“Nghe lời.”

Lâm Hưởng há miệng thở dốc,đem lời cự tuyệt nuốt trở lại vào bụng.

“Ngoan, tan làm anh mua bánh bao canh cho em.”

“Cái quán ở góc đường bên kia?”

“Ừ.”

“Em muốn ăn nhân canh gạch cua, thịt trâu, thịt lợn, tôm bóc vỏ.”

“Mua hết cho em.”

Lâm Hưởng nhìn anh, thở dài : “ Anh chiều em quá rồi.”

“Sao nào, vậy không tốt sao?”

Lâm Hưởng lắc lắc đầu.

Không phải không tốt, mà là quá tốt, em bị anh chiều đến hư rồi. Cậu đâu có muốn trở thành người như vậy.

Trước kia đã tập thành thói quen cái gì cũng tự mình chịu đựng, không gây phiền hà cho người khác, cho dù đau khổ cũng không chịu làm nũng với người khác.

Người không thể quá nuông chiều, đàn ông lại càng không thể. Thế nhưng Chung Thành Lâm cứ một mực chiều chuộng cậu, đến mức cậu cảm thấy mình sắp không còn là mình nữa rồi.


/73

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status