Pháo Hôi Công Mới Là Tuyệt Sắc

Chương 55 - Chương 55

/73


Giữa trưa đi ăn với thịt nướng với Chung Thành Lâm xong, Lâm Hưởng bị anh cưỡng chế đóng gói lên xe taxi về nhà.

Nhìn Chung Thành Lâm trả tiền cho tài xế trước rồi nói địa điểm, lại nhìn anh vẫy tay chờ xe đi xa, Lâm Hưởng đột nhiên nhận ra mình càng ngày càng mất uy. Cứ như vậy mãi sao ? Không được, ông đây phải dạy dỗ lại chồng mình.

Có điều…Cái vụ dạy chồng này chẳng phải lần đầu nghĩ tới, nhưng chưa lần nào thành công cả. Mỗi lần nhìn thấy Chung Thành Lâm, nói với anh vài câu đã bị khí thế của anh làm cho rụt cả lại, muốn cứng còn không cứng nổi nói gì đấu tranh khởi nghĩa.

Ở trên xe nhàn rỗi không có gì làm, Lâm Hưởng rút điện thoại ra gọi điện nâng cao tình cảm với em trai, dù sao đã một ngày rưỡi rồi không được gặp em trai moe moe nhà mình : “ Tiểu Tự, trưa nay em ăn gì đó?”

“Trứng cà chua và rau xào ạ.”

“Tiểu Tự, em như vậy là không được.” Lâm Hưởng lắc đầu thở dài : “ Động vật ăn cỏ luôn luôn là thức ăn của động vật ăn thịt, em không chịu ăn thịt làm sao mà cao lớn cường tráng cho được hả?”

“Nhưng chẳng phải anh cũng hay ăn thịt sao?” Mà trông anh đâu có cao lớn cường tráng tí nào đâu…

“…” Tuy nửa câu sau Lâm Tự lương thiện không nói ra, nhưng Lâm Hưởng làm sao không đoán được ngụ ý thằng em mình cơ chứ. Mẹ nó, Tiểu Tự nhà cậu sao lại không đáng yêu chút nào thế này? Từ bao giờ lời anh hai nói mà em lại dám trả treo lại thế hả? Có điều lời thằng bé nói là sự thật mới đau T____T

Lâm Hưởng vội vàng lảng sang chuyện khác : “ Em đang làm gì đó? Sao không ngủ trưa?”

“Em xuống dưới nhà vứt rác. Anh thì sao, không ở công ty à?” Lâm Tự có lẽ là một đứa nhỏ tương đối đơn thuần, cũng có thể là vì giữ mặt mũi cho cậu, tóm lại rất ngoan ngoãn cho ông anh trai hay xù lông nhà mình dắt mũi.

“Thành Lâm cho anh nghỉ buổi chiều, bây giờ đang ở trên xe.”

“Anh về nhà bây giờ à?”

“Thành Lâm bắt anh về nhà anh ấy.” ( Bắt=)))) Nghiện mà ngại =)))

“Hắc hắc, tới nhà anh Thành Lâm…”

“Em đừng có mà tỏ cái vẻ ý vị thâm trường đấy nữa, lo học đi. Một mình ở nhà phải ăn cơm ngoan, ăn hết suất không được để thừa, đi ngủ sớm không được đạp chăn, có tiếng gõ cửa thì phải nghe đúng tiếng thỏ mẹ hát nhạc thiếu nhi mới được mở, tuyệt đối không được mở cửa cho sói già gian ác, nhớ chưa?”

“Anh… Anh tưởng em là con nít…” Tiếng Lâm Tự đang nói đột nhiên biến mất, bên kia điện thoại vang lên một loạt tiếng ma xát quần áo, sau đó giọng Lâm Tự vang lên từ xa : “ Anh làm gì đó, sao lại lấy di động của tôi?”

“Tiểu Tự?” Mẹ nó em trai moe moe xinh đẹp như hoa của ông chẳng lẽ bị thằng nào bắt cóc rồi? Hay là biến thái cuồng theo dõi luôn trốn ở mấy chỗ u tối rình rập chờ thời cơ hãm hiếp mấy cậu bé xinh đẹp? ĐM! Bé cưng nhà ông mà làm sao, ông sẽ tiêu diệt cả thế giới.

“Hi~ Mèo hoang bé bỏng.”

“…” Đệch mợ..

“Sao không nói gì thế, tôi dẫn theo đầu bếp nhà hàng năm sao nổi tiếng nhất thành phố tới đây, còn mang theo rất nhiều thịt và hải sản tươi ngon, hôm nay em có lộc ăn đó nha.”

“… Rất xin lỗi, cảm phiền anh trả lại điện thoại cho em tôi, cướp đồ của trẻ con là hành vi vô cùng thiếu đạo đức. Còn nữa, hôm nay tôi không về nhà.”

“Hừ.. ngay cả đồ ăn ngon cũng không thể hấp dẫn sao?” Kính Dạ nói xong lại khẽ lẩm bẩm : “ Rõ ràng trong bản điều tra ghi là rất thích ăn thịt mà…”

Nhưng không phải ai cho tôi cũng ăn, Lâm Hưởng 囧.

“Anh, người vừa rồi là ai, anh ta mang theo cả một xe tải, bên trong có cả đầu trâu, đàu heo, một lồng gà, còn có cả mấy thùng cá tôm nữa.”

“…” Tên kia nghĩ gì mà mang một đống thứ như thế tới trước cửa nhà mình không biết? Lâm Hưởng nhìn trời : “ Anh ta đi chưa?”

“Đi rồi.”

“Vậy mới bảo em phải nghe lời anh.” Lâm Hưởng tranh thủ giành lại uy nghiêm của người làm anh : “ Anh đã đoán trước rồi mà, kiểu gì cũng có đám sói già biến thái tới quấy rối em, cho nên em tuyệt đối không được mở cửa cho người lạ, đặc biệt là Chung Nhất Thần.”

“A… Nhưng tối hôm qua anh không ở nhà, anh ấy ở lại nhà mình một đêm đó.”

“ĐM!! Em ở một mình mà sao dám cho tên đó vào nhà hả? Lại còn cho hắn ở lại qua đêm!”

“Không sao đâu.” Lâm Tự nhớ lại cảnh sáng nay Chung Nhất Thần bị mình đạp mấy cái vào mông đáp thẳng xuống giường, khẽ cười : “ Anh ấy bị em nắm thóp hết rồi.”

“Thật không? Không hổ là em trai của anh.”

Hai người tâm sự vài câu, Lâm Tự đòi đi ngủ trưa, buổi chiều còn phải đi học bỏ túc, Lâm Hưởng liền cúp điện thoại.

Không lâu sau liền tới Chung gia, sáng sớm nay cậu đã chạy qua chỗ Chung Thành Lâm lấy chìa khóa của anh, Lâm Hưởng vừa vào cửa đã nằm ườn lên sa lông,nhàm chán kiếm chút chuyện làm giải sầu.

Người giúp việc một tuần làm việc ba lần,sáng hôm qua vừa đến dọn dẹp xong nên chắc chắn hôm nay không có ai, cho nên bát đũa từ tối qua tới giờ chưa ai rửa. Đứa nhỏ đáng thương chán đến nỗi phải tự nghĩ việc ra mà làm vội vàng chạy xuống bếp, bỏ hết đống bát đũa vào máy rửa bát.

Đúng lúc này cậu nghe tiếng chuông cửa.

Nhìn qua bảng điện tử gắn trong phòng khách, cái dáng kia còn ai khác ngoài gã tự luyến Kính Dạ. Tóc vàng sáng chói cả màn hình, hiệu ứng thị giác quả thật làm người khác muốn tự chọc mù mắt cho rồi, kính râm thời thượng che quá nửa gương mặt, có điều vì gã đẹp trai nên nhìn trông không tệ lắm. May gã không mặc lại cái bộ bó chằng bó chịt như lần trước mà thay vào bộ quần áo khá trang nhã, thoạt nhìn có chút lãng tử, tuy rằng trông rất phong độ nhưng Lâm Hưởng vẫn muốn hỏi sao gã chưa cóng chết ?

Nhưng thế này là tốt lắm rồi! Lâm Hưởng sau khi bị Chung Nhất Thần đập nát tam quan, tiêu chuẩn dành cho loài người thật sự rất thật, chỉ vậy thôi là đủ rồi.

Có điều tuy bề ngoài giống con người nhưng không ai đủ khả năng đánh giá trước độ thần kinh của gã, tốt nhất không dại gì tiếp xúc, lỡ đâu gã nổi xung lên cắn người thì hỏng. Lâm Hưởng không thèm để ý, coi như trong nhà không có ai đi, kết quả chuông cửa lại kêu thêm mấy lần. Chờ tới khi cậu mang hết đống bát đũa vừa rửa xong xếp vào chạn bếp, tên kia vẫn bấm chuông không ngừng.

Lâm Hưởng sắp điên rồi.

“Rốt cuộc anh muốn gì?” Lâm Hưởng nhận điện báo, giọng nói có chút bực bối, mẹ nó tên này phiền quá đi mất.

“Ha hả, Lâm Lâm thân mến, rốt cuộc em cũng chịu đối mặt với thực tế rồi sao?”

“…” Tôi chỉ mong đây là giấc mộng.

“Mở cửa mở cửa, bạn đến chơi nhà chẳng lẽ không mở cửa đón tiếp chu đáo hay sao hả? Để tôi hứng gió ngoài này rồi cảm lạnh em sẽ đau lòng đó.”

Mẹ nó tự anh ăn mặc phong phanh ra đường hứng gió giờ còn đổ thừa cho người khác cái gi hả? Biết lạnh sao không mang thêm áo bông mà mặc vào?

Lâm Hưởng một bên chửi thâm, một bên vô lực thỏa hiệp, để mặc cho người ta chết cóng không phải phong cách của cậu.

Lâm Hưởng treo máy, ấn mở cổng lớn. Đi ra cửa nhìn, Kính Dạ lái chiếc xe thể thao họa tiết ngựa vằn đi vào sân tìm chỗ đỗ, khí thế vương giả quả thật khiến người khác không nỡ nhìn thẳng.

“Hi~ Mèo hoang bé bỏng, lâu không gặp có nhớ tôi không?” Kính Dạ bước xuống xe, tay gỡ kính râm trên mặt xuống cài vào cổ áo.

Từ trưa đến giờ còn chưa tới bốn tiếng, quả thật là rất lâu!

Nhìn bộ dạng của gã, Lâm Hưởng không khỏi cảm thán, người này không xét về tính cách thì quả thật có khí chất của siêu sao, so với Châu Kiệt Luân còn hấp dẫn hơn.

Lâm Hưởng mở cửa cho Kính Dạ tiến vào, pha cho gã một cốc sô cô la nóng.

“Cho hơi ít đường rồi.” Kính Dạ uống một ngụm xong bèn nói.

“Chỉ có phụ nữ mới thích đồ ngọt thôi.”

“Em đang châm chọc tôi sao?”

“Tôi chỉ nói sự thật thôi.”

“Hừ..” Kính Dạ trầm tư suy nghĩ một hồi,lông mi dày rậm khẽ rung : “ Lấy cho tôi một ly Brandy đi, bên trong quầy bar ấy.”

“Anh có vẻ rất quen thuộc với nơi này nhỉ?”

“Dĩ nhiên rồi, tôi là người tận mắt nhìn Thành Lâm lớn lên từng ngày đó.” Kính Dạ bắt chéo chân, hai tay khoát lên thành sa lông, hai mắt nheo lại nhìn Lâm Hưởng cười : “ Sao nào, ghen tị rồi sao?”

Lâm Hưởng trở mình xem thường, đứng dậy đi lấy rượu cho gã.

Gì mà nhìn anh ấy lớn lên từng ngày… anh nghĩ mình bao tuổi hả?

Phía sau lại truyền tới âm thanh càn giỡ của gã : “ Ghen thật sao? Vậy em ăn dấm vì ai nha, vì Thành Lâm hay là tôi?”

Lâm Hưởng kệ xác gã, vấn đề này mà còn phải hỏi sao?

Từ từ… sao lại giống như cậu đang ăn dấm chua thật thế này? Lâm Hưởng nghĩ thế thì đen mặt, ông đây còn lâu mới ghen, cũng chẳng cần phải ghen với ai hết.

Lâm Hưởng đưa ly Brandy cho Kính Dạ, gã đổ một chút sô cô la nóng lên mặt rượu, lại hỏi cậu : “ Muốn uống chút không?”

“Không cần.”

“Hừ.. còn tính chuốc say em rồi say rượu làm bậy chứ.”

“…” Anh làm ơn đừng nói chuyện đồi bại một cách hiên ngang vậy được không? Lâm Hưởng không còn lời nào để nói.

Một hơi uống hết ly rượu pha sô cô la nóng, Kính Dạ lộ cái vẻ thỏa mãn, rót thêm một ly, từ từ nhấm nháp : “ Tán gẫu chút đi, rốt cuộc vì sao em lại thích Thành Lâm?”

“Liên quan gì tới anh.”

“Sao lại không liên quan, tôi có thể thông qua đáp án của em để tìm kiếm phương pháp chinh phục em.”

“Phương pháp gì chứ..” Lâm Hưởng bó tay : “ Nếu anh cứ tiếp tục kiên trì, người thua chắc chắn là anh.”

“Cái này còn chưa chắc, trước giờ tôi chưa từng thua cuộc, không một ai có thể chống lại sức hấp dẫn của tôi.” Kính Dạ tự tin mỉm cười : “ Có điều tôi phải công nhận, em là một đối thủ có chút khó chơi.”

“Không phải có chút, mà là cực kì. Ngoại trừ Chung Thành Lâm, tôi tuyêt đối sẽ không có hứng thú với bất kì ai khác.”

“Chắc chắn vậy sao?”

Lâm Hưởng gật đầu : “ Rất chắc chắn.”

“Lâm Hưởng, đột nhiên tôi rất có hứng thú với em.”

“…” Lâm Hưởng giật giật khóe miệng : “ Anh nói vậy làm tôi rất vui, có điều… xin anh hãy chán tôi đi.” Tự làm bậy không thể sống, rốt cuộc hôm nay cậu cũng chân chính cảm nhân được ý nghĩa của câu này.

Kính Dạ buông chén , hai tay chống cằm, khom lưng nhìn cậu : “Lâm Hưởng.”

“Làm sao?” Lâm Hưởng liếc gã. Anh có giả vờ đáng yêu cũng vô dụng, trong mắt tôi chỉ ngoại trừ đồ ăn ra chỉ có em trai và Thành Lâm là xứng với chữ “moe”.

“Rõ ràng em luôn luôn sợ mất đi, dựa vào cái gì mà dám chắc chắn như vậy?”

“…” Lâm Hưởng sửng sốt, chậm rãi xoay đầu lại nhìn gã, cắn môi, khó nhọc nói thành lời : “ Ý anh là gì?”

Kính Dạ giương mắt chống lại tầm mắt Lâm Hưởng hồi lâu, đột nhiên bật cười : “ Nhìn cái vẻ nghiêm túc của em kìa, buồn cười quá đi mất.”

“…”

“Tôi chỉ tùy tiện đùa một câu mà thôi, em có cần phải nghiêm túc dữ vậy không?”Kính Dạ lại cười : “ Chẳng lẽ, em thật sự sợ điều đó? Cũng đúng thôi, Thành Lâm ưu tú như vậy, biết đâu một ngày nào đó lại bị kẻ khác cướp đi thì sao, đến lúc đó em đừng có khóc ha.”

( Chọc vợ anh Lâm, về anh mà biết anh bẻ làm đôi vứt cho chó ăn đấy Dạ ạ…)

Lâm Hưởng cẩn trọng nhìn từng nét mặt của gã.

Cách gã nói giống như biết trước điều gì đó, lại giống như không, chẳng lẽ tất cả chỉ là lời nói đùa sao?

Tuy cảm thấy kì lạ nhưng từ vẻ mặt đến từ ngữ Kính Dạ dùng đều không lộ ra bất kì sơ hở nào.. Có lẽ là do gã nói bậy bạ thật.

Có điều… Chỉ một chớp mắt kia, cậu đã thật sự tưởng thật, thậm chí còn có loại suy nghĩ — hay là đem bí mật của mình chia sẻ với một ai khác, so với một mình tự gánh vác thì thoải mái hơn nhiều lắm. Nhưng ngẫm lại cẩn thận, cái tên điên điên khùng khùng trước mắt này nào phải đối tượng thích hợp để chia sẻ bí mật. Nếu chuyện này bị lộ ra ngoài, không biết sẽ dẫn tới bao nhiêu chuyện tồi tệ xảy ra.

“Anh chỉ giỏi nói nhăng nói quậy.”

“Có nhiều người sẽ cảm thấy rất buồn cười.” Kính Dạ hoàn toàn không bị cậu đả kích, bởi vì sự tự tin của gã quá mạnh mẽ, da mặt cũng quá dày so với mức quy định : “Trừ phi em đang chột dạ.”

Lâm Hưởng nhếch môi, không nói chuyện.

Kính Dạ nhìn cậu, gương mặt lộ ra vẻ thâm trầm khó đoán trong chớp măt, sau đó lại quay lại cái vẻ cà lơ phất phơ quen thuộc : “Em không biết tôi phải mất bao công mới mang được đống nguyên liệu nấu ăn tươi ngon đến nhà em đâu, người ta còn chờ em bộc lộ tài năng đó.”

“Vì thế mà anh tính tới nhà tôi giết gà mổ heo?” Lâm Hưởng đối với chỉ số IQ của người này có chút bó tay, người bình thường có ai mang động vật còn sống tới nhà người khác cọ cơm không? Lại còn mang tới hẳn một xe tải. Rõ ràng là muốn mở hẳn một đại hội động vật trong nhà cậu.

“Đó chẳng phải là vì muốn cho em ăn những món mới lạ sao? Vì em, tôi tự mình đi tới trang trại chọn những con khỏe mạnh, tươi ngon nhất đó. Em cũng không cần phải cảm động, cũng đừng áy náy vì đã lãng phí tâm ý của tôi, chỉ cần em mau mau yêu tôi là được.”

Lâm Hưởng tưởng tượng cảnh con người mang khí chất như siêu sao này đứng trước chuồng heo chỉ loạn cả lên, trong lòng đột nhiên có chút hảo cảm.

“Chiêu này của anh e là vô dụng rồi.”

“Hừ.. Vậy thì sao, tôi còn một chiêu sát thủ chưa thèm tung ra đâu.”

“Chiêu sát thủ gì?”

Kính Dạ nháy mắt ra cái vẻ thần bí : “ Bí mật! Đợi đến khi nào tôi hết cách thật rồi mới dùng, cho nên dù em có cố kiên trì tới mức nào cũng chỉ là công dã tràng thôi.”

“Có phải anh đang buồn chán đúng không?”

“Hả?”

“Những kẻ đánh cược chuyện tình cảm thường chỉ có hai loại, một là nhàn rỗi quá sinh ra buồn chán, hai là từng bị tổn thương trong chuyện tình cảm, anh thuộc loại nào?”

Lâm Hưởng nhìn sắc mặt gã lạnh xuống, rất nhanh sau đó không khí lạnh băng xung quanh gã biến mất không chút dấu vết, Kính Dạ hoàn hảo khoác lên mình cái vẻ cà lơ phất phơ thường ngày.

Nhưng Lâm Hưởng dám khẳng định, ban nãy chắc chắn không phải ảo giác…

Nếu đã như vậy… Người này cá cược với mình chắc hẳn không vi quá buồn chán.. Chẳng lẽ anh ta…

Lâm Hưởng đột nhiên có chút chột dạ.

Bị người khác đâm trúng chỗ đau chắc chắn rất khó chịu, vậy mà chính cậu lại…

Cậu lặng lẽ đánh giá thần sắc Kính dạ, tuy rằng đối phương lộ ra vẻ mặt hoàn toàn chẳng quan tâm nhưng trong lòng Lâm Hưởng vẫn không ngừng ân hận.

“Nếu hôm nay không thể thu phục được em, vậy mai tôi lại tiếp tục, đừng nhớ tôi nha, mai khả năng chúng ta lại gặp nhau thôi.” Kính Dạ đem cốc sô cô la nay đã nguội lạnh uống ực một hơi : “ Cảm ơn sô cô la nóng của em, ngoại trừ quá ít ngọt, còn lại rất hợp khẩu vị của tôi.”

“Cảm ơn anh đã khích lệ.” Lâm Hưởng không còn lời nào để nói.

“Ngày mai gặp lại.” Kính Dạ đứng lên nhìn cậu chớp chớp mắt.

Lâm Hưởng cũng đứng dậy, tránh người cho gã đi qua. Thời điểm đi lướt qua cậu, gã đột nhiên vươn tay ôm thắt lưng Lâm Hưởng, ý đồ cúi xuống hôn lên đôi môi đối phương, đáng tiếc Lâm Hưởng nhanh nhẹn tránh được.

“Đi cẩn thận, không tiễn.” Lâm Hưởng cười tủm tỉm nhìn gã, làm động tác mờ.

Kính Dạ lắc đầu,dáng vẻ tiếc nuối không thôi, xoay người rời đi.

“Ê, Kính Dạ.” Lâm Hưởng đứng ở cửa gọi gã.

“Sao thế mèo hoang bé nhỏ, không muốn cho tôi đi sao?” Kính Dạ mỉm cười quay người lại.

Lâm Hưởng cười “Ha hả”, sau đó giơ ngón tay giữa thon dài xinh đẹp chia về phía gã, lập tức đóng cửa cái “Rầm”.

Kính Dạ sửng sốt vài giây, sau đó cười to . Người này,quả nhiên rất thú vị. Nếu không phải cậu ấy đã bị Chung Thành Lâm bắt mất, có lẽ gã sẽ thật sự nghiêm túc theo đuổi cậu, có điều… Thở dài, Kính Dạ đeo kính lên mắt, mở cửa xe thể thao da báo nghênh ngang rời đi.


/73

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status