“Lâm Hưởng, đến phòng làm việc của tôi một chút.” Đại boss gọi điện tới thả rắm một câu rồi cúp, Lâm Hưởng cầm ống nghe sửng sốt trong chốc lát mới tiếp thu kịp.
Tìm, tìm làm cái gì! Hiện tại ông đây cực kì mẫn cảm với anh em nhà các người, ông làm việc cũng không có vấn đề gì ( Tuy rằng vốn hai ngày nay không làm gì), không có việc gì tìm ông làm gì.
Lâm Hưởng gõ cửa phòng tổng giám đốc, Chung Nhất Thần ngồi trên ghế sô pha hất cằm bảo cậu ngồi đối diện.
“Tổng giám đốc, ngài tìm tôi?” Lâm Hương đặt mông ngồi xuống sô pha, hỏi.
“Vì sao Lâm Tự không tới làm việc?”
Lâm Hưởng giả bộ không nghe thấy, ngẩng đầu nhìn trần nhà, chỉ còn thiếu nước huýt sáo ngắm chim trời thôi.
Chung Nhất Thần dùng ngón trỏ gõ lên bàn : “ Lâm Hưởng, tôi đang hỏi cậu.”
“Làm sao tôi biết…”
“Cậu là anh trai cậu ấy, tại sao lại không biết?”
“Tổng giám đốc, Lâm Tự chưa từng kí hợp đồng lao động, vậy thằng bé đi làm hay không hình như không liên quan đến ngài.”
Ánh mắt hẹp dài của Chung Nhất Thần dần nheo lại, cái kiểu mắt sắc như dao này khiến Lâm Hưởng có chút run bắn cả người. Hừ hừ, không phải anh là tra công vạn người mê sao, lợi hại quá ha… Dọa được ai chứ.
“Lâm Hưởng” Chung Nhất Thần bỗng mỉm cười, thái độ hòa nhã hẳn. Hắn đứng dậy đi tới ngồi cạnh cậu, một tay khoác lên tựa lưng của sô pha, hắn nói : “ Buổi tối cậu có thời gian không? Chúng ta cùng đi ăn bữa cơm, được chứ?”
Lâm Hưởng lạnh cả người. Để có được thứ mình muốn ngay cả bán nhan sắc cũng chịu. Không nên như thế, tuy dáng người anh không tồi, nhan sắc khỏi cần bàn, bản chất cũng là thuần 1 nhưng có cho vàng ông cũng không dám nhá.
Lâm Hưởng vội vàng đứng lên, nói : “ Tổng giám đốc, công ty có quy định, trong giờ làm việc không được nói chuyện riêng.” Tuy rằng cậu buôn chuyện cũng chẳng kém ai.. Sáng sớm đi làm ngày nào cũng phải buôn hai, ba câu với chị Vương, sau đó hóng hớt mấy chị gái tám về phim truyền hình giờ vàng hôm qua có tình huống máu chó gì, thỉnh thoảng Lâm Hưởng sẽ góp vui vài câu. Chẳng qua tổng giám đốc thân yêu à, hai chúng mình chưa có thân tới cỡ đó nha.
Mắt Chung Nhất Thần dần lạnh xuống, khóe miệng vẫn nhếch lên, nói : “ Lâm Hưởng, tôi thật sự hy vọng cậu suy nghĩ lại chuyện của Lâm Tự.”
Suy nghĩ cái con khỉ, con em nhà người ta đi làm hay không anh quản được sao. “ Tổng giám đốc, nếu đã không còn việc gì, vậy tôi xin phép ra trước.”
Chung Nhất Thần gật đầu, Lâm Hưởng như được đại ân vắt chân lên cổ mà chạy. Ông trời ơi, ngày quái gì không được sống yên ổn một giây, ông xem còn xui xẻo gì ông trút xuống hết luôn đi.
Chân trước cậu vừa rời văn phòng tổng giám đốc, quay mông lại đã bị gọi tới văn phòng phó tổng. Lâm Hưởng ngồi ghế đối diện bàn làm việc, im lặng chịu đựng ánh mắt không lấy gì làm tốt đẹp của Chung Thành Lâm soi mói.
Chung Thành Lâm nhìn người trước mắt suốt ba phút đồng hồ mới cầm lấy văn kiện trên bàn, tay cầm bút viết gì đó, nói : “ Ngày hôm qua cảm ơn cậu.”
Lâm Hưởng không ngờ tới mở đầu câu chuyện lại như thế, não bộ nhất thời phản ứng không kịp, mãi một lúc mới nhớ tới hắn đang cảm ơn cậu chuyện sửa máy tính hôm qua, vội nói : “ A… Không có gì.”
Anh mà cũng biết nói lời cảm ơn với nam phụ? Cái này không phù hợp với quy luật chuyển động của tiểu thuyết máu chó.
“Tổng giám đốc vừa gọi cậu sang?”
Thấy chưa, gia đình vô phúc, nhà có hai thằng không được thằng nào tử tế.
Lâm Hưởng gật đầu : “ Vâng”
“Nói chuyện công việc?”
“…” Tôi nói thằng anh trai anh nói chuyện công việc với tôi , anh có tin không?
.Chung Thành Lâm giương mắt nhìn biểu hiện của Lâm Hưởng rồi quay xuống nhìn giấy tờ trên bàn : “ Vậy là nói chuyện riêng?”
Anh mà cũng biết đi đường vòng cơ đấy.
“Lâm Hưởng” Chung Thành Lâm nói chuyện, giọng điệu như người từng trải : “ Tôi hy vọng cậu không quên lời tôi từng nói. Tuy rằng Lâm Tự không tới làm việc nhưng không có nghĩa vậy là tốt.”
Lâm Hưởng thở dài, cậu đột nhiên cảm thấy nói chuyện với người nhà họ Chung mệt chết đi được : “ Phó giám đốc, nếu ngài gọi tôi chỉ vì chuyện này, vậy xin phép, bây giờ tôi phải đi làm.”
Lần thứ hai Chung Thành Lâm giương mắt nhìn cậu, con ngươi u ám nhìn không ra chút cảm xúc nào.
Lâm Hưởng đứng dậy, nói : “ Phó giám đốc, tôi về phòng mình. Có chuyện công việc gì cứ gọi.” Cậu ra sức nhấn mạnh hai chữ “Công việc”, ngừng lại hai giây, nhìn đối phương không có vẻ gì định mở miệng, cậu xoay người ra khỏi cửa.
Trở lại văn phòng mình, Lâm Hưởng tay ôm chuột máy tính, mắt đờ đẫn nhìn màn hình máy tính hồi lâu. Kích chuột vào tiểu thuyết tính sửa chữa lại câu chuyện này, con chuột chạy loăng quăng một lúc, cuối cùng cậu vẫn ấn đóng trang.
Cậu muốn sửa lại truyện, nhưng không làm sao xuống tay được.
Trần Nguyên gửi tới tin nhắn : “ Hồi trước năn nỉ đi tập gym thì không chịu, sao giờ bỗng nhiên lại muốn đi tập?”
Lâm Hưởng vuốt vài cái trên màn hình , cười khổ trả lời thằng bạn : “ Không có gì, coi như tôi chưa từng nói.”
Hôm nay nhiều chuyện xảy ra như vậy, cậu làm gì còn tâm trạng mà đi tập gym. Đến đó nhìn một vòng toàn là thẳng nam, càng nhìn lại càng thương thân.
Trần Nguyên trả lời : “ Đừng như vậy, cứ tập thử đi. Nếu không thì mua tạm thẻ tập ngắn hạn thôi, tôi giảm giá cho. Tan làm cứ tới đi nha.”
Lâm Hưởng nghĩ một lát, nhắn lại : “ Biết rồi”
Cậu vừa đặt di động lên bàn thì thư kí chạy vội tới : “ Lâm Hưởng, cậu sang văn phòng tổng giám đốc dọn dẹp chút đi.”
Lâm Hưởng sửng sốt: “Ngay bây giờ á?”
“Đúng vậy, ngay bây giờ.”
“….” Mẹ, cậu vừa từ văn phòng tổng giám đốc ra đấy thôi, vốn nửa hạt bụi còn chẳng quá. Mà bình thường người làm việc này là chị Vương cơ mà?
Chị Vương cũng ngạc nhiên hỏi : “ Tổng giám đốc có tìm sai người không? Hay Tiểu Lâm cứ để chị đi cho.”
“Không cần, chị cứ ngồi đi, để em đi.”
Lâm Hưởng cũng không dài dòng nữa, nhanh chóng theo thư kí tới văn phòng Chung Nhất Thần, khi cậu đẩy cửa vào liền hiểu mọi chuyện. Được rồi, anh cố tình gây sức ép cho ông đúng không? Kia một ít giấy vụn, trên đất toàn là cà phê, chậu hoa đặt trên cửa sổ cũng bị làm đổ Lâm Hưởng uất ức, muốn gây sức ép thì thiếu gì cách, tự bày ra thế này rồi bắt một thằng đàn ông khác đến dọn, bộ không sợ chữa lợn lành thành lợn què hả?
Chung Nhất Thần mắt nhìn máy tính nhưng khóe mắt chưa từng rời khỏi Lâm Hưởng,ánh mắt ấy đen trắng rõ ràng, ẩn chứa một ý chí trả thù đến cùng.
Anh là trẻ con mấy tuổi rồi hả? Hay hồi bé được bao bọc đến mức đầu óc ấu trĩ không biết gì . Hay cái này gọi là IQ thừa thãi EQ thiếu thốn.
“Tổng giám đốc, hoa này còn cần không?”
Chung Nhất Thần rời mắt khỏi máy tính, bàn tay hất vài cái ý là đem vứt đi.
Lâm Hưởng xoay người rời khỏi phòng làm việc, tiện tay bê chậu hoa đi luôn. Cậu chỉnh lại cho cây hoa ngay ngắn, ôm về đặt trên bàn làm việc của mình. Hoa là để yêu thương chứ không phải để vứt bỏ.
Quét dọn văn phòng tổng giám đốc tử tế xong, Lâm Hưởng quay lại phòng làm việc của mình, ngồi còn chưa ấm mông thì thư kí lại bê tới một chồng giấy tờ : “Cậu mang cái này phát về từng phòng nha”
Lâm Hưởng: “…”
Ngài đây tích góp văn bản bao nhiêu năm rồi giờ mới phát xuống cho các phòng thế?
Cậu chạy như điên suốt mấy tiếng đồng hồ mới gửi hết giấy tờ về cho các phòng, xong việc người nhũn như con chi chi. Thế này thì còn gì là người nữa, một ngày bắt con nhà người ta chạy mười tầng lầu đến mấy lần, bộ tính cho tham gia vào đội tuyển maratong quốc gia à?
Cả ngày nay cậu sống không yên ổn, một lát lại đi theo hắn gặp khách hàng, một chốc lại vào ghi chép cuộc họp, vất vả mãi mới được nghỉ trưa lại bị thư kí gọi lên văn phòng tổng giám đốc cầm chổi lăn sô pha cho sạch. Cậu mệt đến thở không nổi, tưởng được về nhà nghỉ ngơi , tính gọi cho Trần Nguyên báo hủy, ai ngờ di động thằng bạn tắt máy. Cậu lại lo Trần Nguyên phải chờ, thế là đành gọi xe—— Bảo cậu chen chúc trên bus với cái thân xác tàn tạ này ấy hả? Còn lâu!
Trần Nguyên làm ở phòng gym khu trung tâm, vốn là phòng tập thể hình hạng sang chất lượng tốt, nếu không vì quen Trần Nguyên thì đến đời nào mới có được thẻ hội viên, lại còn được giảm 30%.
Thực ra lương Trần Nguyên không thấp tí nào, Lâm Hưởng chẳng hiểu vì sao cậu ta cứ cố chấp tìm một thằng đàn ông chuẩn công đẹp trai dát vàng 24K, nếu lúc trước Trần Nguyên có thể ở bên cậu – một viên chức nho nhỏ thì tốt rồi, đây vốn là tình cảm chân thật mà, đáng tiếc, cả hai thằng đều là thụ, không hợp.
Lâm Hưởng nói với cô tiếp tân muốn tìm Trần Nguyên, không bao lâu sau người cũng xuất hiện.
“Sao di động cậu tắt máy?”
“À, hết pin, đang sạc ở phòng nghỉ. Đi, tôi mang cậu đi tham quan.”
Lâm Hưởng mua là thẻ tập nửa năm, tuy rằng được giảm 30% nhưng giá vẫn trên trời, so với những phòng tập thể hình thông thường thì vẫn đắt kinh khủng. Nhưng nói thế nào thì nói, đây là trung tâm thể hình đầu tư số một, đến những nơi xa xỉ thế này toàn là người có tiền, nếu có thể tìm được anh nào ổn ổn thì nửa đời sau của cậu cũng không còn gì phải lo nữa.
Thực ra Lâm Hưởng không ngại nói chuyện yêu đương với người bình thường, ngược lại còn cảm thấy như thế rất tốt, bản thân cậu cũng là người thường đấy thôi. Đáng tiếc 24 năm qua tìm vẫn không ra tình yêu đích thực.
(Yên tâm, số cưng là số lấy chồng giàu rồi)
Trần Nguyên dắt Lâm Hưởng đi một vòng giới thiệu các thiết bị luyện tập, cái nào giúp rèn luyện cơ bắp chỗ nào. Lâm Hưởng nghe tai nọ ra tai kia. Thật ra thân hình cậu vốn không tồi, vai to eo nhỏ, tuy làm việc ở văn phòng, ngồi nhiều nhưng bụng cũng không có mỡ, là kiểu người ăn nhiều không béo … tất nhiên không đến mức da bọc xương như Lâm Tự. Cậu cảm thấy như hiện tại là ổn lắm rồi, rèn luyện thêm cơ bắp nữa lại thành Trần Nguyên thứ hai, đống cơ bắp cuồn cuộn quanh người có khác gì vách đá dựng lên đủ sức làm mọi thằng công khác chùn bước.
Lâm Hưởng chạy tới ghế mát xa nghỉ ngơi, nhìn Trần Nguyên từ xa đang giúp người khác kéo tạ, nhìn động tác mờ ám của hai người Lâm Hưởng lại chẹp miệng. Đấy, mới thất tình hai ngày trước hôm nay đã hồi sinh rồi.
Cậu đem tầm mắt nhìn sang chỗ khác, bốn góc phòng quét qua một lượt. Nơi này phần lớn là đàn ông, phụ nữ cũng chỉ một, hai người, cậu dùng cặp mắt lão luyện phân tích một lượt tìm xem những bạn gay thân yêu ẩn đâu trong đám đông này.
Rốt cục hôm nay chẳng thu được kết quả gì, trừ một tiểu thụ liếc mắt đa tình nhưng bị cậu từ chối thì chỉ có hai bạn trông khá được, nhìn giống con nhà lành. Lâm Hưởng hỏi Trần Nguyên hai bạn này có phải thường không tới đây đúng không, nhận được đáp án liền nhớ kĩ, chuẩn bị cơ hội cho chính mình.
Tìm, tìm làm cái gì! Hiện tại ông đây cực kì mẫn cảm với anh em nhà các người, ông làm việc cũng không có vấn đề gì ( Tuy rằng vốn hai ngày nay không làm gì), không có việc gì tìm ông làm gì.
Lâm Hưởng gõ cửa phòng tổng giám đốc, Chung Nhất Thần ngồi trên ghế sô pha hất cằm bảo cậu ngồi đối diện.
“Tổng giám đốc, ngài tìm tôi?” Lâm Hương đặt mông ngồi xuống sô pha, hỏi.
“Vì sao Lâm Tự không tới làm việc?”
Lâm Hưởng giả bộ không nghe thấy, ngẩng đầu nhìn trần nhà, chỉ còn thiếu nước huýt sáo ngắm chim trời thôi.
Chung Nhất Thần dùng ngón trỏ gõ lên bàn : “ Lâm Hưởng, tôi đang hỏi cậu.”
“Làm sao tôi biết…”
“Cậu là anh trai cậu ấy, tại sao lại không biết?”
“Tổng giám đốc, Lâm Tự chưa từng kí hợp đồng lao động, vậy thằng bé đi làm hay không hình như không liên quan đến ngài.”
Ánh mắt hẹp dài của Chung Nhất Thần dần nheo lại, cái kiểu mắt sắc như dao này khiến Lâm Hưởng có chút run bắn cả người. Hừ hừ, không phải anh là tra công vạn người mê sao, lợi hại quá ha… Dọa được ai chứ.
“Lâm Hưởng” Chung Nhất Thần bỗng mỉm cười, thái độ hòa nhã hẳn. Hắn đứng dậy đi tới ngồi cạnh cậu, một tay khoác lên tựa lưng của sô pha, hắn nói : “ Buổi tối cậu có thời gian không? Chúng ta cùng đi ăn bữa cơm, được chứ?”
Lâm Hưởng lạnh cả người. Để có được thứ mình muốn ngay cả bán nhan sắc cũng chịu. Không nên như thế, tuy dáng người anh không tồi, nhan sắc khỏi cần bàn, bản chất cũng là thuần 1 nhưng có cho vàng ông cũng không dám nhá.
Lâm Hưởng vội vàng đứng lên, nói : “ Tổng giám đốc, công ty có quy định, trong giờ làm việc không được nói chuyện riêng.” Tuy rằng cậu buôn chuyện cũng chẳng kém ai.. Sáng sớm đi làm ngày nào cũng phải buôn hai, ba câu với chị Vương, sau đó hóng hớt mấy chị gái tám về phim truyền hình giờ vàng hôm qua có tình huống máu chó gì, thỉnh thoảng Lâm Hưởng sẽ góp vui vài câu. Chẳng qua tổng giám đốc thân yêu à, hai chúng mình chưa có thân tới cỡ đó nha.
Mắt Chung Nhất Thần dần lạnh xuống, khóe miệng vẫn nhếch lên, nói : “ Lâm Hưởng, tôi thật sự hy vọng cậu suy nghĩ lại chuyện của Lâm Tự.”
Suy nghĩ cái con khỉ, con em nhà người ta đi làm hay không anh quản được sao. “ Tổng giám đốc, nếu đã không còn việc gì, vậy tôi xin phép ra trước.”
Chung Nhất Thần gật đầu, Lâm Hưởng như được đại ân vắt chân lên cổ mà chạy. Ông trời ơi, ngày quái gì không được sống yên ổn một giây, ông xem còn xui xẻo gì ông trút xuống hết luôn đi.
Chân trước cậu vừa rời văn phòng tổng giám đốc, quay mông lại đã bị gọi tới văn phòng phó tổng. Lâm Hưởng ngồi ghế đối diện bàn làm việc, im lặng chịu đựng ánh mắt không lấy gì làm tốt đẹp của Chung Thành Lâm soi mói.
Chung Thành Lâm nhìn người trước mắt suốt ba phút đồng hồ mới cầm lấy văn kiện trên bàn, tay cầm bút viết gì đó, nói : “ Ngày hôm qua cảm ơn cậu.”
Lâm Hưởng không ngờ tới mở đầu câu chuyện lại như thế, não bộ nhất thời phản ứng không kịp, mãi một lúc mới nhớ tới hắn đang cảm ơn cậu chuyện sửa máy tính hôm qua, vội nói : “ A… Không có gì.”
Anh mà cũng biết nói lời cảm ơn với nam phụ? Cái này không phù hợp với quy luật chuyển động của tiểu thuyết máu chó.
“Tổng giám đốc vừa gọi cậu sang?”
Thấy chưa, gia đình vô phúc, nhà có hai thằng không được thằng nào tử tế.
Lâm Hưởng gật đầu : “ Vâng”
“Nói chuyện công việc?”
“…” Tôi nói thằng anh trai anh nói chuyện công việc với tôi , anh có tin không?
.Chung Thành Lâm giương mắt nhìn biểu hiện của Lâm Hưởng rồi quay xuống nhìn giấy tờ trên bàn : “ Vậy là nói chuyện riêng?”
Anh mà cũng biết đi đường vòng cơ đấy.
“Lâm Hưởng” Chung Thành Lâm nói chuyện, giọng điệu như người từng trải : “ Tôi hy vọng cậu không quên lời tôi từng nói. Tuy rằng Lâm Tự không tới làm việc nhưng không có nghĩa vậy là tốt.”
Lâm Hưởng thở dài, cậu đột nhiên cảm thấy nói chuyện với người nhà họ Chung mệt chết đi được : “ Phó giám đốc, nếu ngài gọi tôi chỉ vì chuyện này, vậy xin phép, bây giờ tôi phải đi làm.”
Lần thứ hai Chung Thành Lâm giương mắt nhìn cậu, con ngươi u ám nhìn không ra chút cảm xúc nào.
Lâm Hưởng đứng dậy, nói : “ Phó giám đốc, tôi về phòng mình. Có chuyện công việc gì cứ gọi.” Cậu ra sức nhấn mạnh hai chữ “Công việc”, ngừng lại hai giây, nhìn đối phương không có vẻ gì định mở miệng, cậu xoay người ra khỏi cửa.
Trở lại văn phòng mình, Lâm Hưởng tay ôm chuột máy tính, mắt đờ đẫn nhìn màn hình máy tính hồi lâu. Kích chuột vào tiểu thuyết tính sửa chữa lại câu chuyện này, con chuột chạy loăng quăng một lúc, cuối cùng cậu vẫn ấn đóng trang.
Cậu muốn sửa lại truyện, nhưng không làm sao xuống tay được.
Trần Nguyên gửi tới tin nhắn : “ Hồi trước năn nỉ đi tập gym thì không chịu, sao giờ bỗng nhiên lại muốn đi tập?”
Lâm Hưởng vuốt vài cái trên màn hình , cười khổ trả lời thằng bạn : “ Không có gì, coi như tôi chưa từng nói.”
Hôm nay nhiều chuyện xảy ra như vậy, cậu làm gì còn tâm trạng mà đi tập gym. Đến đó nhìn một vòng toàn là thẳng nam, càng nhìn lại càng thương thân.
Trần Nguyên trả lời : “ Đừng như vậy, cứ tập thử đi. Nếu không thì mua tạm thẻ tập ngắn hạn thôi, tôi giảm giá cho. Tan làm cứ tới đi nha.”
Lâm Hưởng nghĩ một lát, nhắn lại : “ Biết rồi”
Cậu vừa đặt di động lên bàn thì thư kí chạy vội tới : “ Lâm Hưởng, cậu sang văn phòng tổng giám đốc dọn dẹp chút đi.”
Lâm Hưởng sửng sốt: “Ngay bây giờ á?”
“Đúng vậy, ngay bây giờ.”
“….” Mẹ, cậu vừa từ văn phòng tổng giám đốc ra đấy thôi, vốn nửa hạt bụi còn chẳng quá. Mà bình thường người làm việc này là chị Vương cơ mà?
Chị Vương cũng ngạc nhiên hỏi : “ Tổng giám đốc có tìm sai người không? Hay Tiểu Lâm cứ để chị đi cho.”
“Không cần, chị cứ ngồi đi, để em đi.”
Lâm Hưởng cũng không dài dòng nữa, nhanh chóng theo thư kí tới văn phòng Chung Nhất Thần, khi cậu đẩy cửa vào liền hiểu mọi chuyện. Được rồi, anh cố tình gây sức ép cho ông đúng không? Kia một ít giấy vụn, trên đất toàn là cà phê, chậu hoa đặt trên cửa sổ cũng bị làm đổ Lâm Hưởng uất ức, muốn gây sức ép thì thiếu gì cách, tự bày ra thế này rồi bắt một thằng đàn ông khác đến dọn, bộ không sợ chữa lợn lành thành lợn què hả?
Chung Nhất Thần mắt nhìn máy tính nhưng khóe mắt chưa từng rời khỏi Lâm Hưởng,ánh mắt ấy đen trắng rõ ràng, ẩn chứa một ý chí trả thù đến cùng.
Anh là trẻ con mấy tuổi rồi hả? Hay hồi bé được bao bọc đến mức đầu óc ấu trĩ không biết gì . Hay cái này gọi là IQ thừa thãi EQ thiếu thốn.
“Tổng giám đốc, hoa này còn cần không?”
Chung Nhất Thần rời mắt khỏi máy tính, bàn tay hất vài cái ý là đem vứt đi.
Lâm Hưởng xoay người rời khỏi phòng làm việc, tiện tay bê chậu hoa đi luôn. Cậu chỉnh lại cho cây hoa ngay ngắn, ôm về đặt trên bàn làm việc của mình. Hoa là để yêu thương chứ không phải để vứt bỏ.
Quét dọn văn phòng tổng giám đốc tử tế xong, Lâm Hưởng quay lại phòng làm việc của mình, ngồi còn chưa ấm mông thì thư kí lại bê tới một chồng giấy tờ : “Cậu mang cái này phát về từng phòng nha”
Lâm Hưởng: “…”
Ngài đây tích góp văn bản bao nhiêu năm rồi giờ mới phát xuống cho các phòng thế?
Cậu chạy như điên suốt mấy tiếng đồng hồ mới gửi hết giấy tờ về cho các phòng, xong việc người nhũn như con chi chi. Thế này thì còn gì là người nữa, một ngày bắt con nhà người ta chạy mười tầng lầu đến mấy lần, bộ tính cho tham gia vào đội tuyển maratong quốc gia à?
Cả ngày nay cậu sống không yên ổn, một lát lại đi theo hắn gặp khách hàng, một chốc lại vào ghi chép cuộc họp, vất vả mãi mới được nghỉ trưa lại bị thư kí gọi lên văn phòng tổng giám đốc cầm chổi lăn sô pha cho sạch. Cậu mệt đến thở không nổi, tưởng được về nhà nghỉ ngơi , tính gọi cho Trần Nguyên báo hủy, ai ngờ di động thằng bạn tắt máy. Cậu lại lo Trần Nguyên phải chờ, thế là đành gọi xe—— Bảo cậu chen chúc trên bus với cái thân xác tàn tạ này ấy hả? Còn lâu!
Trần Nguyên làm ở phòng gym khu trung tâm, vốn là phòng tập thể hình hạng sang chất lượng tốt, nếu không vì quen Trần Nguyên thì đến đời nào mới có được thẻ hội viên, lại còn được giảm 30%.
Thực ra lương Trần Nguyên không thấp tí nào, Lâm Hưởng chẳng hiểu vì sao cậu ta cứ cố chấp tìm một thằng đàn ông chuẩn công đẹp trai dát vàng 24K, nếu lúc trước Trần Nguyên có thể ở bên cậu – một viên chức nho nhỏ thì tốt rồi, đây vốn là tình cảm chân thật mà, đáng tiếc, cả hai thằng đều là thụ, không hợp.
Lâm Hưởng nói với cô tiếp tân muốn tìm Trần Nguyên, không bao lâu sau người cũng xuất hiện.
“Sao di động cậu tắt máy?”
“À, hết pin, đang sạc ở phòng nghỉ. Đi, tôi mang cậu đi tham quan.”
Lâm Hưởng mua là thẻ tập nửa năm, tuy rằng được giảm 30% nhưng giá vẫn trên trời, so với những phòng tập thể hình thông thường thì vẫn đắt kinh khủng. Nhưng nói thế nào thì nói, đây là trung tâm thể hình đầu tư số một, đến những nơi xa xỉ thế này toàn là người có tiền, nếu có thể tìm được anh nào ổn ổn thì nửa đời sau của cậu cũng không còn gì phải lo nữa.
Thực ra Lâm Hưởng không ngại nói chuyện yêu đương với người bình thường, ngược lại còn cảm thấy như thế rất tốt, bản thân cậu cũng là người thường đấy thôi. Đáng tiếc 24 năm qua tìm vẫn không ra tình yêu đích thực.
(Yên tâm, số cưng là số lấy chồng giàu rồi)
Trần Nguyên dắt Lâm Hưởng đi một vòng giới thiệu các thiết bị luyện tập, cái nào giúp rèn luyện cơ bắp chỗ nào. Lâm Hưởng nghe tai nọ ra tai kia. Thật ra thân hình cậu vốn không tồi, vai to eo nhỏ, tuy làm việc ở văn phòng, ngồi nhiều nhưng bụng cũng không có mỡ, là kiểu người ăn nhiều không béo … tất nhiên không đến mức da bọc xương như Lâm Tự. Cậu cảm thấy như hiện tại là ổn lắm rồi, rèn luyện thêm cơ bắp nữa lại thành Trần Nguyên thứ hai, đống cơ bắp cuồn cuộn quanh người có khác gì vách đá dựng lên đủ sức làm mọi thằng công khác chùn bước.
Lâm Hưởng chạy tới ghế mát xa nghỉ ngơi, nhìn Trần Nguyên từ xa đang giúp người khác kéo tạ, nhìn động tác mờ ám của hai người Lâm Hưởng lại chẹp miệng. Đấy, mới thất tình hai ngày trước hôm nay đã hồi sinh rồi.
Cậu đem tầm mắt nhìn sang chỗ khác, bốn góc phòng quét qua một lượt. Nơi này phần lớn là đàn ông, phụ nữ cũng chỉ một, hai người, cậu dùng cặp mắt lão luyện phân tích một lượt tìm xem những bạn gay thân yêu ẩn đâu trong đám đông này.
Rốt cục hôm nay chẳng thu được kết quả gì, trừ một tiểu thụ liếc mắt đa tình nhưng bị cậu từ chối thì chỉ có hai bạn trông khá được, nhìn giống con nhà lành. Lâm Hưởng hỏi Trần Nguyên hai bạn này có phải thường không tới đây đúng không, nhận được đáp án liền nhớ kĩ, chuẩn bị cơ hội cho chính mình.
/73
|