Chương 18 U Nhiêm hơi H
Mười lăm người báo gia môn cho nhaụ
Đội cùng bọn họ là Lưu Tinh Giáo, và năm tu sĩ mặc đạo bào tới cuối cùng là Đan Thần Cung.
"Có vẻ như những con dơi này trong một lát sẽ không bay đi." Đệ tử Đan thần Cung ra cửa rèn luyện, lần đầu tiên gặp phải tình huống này.
Người Lưu Tinh Giáo vẻ mặt buồn bã "Chúng tôi đã chết mấy vị sư đệ."
"Chuyện này phải làm sao bây giờ?"
Mọi người đều nhìn về phía Du Nguyệt Minh, chờ hắn ra chủ ý.
Ai kêu hắn là Thiếu Chủ Du Thị Bắc Lộc.
Du Nguyệt Minh nhíu mày, tay phải cầm quạt xếp một chút một chút gõ lên lòng bàn tay, trầm ngâm một lát, hắn cố nén bỏ qua bệ đá dơ bẩn, đi vòng quanh rìa. Hắn vừa vặn nhìn ra một chút manh mối, liền nghe La Phương Nhi bên kia hỏi nữ tu kế bên "Sở tỷ tỷ, tỷ nhìn ra cái gì sao?"
Sở Nhược Đình quỳ xuống, đưa tay lên xoa những đường nét hoa văn có vẻ lộn xộn trên bệ đá, mi tâm khẽ nhúc nhích.
Mọi người đều là cùng ngồi trên một chiếc thuyền, nàng không giấu diếm, nhẹ giọng nói "Trên bệ đá này có trận pháp."
Nữ tử phấn y tên là Tiểu Hạ không khỏi giễu cợt "Ngươi ở nơi nào ra vậy? Chủ tử nhà ta còn chưa nói chuyện, khi nào đến lượt người ở nơi này nói ẩu nói tả? Còn về trận pháp, ta tập trận nhiều năm như vậy, sao lại không thấy được có cái trận pháp nào ở đây?"
Sở Nhược Đình chỉ lạnh lùng nhìn nàng ta một cái.
"Thật là có trận pháp." Du Nguyệt Minh đột nhiên mở miệng.
Hắn là tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, có thể nhìn ra trên bệ đá có trận pháp không có gì là bất ngờ, nhưng Sở Nhược Đình chỉ là một nữ tu Trúc Cơ kỳ vậy mà cũng nhìn ra.
Tiểu Hạ bị lời nói chủ tử vả mặt, khóe miệng giật giật, vẻ mặt xanh trắng.
Du Nguyệt Minh suy nghĩ một chút, muốn nghe xem Sở Nhược Đình có biện pháp giải quyết gì, vì vậy hỏi "Ngươi còn nhìn ra gì không?"
Sở Nhược Đình chỉ vào mặt đất thong dong đáp "Cái thứ nhất là Thủy, thứ hai là Hỏa, thứ ba là Kim, thứ tư là Mộc, thứ năm là Thổ.. Đây là trận Ngũ Hành Vây Thần."
Du Nguyệt Minh gật đầụ
Hắn phân tích nói "Không tồi. Xem ra những con dơi này đuổi chúng ta đến đây, là muốn dùng trận pháp vây khốn chúng ta. Nếu không thể nhanh chóng rời khỏi, sợ là chúng ta sẽ trở thành cá trong chậụ"
Mọi người lập tức lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, "Mau phá trận a "
Sở Nhược Đình cũng không phải là đột nhiên đối với trận pháp rõ như lòng bàn tay, mà là vì nàng hiểu được Quyển thứ hai của Ý Mị thánh quyết , bên trong tình cờ có một suy luận về sự hình thành cơ bản của trận Ngũ Hành. Hôm nay vừa vặn gặp phải, có thể thử giúp một tay.
Nàng nói với Du Nguyệt Minh "Cho ta thêm ít thời gian, trận này có thể giải."
Thành thật mà nói, tuy trận Ngũ Hành Vây Thần chỉ là cơ bản, nhưng bên trong biến ảo cực kỳ phức tạp, trận Ngũ Hành trên bệ đá này còn khó hơn, Du Nguyệt Minh không dám bảo đảm hắn có thể giải. Vậy mà nàng nói "Có thể".
Đáy lòng hắn đối với Sở Nhược Đình quả thật lau mắt mà nhìn, khẽ vuốt quạt xếp "Ngươi cứ thong thả thử xem."
Tiểu Hạ thấy Du Nguyệt Minh ôn hòa với một nữ tu vô cùng bình thường, đáy lòng không vui, đang muốn chế nhạo Sở Nhược Đình, Du Nguyệt Minh đã duỗi quạt xếp ngăn trở, lạnh lùng nói "Không được làm phiền Sở đạo hữụ"
Sở Nhược Đình bắt đầu suy đoán tìm kiếm mắt trận, mọi người nôn nóng canh giữ trên bệ đá.
Hai canh giờ trôi qua, những con dơi đó dường như phá tan được ngăn trở, có thể lọt vào bệ đá hai ba con, bị mọi người cùng nhau tiêu diệt. La Phương Nhi gấp đến nỗi đi lanh quanh, nhưng e ngại có mặt Du Nguyệt Minh ở đây, nàng và mọi người cũng không dám ra tiếng thúc giục.
Lại qua một canh giờ, Sở Nhược Đình rốt cuộc thở ra một hơi, vui mừng ra mặt "Được rồi "
Nàng đi đến rìa phía Tây Nam bệ đá, ở chỗ nào đó đánh vào một ít linh lực vào, trên bệ đá tròn bỗng nhiên nổi lên một cơn bão, và một vòng xoáy đen kịt xuất hiện. Những người cách lốc xoáy gần nhất, bay ngược ra ngoài, sau đó lại "Vèo vèó bị vòng xoáy hút vào trong Sở Nhược Đình muốn chạy trốn, nhưng đã không còn kịp rồi, toàn bộ mười lăm người chìm vào bóng tối.
Sở Nhược Đình mở mắt ra, duỗi tay không thấy năm ngón.
Nàng nhanh tay lấy từ trong túi trữ vật ra một viên Dạ Minh Châu, tức khắc xung quanh sáng lên, mười bốn người còn lại đang nằm tứ tung ngang dọc trên đất.
Đây là một hang động rộng lớn và bằng phẳng, trong huyết động thoang thoảng một mùi hương kỳ lạ. Hai bên vách tường xương trắng dày đặc, chất thành đống trùng trùng điệp điệp, Sở Nhược Đình nhìn đến nổi một tầng da
gà.
/364
|