Đầu ngõ dãy phòng trọ, Hoàng ngăn nhó quay qua nhìn Vương chạy từ trong nhà lại chỗ mình.
"Mai đâu?"
"Có việc đi trước rồi."
"Xách cái gì để tôi xách giúp cho."
Vương vừa nói vừa nhiệt tình đưa tay ra đòi cầm một chiếc túi như tay Hoàng. Cậu giật mình, gạt phắt đi, đem bỏ chiếc túi ra đằng sau lưng.
"Không. Không cần đâu."
"Làm sao? Có gì à?"
"Không có gì. Nhưng tôi không thích người khác đụng vào đồ của tôi. Tôi đi trước đã nhé."
"Thế hả? Ừm."
Vương thấy thái độ khó gần của bạn thì gật đầu buồn buồn rồi quay người đi vào bên trong nhà. Hoàng thấy thật đau đầu. Cái thằng này, dỗi như con gái thế mà coi được à?
"Nàyyyy...."
Hoàng gọi với Vương lại với nỗi ăn năn xen bất lực.
"Sao?"
Vương quay đầu lại nhìn Hoàng.
"Hôm nào rảnh đi ăn với tôi chứ nhỉ?"
"Ừm."
Vương cười vui vẻ rồi đi vào nhà luôn. Hoàng thở phào nhẹ nhõm.
Vương bước vài nhà, thấy kẹ mình đang đứng ở cửa.
"Ủa Hoàng phải không con?"
"Dạ."
Vương gật gật đầu. Mẹ cậu là một người nhẹ nhàng lại sắc sảo, dịu dàng có từng lúc, như kiểu lúc nào cứng lúc nào mềm đều có thể thay đổi nhanh chóng. Vương từ bé đã khá sợ mẹ, dù bà chẳng bao giờ đánh cậu.
"Nó đi đâu thế?"
"Không biết ạ."
Vuong gật gù rồi đi thẳng lên lầu.
Bà Hương - mẹ Vương thấy điệu bộ con trai như vậy cũng làm lạ, chạy vào trong nhà.
"Sao thế em?"
Người đàn ông trung niên đứng tuổi mặc áo sơ mi là phẳng phiu đẩy gọng kính lên hỏi vợ mình.
"Lại sắp tới ngày đấy rồi anh ạ."
"Thật à? Năm nay em đã tìm được thầy tới làm lễ giải oan chưa?"
"Em đang tìm, mà năm nay coi bộ bận bịu quá, anh nhìn xem, chúng cũng không phá công việc của mình như các năm trước nữa, hay ta cứ mời thầy năm trước về?"
"Cũng được. Mọi việc đều do em xử lí."
Bà Hương nghe chồng nói vậy thì bực mình, lật đật bỏ vào trong phòng trước.
"Cũng tại nhà anh hết. Tôi đã nói mà. Làm cái nghề gì không làm, lại đi làm nạo phá thai. Anh thấy chưa? Giờ nó về nó ám cả vợ chồng, còn ám cả con tôi. Hại nó không được thông minh khôn khéo như người khác. Tôi hối hận lắm rồi khi mà ngày trước không nghe theo lời mẹ tôi khuyên mà lấy phải người như anh. Giờ thì cứ sao cũng được, tuỳ em, rồi chắc tôi bảo đi chết thì sao cũng được, tuỳ em mất."
Bà vừa nói vừa lấy khăn lau sụt sùi nước mắt, quay người vào phía tường. Ông Nghị thấy vậy thì lại khẽ ôm vợ mình an ủi.
"Mai đâu?"
"Có việc đi trước rồi."
"Xách cái gì để tôi xách giúp cho."
Vương vừa nói vừa nhiệt tình đưa tay ra đòi cầm một chiếc túi như tay Hoàng. Cậu giật mình, gạt phắt đi, đem bỏ chiếc túi ra đằng sau lưng.
"Không. Không cần đâu."
"Làm sao? Có gì à?"
"Không có gì. Nhưng tôi không thích người khác đụng vào đồ của tôi. Tôi đi trước đã nhé."
"Thế hả? Ừm."
Vương thấy thái độ khó gần của bạn thì gật đầu buồn buồn rồi quay người đi vào bên trong nhà. Hoàng thấy thật đau đầu. Cái thằng này, dỗi như con gái thế mà coi được à?
"Nàyyyy...."
Hoàng gọi với Vương lại với nỗi ăn năn xen bất lực.
"Sao?"
Vương quay đầu lại nhìn Hoàng.
"Hôm nào rảnh đi ăn với tôi chứ nhỉ?"
"Ừm."
Vương cười vui vẻ rồi đi vào nhà luôn. Hoàng thở phào nhẹ nhõm.
Vương bước vài nhà, thấy kẹ mình đang đứng ở cửa.
"Ủa Hoàng phải không con?"
"Dạ."
Vương gật gật đầu. Mẹ cậu là một người nhẹ nhàng lại sắc sảo, dịu dàng có từng lúc, như kiểu lúc nào cứng lúc nào mềm đều có thể thay đổi nhanh chóng. Vương từ bé đã khá sợ mẹ, dù bà chẳng bao giờ đánh cậu.
"Nó đi đâu thế?"
"Không biết ạ."
Vuong gật gù rồi đi thẳng lên lầu.
Bà Hương - mẹ Vương thấy điệu bộ con trai như vậy cũng làm lạ, chạy vào trong nhà.
"Sao thế em?"
Người đàn ông trung niên đứng tuổi mặc áo sơ mi là phẳng phiu đẩy gọng kính lên hỏi vợ mình.
"Lại sắp tới ngày đấy rồi anh ạ."
"Thật à? Năm nay em đã tìm được thầy tới làm lễ giải oan chưa?"
"Em đang tìm, mà năm nay coi bộ bận bịu quá, anh nhìn xem, chúng cũng không phá công việc của mình như các năm trước nữa, hay ta cứ mời thầy năm trước về?"
"Cũng được. Mọi việc đều do em xử lí."
Bà Hương nghe chồng nói vậy thì bực mình, lật đật bỏ vào trong phòng trước.
"Cũng tại nhà anh hết. Tôi đã nói mà. Làm cái nghề gì không làm, lại đi làm nạo phá thai. Anh thấy chưa? Giờ nó về nó ám cả vợ chồng, còn ám cả con tôi. Hại nó không được thông minh khôn khéo như người khác. Tôi hối hận lắm rồi khi mà ngày trước không nghe theo lời mẹ tôi khuyên mà lấy phải người như anh. Giờ thì cứ sao cũng được, tuỳ em, rồi chắc tôi bảo đi chết thì sao cũng được, tuỳ em mất."
Bà vừa nói vừa lấy khăn lau sụt sùi nước mắt, quay người vào phía tường. Ông Nghị thấy vậy thì lại khẽ ôm vợ mình an ủi.
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/387
|