Giang lão thực sự xúc động, Cổ lão thật ra ổn trọng hơn rất nhiều, suy xét mọi chuyện cũng rõ ràng.
Bạch Âm! Lam Chước! Giang lão gắt gao cắn chặt răng, gằn từng chữ nói: chuyện này ta sẽ không quên! Sau khi trở lại chủ thành, lúc đó Giang gia và Lam gia sẽ có sự quyết liệt, kế tiếp ta sẽ từng chút một cùng các ngươi tính cho rõ ràng!
Mặc dù Bạch Âm vô tình thì như thế nào?
Dù sao Cố Nhược Vân chết, hắn đã ghi tạc trên đầu Hồng Liên lãnh địa.
Có lẽ hiện tại hắn không phải đối thủ Hồng Liên lĩnh chủ.
Nhưng mà, hắn có tôn tử!
Giang Mặc Trúc thiên phú rất là cường đại, nhưng đối với tu luyện không có hứng thú! Bất quá, chờ sau khi trở lại Giang gia, hắn phải làm cho Giang Mặc Trúc hăng hái tu luyện.
Vì Cố nha đầu báo thù!
Cổ lão, chúng ta đi trước.
Cuối cùng Giang lão đau lòng nhìn thoáng qua dung nham nóng bỏng, bản thân mạnh mẽ quay đầu, hướng nơi Giang Mặc Trúc đi tới.
Ai.
Cổ lão thở dài, bên môi hiện lên một tầng chua xót.
Hắn biết, hôm nay nợ nhân tình, một cái nhân tình rất lớn. Nhưng mà, càng làm cho hắn áp lực chính là nhân tình này, nợ này hắn không cách nào hồi báo cho nàng........
...............
Đau!
Cố Nhược Vân cảm giác toàn thân đau thập phần lợi hại, mí mắt nặng trĩu làm nàng không cách nào mở ra.
Nha đầu, ta rời đi không có bao lâu, ngươi vì sao làm cho bản thân chồng chất vết thương?
Một đạo âm thanh đau lòng vang lên bên tai Cố Nhược Vân.
Âm thanh kia rất là quen thuộc, mí mắt giật giật vài cái chậm rãi mở to ra.
Xuất hiện trước mắt nàng chính là một dung nhan tuấn mỹ tà mị, nam nhân một thân trường bào màu đỏ tía, tôn quý ưu nhã, khóe môi nâng lên tươi cười, con ngươi màu tím lưu ly thâm tình mà đau lòng nhìn nàng.
Tử Tà?
Nàng có chút không dám tin, ngơ ngác gọi một tiếng.
Khuôn mặt quen thuộc này, giống như cách xa nhau mấy năm, lại một lần nữa xuất hiện trước mắt nàng.
Ai.
Nam nhân than nhẹ một tiếng, gắt gao ôm eo nàng, giọng nói hàm chứa trách cứ đau lòng.
Ngươi nha đầu này, không thể bảo hộ tốt chính mình hay sao? Vì sao mỗi lần ta xuất hiện ngươi đều làm cho bản thân bị thương?
Cố Nhược Vân rốt cuộc phản ứng lại.
Người trước mắt, là Tử Tà thật! Mà không phải là tiểu Tử Tà thời kỳ còn nhỏ!
Tử Tà của nàng đã trở lại!
Tử Tà!
Nhìn dung nhan tuấn mỹ tà mị của nam nhân, Cố Nhược Vân nở nụ cười.
Trong nụ cười mang theo một chút biến hóa, con ngươi thanh lãnh giờ phút này cũng nhu hòa xuống.
Hoan nghênh trở về.
Nha đầu, đã lâu không thấy, ngươi đối ta cũng chỉ nói một câu như vậy? Tử Tà nâng khóe môi tà mị cười: Ta cũng không ngại để ngươi ôm một cái, hay là hôn ta một chút, như thế nào?
Sắc mặt Cố Nhược Vân lập tức đen lại.
Cách xa nhau mấy năm, gia hỏa này vẫn thích đùa giỡn nàng như thế....
Nha đầu, may mắn lúc trước ngươi có được Cửu Hoàng, nếu không mà nói dung nham này sẽ lấy mạng ngươi tại đây.
Đúng là nhờ Cửu Hoàng, ta mới đi xuống được nơi này.
Cố Nhược Vân hơi mỉm cười.
Nàng hiện tại, trên cơ bản đã quen với độ ấm này, cũng không còn thấy cảm giác đau đớn ban đầu.
Nàng vừa rồi thật là vì người mà quên mình sao?
Không!
Mặc dù Cố Nhược Vân đối Giang lão thiện cảm không tệ, nhưng còn chưa tới mức nguyện ý cứu hắn mà từ bỏ sinh mạng chính mình.
Sở dĩ làm như vậy, vì nàng cảm giác được bên dưới lớp dung nham này có thứ gì đó hấp dẫn nàng.
Hiện tại, nếu bọn họ không có ở đây, nàng cũng sẽ tiến vào bên trong dung nham.
Đúng rồi, Tử Tà, ngươi có biết lai lịch Cửu Hoàng? Còn có sơn động này là như thế nào? Vì sao có hình vẽ bốn thú Thanh Long? Cố Nhược Vân quay đầu nhìn dung nhan Tử Tà, hỏi.
Tử Tà cười cười: Nha đầu, những việc này ta cũng không thể nói cho ngươi, chờ ngươi đến lúc trưởng thành, sẽ có đáp án cho chính mình.
Nghe vậy, Cố Nhược Vân trầm mặc xuống.
Nửa ngày sau, nàng mới gật gật đầu nói: Ta hiểu được.
Bạch Âm! Lam Chước! Giang lão gắt gao cắn chặt răng, gằn từng chữ nói: chuyện này ta sẽ không quên! Sau khi trở lại chủ thành, lúc đó Giang gia và Lam gia sẽ có sự quyết liệt, kế tiếp ta sẽ từng chút một cùng các ngươi tính cho rõ ràng!
Mặc dù Bạch Âm vô tình thì như thế nào?
Dù sao Cố Nhược Vân chết, hắn đã ghi tạc trên đầu Hồng Liên lãnh địa.
Có lẽ hiện tại hắn không phải đối thủ Hồng Liên lĩnh chủ.
Nhưng mà, hắn có tôn tử!
Giang Mặc Trúc thiên phú rất là cường đại, nhưng đối với tu luyện không có hứng thú! Bất quá, chờ sau khi trở lại Giang gia, hắn phải làm cho Giang Mặc Trúc hăng hái tu luyện.
Vì Cố nha đầu báo thù!
Cổ lão, chúng ta đi trước.
Cuối cùng Giang lão đau lòng nhìn thoáng qua dung nham nóng bỏng, bản thân mạnh mẽ quay đầu, hướng nơi Giang Mặc Trúc đi tới.
Ai.
Cổ lão thở dài, bên môi hiện lên một tầng chua xót.
Hắn biết, hôm nay nợ nhân tình, một cái nhân tình rất lớn. Nhưng mà, càng làm cho hắn áp lực chính là nhân tình này, nợ này hắn không cách nào hồi báo cho nàng........
...............
Đau!
Cố Nhược Vân cảm giác toàn thân đau thập phần lợi hại, mí mắt nặng trĩu làm nàng không cách nào mở ra.
Nha đầu, ta rời đi không có bao lâu, ngươi vì sao làm cho bản thân chồng chất vết thương?
Một đạo âm thanh đau lòng vang lên bên tai Cố Nhược Vân.
Âm thanh kia rất là quen thuộc, mí mắt giật giật vài cái chậm rãi mở to ra.
Xuất hiện trước mắt nàng chính là một dung nhan tuấn mỹ tà mị, nam nhân một thân trường bào màu đỏ tía, tôn quý ưu nhã, khóe môi nâng lên tươi cười, con ngươi màu tím lưu ly thâm tình mà đau lòng nhìn nàng.
Tử Tà?
Nàng có chút không dám tin, ngơ ngác gọi một tiếng.
Khuôn mặt quen thuộc này, giống như cách xa nhau mấy năm, lại một lần nữa xuất hiện trước mắt nàng.
Ai.
Nam nhân than nhẹ một tiếng, gắt gao ôm eo nàng, giọng nói hàm chứa trách cứ đau lòng.
Ngươi nha đầu này, không thể bảo hộ tốt chính mình hay sao? Vì sao mỗi lần ta xuất hiện ngươi đều làm cho bản thân bị thương?
Cố Nhược Vân rốt cuộc phản ứng lại.
Người trước mắt, là Tử Tà thật! Mà không phải là tiểu Tử Tà thời kỳ còn nhỏ!
Tử Tà của nàng đã trở lại!
Tử Tà!
Nhìn dung nhan tuấn mỹ tà mị của nam nhân, Cố Nhược Vân nở nụ cười.
Trong nụ cười mang theo một chút biến hóa, con ngươi thanh lãnh giờ phút này cũng nhu hòa xuống.
Hoan nghênh trở về.
Nha đầu, đã lâu không thấy, ngươi đối ta cũng chỉ nói một câu như vậy? Tử Tà nâng khóe môi tà mị cười: Ta cũng không ngại để ngươi ôm một cái, hay là hôn ta một chút, như thế nào?
Sắc mặt Cố Nhược Vân lập tức đen lại.
Cách xa nhau mấy năm, gia hỏa này vẫn thích đùa giỡn nàng như thế....
Nha đầu, may mắn lúc trước ngươi có được Cửu Hoàng, nếu không mà nói dung nham này sẽ lấy mạng ngươi tại đây.
Đúng là nhờ Cửu Hoàng, ta mới đi xuống được nơi này.
Cố Nhược Vân hơi mỉm cười.
Nàng hiện tại, trên cơ bản đã quen với độ ấm này, cũng không còn thấy cảm giác đau đớn ban đầu.
Nàng vừa rồi thật là vì người mà quên mình sao?
Không!
Mặc dù Cố Nhược Vân đối Giang lão thiện cảm không tệ, nhưng còn chưa tới mức nguyện ý cứu hắn mà từ bỏ sinh mạng chính mình.
Sở dĩ làm như vậy, vì nàng cảm giác được bên dưới lớp dung nham này có thứ gì đó hấp dẫn nàng.
Hiện tại, nếu bọn họ không có ở đây, nàng cũng sẽ tiến vào bên trong dung nham.
Đúng rồi, Tử Tà, ngươi có biết lai lịch Cửu Hoàng? Còn có sơn động này là như thế nào? Vì sao có hình vẽ bốn thú Thanh Long? Cố Nhược Vân quay đầu nhìn dung nhan Tử Tà, hỏi.
Tử Tà cười cười: Nha đầu, những việc này ta cũng không thể nói cho ngươi, chờ ngươi đến lúc trưởng thành, sẽ có đáp án cho chính mình.
Nghe vậy, Cố Nhược Vân trầm mặc xuống.
Nửa ngày sau, nàng mới gật gật đầu nói: Ta hiểu được.
/1836
|