Cố Nhược Vân! Tô Lâm phẫn nộ rồi!
Nàng thân là thiên kim của Quận Vương phủ, nữ nhân này thật không biết lấy đâu ra lá gan dám ba lần bốn lượt cùng nàng đối nghịch! chẳng lẽ nàng ( CNV) cho rằng có phụ thân nàng ( TL) chống lưng thì muốn làm gì làm?
Nếu ngươi đã không biết tốt xấu như vậy, chúng ta liền tiếp tục ước định như lúc trước! Không phải ngươi chết thì ta sống, ta sẽ làm ngươi hiểu rõ cuồng vọng phải trả giá như thế nào!
Lâm nhi!
Sắc mặt quý phi đột nhiên biến đổi, vội vàng hét lớn ra tiếng.
Chỉ là hiện tại, Tô Lâm cũng không có nghe lời nàng nói, ngược lại cảm giác có một tia không kiên nhẫn: Tiểu dì, ngươi vì cái gì lại tin lời nữ nhân này nói? Là chính nàng muốn ký xuống giấy sinh tử, nàng nguyện ý thì ta phải như thế nào? Nàng đã không muốn sống như thế, ta đây liền đưa nàng đi một đoạn đường, nói không chừng nàng còn cảm tạ ta!
Quý phi cười khổ một tiếng, lắc lắc đầu, trên mặt mang theo một mạt bất đắc dĩ.
Nàng cảm nhận được Cố Nhược Vân không đơn giản, nhưng lại không thể nói ra, bằng không lấy sự tùy hứng của cháu gái ngoại nàng sẽ càng thêm phẫn nộ!
Lý công công, Tô Lâm chuyển hướng về phía thái giám phụ trách báo danh, phân phó nói, tiếp theo mặc kệ nữ nhân này có thông qua báo danh hay không, ngươi đều đem tên nàng báo lên đi! Nàng đã muốn chết ta liền đưa nàng một đoạn đường!
Ngay từ đầu, Tô Lâm vốn muốn làm Cố Nhược Vân mất mặt! Nhưng hiện tại nàng lại thay đổi suy nghĩ, vô luận như thế nào nhất định phải để Cố Nhược Vân báo danh thành công, chỉ có như thế mình mới có mười phần lý do chính đáng để giết nàng!
Cho dù phụ thân có tới, cũng không thể ngăn cản!
Cố Nhược Vân dường như không có nghe thấy âm thanh Tô Lâm, mà tiến thẳng về phía Lý công công, bước chân của nàng rất là uyển chuyển nhẹ nhàng, một thân thanh y trong gió bay lên.
Phí sau, Tá Thượng Thần ngóng nhìn thân ảnh của nàng, khóe môi hơi nâng lên, chợt đôi mắt hoa đào đảo qua trên người Tô Lâm, trong mắt hiện ra một mạt âm trầm.
Xem ra Tô Lâm đã chán sống quá lâu, mới dám khiêu khích Tiểu Vân nhi.
Tá Thượng Thần than nhẹ một tiếng, tươi cười trên dung nhan tuyệt mỹ như hoa đào kia càng nở rộ, đẹp như yêu nghiệt, điên đảo chúng sinh.
Ta thật ra nhớ rất rõ một đường đi này của Tiểu Vân nhi cũng không có ít địch nhân, nhưng chung quy những địch nhân đó cũng đã táng thân trong tay Vân nhi, nếu lúc trước Tô Lâm nếm giáo huấn chịu thu liễm đi một ít, nói không chừng còn có thể nhặt về một mạng, đáng tiếc........
Cho dù ngoài miệng Tá Thượng Thần nói đáng tiếc, nhưng trên mặt lại không thể che dấu vui sướng khi người gặp họa.
Hiển nhiên, hắn đã sớm không quen nhìn Tô Lâm này, lại ngại thân phận đối phương là nữ nhi cố nhân của sư phụ mới không động thủ, bất quá nếu người động thủ là Cố Nhược Vân, vậy cũng không có chuyện gì! Sư phụ có trách cũng không trách được lên đầu hắn!
Nàng thân là thiên kim của Quận Vương phủ, nữ nhân này thật không biết lấy đâu ra lá gan dám ba lần bốn lượt cùng nàng đối nghịch! chẳng lẽ nàng ( CNV) cho rằng có phụ thân nàng ( TL) chống lưng thì muốn làm gì làm?
Nếu ngươi đã không biết tốt xấu như vậy, chúng ta liền tiếp tục ước định như lúc trước! Không phải ngươi chết thì ta sống, ta sẽ làm ngươi hiểu rõ cuồng vọng phải trả giá như thế nào!
Lâm nhi!
Sắc mặt quý phi đột nhiên biến đổi, vội vàng hét lớn ra tiếng.
Chỉ là hiện tại, Tô Lâm cũng không có nghe lời nàng nói, ngược lại cảm giác có một tia không kiên nhẫn: Tiểu dì, ngươi vì cái gì lại tin lời nữ nhân này nói? Là chính nàng muốn ký xuống giấy sinh tử, nàng nguyện ý thì ta phải như thế nào? Nàng đã không muốn sống như thế, ta đây liền đưa nàng đi một đoạn đường, nói không chừng nàng còn cảm tạ ta!
Quý phi cười khổ một tiếng, lắc lắc đầu, trên mặt mang theo một mạt bất đắc dĩ.
Nàng cảm nhận được Cố Nhược Vân không đơn giản, nhưng lại không thể nói ra, bằng không lấy sự tùy hứng của cháu gái ngoại nàng sẽ càng thêm phẫn nộ!
Lý công công, Tô Lâm chuyển hướng về phía thái giám phụ trách báo danh, phân phó nói, tiếp theo mặc kệ nữ nhân này có thông qua báo danh hay không, ngươi đều đem tên nàng báo lên đi! Nàng đã muốn chết ta liền đưa nàng một đoạn đường!
Ngay từ đầu, Tô Lâm vốn muốn làm Cố Nhược Vân mất mặt! Nhưng hiện tại nàng lại thay đổi suy nghĩ, vô luận như thế nào nhất định phải để Cố Nhược Vân báo danh thành công, chỉ có như thế mình mới có mười phần lý do chính đáng để giết nàng!
Cho dù phụ thân có tới, cũng không thể ngăn cản!
Cố Nhược Vân dường như không có nghe thấy âm thanh Tô Lâm, mà tiến thẳng về phía Lý công công, bước chân của nàng rất là uyển chuyển nhẹ nhàng, một thân thanh y trong gió bay lên.
Phí sau, Tá Thượng Thần ngóng nhìn thân ảnh của nàng, khóe môi hơi nâng lên, chợt đôi mắt hoa đào đảo qua trên người Tô Lâm, trong mắt hiện ra một mạt âm trầm.
Xem ra Tô Lâm đã chán sống quá lâu, mới dám khiêu khích Tiểu Vân nhi.
Tá Thượng Thần than nhẹ một tiếng, tươi cười trên dung nhan tuyệt mỹ như hoa đào kia càng nở rộ, đẹp như yêu nghiệt, điên đảo chúng sinh.
Ta thật ra nhớ rất rõ một đường đi này của Tiểu Vân nhi cũng không có ít địch nhân, nhưng chung quy những địch nhân đó cũng đã táng thân trong tay Vân nhi, nếu lúc trước Tô Lâm nếm giáo huấn chịu thu liễm đi một ít, nói không chừng còn có thể nhặt về một mạng, đáng tiếc........
Cho dù ngoài miệng Tá Thượng Thần nói đáng tiếc, nhưng trên mặt lại không thể che dấu vui sướng khi người gặp họa.
Hiển nhiên, hắn đã sớm không quen nhìn Tô Lâm này, lại ngại thân phận đối phương là nữ nhi cố nhân của sư phụ mới không động thủ, bất quá nếu người động thủ là Cố Nhược Vân, vậy cũng không có chuyện gì! Sư phụ có trách cũng không trách được lên đầu hắn!
/1836
|