Mai Tuyết, cái hòm nát kia mà ngươi cũng không biết xấu hổ lấy ra? Hắc Báo khinh bỉ nhìn Mai Tuyết, xem thường nói: Hắc Nham Thành chúng ta ai chẳng biết là ngươi không cần cái hòm nát này, vậy mà lấy đến lừa người, nói là tổ truyền gì đó, có thần kỳ như vậy mà nói qua nhiều năm như thế ngươi sẽ không dùng qua?
Nghe nói như thế, Mai Tuyết cũng không buồn bực, chỉ là nâng môi cười: Chẳng lẽ ngươi không biết có một số bảo vật sẽ nhận chủ? Mai gia chúng ta thủ nó lâu như vậy, diễn.đàn.lê.quý.đônđều không thể khống chế nó, vậy ắt hẳn chính là nó cũng không thuộc về Mai gia chúng ta, ta thấy thiên phú của Cố cô nương không tệ, nói không chừng vật tổ truyền này sẽ nhận nàng, nếu là như thế, cũng không uổng phí Mai gia ta thủ thứ này lâu như vậy.
Ha ha, Cố cô nương, ngươi ngàn vạn đừng bị nữ nhân này lừa, chỉ là một cái hòm nát mà thôi: Hắc Báo trào phúng nói một câu, ánh mắt nhìn về phía Cố Nhược Vân không chút nào không dám có chút vô lễ nào, cung kính nói: Nhưng mà, nếu Mai Tuyết đã mang lễ vật đến chuộc tội, Hắc Báo ta cũng sẽ không thể thua kém nàng, nghe nói Cố cô nương là một Y Sư, chỗ này của ta có một tấm đan phương tàn khuyết, giờ sẽ hiếu kính cho Cố cô nương.
Đan phương?
Vừa nghe nói như thế, mọi người đều là không tự chủ được chuyển mắt nhìn về phía Hắc Báo.
Không nghĩ tới trong tay người này vậy mà lại có một tấm đan phương, hơn nữa còn tặng người? Chẳng lẽ hắn không biết đan phương này có bao nhiêu trân quý?
Giống như là nhận thấy được nghi vấn của mọi người, Hắc Báo sờ sờ đầu, cười ‘ha ha’ nói: Kỳ thực đan phương này là một người cầm cố cho ta, cuối cùng bởi vì không cách nào lấy ra tiền chuộc nên tự nhiên thuộc về ta, nhưng ta không có hứng thú gì đối với thứ này, không bằng giao cho Cố cô nương, Cố cô nương thân là Y Sư, lee~lqđ hẳn là có nghiên cứu về phương diện này, nói không chừng còn có thể luyện chế ra đan dược, chờ sau khi Cố cô nương chế thành đan dược đưa ta một viên là đủ rồi.
Nghe vậy, tất cả mọi người bất giác cười nhạt.
Đừng nhìn đan phương có giá trị sang quý ở đại lục, càng là khiến cho vô số người tranh mua, nhưng nói thật, nhiều năm như vậy, đều không có người nghiên cứu chế tạo ra đan dược!
Cho dù là đến trong tay Cố Nhược Vân, cũng chỉ là một tờ giấy bỏ mà thôi.
Đương nhiên, giờ khắc này, tất cả mọi người không có nhận thấy được ánh mắt cổ quái của mọi người Mộ Dung thế gia.
Đan phương? Thứ thật trân quý trong mắt người trên đời này, trong tay nàng bị cho là cái gì?
Nàng ngay cả đan dược trợ giúp Võ Vương đột phá đều có thể tùy tiện lấy ra một đống, nói thật đan phương này không có lực hấp dẫn gì đối với nàng.
Nhưng mà, làm cho Mộ Dung thế gia ngoài ý muốn là, Cố Nhược Vân cũng không ghét bỏ mà thu đan phương, mỉm cười nói: Yên tâm đi, nếu ta luyện chế thành công, tất nhiên sẽ cho ngươi một viên.
Mai gia và Hắc Báo đều đã đưa lễ vật lên, ta ngược lại thật ra không chuẩn bị cái gì, Mạc Ly Ưu vẫn như cũ ngồi ở phía trên xe lăn, trên khuôn mặt tuấn mỹ mang theo tươi cười nông cạn: Cho nên, ta tính toán lâm thời đưa tặng Cố cô nương món đồ.
Bá!
Nháy mắt kia, ánh mắt của mọi người đều tập trung ở trên người của Mạc Ly Ưu.
Giống như không nhìn thấy những ánh nhìn chăn chú kia, Mạc Ly Ưu cười cười, nói: Lễ vật của ta, chính là toàn bộ Mạc gia!
Xôn xao!
Đám người chấn động!
Cho dù là Mai Tuyết và Hắc Báo cũng chấn kinh rồi, ai cũng thật không ngờ, Mạc Ly Ưu sẽ làm ra như thế quyết định.
Toàn bộ Mạc gia, chính là lễ vật sang quý cỡ nào?
Hắn lại có thể không chút do dự tặng Mạc gia ra ngoài?
Cố Nhược Vân thật sâu ngóng nhìn khuôn mặt trắng bệnh trạng kia của Mạc Ly Ưu, không biết vì sao, nam nhân này luôn gây cho nàng một loại cảm giác kỳ quái, nhưng rốt cuộc kỳ quái ở chỗ nào, nàng lại nói không nên lời.
Đại tiểu thư, này…….. Mộ Dung lão gia tử nhịn không được đứng lên, lời nói của Mạc Ly Ưu thực dọa ông nhảy dựng.
Nghe nói như thế, Mai Tuyết cũng không buồn bực, chỉ là nâng môi cười: Chẳng lẽ ngươi không biết có một số bảo vật sẽ nhận chủ? Mai gia chúng ta thủ nó lâu như vậy, diễn.đàn.lê.quý.đônđều không thể khống chế nó, vậy ắt hẳn chính là nó cũng không thuộc về Mai gia chúng ta, ta thấy thiên phú của Cố cô nương không tệ, nói không chừng vật tổ truyền này sẽ nhận nàng, nếu là như thế, cũng không uổng phí Mai gia ta thủ thứ này lâu như vậy.
Ha ha, Cố cô nương, ngươi ngàn vạn đừng bị nữ nhân này lừa, chỉ là một cái hòm nát mà thôi: Hắc Báo trào phúng nói một câu, ánh mắt nhìn về phía Cố Nhược Vân không chút nào không dám có chút vô lễ nào, cung kính nói: Nhưng mà, nếu Mai Tuyết đã mang lễ vật đến chuộc tội, Hắc Báo ta cũng sẽ không thể thua kém nàng, nghe nói Cố cô nương là một Y Sư, chỗ này của ta có một tấm đan phương tàn khuyết, giờ sẽ hiếu kính cho Cố cô nương.
Đan phương?
Vừa nghe nói như thế, mọi người đều là không tự chủ được chuyển mắt nhìn về phía Hắc Báo.
Không nghĩ tới trong tay người này vậy mà lại có một tấm đan phương, hơn nữa còn tặng người? Chẳng lẽ hắn không biết đan phương này có bao nhiêu trân quý?
Giống như là nhận thấy được nghi vấn của mọi người, Hắc Báo sờ sờ đầu, cười ‘ha ha’ nói: Kỳ thực đan phương này là một người cầm cố cho ta, cuối cùng bởi vì không cách nào lấy ra tiền chuộc nên tự nhiên thuộc về ta, nhưng ta không có hứng thú gì đối với thứ này, không bằng giao cho Cố cô nương, Cố cô nương thân là Y Sư, lee~lqđ hẳn là có nghiên cứu về phương diện này, nói không chừng còn có thể luyện chế ra đan dược, chờ sau khi Cố cô nương chế thành đan dược đưa ta một viên là đủ rồi.
Nghe vậy, tất cả mọi người bất giác cười nhạt.
Đừng nhìn đan phương có giá trị sang quý ở đại lục, càng là khiến cho vô số người tranh mua, nhưng nói thật, nhiều năm như vậy, đều không có người nghiên cứu chế tạo ra đan dược!
Cho dù là đến trong tay Cố Nhược Vân, cũng chỉ là một tờ giấy bỏ mà thôi.
Đương nhiên, giờ khắc này, tất cả mọi người không có nhận thấy được ánh mắt cổ quái của mọi người Mộ Dung thế gia.
Đan phương? Thứ thật trân quý trong mắt người trên đời này, trong tay nàng bị cho là cái gì?
Nàng ngay cả đan dược trợ giúp Võ Vương đột phá đều có thể tùy tiện lấy ra một đống, nói thật đan phương này không có lực hấp dẫn gì đối với nàng.
Nhưng mà, làm cho Mộ Dung thế gia ngoài ý muốn là, Cố Nhược Vân cũng không ghét bỏ mà thu đan phương, mỉm cười nói: Yên tâm đi, nếu ta luyện chế thành công, tất nhiên sẽ cho ngươi một viên.
Mai gia và Hắc Báo đều đã đưa lễ vật lên, ta ngược lại thật ra không chuẩn bị cái gì, Mạc Ly Ưu vẫn như cũ ngồi ở phía trên xe lăn, trên khuôn mặt tuấn mỹ mang theo tươi cười nông cạn: Cho nên, ta tính toán lâm thời đưa tặng Cố cô nương món đồ.
Bá!
Nháy mắt kia, ánh mắt của mọi người đều tập trung ở trên người của Mạc Ly Ưu.
Giống như không nhìn thấy những ánh nhìn chăn chú kia, Mạc Ly Ưu cười cười, nói: Lễ vật của ta, chính là toàn bộ Mạc gia!
Xôn xao!
Đám người chấn động!
Cho dù là Mai Tuyết và Hắc Báo cũng chấn kinh rồi, ai cũng thật không ngờ, Mạc Ly Ưu sẽ làm ra như thế quyết định.
Toàn bộ Mạc gia, chính là lễ vật sang quý cỡ nào?
Hắn lại có thể không chút do dự tặng Mạc gia ra ngoài?
Cố Nhược Vân thật sâu ngóng nhìn khuôn mặt trắng bệnh trạng kia của Mạc Ly Ưu, không biết vì sao, nam nhân này luôn gây cho nàng một loại cảm giác kỳ quái, nhưng rốt cuộc kỳ quái ở chỗ nào, nàng lại nói không nên lời.
Đại tiểu thư, này…….. Mộ Dung lão gia tử nhịn không được đứng lên, lời nói của Mạc Ly Ưu thực dọa ông nhảy dựng.
/1836
|