Dưới tầm mắt của mọi người, một bóng dáng lạnh lùng như bóng đêm xuất hiện trước mặt bọn họ. Chỉ thấy dưới ánh trăng nam tử đi vào có bộ dạng vô cùng anh tuấn, đường cong trên mặt điêu khắc rõ ràng, sau khi đôi mắt lạnh lùng nhìn nữ tử mặc y phục màu xanh trước mắt, chuyển từ lạnh lùng sang dịu dàng:
Vân Nhi…
Cố Nhược Vân bước nhanh qua Lam Vũ Ca bên cạnh mình, đi đến trước mặt Cố Sanh Tiêu, trong đôi mắt hiện lên ánh sáng kích động.
Ca, huynh ra ngoài rồi à?
Cố Sanh Tiêu gật gật đầu, bàn tay đầy vết chai xoa xoa đầu Cố Nhược Vân, ánh mắt sủng nịnh như muốn làm người ta chết chìm trong nước.
Những chuyện trong khoảng thời gian này ta đã nghe nói rồi, không ngờ ta không ở đây mấy ngày muội trải qua nhiều chuyện như vậy, sau này ca ca sẽ bảo vệ muội, được không?
Nhìn nam tử trước mắt, trong đáy mắt Cố Nhược Vân hiện lên chút kinh ngạc. Bởi vì nàng cảm nhận được rõ ràng, hiện giờ thực lực của nam nhân này ở mức… võ tôn cao cấp? Rốt cuộc là hắn ta đi nơi nào, thế cho nên đột nhiên thực lực tăng nhanh như vậy?
Sanh Tiêu.
Sắc mặt Lam Vũ Ca tràn đầy vui sướng, nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng trước mắt, ánh mắt mang theo vài phần buồn rầu: Bộ dạng ngươi và phụ thân ngươi đúng là giống nhau, thật sự quá giống, nhìn các ngươi, ta còn cho rằng Ngọc Nhi và Cố Thiên xuất hiện trước mặt chúng ta lần nữa.
Cố Sanh Tiêu nhấp nhẹ môi mỏng, trên môi hắn có đường cong lạnh lẽo, rất lâu sau mới đi đến trước mặt Lam Vũ Ca và Đông Phương lão gia, phịch một tiếng, đùi phải quỳ trên mặt đất, nói:
Ông ngoại, bà ngoại, tôn nhi đến thăm hai vị lão nhân gia.
Đứa bé ngoan, mau đứng dậy. Lam Vũ Ca bước nhanh tới, lấy tay nâng Cố Sanh Tiêu dậy, nàng vụng trộm lau nước mắt rơi xuống, nhìn nam tử trước mắt, biểu tình cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Tuy Ngọc Nhi đã mất, nhưng lại để cho ta hai đứa các ngươi, bà ngoại đã cảm thấy vô cùng hài lòng rồi.
Đông Phương lão gia muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng không nói gĩ, vỗ vỗ vai Lam Vũ Ca an ủi: Yên tâm đi, không phải Vân Nhi nói Cố Thiên và Ngọc Nhi còn sống sao, một ngày nào đó người một nhà chúng ta sẽ đoàn tụ.
Nếu như đúng là như vậy, vậy thì quá tốt rồi. Lam Vũ Ca cười khổ một tiếng, bất đắc dĩ thở dài, một tay nàng lôi kéo Cố Nhược Vân, một tay nắm lấy tay Cố Sanh Tiêu đi lên cao ngồi, để bọn họ ngồi xuống bên cạnh mình.
- Các vị, mọi người đều đã biết cháu ngoại Cố Nhược Vân của ta, vị này cũng là cháu ngoại của ta Cố Sanh Tiêu!
“Xì xào!”
Trong chớp mắt mọi người bắt đầu xì xào! Nếu vừa rồi bọn họ không có nghe lầm, có vẻ như nam tử lãnh khốc này là thiếu tông chủ của Linh Tông? Thiếu tông chủ của Linh Tông thực ra là cháu ngoại của Lam Vũ Ca sao?
Xem ra bây giờ, thanh danh của Đông Phương Thế Gia đã hơn trước kia, cũng không có người dám trêu chọc bọn họ nữa.
Vinh Hân nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn, trong đôi mắt lóe lên chút độc ác.
Lúc trước nghe nói Cố Nhược Vân là người của Đông Phương Thế Gia, muốn giết nàng ta đã trở nên vô cùng khó khăn, bây giờ lại chạy ra một Linh Tông! Như vậy nàng ta càng khó đối phó, nếu không giết nữ nhân này, cũng không thể giết kẻ tiện nhân Vệ Y Y kia!
Không! Không được! Nàng ta phải nghĩ cách giết chết hai người đó!
Bỗng nhiên cảm nhận được ánh mắt nhìn mình chăm chú, Vinh Hân vội vàng thu hồi sát khí trong mắt, ngẩng đầu nhìn Cố Nhược Vân, trên khuôn mặt thoáng hiện tươi cười.
Cố Nhược Vân cười mà như không cười, liếc mắt nhìn Vinh Hân, nhanh chóng thu hồi tầm mắt.
Vân Nhi…
Cố Nhược Vân bước nhanh qua Lam Vũ Ca bên cạnh mình, đi đến trước mặt Cố Sanh Tiêu, trong đôi mắt hiện lên ánh sáng kích động.
Ca, huynh ra ngoài rồi à?
Cố Sanh Tiêu gật gật đầu, bàn tay đầy vết chai xoa xoa đầu Cố Nhược Vân, ánh mắt sủng nịnh như muốn làm người ta chết chìm trong nước.
Những chuyện trong khoảng thời gian này ta đã nghe nói rồi, không ngờ ta không ở đây mấy ngày muội trải qua nhiều chuyện như vậy, sau này ca ca sẽ bảo vệ muội, được không?
Nhìn nam tử trước mắt, trong đáy mắt Cố Nhược Vân hiện lên chút kinh ngạc. Bởi vì nàng cảm nhận được rõ ràng, hiện giờ thực lực của nam nhân này ở mức… võ tôn cao cấp? Rốt cuộc là hắn ta đi nơi nào, thế cho nên đột nhiên thực lực tăng nhanh như vậy?
Sanh Tiêu.
Sắc mặt Lam Vũ Ca tràn đầy vui sướng, nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng trước mắt, ánh mắt mang theo vài phần buồn rầu: Bộ dạng ngươi và phụ thân ngươi đúng là giống nhau, thật sự quá giống, nhìn các ngươi, ta còn cho rằng Ngọc Nhi và Cố Thiên xuất hiện trước mặt chúng ta lần nữa.
Cố Sanh Tiêu nhấp nhẹ môi mỏng, trên môi hắn có đường cong lạnh lẽo, rất lâu sau mới đi đến trước mặt Lam Vũ Ca và Đông Phương lão gia, phịch một tiếng, đùi phải quỳ trên mặt đất, nói:
Ông ngoại, bà ngoại, tôn nhi đến thăm hai vị lão nhân gia.
Đứa bé ngoan, mau đứng dậy. Lam Vũ Ca bước nhanh tới, lấy tay nâng Cố Sanh Tiêu dậy, nàng vụng trộm lau nước mắt rơi xuống, nhìn nam tử trước mắt, biểu tình cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Tuy Ngọc Nhi đã mất, nhưng lại để cho ta hai đứa các ngươi, bà ngoại đã cảm thấy vô cùng hài lòng rồi.
Đông Phương lão gia muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng không nói gĩ, vỗ vỗ vai Lam Vũ Ca an ủi: Yên tâm đi, không phải Vân Nhi nói Cố Thiên và Ngọc Nhi còn sống sao, một ngày nào đó người một nhà chúng ta sẽ đoàn tụ.
Nếu như đúng là như vậy, vậy thì quá tốt rồi. Lam Vũ Ca cười khổ một tiếng, bất đắc dĩ thở dài, một tay nàng lôi kéo Cố Nhược Vân, một tay nắm lấy tay Cố Sanh Tiêu đi lên cao ngồi, để bọn họ ngồi xuống bên cạnh mình.
- Các vị, mọi người đều đã biết cháu ngoại Cố Nhược Vân của ta, vị này cũng là cháu ngoại của ta Cố Sanh Tiêu!
“Xì xào!”
Trong chớp mắt mọi người bắt đầu xì xào! Nếu vừa rồi bọn họ không có nghe lầm, có vẻ như nam tử lãnh khốc này là thiếu tông chủ của Linh Tông? Thiếu tông chủ của Linh Tông thực ra là cháu ngoại của Lam Vũ Ca sao?
Xem ra bây giờ, thanh danh của Đông Phương Thế Gia đã hơn trước kia, cũng không có người dám trêu chọc bọn họ nữa.
Vinh Hân nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn, trong đôi mắt lóe lên chút độc ác.
Lúc trước nghe nói Cố Nhược Vân là người của Đông Phương Thế Gia, muốn giết nàng ta đã trở nên vô cùng khó khăn, bây giờ lại chạy ra một Linh Tông! Như vậy nàng ta càng khó đối phó, nếu không giết nữ nhân này, cũng không thể giết kẻ tiện nhân Vệ Y Y kia!
Không! Không được! Nàng ta phải nghĩ cách giết chết hai người đó!
Bỗng nhiên cảm nhận được ánh mắt nhìn mình chăm chú, Vinh Hân vội vàng thu hồi sát khí trong mắt, ngẩng đầu nhìn Cố Nhược Vân, trên khuôn mặt thoáng hiện tươi cười.
Cố Nhược Vân cười mà như không cười, liếc mắt nhìn Vinh Hân, nhanh chóng thu hồi tầm mắt.
/1836
|