Nói thật, hiện giờ người như Vinh Hân nàng đã không để vào mắt.
Bẩm báo gia chủ, phu nhân, chủ phủ phủ Từ Minh và thiếu chủ tiến đến chúc mừng phu nhân. Nhưng mà, đám người còn chưa tỉnh táo lại, tiếng thông báo lại truyền vào.
Sau khi người này nói xong, lại dẫn tới một hồi sóng to gió lớn. Nếu nói Cố Sanh Tiêu tới đây là bình thường, dù sao hắn ta cũng là người của Đông Phương Thế Gia. Nhưng tại sao chủ phủ phủ Từ Minh và thiếu công tử lại tự mình đến đây? Với thân phận cao quý của bọn họ, tùy tiện phái một đệ tử đến chúc mừng là được rồi.
Đang nghĩ ngợi, có nam tử quần áo là lượt xuất hiện ở ngoài cửa, mọi người chỉ thấy tay nam tử tuấn tú nắm tay một tiểu thiếu niên mười mấy tuổi chậm rãi đi đến, sau lưng bọn họ là một đám người hầu đi theo.
Lam Vũ Ca vội vàng đứng dậy, vừa định đi xuống nghênh đón, đã thấy chủ phủ giơ tay lên, ngăn động tác của nàng lại.
Đông Phương phu nhân không cần khách sáo, lần này là sinh thần của ngươi, ta cũng đến chúc thọ.
Chủ phủ cười nói: Mặt khác, ta còn muốn cảm tạ ơn cứu mạng của Cố cô nương đối với ta.
Tuy nói người giải độc cho chủ phủ là quỷ y, nhưng quỷ y là người của Cố Nhược Vân, nếu không có Cố Nhược Vân nói, cho dù mình trả bao nhiêu tiền cũng không có khả năng mời được nàng.
Chỉ là, nghe lời hắn ta nói, một đám người không hiểu rõ mọi chuyện đều nhìn về phía Cố Nhược Vân, trong đáy mắt mang theo khiếp sợ và kinh ngạc.
Chủ phủ quá khách sáo rồi. Lam Vũ Ca mỉm cười nói: Đây là chuyện nên làm
Nếu không có Cố cô nương, chỉ sợ ta đã chết rồi. Ánh mắt chủ phủ nhìn về phía Cố Nhược Vân, mỉm cười nói: Cố cô nương chẳng những cứu giúp Cửu trưởng lão chữa trị, còn làm cho Cửu trưởng lão đột phá đến võ tôn, lại làm ta bò từ con đường tử vong ra ngoài, cho nên ta nên đến thăm hỏi phu nhân.
“Bùm!” Giống như một cơn gió bão vô cùng mạnh, ầm ầm rơi xuống. Mọi người ở đây đều trợn mắt há miệng. Thân thể của Cửu trưởng lão, những người ở đây không ai không biết, tất cả thầy thuốc khắp thiên hạ đều kết luận không thể khống chế được bệnh tình, nhưng mà nàng lại chữa khỏi cho hắn ta sao? Còn làm hắn ta đột phá đến võ tôn?
Nữ nhân này, rốt cuộc khác thường như thế nào?
Lam Vũ Ca cũng vô cùng khiếp sợ, lại không nói gì thêm, chỉ cười cười: Chủ phủ đi từ xa tới vô cùng vất vả, người đâu, nhanh lấy ghế.
Dạ.
Chủ phủ cười cười, nắm tay tiểu thiếu niên đi đến vị trí Lam Vũ Ca sắp xếp cho hắn ta, chỉ là lúc nhìn về phía Cố Nhược Vân trong mắt còn mang theo cảm kích. Ơn cứu mạng này hắn ta sẽ nhớ cả đời!
Không ngờ chủ phủ phủ Tử Minh còn tự mình đến đây!
Tay Vinh Hân nắm chặt thành quả đấm, móng tay đâm sâu vào da thịt, dường như nàng ta không cảm nhận được gì, trong đôi mắt tràn ngập oán hận và phẫn nộ: Ta không cam lòng, không cam lòng thua kém kẻ tiện nhân Vệ Y Y đó! Một ngày nào đó, ta sẽ làm cho bọn họ thân bại danh liệt, chết không có chỗ chôn!
Thực ra Cố Nhược Vân và Vinh Hân không có thù oán gì, nhưng Vệ Y Y làm Vinh Hân oán hận, tất nhiên Cố Nhược Vân sẽ bị nàng ta ghi hận rồi.
Ha ha, không biết bản tôn có đến muộn hay không!
Bỗng nhiên, một tiếng cười thoải mái từ trên trời truyền xuống, không đợi mọi người hoàn hồn, chỉ thấy một bóng dáng màu trắng bay từ trên không xuống, đi vào trong đại sảnh.
Người mặc áo bào trắng là một nam tử trung niên, khuôn mặt lạnh lùng cao ngạo, hai tay để ra sau lưng, trên người tỏa ra khí chất mạnh mẽ làm mọi người ở đây không thở nổi.
Bẩm báo gia chủ, phu nhân, chủ phủ phủ Từ Minh và thiếu chủ tiến đến chúc mừng phu nhân. Nhưng mà, đám người còn chưa tỉnh táo lại, tiếng thông báo lại truyền vào.
Sau khi người này nói xong, lại dẫn tới một hồi sóng to gió lớn. Nếu nói Cố Sanh Tiêu tới đây là bình thường, dù sao hắn ta cũng là người của Đông Phương Thế Gia. Nhưng tại sao chủ phủ phủ Từ Minh và thiếu công tử lại tự mình đến đây? Với thân phận cao quý của bọn họ, tùy tiện phái một đệ tử đến chúc mừng là được rồi.
Đang nghĩ ngợi, có nam tử quần áo là lượt xuất hiện ở ngoài cửa, mọi người chỉ thấy tay nam tử tuấn tú nắm tay một tiểu thiếu niên mười mấy tuổi chậm rãi đi đến, sau lưng bọn họ là một đám người hầu đi theo.
Lam Vũ Ca vội vàng đứng dậy, vừa định đi xuống nghênh đón, đã thấy chủ phủ giơ tay lên, ngăn động tác của nàng lại.
Đông Phương phu nhân không cần khách sáo, lần này là sinh thần của ngươi, ta cũng đến chúc thọ.
Chủ phủ cười nói: Mặt khác, ta còn muốn cảm tạ ơn cứu mạng của Cố cô nương đối với ta.
Tuy nói người giải độc cho chủ phủ là quỷ y, nhưng quỷ y là người của Cố Nhược Vân, nếu không có Cố Nhược Vân nói, cho dù mình trả bao nhiêu tiền cũng không có khả năng mời được nàng.
Chỉ là, nghe lời hắn ta nói, một đám người không hiểu rõ mọi chuyện đều nhìn về phía Cố Nhược Vân, trong đáy mắt mang theo khiếp sợ và kinh ngạc.
Chủ phủ quá khách sáo rồi. Lam Vũ Ca mỉm cười nói: Đây là chuyện nên làm
Nếu không có Cố cô nương, chỉ sợ ta đã chết rồi. Ánh mắt chủ phủ nhìn về phía Cố Nhược Vân, mỉm cười nói: Cố cô nương chẳng những cứu giúp Cửu trưởng lão chữa trị, còn làm cho Cửu trưởng lão đột phá đến võ tôn, lại làm ta bò từ con đường tử vong ra ngoài, cho nên ta nên đến thăm hỏi phu nhân.
“Bùm!” Giống như một cơn gió bão vô cùng mạnh, ầm ầm rơi xuống. Mọi người ở đây đều trợn mắt há miệng. Thân thể của Cửu trưởng lão, những người ở đây không ai không biết, tất cả thầy thuốc khắp thiên hạ đều kết luận không thể khống chế được bệnh tình, nhưng mà nàng lại chữa khỏi cho hắn ta sao? Còn làm hắn ta đột phá đến võ tôn?
Nữ nhân này, rốt cuộc khác thường như thế nào?
Lam Vũ Ca cũng vô cùng khiếp sợ, lại không nói gì thêm, chỉ cười cười: Chủ phủ đi từ xa tới vô cùng vất vả, người đâu, nhanh lấy ghế.
Dạ.
Chủ phủ cười cười, nắm tay tiểu thiếu niên đi đến vị trí Lam Vũ Ca sắp xếp cho hắn ta, chỉ là lúc nhìn về phía Cố Nhược Vân trong mắt còn mang theo cảm kích. Ơn cứu mạng này hắn ta sẽ nhớ cả đời!
Không ngờ chủ phủ phủ Tử Minh còn tự mình đến đây!
Tay Vinh Hân nắm chặt thành quả đấm, móng tay đâm sâu vào da thịt, dường như nàng ta không cảm nhận được gì, trong đôi mắt tràn ngập oán hận và phẫn nộ: Ta không cam lòng, không cam lòng thua kém kẻ tiện nhân Vệ Y Y đó! Một ngày nào đó, ta sẽ làm cho bọn họ thân bại danh liệt, chết không có chỗ chôn!
Thực ra Cố Nhược Vân và Vinh Hân không có thù oán gì, nhưng Vệ Y Y làm Vinh Hân oán hận, tất nhiên Cố Nhược Vân sẽ bị nàng ta ghi hận rồi.
Ha ha, không biết bản tôn có đến muộn hay không!
Bỗng nhiên, một tiếng cười thoải mái từ trên trời truyền xuống, không đợi mọi người hoàn hồn, chỉ thấy một bóng dáng màu trắng bay từ trên không xuống, đi vào trong đại sảnh.
Người mặc áo bào trắng là một nam tử trung niên, khuôn mặt lạnh lùng cao ngạo, hai tay để ra sau lưng, trên người tỏa ra khí chất mạnh mẽ làm mọi người ở đây không thở nổi.
/1836
|