Edit + Beta: Dực
Ân Sương chu chu cái miệng nhỏ nhắn, cầm bàn tay hắn đặt lên bụng mình.
“Chàng có cảm thấy tiểu bảo bối trong bụng ta đang phản kháng không? Cơ thể người ta bây giờ đang cảm tháy khó chịu, lại vì thể diện của chúng ta. Nhưng trận đấu này mãi chưa kết thúc, bao giờ mới xong đây?”
Ân Sương chớp mắt giả bộ đáng thương, oán giận nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú của hắn.
Nàng đã sớm nắm được điểm yếu quá yêu mình của Hoàng Đế phu quân, sẵn sàng “tùy ý làm bậy” vì nàng.
“Trận đấu kết thúc, phong lai người làm Ba Đồ Lỗ.”
Nghe Ân Sương nói cơ thể không khỏe, hắn cũng không kiên trì nữa, tuyên bố kết quả qua loa, sau đó xoay người ôm Ân Sương đứng lên tới nơi yên tĩnh.
“Đứng lên đi lại có thấy tốt hơn không?”
“Ừm”
Ân Sương tựa vào trong vòng tay hắn, dịu dàng lên tiếng trả lời, hưởng thụ toàn bộ sự bảo vệ của hắn.
Nàng biết, bản thân mình có được tình yêu không bao giờ thay đổi của hắn như vậy là đủ rồi.
Về phần có đúng là như vậy hay không thì khó nói lắm —
Nàng thấy vẻ mặt nha đầu Hữu Nhàn có vẻ căng thẳng, nàng mới nói “lời nói dối đầy thiện ý” với tướng công, hiểu được đối với thê tử yêu trượng phu mà nói, kết quả thắng bại không phải là quan trọng nhất, chỉ cần hắn bình an may mắn là được.
“Thuộc Phong! Cuối cùng trận đấu cũng kết thúc!”
Hữu Nhàn chờ dưới lôi đài, thấy Thuộc Phong đi xuống, thở ra một hơi như trút được gánh nặng.
“Phong, chàng ra nhiều mồ hôi quá.”
Hữu Nhàn lấy khăn nhẹ nhàng lau mồ hôi cho hắn, nhẹ giọng yêu thương.
Lần này Thuộc Phong không hề ngăn cản hành động thân thiết của nàng, chỉ sững sờ vì biểu tình nhíu mày lo lắng cho hắn của nàng, ánh mắt hắn đặt trên người nàng, một cái nháy mắt cũng không có.
“Nhưng, ta không thắng!”
Tuy không phải kết quả hài lòng, nhưng tâm tình vẫn bình tĩnh, không biết vì sao.
“Sao chàng lại không thắng được? Chàng đã là Ba Dồ Lỗ, chẳng lẽ không đúng sao?”
Hữu Nhàn ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên tươi cười với hắn.
Hắn nhướng mày
“Ngươi không thất vọng?”
“Sao ta phải thất vọng? Trong lòng ta chàng là người thắng cuộc rồi, huống chi, ta chỉ mong chàng bình an.”
Hữu Nhàn nhìn hắn chăm chú.
Thuộc Phong ngẩn ra, yên lặng một lúc lâu.
“Chàng có thể đáp ứng với ta sau này sẽ không tham gia hoạt động nguy hiểm này không, thật đáng sợ.”
Hữu Nhàn chuyên chú xử lý vết thương cho hắn, trong lòng vẫn còn thấy sợ hãi.
Nàng từng nghe ca ca nói, có người vì tranh đoạt danh hiệu này mà bị đánh cho chết tươi, trận đấu thế này quá tàn nhẫn đầy máu tanh, nàng không muốn Thuộc Phong gặp bất cứ nguy hiểm nào.
Ân Sương chu chu cái miệng nhỏ nhắn, cầm bàn tay hắn đặt lên bụng mình.
“Chàng có cảm thấy tiểu bảo bối trong bụng ta đang phản kháng không? Cơ thể người ta bây giờ đang cảm tháy khó chịu, lại vì thể diện của chúng ta. Nhưng trận đấu này mãi chưa kết thúc, bao giờ mới xong đây?”
Ân Sương chớp mắt giả bộ đáng thương, oán giận nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú của hắn.
Nàng đã sớm nắm được điểm yếu quá yêu mình của Hoàng Đế phu quân, sẵn sàng “tùy ý làm bậy” vì nàng.
“Trận đấu kết thúc, phong lai người làm Ba Đồ Lỗ.”
Nghe Ân Sương nói cơ thể không khỏe, hắn cũng không kiên trì nữa, tuyên bố kết quả qua loa, sau đó xoay người ôm Ân Sương đứng lên tới nơi yên tĩnh.
“Đứng lên đi lại có thấy tốt hơn không?”
“Ừm”
Ân Sương tựa vào trong vòng tay hắn, dịu dàng lên tiếng trả lời, hưởng thụ toàn bộ sự bảo vệ của hắn.
Nàng biết, bản thân mình có được tình yêu không bao giờ thay đổi của hắn như vậy là đủ rồi.
Về phần có đúng là như vậy hay không thì khó nói lắm —
Nàng thấy vẻ mặt nha đầu Hữu Nhàn có vẻ căng thẳng, nàng mới nói “lời nói dối đầy thiện ý” với tướng công, hiểu được đối với thê tử yêu trượng phu mà nói, kết quả thắng bại không phải là quan trọng nhất, chỉ cần hắn bình an may mắn là được.
“Thuộc Phong! Cuối cùng trận đấu cũng kết thúc!”
Hữu Nhàn chờ dưới lôi đài, thấy Thuộc Phong đi xuống, thở ra một hơi như trút được gánh nặng.
“Phong, chàng ra nhiều mồ hôi quá.”
Hữu Nhàn lấy khăn nhẹ nhàng lau mồ hôi cho hắn, nhẹ giọng yêu thương.
Lần này Thuộc Phong không hề ngăn cản hành động thân thiết của nàng, chỉ sững sờ vì biểu tình nhíu mày lo lắng cho hắn của nàng, ánh mắt hắn đặt trên người nàng, một cái nháy mắt cũng không có.
“Nhưng, ta không thắng!”
Tuy không phải kết quả hài lòng, nhưng tâm tình vẫn bình tĩnh, không biết vì sao.
“Sao chàng lại không thắng được? Chàng đã là Ba Dồ Lỗ, chẳng lẽ không đúng sao?”
Hữu Nhàn ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên tươi cười với hắn.
Hắn nhướng mày
“Ngươi không thất vọng?”
“Sao ta phải thất vọng? Trong lòng ta chàng là người thắng cuộc rồi, huống chi, ta chỉ mong chàng bình an.”
Hữu Nhàn nhìn hắn chăm chú.
Thuộc Phong ngẩn ra, yên lặng một lúc lâu.
“Chàng có thể đáp ứng với ta sau này sẽ không tham gia hoạt động nguy hiểm này không, thật đáng sợ.”
Hữu Nhàn chuyên chú xử lý vết thương cho hắn, trong lòng vẫn còn thấy sợ hãi.
Nàng từng nghe ca ca nói, có người vì tranh đoạt danh hiệu này mà bị đánh cho chết tươi, trận đấu thế này quá tàn nhẫn đầy máu tanh, nàng không muốn Thuộc Phong gặp bất cứ nguy hiểm nào.
/529
|