Edit + Beta: Dực
“Ngươi rất quan tâm?”
Hắn nhìn lại nàng.
“Ta, đương nhiên là quan tâm! Bởi vì chàng bị thương, trong lòng ta cũng rất đau.”
Hữu Nhàn dùng sức gật đầu.
Thuộc Phong trầm mặt, sau một lát đột nhiên đưa tay ôm lấy eo Hữu Nhàn.
“Chúng ta về.”
Hắn ôm eo Hữu Nhàn đi, nàng lại nghi hoặc nhìn hắn.
Hắn như thế này, nàng không quen.
“Nhàn nhi, còn nhớ ta không?”
Chúc Kiếm Khác cũng rời khỏi lôi đài, đứng chắn trước mặt hai người.
Hữu Nhàn ngại ngùng gật đầu.
“Là Khác ca ca!”
Khi còn nhỏ vẫn chỉ có hắn giúp nàng, còn những đứa trẻ khác thì lại luôn bắt nạt nàng.
Chúc Kiếm Khác giật mình, sau một lúc mới gợi ra được ý cười.
“Muội còn nhớ.”
Khóe miệng hắn nhếch lên thành nụ cười, lại có chút chua xót.
Lần này trở về, trừ việc giành danh xưng Ba Đồ Lỗ, thì thực ra còn muốn xin Hoàng Thượng chỉ tứ hôn.
Nhưng không ngờ nàng đã lập gia thất từ nửa năm trước, đối phương lại là Thuộc Phong – kình địch của hắn trong trận đấu này.
“Đương nhiên rồi, hồi còn bé chúng ta hay chơi với nhau mà, đương nhiên là ta nhớ”
Hữu Nhàn thoải mái cười nói, lại phát hiện sắc mặt của Thuộc Phong đứng bên cạnh đã rất khó nhìn.
“Còn không về?”
Thuộc Phong nhiu mày, ngữ khí nói với Hữu Nhàn đột nhiên rất khó nghe.
“A?”
Hữu Nhàn bị hắn dọa sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên kinh hãi.
“Nếu ngươi muốn nói chuyện phiếm, vậy cứ tự nhiên đi.”
Thuộc Phong vừa nói, tay cũng vừa thả cổ tay nhỏ nhắn của nàng ra.
“Phong!” Hữu Nhàn nhanh tay kéo hắn lại “Ta và Khác ca ca không hàn huyên nữa, chúng ta cùng hồi phủ đi!”
Thuộc Phong liếc nàng một cái, hơi nhếch nhếch khóe miệng lên, ngạo mạn trừng khuôn mặt cương nghị của Chúc Kiếm Khác.
“Khác ca ca, chúng ta về trước. Sau này khi nào rảnh ca hãy tới Vương Phủ chúng ta làm khách, lúc đó ta sẽ lại hàn huyên với ca.”
Hữu Nhàn túm chặt lấy tay áo Thuộc Phong, rất sợ hắn không nhịn được mà nổi giận.
“Ừ, khi nào rảnh rỗi ta sẽ tới Vương Phủ thăm muội.”
Tuấn mâu của Chúc Kiếm Khác nhìn chằm chằm cử chỉ thân mật của Hữu Nhàn và Thuộc Phong. mày kiếm anh khí hơi gãy, nhưng bên ngoài vẫn không có biểu hiện gì khác thường
____________________
“Thuộc Phong, chàng đừng đi nhanh như vậy, ta theo không kịp.”
Sau khi rời khỏi lôi đài một đoạt, Thuộc Phong đột nhiên thả tay Hữu Nhàn ra, đi trước một mình.
Nàng chỉ có thể thở hồng hộc cố gắng chạy theo bước chân của hắn.
“Ngươi với tên Chúc Kiếm Khác kia có quan hệ gì? Còn bắt chuyện với ngươi, làm trò trước mặt ta, ý tứ tốt quá nhỉ?”
Thuộc Phong đột nhiên quay đầu lại, làm theo bộ dạng nói chuyện của Hữu Nhàn nói nghe rất kỳ quái.
“Ta,,,”
Hữu Nhàn dừng chân lại, đột hiện bị hắn hỏi dồn khiến nàng không hiểu gì.
“Ta và hắn là bạn tốt cùng nhau lớn lên…”
Hữu Nhàn hét to một câu, cũng không hiểu hắn đang khó chịu cái gì.
“Bạn tốt?” Thuộc Phong híp mắt “Là tình nhân thanh mai trúc mã sao?”
Hắn châm chọc nói.
Vừa rồi vẻ mặt Chúc Kiếm Khác nhìn Hữu Nhàn hoàn toàn không thích hợp, lại dám không che dấu trước mặt hắn, nhìn nàng không chớp mắt, điều này khiến hắn bực mình!
Vẫn tưởng rằng xú nha đầu này không có nam nhân nào hoan nghênh, thế mà đào hoa lại tới không ngừng.
Xem ra trên đời này, nam nhân không có mắt quả thật cũng rất nhiều!
“Thuộc Phong, chàng đang nói gì vậy? Ta với Khác ca ca chỉ là bạn chơi khi còn bé thôi, Khác ca ca rời đi từ rất sớm, làm sao có thể là người yêu được?”
Hữu Nhàn nhanh chóng giải thích.
Thuộc Phong thở mạnh một tiếng, gương mặt nghiêm khắc.
“Khác ca ca, gọi cũng thật thân thiết.”
Hữu Nhàn nhíu chặt mày, đứng trước mặt hắn, không ngại phiền giải thích.
“Chàng đừng hiểu nhầm, trước đây ta hay gọi hắn như thế. Hắn lớn hơn ta chín tuổi, bằng tuổi chàng, cũng không thể không phân biệt lớn nhỏ gọi thẳng tên hắn được!”
Hắn cười nhạo
“Ta hiểu nhầm cái gì? Cho dù hắn ta với ngươi có là thật, ta cũng không quan tâm.”
Hắn cố chấp nói không can thiệp vào chuyện trước đây nàng với nam nhân khác kết thân, cố gắng quên đi toan tính ngày càng mãnh liệt trong lòng.
Nhưng lời vừa nói khỏi miệng, một cảm giác chua xót lan rộng ở trong lòng hắn.
Mà cảm giác kỳ quái khó hiểu này lại khiến hắn phát cáu.
Hữu Nhàn sững sờ đứng tại chỗ, đôi mắt long lanh trở nên buồn bã u ám.
“Vậy chàng muốn ta làm thế nào? Chàng đừng tức giận được không?”
Hữu Nhàn do dự nói, tầm thường giống như đang cầu xin.
Cổ họng hắn căng thẳng, hắn trừng khuôn mặt nhỏ bé của nàng.
“Sau này không được làm loạn thân thiết với nam nhân khác như thế nữa, nghe không?”
Thuộc Phong dần hạ hỏa.
“Nghe.”
Thấy vẻ mặt hắn không âm trầm nữa, Hữu Nhàn nở nụ cười, chủ động nắm tay hắn, tựa vào vai hắn.
“Ta chỉ thân thiết như vậy với chàng, như vậy được không?”
Thuộc Phong bị kiềm hãm, bộ dáng tươi cười mị hoặc của nàng nhất thời khiến hắn lung lay.
Mắt nhìn cánh tay nhỏ bé của nàng đang kéo, trong lòng đột nhiên rung động.
“Chúng ta đi thôi, chắc là Tiểu Bạch đang rất đói.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hữu Nhàn kề sát vào vai hắn.
Thật tốt, hắn không cự tuyệt.
Hơn nữa, bộ dạng tức giận vừa rồi của hắn, có thể giải thích là vì hắn đang ghen không?
Như vậy có phải hắn đã có một chút quan tâm tới nàng không, cũng không phải biểu hiện thờ ơ trước đây của hắn nữa đúng không?
“Ngươi rất quan tâm?”
Hắn nhìn lại nàng.
“Ta, đương nhiên là quan tâm! Bởi vì chàng bị thương, trong lòng ta cũng rất đau.”
Hữu Nhàn dùng sức gật đầu.
Thuộc Phong trầm mặt, sau một lát đột nhiên đưa tay ôm lấy eo Hữu Nhàn.
“Chúng ta về.”
Hắn ôm eo Hữu Nhàn đi, nàng lại nghi hoặc nhìn hắn.
Hắn như thế này, nàng không quen.
“Nhàn nhi, còn nhớ ta không?”
Chúc Kiếm Khác cũng rời khỏi lôi đài, đứng chắn trước mặt hai người.
Hữu Nhàn ngại ngùng gật đầu.
“Là Khác ca ca!”
Khi còn nhỏ vẫn chỉ có hắn giúp nàng, còn những đứa trẻ khác thì lại luôn bắt nạt nàng.
Chúc Kiếm Khác giật mình, sau một lúc mới gợi ra được ý cười.
“Muội còn nhớ.”
Khóe miệng hắn nhếch lên thành nụ cười, lại có chút chua xót.
Lần này trở về, trừ việc giành danh xưng Ba Đồ Lỗ, thì thực ra còn muốn xin Hoàng Thượng chỉ tứ hôn.
Nhưng không ngờ nàng đã lập gia thất từ nửa năm trước, đối phương lại là Thuộc Phong – kình địch của hắn trong trận đấu này.
“Đương nhiên rồi, hồi còn bé chúng ta hay chơi với nhau mà, đương nhiên là ta nhớ”
Hữu Nhàn thoải mái cười nói, lại phát hiện sắc mặt của Thuộc Phong đứng bên cạnh đã rất khó nhìn.
“Còn không về?”
Thuộc Phong nhiu mày, ngữ khí nói với Hữu Nhàn đột nhiên rất khó nghe.
“A?”
Hữu Nhàn bị hắn dọa sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên kinh hãi.
“Nếu ngươi muốn nói chuyện phiếm, vậy cứ tự nhiên đi.”
Thuộc Phong vừa nói, tay cũng vừa thả cổ tay nhỏ nhắn của nàng ra.
“Phong!” Hữu Nhàn nhanh tay kéo hắn lại “Ta và Khác ca ca không hàn huyên nữa, chúng ta cùng hồi phủ đi!”
Thuộc Phong liếc nàng một cái, hơi nhếch nhếch khóe miệng lên, ngạo mạn trừng khuôn mặt cương nghị của Chúc Kiếm Khác.
“Khác ca ca, chúng ta về trước. Sau này khi nào rảnh ca hãy tới Vương Phủ chúng ta làm khách, lúc đó ta sẽ lại hàn huyên với ca.”
Hữu Nhàn túm chặt lấy tay áo Thuộc Phong, rất sợ hắn không nhịn được mà nổi giận.
“Ừ, khi nào rảnh rỗi ta sẽ tới Vương Phủ thăm muội.”
Tuấn mâu của Chúc Kiếm Khác nhìn chằm chằm cử chỉ thân mật của Hữu Nhàn và Thuộc Phong. mày kiếm anh khí hơi gãy, nhưng bên ngoài vẫn không có biểu hiện gì khác thường
____________________
“Thuộc Phong, chàng đừng đi nhanh như vậy, ta theo không kịp.”
Sau khi rời khỏi lôi đài một đoạt, Thuộc Phong đột nhiên thả tay Hữu Nhàn ra, đi trước một mình.
Nàng chỉ có thể thở hồng hộc cố gắng chạy theo bước chân của hắn.
“Ngươi với tên Chúc Kiếm Khác kia có quan hệ gì? Còn bắt chuyện với ngươi, làm trò trước mặt ta, ý tứ tốt quá nhỉ?”
Thuộc Phong đột nhiên quay đầu lại, làm theo bộ dạng nói chuyện của Hữu Nhàn nói nghe rất kỳ quái.
“Ta,,,”
Hữu Nhàn dừng chân lại, đột hiện bị hắn hỏi dồn khiến nàng không hiểu gì.
“Ta và hắn là bạn tốt cùng nhau lớn lên…”
Hữu Nhàn hét to một câu, cũng không hiểu hắn đang khó chịu cái gì.
“Bạn tốt?” Thuộc Phong híp mắt “Là tình nhân thanh mai trúc mã sao?”
Hắn châm chọc nói.
Vừa rồi vẻ mặt Chúc Kiếm Khác nhìn Hữu Nhàn hoàn toàn không thích hợp, lại dám không che dấu trước mặt hắn, nhìn nàng không chớp mắt, điều này khiến hắn bực mình!
Vẫn tưởng rằng xú nha đầu này không có nam nhân nào hoan nghênh, thế mà đào hoa lại tới không ngừng.
Xem ra trên đời này, nam nhân không có mắt quả thật cũng rất nhiều!
“Thuộc Phong, chàng đang nói gì vậy? Ta với Khác ca ca chỉ là bạn chơi khi còn bé thôi, Khác ca ca rời đi từ rất sớm, làm sao có thể là người yêu được?”
Hữu Nhàn nhanh chóng giải thích.
Thuộc Phong thở mạnh một tiếng, gương mặt nghiêm khắc.
“Khác ca ca, gọi cũng thật thân thiết.”
Hữu Nhàn nhíu chặt mày, đứng trước mặt hắn, không ngại phiền giải thích.
“Chàng đừng hiểu nhầm, trước đây ta hay gọi hắn như thế. Hắn lớn hơn ta chín tuổi, bằng tuổi chàng, cũng không thể không phân biệt lớn nhỏ gọi thẳng tên hắn được!”
Hắn cười nhạo
“Ta hiểu nhầm cái gì? Cho dù hắn ta với ngươi có là thật, ta cũng không quan tâm.”
Hắn cố chấp nói không can thiệp vào chuyện trước đây nàng với nam nhân khác kết thân, cố gắng quên đi toan tính ngày càng mãnh liệt trong lòng.
Nhưng lời vừa nói khỏi miệng, một cảm giác chua xót lan rộng ở trong lòng hắn.
Mà cảm giác kỳ quái khó hiểu này lại khiến hắn phát cáu.
Hữu Nhàn sững sờ đứng tại chỗ, đôi mắt long lanh trở nên buồn bã u ám.
“Vậy chàng muốn ta làm thế nào? Chàng đừng tức giận được không?”
Hữu Nhàn do dự nói, tầm thường giống như đang cầu xin.
Cổ họng hắn căng thẳng, hắn trừng khuôn mặt nhỏ bé của nàng.
“Sau này không được làm loạn thân thiết với nam nhân khác như thế nữa, nghe không?”
Thuộc Phong dần hạ hỏa.
“Nghe.”
Thấy vẻ mặt hắn không âm trầm nữa, Hữu Nhàn nở nụ cười, chủ động nắm tay hắn, tựa vào vai hắn.
“Ta chỉ thân thiết như vậy với chàng, như vậy được không?”
Thuộc Phong bị kiềm hãm, bộ dáng tươi cười mị hoặc của nàng nhất thời khiến hắn lung lay.
Mắt nhìn cánh tay nhỏ bé của nàng đang kéo, trong lòng đột nhiên rung động.
“Chúng ta đi thôi, chắc là Tiểu Bạch đang rất đói.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hữu Nhàn kề sát vào vai hắn.
Thật tốt, hắn không cự tuyệt.
Hơn nữa, bộ dạng tức giận vừa rồi của hắn, có thể giải thích là vì hắn đang ghen không?
Như vậy có phải hắn đã có một chút quan tâm tới nàng không, cũng không phải biểu hiện thờ ơ trước đây của hắn nữa đúng không?
/529
|