Edit + Beta: Dực
Vầy, hôm qua vừa gặp 1 em gái đọc truyện nhà mình nên hôm nay giả bộ siêng năng chăm chỉ :v
Vốn là đám người ồn ào, chớp mắt đã trở nên lặng như tờ, mọi nam nhân đều tròn mắt nhìn, một cái thở mạnh cũng không dám, thiếu chút nữa thì quên mất cả thở.
Hữu Nhàn đi tới bên cạnh Thuộc Phong, ngồi xuống, đó là chỗ ngồi chỉ định của nàng.
Nàng cúi đầu, không dám nhìn vào đôi mắt chim ưng của hắn, chỉ bất an ngồi ngay ngắn trên ghế, đôi tay nhỏ bé nắm lấy nhau, trầm mặc không nói.
Thuộc Phong dùng đôi mắt đen dò xét, không chớp mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt nàng.
Hai người gần trong gang tấc, nhưng lại không hề có một điểm liên quan.
Kỳ thực nàng đã sớm hối hận lúc trước nhanh mồm nhanh miệng lỗ mãng đáp ứng thái hoàng thái hậu cử hành “đại hội kén rể” hoang đường này.
Nhưng mà bây giờ nàng đã phóng lao thì cũng đành phải theo lao thôi, chỉ có thể đi một bước tính một bước, cùng lắm thì cuối cùng không chọn ai là được.
“Các vị vương tước tới dự “Đại hội kén rể” cho cháu ngoại Hữu Nhàn của ta ngày hôm nay khiến cho lão bà này rất hài lòng. Vậy bây giờ, trước tiên để Hữu Nhàn múa một đoạn tặng các vị để các vị chiêm ngưỡng tài nghệ của nàng, để xem xem có thể chiếm được cảm tình của mọi người không!”
Thái hoàng thái hậu cười tươi như hoa nói, lại vừa kéo bàn tay lạnh ngắt của Hữu Nhàn bên cạnh, ý bảo nàng đứng dậy hiến vũ.
“Được, được! Để Hữu Nhàn quận chúa múa một đoạn!”
Vương công quý tộc cẩm y ngọc phục bên dưới bắt đầu ồn ào.
Phần lớn bọn họ đều là người từng trải có thế lực trong kinh thành, bọn họ đều muốn xem thử.
Hữu Nhàn cắn môi dưới, rất lâu cũng không có phản ứng, có vẻ là đang do dự.
“A, hẳn là không nhảy nhỉ?”
Thuộc Phong liếc nhìn nàng, cố ý chế nhạo.
Thành thân lâu như vậy, ngoại trừ lần trước gặp nàng đánh đàn trong đình nghỉ mát thấy cũng không tệ lắm, thì chưa từng nghe nói nàng có “sở trường” gì khác.
Chỉ sợ là nàng múa một cái thì dưới đài ngay cả một tiểu hài tử cũng không còn.
Thuộc Phong “hẹp hòi” đả kích nàng.
Hữu Nhàn nghe vậy liền nhíu mày, đột nhiên đứng lên.
“Xin tuân lệnh di mẫu, vậy Hữu Nhàn bêu xấu rồi!”
Nàng trừng mắt với Thuộc Phong, đi tới giữa vũ đài.
Từ nhỏ nàng đã theo học đệ nhất vũ kỹ của hoàng gia nhạc phường – Tiêu Sở Nhiễm.
Không chỉ là đệ tử chân truyền mà còn tự thân lĩnh ngộ được vũ đạo độc đáo, tài nghệ bây giờ còn cao hơn cả Tiêu Sở Nhiễm.
Tiếng đàn vang lên, Hữu Nhàn nhẹ vung tay theo nhạc, từ từ chuyển động tay áo, bắt đầu nhảy múa.
Nàng nhảy chính là điệu mà Dương Ngọc Hoàn (*) vì Đường Huyền Tông (**) mà sáng tạo ra – Vũ Y Vũ Khúc .
(*) Đường Huyền Tông (chữ Hán: 唐玄宗, 8 tháng 9, 685- 3 tháng 5, 762), hay thường gọi là Đường Minh Hoàng (唐明皇), là vị Hoàng đế thứ 7 hoặc thứ 9 của triều đại nhà Đường trong lịch sử Trung Quốc. Huyền Tông được đánh giá là một trong những vị Hoàng đế đáng chú ý nhất của nhà Đường, danh tiếng không thua kém ông tổ phụ là Đường Thái Tông Lý Thế Dân, tạo nên giai đoạn thịnh trị tột bậc cho triều đại
(**) là tên thật của Dương quý phi (chữ Hán: 楊貴妃, 26 tháng 6, 719 –15 tháng 7, 756), còn được gọi là Dương Thái Chân (楊太真), là một phi tần rất được yêu quý của Đường Huyền Tông Lý Long Cơ. Nàng được xếp vào một trong Tứ đại mỹ nhân của lịch sử Trung Quốc, có sắc đẹp được ví là Tu hoa (羞花), khiến hoa thu mình lại vì hổ thẹn.
Vũ khúc của nàng, một bước sinh phong, một bước lại xoay người, động tác lưu loát tự nhiên, bước chậm như mây, đầu ngón chân giống như chưa từng chạm mặt đất.
Chuyện xưa ghi chép, Triệu Phi Yến (*) có thể chưởng trung vũ (**), bây giờ có Hữu Nhàn vũ tân nghê thường (***)
(*) Triệu Phi Yến (chữ Hán: 趙飛燕, 32 TCN – 1 TCN), còn gọi là Hiếu Thành hoàng hậu (孝成皇后), là hoàng hậu thứ 2 của Hán Thành Đế triều đại nhà Hán. Nàng là một mỹ nhân nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc với dung mạo xinh đẹp tuyệt thế, cùng em gái là Triệu Hợp Đức đã làm khuynh đảo hậu cung của Hán Thành Đế. Hai chị em được các sử gia ví là Hồng nhan họa thủy
(**) múa bằng tay
(***) = múa khúc nghê thường. Khúc Nghê thường có tên gọi đầy đủ là Nghê thường vũ y khúc hay Nghê thường vũ y vũ.
Khúc Nghê thường vốn là một Đại vũ khúc (hay Đại khúc) nổi tiếng, xuất hiện vào thời kỳ nhà Đường (618 – 896), Trung Quốc. Đại khúc hiểu là tác phẩm nghệ thuật tổng hợp có quy mô lớn viết cho ca, múa và nhạc cụ. Về xuất xứ tác phẩm có khá nhiều giả thuyết khác nhau.
Thứ nhất, tác phẩm này do vua Đường Huyền Tông Lý Long Cơ sáng tác.
Thứ hai, theo “Đường hội yếu”, năm Thiên Bảo thứ 13, vua Đường Huyền Tông cải biên một số nhạc khúc Bà-la-môn du nhập từ Tây Vực (hiểu là Ấn Độ) thành ra Khúc Nghê thường.
Thứ ba, Đường Huyền Tông sáng tác nửa đầu tác phẩm, còn nửa sau cải biên từ chất liệu nhạc khúc Bà-la- môn do Tiết độ sứ Hà Tây Dương Kính Thuật cung hiến.
bla bla bla…
Cho nên tất cả mọi người, trong đó còn có cả Thuộc Phong đều ngẩn người ngây ngốc, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thân thể nhỏ bé của nàng.
Toàn trường yên tĩnh cho tới tận khi khúc vũ kết thúc, vẻ kinh ngạc vẫn không thể tản hết khỏi khuôn mặt của từng người.
Thuộc Phong vô thức nắm chặt tay —
Nha đầu chết tiệt này đúng thật là biết giấu diếm, ở cùng hắn lâu như vậy, thế mà hắn không hề biết nàng biết múa! Không những thế lại còn múa rất … đẹp!
“Rất đẹp! Thật là khiến chúng ta đại khai nhãn giới!”
Khóe môi một nam tử khí phách nhếch lên.
“Cái gì mà điêu ngoa quận chúa, đều chỉ là lời đồn nhảm cả thôi, trông dáng dấp dịu dàng của nàng kìa, nhìn thế nào cũng không ra nữ nhân đanh đá.
Một nam nhân mập mạp nói.
“Xinh đẹp như vậy, nếu có là nữ nhân đanh đá, thì nuôi ở nhà cho đẹp mắt cũng được!”
Lại có kẻ tiếp lời.
“Đâu phải chỉ có được? Hơn nữa mỗi đêm xem nàng múa, thì thành quỷ cũng là một con quỷ tiêu dao (*)!”
(*) ung dung tự tại.
Đề tài vẫn tiếp tục được bàn tán.
“Đúng vậy! Khỏi phải đến Bách Hoa lâu xem một vũ cơ.”
Đám người này lại mang vũ kỹ (*) siêu quần của Hữu Nhàn so sánh với một vũ cơ chỉ biết vặn vẹo
(*) kỹ thuật múa.
Mấy nam nhân nhanh chóng bàn luận sôi nổi, bên dưới giống như muốn nổ tung.
Đám người trước đó vốn chỉ muốn tới xem náo nhiệt, bây giờ cũng đã thay đổi chủ ý, xoa tay, đầy thèm muốn.
Khuôn mặt tuấn tú của Thuộc Phong căng thẳng, cố gắng đè nén ngọn lửa trong lòng.
Đặc biệt là thấy nam nhân khác nhìn nàng gièm pha ham muốn, hắn thật tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Hữu Nhàn múa xong liền trở về trước mặt thái hoàng thái hậu, không có ý định tiếp xúc với ánh mắt phức tạp của hắn.
“Tới đây, Nhàn nhi!”
Thái hoàng thái hậu kéo bàn tay nhỏ bé của nàng, trao đổi ánh mắt với Vương Năng Đức.
Vương Năng Đức nhanh y tức khắc hiểu liền sắp xếp trăm người thành năm hàng để Hữu Nhàn “chọn”.
“Vậy Nhàn nhi, còn phải chú ý lựa chọn một người cho phù hợp!”
Thái hoàng thái hậu nháy mắt cười nói, thuận tiện chiêm ngưỡng khuôn mặt tuấn tú “lửa giận công tâm” của Thuộc Phong.
Hữu Nhàn nhăn mặt nhíu mày, nhìn qua mấy nam nhân này một lượt, cử đầu nhìn chằm chằm ngón chân của mình —
Nàng cũng không muốn tuyển chọn vị hôn phu, chỉ là tại nàng bực bội…
“Giang Hữu Nhàn, nếu như ngươi quả quyết chọn nam nhân khác, ta nhất định sẽ cho ngươi chưa xuất gia đã thành quả phụ!”
Thấy nàng nhíu mày suy nghĩ, Thuộc Phong cho rằng nàng đang lo lắng suy nghĩ xem đối tượng nào thích hợp.
Đúng là có cái nhịn được có cái lại không thể nhịn!
Rốt cuộc thì hắn cũng không nhịn được bão táp trong người, quỷ quái nhướn mày, khẩu khí ác liệt uy hiếp.
Hữu Nhàn lo lắng ngẩng đầu, liếc nhanh qua Thuộc Phong rồi lại nhanh chóng cúi đầu.
“Thuộc Phong! Người có quan tâm tới sự tồn tại của ai gia không?”
Thái hoàng thái hậu thấy Hữu Nhàn bị hắn dọa sợ liền giận quát
Thuộc Phong kiêu ngạo trừng lại thái hoàng thái hậu, trước mặt mọi người túm lấy tay Hữu Nhàn, thật đúng là “không coi ai ra gì” —
“Nữ nhân ngốc nghếch này, chỉ có Thuộc Phong ta dám muốn nàng!”
Vầy, hôm qua vừa gặp 1 em gái đọc truyện nhà mình nên hôm nay giả bộ siêng năng chăm chỉ :v
Vốn là đám người ồn ào, chớp mắt đã trở nên lặng như tờ, mọi nam nhân đều tròn mắt nhìn, một cái thở mạnh cũng không dám, thiếu chút nữa thì quên mất cả thở.
Hữu Nhàn đi tới bên cạnh Thuộc Phong, ngồi xuống, đó là chỗ ngồi chỉ định của nàng.
Nàng cúi đầu, không dám nhìn vào đôi mắt chim ưng của hắn, chỉ bất an ngồi ngay ngắn trên ghế, đôi tay nhỏ bé nắm lấy nhau, trầm mặc không nói.
Thuộc Phong dùng đôi mắt đen dò xét, không chớp mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt nàng.
Hai người gần trong gang tấc, nhưng lại không hề có một điểm liên quan.
Kỳ thực nàng đã sớm hối hận lúc trước nhanh mồm nhanh miệng lỗ mãng đáp ứng thái hoàng thái hậu cử hành “đại hội kén rể” hoang đường này.
Nhưng mà bây giờ nàng đã phóng lao thì cũng đành phải theo lao thôi, chỉ có thể đi một bước tính một bước, cùng lắm thì cuối cùng không chọn ai là được.
“Các vị vương tước tới dự “Đại hội kén rể” cho cháu ngoại Hữu Nhàn của ta ngày hôm nay khiến cho lão bà này rất hài lòng. Vậy bây giờ, trước tiên để Hữu Nhàn múa một đoạn tặng các vị để các vị chiêm ngưỡng tài nghệ của nàng, để xem xem có thể chiếm được cảm tình của mọi người không!”
Thái hoàng thái hậu cười tươi như hoa nói, lại vừa kéo bàn tay lạnh ngắt của Hữu Nhàn bên cạnh, ý bảo nàng đứng dậy hiến vũ.
“Được, được! Để Hữu Nhàn quận chúa múa một đoạn!”
Vương công quý tộc cẩm y ngọc phục bên dưới bắt đầu ồn ào.
Phần lớn bọn họ đều là người từng trải có thế lực trong kinh thành, bọn họ đều muốn xem thử.
Hữu Nhàn cắn môi dưới, rất lâu cũng không có phản ứng, có vẻ là đang do dự.
“A, hẳn là không nhảy nhỉ?”
Thuộc Phong liếc nhìn nàng, cố ý chế nhạo.
Thành thân lâu như vậy, ngoại trừ lần trước gặp nàng đánh đàn trong đình nghỉ mát thấy cũng không tệ lắm, thì chưa từng nghe nói nàng có “sở trường” gì khác.
Chỉ sợ là nàng múa một cái thì dưới đài ngay cả một tiểu hài tử cũng không còn.
Thuộc Phong “hẹp hòi” đả kích nàng.
Hữu Nhàn nghe vậy liền nhíu mày, đột nhiên đứng lên.
“Xin tuân lệnh di mẫu, vậy Hữu Nhàn bêu xấu rồi!”
Nàng trừng mắt với Thuộc Phong, đi tới giữa vũ đài.
Từ nhỏ nàng đã theo học đệ nhất vũ kỹ của hoàng gia nhạc phường – Tiêu Sở Nhiễm.
Không chỉ là đệ tử chân truyền mà còn tự thân lĩnh ngộ được vũ đạo độc đáo, tài nghệ bây giờ còn cao hơn cả Tiêu Sở Nhiễm.
Tiếng đàn vang lên, Hữu Nhàn nhẹ vung tay theo nhạc, từ từ chuyển động tay áo, bắt đầu nhảy múa.
Nàng nhảy chính là điệu mà Dương Ngọc Hoàn (*) vì Đường Huyền Tông (**) mà sáng tạo ra – Vũ Y Vũ Khúc .
(*) Đường Huyền Tông (chữ Hán: 唐玄宗, 8 tháng 9, 685- 3 tháng 5, 762), hay thường gọi là Đường Minh Hoàng (唐明皇), là vị Hoàng đế thứ 7 hoặc thứ 9 của triều đại nhà Đường trong lịch sử Trung Quốc. Huyền Tông được đánh giá là một trong những vị Hoàng đế đáng chú ý nhất của nhà Đường, danh tiếng không thua kém ông tổ phụ là Đường Thái Tông Lý Thế Dân, tạo nên giai đoạn thịnh trị tột bậc cho triều đại
(**) là tên thật của Dương quý phi (chữ Hán: 楊貴妃, 26 tháng 6, 719 –15 tháng 7, 756), còn được gọi là Dương Thái Chân (楊太真), là một phi tần rất được yêu quý của Đường Huyền Tông Lý Long Cơ. Nàng được xếp vào một trong Tứ đại mỹ nhân của lịch sử Trung Quốc, có sắc đẹp được ví là Tu hoa (羞花), khiến hoa thu mình lại vì hổ thẹn.
Vũ khúc của nàng, một bước sinh phong, một bước lại xoay người, động tác lưu loát tự nhiên, bước chậm như mây, đầu ngón chân giống như chưa từng chạm mặt đất.
Chuyện xưa ghi chép, Triệu Phi Yến (*) có thể chưởng trung vũ (**), bây giờ có Hữu Nhàn vũ tân nghê thường (***)
(*) Triệu Phi Yến (chữ Hán: 趙飛燕, 32 TCN – 1 TCN), còn gọi là Hiếu Thành hoàng hậu (孝成皇后), là hoàng hậu thứ 2 của Hán Thành Đế triều đại nhà Hán. Nàng là một mỹ nhân nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc với dung mạo xinh đẹp tuyệt thế, cùng em gái là Triệu Hợp Đức đã làm khuynh đảo hậu cung của Hán Thành Đế. Hai chị em được các sử gia ví là Hồng nhan họa thủy
(**) múa bằng tay
(***) = múa khúc nghê thường. Khúc Nghê thường có tên gọi đầy đủ là Nghê thường vũ y khúc hay Nghê thường vũ y vũ.
Khúc Nghê thường vốn là một Đại vũ khúc (hay Đại khúc) nổi tiếng, xuất hiện vào thời kỳ nhà Đường (618 – 896), Trung Quốc. Đại khúc hiểu là tác phẩm nghệ thuật tổng hợp có quy mô lớn viết cho ca, múa và nhạc cụ. Về xuất xứ tác phẩm có khá nhiều giả thuyết khác nhau.
Thứ nhất, tác phẩm này do vua Đường Huyền Tông Lý Long Cơ sáng tác.
Thứ hai, theo “Đường hội yếu”, năm Thiên Bảo thứ 13, vua Đường Huyền Tông cải biên một số nhạc khúc Bà-la-môn du nhập từ Tây Vực (hiểu là Ấn Độ) thành ra Khúc Nghê thường.
Thứ ba, Đường Huyền Tông sáng tác nửa đầu tác phẩm, còn nửa sau cải biên từ chất liệu nhạc khúc Bà-la- môn do Tiết độ sứ Hà Tây Dương Kính Thuật cung hiến.
bla bla bla…
Cho nên tất cả mọi người, trong đó còn có cả Thuộc Phong đều ngẩn người ngây ngốc, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thân thể nhỏ bé của nàng.
Toàn trường yên tĩnh cho tới tận khi khúc vũ kết thúc, vẻ kinh ngạc vẫn không thể tản hết khỏi khuôn mặt của từng người.
Thuộc Phong vô thức nắm chặt tay —
Nha đầu chết tiệt này đúng thật là biết giấu diếm, ở cùng hắn lâu như vậy, thế mà hắn không hề biết nàng biết múa! Không những thế lại còn múa rất … đẹp!
“Rất đẹp! Thật là khiến chúng ta đại khai nhãn giới!”
Khóe môi một nam tử khí phách nhếch lên.
“Cái gì mà điêu ngoa quận chúa, đều chỉ là lời đồn nhảm cả thôi, trông dáng dấp dịu dàng của nàng kìa, nhìn thế nào cũng không ra nữ nhân đanh đá.
Một nam nhân mập mạp nói.
“Xinh đẹp như vậy, nếu có là nữ nhân đanh đá, thì nuôi ở nhà cho đẹp mắt cũng được!”
Lại có kẻ tiếp lời.
“Đâu phải chỉ có được? Hơn nữa mỗi đêm xem nàng múa, thì thành quỷ cũng là một con quỷ tiêu dao (*)!”
(*) ung dung tự tại.
Đề tài vẫn tiếp tục được bàn tán.
“Đúng vậy! Khỏi phải đến Bách Hoa lâu xem một vũ cơ.”
Đám người này lại mang vũ kỹ (*) siêu quần của Hữu Nhàn so sánh với một vũ cơ chỉ biết vặn vẹo
(*) kỹ thuật múa.
Mấy nam nhân nhanh chóng bàn luận sôi nổi, bên dưới giống như muốn nổ tung.
Đám người trước đó vốn chỉ muốn tới xem náo nhiệt, bây giờ cũng đã thay đổi chủ ý, xoa tay, đầy thèm muốn.
Khuôn mặt tuấn tú của Thuộc Phong căng thẳng, cố gắng đè nén ngọn lửa trong lòng.
Đặc biệt là thấy nam nhân khác nhìn nàng gièm pha ham muốn, hắn thật tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Hữu Nhàn múa xong liền trở về trước mặt thái hoàng thái hậu, không có ý định tiếp xúc với ánh mắt phức tạp của hắn.
“Tới đây, Nhàn nhi!”
Thái hoàng thái hậu kéo bàn tay nhỏ bé của nàng, trao đổi ánh mắt với Vương Năng Đức.
Vương Năng Đức nhanh y tức khắc hiểu liền sắp xếp trăm người thành năm hàng để Hữu Nhàn “chọn”.
“Vậy Nhàn nhi, còn phải chú ý lựa chọn một người cho phù hợp!”
Thái hoàng thái hậu nháy mắt cười nói, thuận tiện chiêm ngưỡng khuôn mặt tuấn tú “lửa giận công tâm” của Thuộc Phong.
Hữu Nhàn nhăn mặt nhíu mày, nhìn qua mấy nam nhân này một lượt, cử đầu nhìn chằm chằm ngón chân của mình —
Nàng cũng không muốn tuyển chọn vị hôn phu, chỉ là tại nàng bực bội…
“Giang Hữu Nhàn, nếu như ngươi quả quyết chọn nam nhân khác, ta nhất định sẽ cho ngươi chưa xuất gia đã thành quả phụ!”
Thấy nàng nhíu mày suy nghĩ, Thuộc Phong cho rằng nàng đang lo lắng suy nghĩ xem đối tượng nào thích hợp.
Đúng là có cái nhịn được có cái lại không thể nhịn!
Rốt cuộc thì hắn cũng không nhịn được bão táp trong người, quỷ quái nhướn mày, khẩu khí ác liệt uy hiếp.
Hữu Nhàn lo lắng ngẩng đầu, liếc nhanh qua Thuộc Phong rồi lại nhanh chóng cúi đầu.
“Thuộc Phong! Người có quan tâm tới sự tồn tại của ai gia không?”
Thái hoàng thái hậu thấy Hữu Nhàn bị hắn dọa sợ liền giận quát
Thuộc Phong kiêu ngạo trừng lại thái hoàng thái hậu, trước mặt mọi người túm lấy tay Hữu Nhàn, thật đúng là “không coi ai ra gì” —
“Nữ nhân ngốc nghếch này, chỉ có Thuộc Phong ta dám muốn nàng!”
/529
|