Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương Gia
Chương 276 - Rơi Xuống : Nửa Đêm Sói Trộm Hôn (1)
/529
|
Edit + Beta: Dực
“Không chỉ một mình ngươi đâu, Chúc Kiếm Khác ta cũng dám muốn!”
Hữu Nhàn đột nhiên chấn động khi thấy Chúc Kiếm Khác trực tiếp đứng ra trước mọi người.
Thuộc Phong nheo mắt tràn đầy địch ý, ánh mắt biến hóa liên tục.
“Không sai, ngay cả kẻ già dày dặn kinh nghiệm cũng tới rồi?”
Hắn chuyển qua Hữu Nhàn đổi giọng điệu mỉa mai.
Sắc mặt Hữu Nhàn trắng bệch, đôi môi nhỏ run lên —
“Thuộc vương gia, xin tự trọng chút đi!”
Nàng cảm thấy bị khuất nhục, nhíu chặt mày nói vặn lại hắn.
Hắn túm chặt cánh tay nàng, nheo mắt dò xét.
“Chẳng lẽ không đúng hả? Người ta còn đặc biệt từ biên ải xa xôi trở về, không phải là dày dặn kinh nghiệm sao?”
“Ngươi, đồ điên này!”
Hữu Nhàn mắng hắn
“Thì sao?”
Hắn trừng nàng, bộ dạng kiêu ngạo vô cùng.
“Ngươi—”
Hữu Nhàn không biết phải hỏi lại cái gì, hắn quả thực là “không thể nói lý”, nàng tức giận đến nỗi không nói thành lời được.
“Ngươi không hiểu gì hết! Lúc nào cũng nghĩ xấu cho ta, ngươi cảm thấy rất vui hả?”
Nàng mặt hồng tai đỏ, nếu như hắn đã xem qua thư của nàng, hắn hẳn là biết giữa nàng và Khác ca ca hoàn toàn trong sáng, mà tới ngày hôm nay hắn lại cố ý muốn vu oan cho nàng, thực quá đáng, là hắn cố ý kiếm chuyện với nàng!
Thuộc Phong ngang ngược nhướn mày.
“Bản thân ngay thẳng không sợ bóng nghiêng, nếu như không có tư tình, vậy ngươi lựa chọn cho ta xem!”
“Ta chọn lợn chọn chó cũng không chọn tới ngươi!”
Hữu Nhàn trợn lớn đôi mắt xinh đẹp, nhưng cũng không bị hắn kích thích cho mất hết lý trí, nàng biết hắn đang dùng chiêu khích tướng.
“Phải không?”
Hắn bĩu môi, khóe môi nhếch thành một nụ cười.
Bọn họ cãi nhau kịch liệt, dường như là không thèm để ý đến những người khác đang chứng kiến, mà thái hoàng thái hậu bên cạnh cũng không ngăn lại, ôm thái độ “tĩnh quan tùy biến” (*)
(*) yên lặng ở bên ngoài xem biến đổi.
Có thể cãi nhau còn tốt hơn so với không nói gì, cãi nhau hay lắm.
“Khụ khụ…”
Thái hoàng thái hậu thấy hai bên cãi nhau mãi không phân được thắng bại liền ho khan hai tiếng.
“Hữu Nhàn, con xem ở đây có ai hợp ý con không? Nếu như không có chúng ta sẽ lại chọn tiếp —”
“Có! Đương nhiên là có!” Hữu Nhàn nhìn vào đôi mắt ảm đạm đến kỳ quái của Thuộc Phong “Dì, con chọn Khác ca ca!”
Thuộc Trong trợn to mắt, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, tất cả mạch máu trên người dường như sắp cận kề kết cục nổ tung.
“Khác ca ca văn võ song toàn, rất quan tâm tới ta, có thể coi là hoàn mĩ không một thiếu sót, ta muốn gả cho nam nhân như vậy!”
Hữu Nhàn lớn mật nghênh đón gương mặt phủ đầy mây đen của Thuộc Phong, cố ý chống đối hắn.
“A?”
Trong đầu thái hoàng thái hậu hơi mô hồ.
Trong dự tính ban đầu của bà, Hữu Nhàn sẽ không chọn bất cứ nam nhân nào.
“Không chỉ một mình ngươi đâu, Chúc Kiếm Khác ta cũng dám muốn!”
Hữu Nhàn đột nhiên chấn động khi thấy Chúc Kiếm Khác trực tiếp đứng ra trước mọi người.
Thuộc Phong nheo mắt tràn đầy địch ý, ánh mắt biến hóa liên tục.
“Không sai, ngay cả kẻ già dày dặn kinh nghiệm cũng tới rồi?”
Hắn chuyển qua Hữu Nhàn đổi giọng điệu mỉa mai.
Sắc mặt Hữu Nhàn trắng bệch, đôi môi nhỏ run lên —
“Thuộc vương gia, xin tự trọng chút đi!”
Nàng cảm thấy bị khuất nhục, nhíu chặt mày nói vặn lại hắn.
Hắn túm chặt cánh tay nàng, nheo mắt dò xét.
“Chẳng lẽ không đúng hả? Người ta còn đặc biệt từ biên ải xa xôi trở về, không phải là dày dặn kinh nghiệm sao?”
“Ngươi, đồ điên này!”
Hữu Nhàn mắng hắn
“Thì sao?”
Hắn trừng nàng, bộ dạng kiêu ngạo vô cùng.
“Ngươi—”
Hữu Nhàn không biết phải hỏi lại cái gì, hắn quả thực là “không thể nói lý”, nàng tức giận đến nỗi không nói thành lời được.
“Ngươi không hiểu gì hết! Lúc nào cũng nghĩ xấu cho ta, ngươi cảm thấy rất vui hả?”
Nàng mặt hồng tai đỏ, nếu như hắn đã xem qua thư của nàng, hắn hẳn là biết giữa nàng và Khác ca ca hoàn toàn trong sáng, mà tới ngày hôm nay hắn lại cố ý muốn vu oan cho nàng, thực quá đáng, là hắn cố ý kiếm chuyện với nàng!
Thuộc Phong ngang ngược nhướn mày.
“Bản thân ngay thẳng không sợ bóng nghiêng, nếu như không có tư tình, vậy ngươi lựa chọn cho ta xem!”
“Ta chọn lợn chọn chó cũng không chọn tới ngươi!”
Hữu Nhàn trợn lớn đôi mắt xinh đẹp, nhưng cũng không bị hắn kích thích cho mất hết lý trí, nàng biết hắn đang dùng chiêu khích tướng.
“Phải không?”
Hắn bĩu môi, khóe môi nhếch thành một nụ cười.
Bọn họ cãi nhau kịch liệt, dường như là không thèm để ý đến những người khác đang chứng kiến, mà thái hoàng thái hậu bên cạnh cũng không ngăn lại, ôm thái độ “tĩnh quan tùy biến” (*)
(*) yên lặng ở bên ngoài xem biến đổi.
Có thể cãi nhau còn tốt hơn so với không nói gì, cãi nhau hay lắm.
“Khụ khụ…”
Thái hoàng thái hậu thấy hai bên cãi nhau mãi không phân được thắng bại liền ho khan hai tiếng.
“Hữu Nhàn, con xem ở đây có ai hợp ý con không? Nếu như không có chúng ta sẽ lại chọn tiếp —”
“Có! Đương nhiên là có!” Hữu Nhàn nhìn vào đôi mắt ảm đạm đến kỳ quái của Thuộc Phong “Dì, con chọn Khác ca ca!”
Thuộc Trong trợn to mắt, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, tất cả mạch máu trên người dường như sắp cận kề kết cục nổ tung.
“Khác ca ca văn võ song toàn, rất quan tâm tới ta, có thể coi là hoàn mĩ không một thiếu sót, ta muốn gả cho nam nhân như vậy!”
Hữu Nhàn lớn mật nghênh đón gương mặt phủ đầy mây đen của Thuộc Phong, cố ý chống đối hắn.
“A?”
Trong đầu thái hoàng thái hậu hơi mô hồ.
Trong dự tính ban đầu của bà, Hữu Nhàn sẽ không chọn bất cứ nam nhân nào.
/529
|