Thuốc của Nhược Hiên quả thực rất hữu hiệu, thân thể Tư Tư rất nhanh đã khôi phục lại như cũ.
Bích Vân tuy bị biếm vào lãnh cung, nhưng cuối cùng vẫn bảo vệ được tính mạng, coi như là trong cái rủi có cái may. Khi biết Tư Tư là người cứu mạng mình, nàng im lặng không nói gì, chỉ rơi một giọt lệ trong suốt. Mà Tư Tư, vì trốn tránh tâm trạng đang hỗn loạn của bản thân nên tìm đọc các loại sách cổ, mong tìm được tung tích của Nguyệt Ảnh.
Nhưng truyền thuyết về Nguyệt Ảnh thì rất nhiều nhưng số lượng được ghi lại thì quá ít. Nàng chỉ biết rằng, một trăm năm trước Nguyệt Ảnh xuất hiện ở Tinh Nguyệt quốc, từ sau đó vẫn luôn được công chúa phụ trách bảo vệ. Công chúa bảo hộ Nguyệt Ảnh được gọi là Nguyệt Cơ, là nữ nhân có địa vị cao quý nhất Tinh Nguyệt quốc, ngay cả Vương cũng phải nghe theo các quẻ lành dữ của các nàng, nhìn sắc mặt các nàng mà làm việc.
“Thì ra thân phận của ta cao quý như vậy… Lạc Lam chết tiệt kia lại dám đưa ta đi làm sủng cơ của tên bạo quân này! Nguyệt Lạc cũng thật là, tại sao lại có thể chịu nhục nhã mà đáp ứng điều kiện cơ chứ? Nếu nàng không đáp ứng, ta hiện tại cũng sẽ không thống khổ như vậy! Tất nhiên, nếu nàng không đáp ứng thì ta hiện tại có thể đang phải làm quân kĩ…”
Tư Tư nhớ lại nhóm kỹ nữ cành vàng lá ngọc, trong lòng tràn đầy đồng tình cùng sầu não. Nàng than nhỏ một tiếng, khép lại cuốn sách trên tay, phía sau lại truyền đến một tiếng cười khẽ “Nguyệt phu nhân quả nhiên là rất hăng hái. Hôm nay cảnh xuân tươi đẹp, vì sao không đi dạo trong hoa viên?”
“Không có tâm trạng.” Tư Tư ngay cả đầu cũng không quay lại, rầu rĩ nói.
“Đến đây. Chúng ta cùng đi xem Diễm Liệt, được không?” Nhược Hiên làm nũng giữ chặt ống tay áo Tư Tư.
“Hắn thì có cái gì đẹp. Nhược Hiên, ngươi buông tay! Ống tay áo của ta sẽ bị ngươi kéo rách mất! Được rồi, ta đáp úng ngươi còn không chịu sao!” Tư Tư bất đắc dĩ đến cực điểm.
Nhược Hiên mỗi ngày đều đến bắt mạch cho Tư Tư, mối quan hệ của bọn họ đột nhiên nhanh chóng phát triển. So với Diễm Liệt âm tình bất định, Tư Tư càng thích Nhược Hiên quyến rũ cùng ôn nhu. Bọn họ nhàn rỗi không có việc gì làm liền tán gẫu về cách bảo vệ da, cách làm đẹp, khiến cho các cung nữ trong Nguyệt Thần cung được lợi không ít. Không biết bản thân có phải quá mẫn cảm hay không, nhưng Tư Tư luôn cảm thấy thời điểm Nhược Hiên ôn nhu nhìn nàng, ánh mắt vừa tìm tòi nghiên cứu, vừa thương hại. Giống như, hiện tại…
“Nhược Hiên, ngươi tại sao luôn nhìn ta? Trên mặt ta dính bẩn sao?”
Trong Ngự hoa viên, Tư Tư dừng cước bộ, nghi hoặc vuốt mặt mình. Nhược Hiên thấy thế nhịn không được cười khúc khích, sờ lên khuôn mặt xinh đẹp của nàng “Nguyệt Lạc, ngươi thật đáng yêu. Trách không được Diễm Liệt lại thích ngươi như vậy.”
“Hắn thích ta? Ngươi đừng lừa ta! Còn có, các người rốt cuộc là quan hệ gì? Ngươi… có phải hay không thích hắn?”
Tư Tư nhìn khuôn mặt tinh xảo của Nhược Hiên, cuối cùng cũng hỏi ra mối nghi hoặc che giấu trong lòng đã lâu. Nhược Hiên sửng sốt, sau đó đột nhiên ôm bụng cười haha đứng lên. Hắn cười kịch liệt như vậy, khóe mắt còn có nước mắt chảy ra. Tư Tư bị hắn cười trong lòng sợ hãi, nhẹ giọng bất mãn nói “Phải thì phải, không phải thì không phải, có cái gì mà buồn cười như vậy…”
“Vậy ngươi hy vọng nhận được đáp án như thế nào?” Nhược Hiên cười khẽ.
“Ta cũng không biết. Cả hoảng cung, chỉ có ngươi dám gọi thẳng tên hắn, ta không tôn kính hắn bởi vì ta chán ghét hắn, nhưng ngươi gọi tên của hắn chính là bởi các ngươi rất thân thiết. Nhược Hiên, ngươi cùng hắn đến tột cùng là quan hệ gì? Chẳng lẽ ngươi… là nam sủng?”
Bích Vân tuy bị biếm vào lãnh cung, nhưng cuối cùng vẫn bảo vệ được tính mạng, coi như là trong cái rủi có cái may. Khi biết Tư Tư là người cứu mạng mình, nàng im lặng không nói gì, chỉ rơi một giọt lệ trong suốt. Mà Tư Tư, vì trốn tránh tâm trạng đang hỗn loạn của bản thân nên tìm đọc các loại sách cổ, mong tìm được tung tích của Nguyệt Ảnh.
Nhưng truyền thuyết về Nguyệt Ảnh thì rất nhiều nhưng số lượng được ghi lại thì quá ít. Nàng chỉ biết rằng, một trăm năm trước Nguyệt Ảnh xuất hiện ở Tinh Nguyệt quốc, từ sau đó vẫn luôn được công chúa phụ trách bảo vệ. Công chúa bảo hộ Nguyệt Ảnh được gọi là Nguyệt Cơ, là nữ nhân có địa vị cao quý nhất Tinh Nguyệt quốc, ngay cả Vương cũng phải nghe theo các quẻ lành dữ của các nàng, nhìn sắc mặt các nàng mà làm việc.
“Thì ra thân phận của ta cao quý như vậy… Lạc Lam chết tiệt kia lại dám đưa ta đi làm sủng cơ của tên bạo quân này! Nguyệt Lạc cũng thật là, tại sao lại có thể chịu nhục nhã mà đáp ứng điều kiện cơ chứ? Nếu nàng không đáp ứng, ta hiện tại cũng sẽ không thống khổ như vậy! Tất nhiên, nếu nàng không đáp ứng thì ta hiện tại có thể đang phải làm quân kĩ…”
Tư Tư nhớ lại nhóm kỹ nữ cành vàng lá ngọc, trong lòng tràn đầy đồng tình cùng sầu não. Nàng than nhỏ một tiếng, khép lại cuốn sách trên tay, phía sau lại truyền đến một tiếng cười khẽ “Nguyệt phu nhân quả nhiên là rất hăng hái. Hôm nay cảnh xuân tươi đẹp, vì sao không đi dạo trong hoa viên?”
“Không có tâm trạng.” Tư Tư ngay cả đầu cũng không quay lại, rầu rĩ nói.
“Đến đây. Chúng ta cùng đi xem Diễm Liệt, được không?” Nhược Hiên làm nũng giữ chặt ống tay áo Tư Tư.
“Hắn thì có cái gì đẹp. Nhược Hiên, ngươi buông tay! Ống tay áo của ta sẽ bị ngươi kéo rách mất! Được rồi, ta đáp úng ngươi còn không chịu sao!” Tư Tư bất đắc dĩ đến cực điểm.
Nhược Hiên mỗi ngày đều đến bắt mạch cho Tư Tư, mối quan hệ của bọn họ đột nhiên nhanh chóng phát triển. So với Diễm Liệt âm tình bất định, Tư Tư càng thích Nhược Hiên quyến rũ cùng ôn nhu. Bọn họ nhàn rỗi không có việc gì làm liền tán gẫu về cách bảo vệ da, cách làm đẹp, khiến cho các cung nữ trong Nguyệt Thần cung được lợi không ít. Không biết bản thân có phải quá mẫn cảm hay không, nhưng Tư Tư luôn cảm thấy thời điểm Nhược Hiên ôn nhu nhìn nàng, ánh mắt vừa tìm tòi nghiên cứu, vừa thương hại. Giống như, hiện tại…
“Nhược Hiên, ngươi tại sao luôn nhìn ta? Trên mặt ta dính bẩn sao?”
Trong Ngự hoa viên, Tư Tư dừng cước bộ, nghi hoặc vuốt mặt mình. Nhược Hiên thấy thế nhịn không được cười khúc khích, sờ lên khuôn mặt xinh đẹp của nàng “Nguyệt Lạc, ngươi thật đáng yêu. Trách không được Diễm Liệt lại thích ngươi như vậy.”
“Hắn thích ta? Ngươi đừng lừa ta! Còn có, các người rốt cuộc là quan hệ gì? Ngươi… có phải hay không thích hắn?”
Tư Tư nhìn khuôn mặt tinh xảo của Nhược Hiên, cuối cùng cũng hỏi ra mối nghi hoặc che giấu trong lòng đã lâu. Nhược Hiên sửng sốt, sau đó đột nhiên ôm bụng cười haha đứng lên. Hắn cười kịch liệt như vậy, khóe mắt còn có nước mắt chảy ra. Tư Tư bị hắn cười trong lòng sợ hãi, nhẹ giọng bất mãn nói “Phải thì phải, không phải thì không phải, có cái gì mà buồn cười như vậy…”
“Vậy ngươi hy vọng nhận được đáp án như thế nào?” Nhược Hiên cười khẽ.
“Ta cũng không biết. Cả hoảng cung, chỉ có ngươi dám gọi thẳng tên hắn, ta không tôn kính hắn bởi vì ta chán ghét hắn, nhưng ngươi gọi tên của hắn chính là bởi các ngươi rất thân thiết. Nhược Hiên, ngươi cùng hắn đến tột cùng là quan hệ gì? Chẳng lẽ ngươi… là nam sủng?”
/47
|