Tư Tư nói xong, trong đầu hiện lên hình ảnh Nhược Hiên rúc vào ngực Diễm Liệt làm nũng, liền rùng mình một cái, biểu tình trên mặt trong nháy mắt đã thay đổi. Nhược Hiên đen mặt nhìn nàng, biết nàng đang nghĩ gì, vội gõ nhẹ vào trán nàng “Không được nghĩ lung tung. Ta và Diễm Liệt là nam nhi đường đường chính chính, đương nhiên người chúng ta thích cũng là nữ tử rồi.”
“À, ra thế.” Tư Tư vẫn giữ nguyên vẻ mặt không thể tin nhìn Nhược Hiên.
“Quên đi, nói với ngươi cũng không có tác dụng, mạng của ta, là Diễm Liệt cho. Từ lúc ta năm tuổi, đã là bạn chơi cùng Diễm Liệt, là đồng minh của hắn. Ta vì hắn giết đối thủ bằng thuốc độc, vì hắn diệt trừ tất cả những thế lực đối địch tranh giành vương vị, cũng vài lần cứu mạng của hắn. Cho nên, đối với ta hắn nhắm một mắt mở một mắt, ta đã từng nghĩ rằng trên đời này chỉ có mình ta và hắn nương tựa vào nhau… Nguyệt Lạc, sự xuất hiện của ngươi đã thay đổi tất cả. Phải đối xử thật tốt với Diễm Liệt, đừng làm cho hắn phải khổ sở. Bởi vì, Diễm Liệt kỳ thực so với người khác thì hắn lại là người khao khát tình yêu hơn cả, là người yếu đuối hơn ai hết.”
“Nhược Hiên, tại sao ngươi lại nói chuyện này với ta? Ta vĩnh viễn không có khả năng đối xử tốt với hắn, vĩnh viễn không có khả năng yêu thương hắn.”
“Tại sao? Bởi vì hắn khiến cho đất nước ngươi bị diệt vong?”
“Bởi vì hắn ép buộc ta, ta ghét nhất là việc nam nhân dùng sức mạnh để đối xử với nữ nhân.”
“Điều đó không có khả năng.” Nhược Hiên quả quyết lắc đầu “Diễm Liệt không thiếu nữ nhân, hắn thích ngươi tình ta nguyện, hai bên đều đồng ý, hắn cũng không dùng sức mạnh đối với nữ nhân.”
“Chẳng lẽ việc này ta có thể lừa được ngươi?” Tư Tư vừa thẹn vừa vội.
“Nếu đúng như lời ngươi nói…thì hắn thật sự yêu ngươi.”
“Bởi vì dùng sức mạnh đối xử với ta cho nên hắn thật sự yêu ta? Thật vớ vẩn! Nhược Hiên, ta sẽ cố hết sức giúp hắn tìm được Nguyệt Ảnh, rồi sau đó nhanh chóng rời xa hắn. Ta muốn hắn vĩnh viễn không gượng dậy nổi.”
“Ngươi muốn người như thế nào?” Nhược Hiên tò mò hỏi.
“Ta muốn một tình yêu cùng sinh cùng tử. Phu quân của ta, chỉ có thể yêu một mình ta, chỉ có một thê tử là ta. Bất luận là bần cùng, khó khăn, phú quý, chúng ta đều năm chặt tay nhau, vĩnh viễn không chia lìa.”
“Thật sự… sẽ có tình yêu như vậy sao?”
“Đương nhiên là có. Ta tin rằng một ngày nào đó nhất định ta sẽ tìm được người kia.” Tư Tư kiên định nói.
“Tam thiên nhược thủy, chích thủ nhất biều ẩm(*)… Thì ra, điều Nguyệt Lạc muốn chính là như vậy. Nàng nói rất đúng, ta không thể rời khỏi nàng, ta cũng sẽ không để nàng rời khỏi ta. Bởi vì, ta là Vương. Thứ quan trọng nhất đối với ta chính là giang sơn, không phải nữ nhân. Ta là Vương.”
(*) Tam thiên nhược thủy, chích thủ nhất biều ẩm: Ba ngàn con suối, nguyện chỉ lấy một gáo nước.
Diễm Liệt đứng ở núi giả phía sau, nghe toàn bộ cuộc nói chuyện của Tư Tư và Nhược Hiên, chỉ cảm thấy trong lòng buồn bã như mất đi thứ gì đó. Từ sau khi thân thể Tư Tư khôi phục, Diễm Liệt theo bản năng tránh mặt Tư Tư, vài ngày nay đã không gặp nàng. Ban ngày, hắn nhờ chính sự bận rộn, trong đầu tạm thời quên đi thân ảnh xinh đẹp kia. Nhưng tới ban đêm, hắn tịch mịch nhớ lại những việc vụn vặt nảy sinh, cho đến khi bản thân hắn bị ăn mòn, chìm sâu vào trong nhung nhớ…
Không thể như vậy được! Sợ hãi như vậy, yếu đuối như vậy, không phải là bản thân ta! Ta là Vương, không thể để cho bất kì ai bắt được điểm yếu của ta! Cho nên, ta không thể yêu nàng, ta không thể yêu một nữ nhân bị chính tay ta đẩy gần kề tới cái chết!
Diễm Liệt nhớ tới việc Tư Tư có thể sẽ thực sự rời khỏi hắn, trong lòng buồn bã mất mát, đau đớn kịch liệt đứng lên. Mà Nhược Hiên đứng bên cạnh nhìn hắn, thở dài một tiếng, cuối cùng cái gì cũng im lặng không nói.
“À, ra thế.” Tư Tư vẫn giữ nguyên vẻ mặt không thể tin nhìn Nhược Hiên.
“Quên đi, nói với ngươi cũng không có tác dụng, mạng của ta, là Diễm Liệt cho. Từ lúc ta năm tuổi, đã là bạn chơi cùng Diễm Liệt, là đồng minh của hắn. Ta vì hắn giết đối thủ bằng thuốc độc, vì hắn diệt trừ tất cả những thế lực đối địch tranh giành vương vị, cũng vài lần cứu mạng của hắn. Cho nên, đối với ta hắn nhắm một mắt mở một mắt, ta đã từng nghĩ rằng trên đời này chỉ có mình ta và hắn nương tựa vào nhau… Nguyệt Lạc, sự xuất hiện của ngươi đã thay đổi tất cả. Phải đối xử thật tốt với Diễm Liệt, đừng làm cho hắn phải khổ sở. Bởi vì, Diễm Liệt kỳ thực so với người khác thì hắn lại là người khao khát tình yêu hơn cả, là người yếu đuối hơn ai hết.”
“Nhược Hiên, tại sao ngươi lại nói chuyện này với ta? Ta vĩnh viễn không có khả năng đối xử tốt với hắn, vĩnh viễn không có khả năng yêu thương hắn.”
“Tại sao? Bởi vì hắn khiến cho đất nước ngươi bị diệt vong?”
“Bởi vì hắn ép buộc ta, ta ghét nhất là việc nam nhân dùng sức mạnh để đối xử với nữ nhân.”
“Điều đó không có khả năng.” Nhược Hiên quả quyết lắc đầu “Diễm Liệt không thiếu nữ nhân, hắn thích ngươi tình ta nguyện, hai bên đều đồng ý, hắn cũng không dùng sức mạnh đối với nữ nhân.”
“Chẳng lẽ việc này ta có thể lừa được ngươi?” Tư Tư vừa thẹn vừa vội.
“Nếu đúng như lời ngươi nói…thì hắn thật sự yêu ngươi.”
“Bởi vì dùng sức mạnh đối xử với ta cho nên hắn thật sự yêu ta? Thật vớ vẩn! Nhược Hiên, ta sẽ cố hết sức giúp hắn tìm được Nguyệt Ảnh, rồi sau đó nhanh chóng rời xa hắn. Ta muốn hắn vĩnh viễn không gượng dậy nổi.”
“Ngươi muốn người như thế nào?” Nhược Hiên tò mò hỏi.
“Ta muốn một tình yêu cùng sinh cùng tử. Phu quân của ta, chỉ có thể yêu một mình ta, chỉ có một thê tử là ta. Bất luận là bần cùng, khó khăn, phú quý, chúng ta đều năm chặt tay nhau, vĩnh viễn không chia lìa.”
“Thật sự… sẽ có tình yêu như vậy sao?”
“Đương nhiên là có. Ta tin rằng một ngày nào đó nhất định ta sẽ tìm được người kia.” Tư Tư kiên định nói.
“Tam thiên nhược thủy, chích thủ nhất biều ẩm(*)… Thì ra, điều Nguyệt Lạc muốn chính là như vậy. Nàng nói rất đúng, ta không thể rời khỏi nàng, ta cũng sẽ không để nàng rời khỏi ta. Bởi vì, ta là Vương. Thứ quan trọng nhất đối với ta chính là giang sơn, không phải nữ nhân. Ta là Vương.”
(*) Tam thiên nhược thủy, chích thủ nhất biều ẩm: Ba ngàn con suối, nguyện chỉ lấy một gáo nước.
Diễm Liệt đứng ở núi giả phía sau, nghe toàn bộ cuộc nói chuyện của Tư Tư và Nhược Hiên, chỉ cảm thấy trong lòng buồn bã như mất đi thứ gì đó. Từ sau khi thân thể Tư Tư khôi phục, Diễm Liệt theo bản năng tránh mặt Tư Tư, vài ngày nay đã không gặp nàng. Ban ngày, hắn nhờ chính sự bận rộn, trong đầu tạm thời quên đi thân ảnh xinh đẹp kia. Nhưng tới ban đêm, hắn tịch mịch nhớ lại những việc vụn vặt nảy sinh, cho đến khi bản thân hắn bị ăn mòn, chìm sâu vào trong nhung nhớ…
Không thể như vậy được! Sợ hãi như vậy, yếu đuối như vậy, không phải là bản thân ta! Ta là Vương, không thể để cho bất kì ai bắt được điểm yếu của ta! Cho nên, ta không thể yêu nàng, ta không thể yêu một nữ nhân bị chính tay ta đẩy gần kề tới cái chết!
Diễm Liệt nhớ tới việc Tư Tư có thể sẽ thực sự rời khỏi hắn, trong lòng buồn bã mất mát, đau đớn kịch liệt đứng lên. Mà Nhược Hiên đứng bên cạnh nhìn hắn, thở dài một tiếng, cuối cùng cái gì cũng im lặng không nói.
/47
|