----•••--- ------ ---
"Huynh phải nhớ kỹ đó, ta là Quách Lạc La Mẫn Tụê, "Mẫn" trong "Mẫn tiệp thi thiên thủ" (1), "Tụê" trong "Văn chương biện tụê giai như thử" (2). Còn huynh?"
"... Tại hạ Ái Tân Giác La Dận Tự."
...
"Bát gia, hay là ta cũng gọi huynh là Bát ca giống bọn họ nhé?"
"Không được."
"Tại sao vậy? Bát gia không công bằng!"
"... Mẫn nhi ngốc, gia không muốn nàng gọi gia là Bát ca, bởi vì ... Gia muốn nghe Mẫn nhi gọi "phu quân"..."
...
"Mẫn nhi, nếu nàng bằng lòng, đêm nay đầu giờ Dậu, hãy đến gặp gia ở lương đình. Gia đợi nàng ..."
--- ---••••--- ---------
"Reeng! Reeng! Heo lười mau dậy! Heo lười dậy mau!"
Tiếng chuông báo thức ầm ĩ cắt ngang giấc mơ đẹp của Tụê Mẫn. Cô "ưm" một cái, với tay nhấn nút tắt báo thức, đoạn lười nhác dụi dụi mắt. Mãi một lúc sau, Tụê Mẫn mới tỉnh táo được tí. Cô mở mắt ra, phát hiện đêm qua mình đã gục lên quyển sách mượn của chị mà ngủ.
Trên bìa sách là bốn chữ "Vương triều Ung Chính" sáng lấp lánh, bên dưới vẽ người đàn ông mặc hoàng bào Mãn Thanh, ngự trên ngai vàng rất cao, ánh mắt sắc lạnh cô độc, từ vẻ mặt đến dáng dấp đều toát lên uy quyền của đế vương, khiến người ta kính sợ không thôi. Tụê Mẫn ngắm nghía quyển sách một lúc, chợt cảm thấy vị hoàng đế này có chút quen thuộc. Mỗi khi nhìn ông ta, trong lòng cô bất giác dấy lên nỗi khó chịu vô hình. Chính bản thân Tụê Mẫn cũng không tài nào lí giải được tại sao.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, cô gái nhỏ liền dời mắt khỏi quyển sách, lồm cồm bò dậy. Mở cửa ra, quả nhiên là chị hai thân yêu nhà cô, trên tay chị còn mang theo một khay điểm tâm. Tụê Mẫn reo lên một tiếng, lẽo đẽo theo sau Linh Lan chờ ăn. Linh Lan tủm tỉm cười, đặt khay điểm tâm lên bàn.
Tay nghề nấu ăn của Linh Lan rất giỏi, khác hẳn cô em gái vụng về hậu đậu. Mà đâu chỉ nấu nướng, về mọi mặt, Linh Lan và Tụê Mẫn đều rất khác nhau. Tuy cả hai là chị em, nhưng ngoài khuôn mặt có chút nét phảng phất nhau, còn lại đều một trời một vực. Tất cả âu cũng do hoàn cảnh trưởng thành tạo nên.
Tụê Mẫn tuy không được sống cạnh mẹ, nhưng từ bé được bố nuôi lớn trong gấm lụa giàu sang, tính tình có chút kiêu ngạo, lại mơ mộng, đa sầu, cố chấp, bướng bỉnh, quen được hầu hạ chiều chuộng. Còn Linh Lan lại đi theo mẹ, từ bé đã quen cơ cực vất vả, cô giỏi giang, khéo léo, nhưng cũng có chút thực tế, gió chiều nào xuôi chiều ấy. Tuy nhiên, mặc cho khác biệt bao nhiêu, hai chị em vẫn thân thiết như hình với bóng, khiến bạn trai của Linh Lan cũng phải ghen tỵ.
Chờ Tụê Mẫn nhấm nháp bữa sáng do chị nấu xong xuôi, hai chị em liền bắt đầu hành trình tham quan Bắc Kinh. Linh Lan xem lại danh sách những địa điểm cần đến, nhíu mày bảo:
- Mẫn à, chúng ta hãy đi Tử Cấm thành trước, rồi mới đến những chỗ khác sau. Trước buổi chiều phải rời khỏi Tử Cấm thành!
- Sao vậy Hai? Đi buổi chiều không mát mẻ hơn sao? - Tụê Mẫn buộc lại chiếc nơ trên áo, chớp mắt hỏi.
Linh Lan đưa tay buộc giúp em gái, chậm rãi đáp:
- Bạn chị từng sống ở Bắc Kinh mấy năm, cậu ấy bảo rằng không nên thăm Cố cung vào buổi chiều. Nghe đồn là, bất kể mùa nào, từ năm giờ chiều trở đi, nhiệt độ của Tử Cấm thành đều hạ thấp đến bất thường, không khí trở nên lạnh lẽo vô cùng. Người ta bảo nhau ở trong đấy có chuyện quỷ quái, không ai dám đến đó ban đêm.
Tụê Mẫn hếch mũi nói:
- Hai cũng tin mấy chuyện vẩn vơ này sao?
Linh Lan nhéo nhéo mũi cô bé, bảo:
- Tuy rằng chị không tin lắm, nhưng có kiêng có lành, tốt hơn hết vẫn là đến Tử Cấm thành khi trời còn sớm, tối ta sẽ đi nơi khác chơi.
Tụê Mẫn ậm ừ gật đầu, trong dạ mông lung nghĩ về lời nói vừa nãy của Linh Lan.
"Năm giờ chiều trở đi ư? ..."
------
Đúng chín giờ sáng theo giờ Bắc Kinh, Linh Lan và Tụê Mẫn đến được Tử Cấm thành trong truyền thuyết. Tòa cung điện nguy nga in hằn vết tang thương của mấy trăm năm lịch sử. Có một vài bức tường đỏ đã bị phai màu son, loang lổ rêu phong. Tuy nhiên, bằng những gì còn sót lại cũng đã có thể hình dung được hơn ba trăm năm trước, nơi này đã từng tráng lệ ra sao, huy hoàng nhường nào.
Trước khi vào Tử Cấm thành, hai chị em có đi ngang qua một hàng lưu niệm nhỏ. Tụê Mẫn hiếu kỳ ghé vào xem thử. Đứng bán là một bà lão người Mãn, tóc bạc trắng như cước, nếp nhăn răn reo trên mặt bà cụ ấy có khi còn nhiều hơn cả số món hàng trong quầy của bà. Bà mặc một bộ Kỳ bào cũng cũ kỹ như cái cửa hàng ọp ẹp của mình vậy, mái tóc bạc trắng được búi theo kiểu cung nhân Mãn Thanh xưa kia. Bà cụ trông thấy hai cô gái, từ khóe miệng nhăn nheo nở ra một nụ cười hiền hòa. Bà nhún gối, thực hiện một động tác cúi chào chuẩn mực, lại dùng tiếng Mãn nói một câu gì đó, cả hai không cách nào nghe được.
Tụê Mẫn đang thầm khen công tác du lịch ở đây làm rất tốt, ánh mắt lại chợt đảo tới một góc cửa hiệu. Trên chiếc kệ gỗ cao phủ đầy bụi, mảnh ngọc màu tím biếc lẳng lặng nép mình, mới nhìn qua rất khó phát hiện ra sự tồn tại của nó, nhưng chẳng rõ ma lực nào đã khiến Tụê Mẫn cứ như bị hút vào cái màu tím biêng biếc ấy. Cô vô thức tiến tới gần, bước chân thật chậm, thật chậm, phảng phất sợ đánh thức bao ký ức đang ngủ vùi. Bàn tay cô nhè nhẹ chạm vào mảnh ngọc, khe khẽ vuốt ve. Chất ngọc thật đẹp, thật mịn, sắc ngọc dường như trở nên sáng rực lên dưới tay cô.
Linh Lan thấy em có vẻ yêu thích mảnh ngọc, liền dùng tiếng phổ thông hỏi bà cụ giá của nó. Bà cụ cười cười, chỉ đáp:
- Bốn mươi ba.
Linh Lan cho rằng bà cụ ý bảo giá mảnh ngọc là bốn mươi ba dollar, trong lòng có chút tiếc tiền, nhưng vì chiều em nên chỉ đành lấy ví ra. Bà cụ nhận tiền, bỗng lấy thêm một chiếc nhẫn ngọc màu hổ phách dúi vào tay Linh Lan, từ đầu đến cuối vẫn giữ nụ cười bí ẩn trên mặt.
Rời khỏi cửa hiệu kỳ lạ đó, hai cô gái lại đi vào Tử Cấm thành. Đây là một tòa kiến trúc cực kỳ rộng lớn, gồm tám trăm cung điện và chín nghìn chín trăm chín mươi chín gian phòng. Biết chắc là không thể đi hết Tử Cấm thành, Linh Lan vạch ra một số cung đặc biệt nhất để tham quan. Bởi vì khách đến đây quá đông, cô cẩn thận dặn Tụê Mẫn nắm chặt tay mình, tránh cho bị lạc.
Thế nhưng, trời không bao giờ chiều ý người. Chỉ một thoáng sau, khi Linh Lan quay đầu lại, cô hoảng hốt nhận ra không thấy em gái đâu cả. Linh Lan nhìn dáo dác chung quanh, biển người mênh mông, chẳng biết Tụê Mẫn ở đâu mà tìm. Cô cố gắng trấn tĩnh, lấy điện thoại ra gọi, bên kia đầu dây lại chỉ là một tràng tín hiệu tút tút liên hồi, càng thêm khiến cô gái bối rối.
Cùng lúc đó, Tụê Mẫn cũng đang đối mặt với nỗi sợ hãi khủng khiếp. Vừa nãy, mảnh ngọc tím của cô đột nhiên bị rơi xuống, cô buông tay chị ra để cúi nhặt, đến khi ngẩng đầu lên thì Linh Lan đã biến mất tăm. Tụê Mẫn vừa sợ vừa hoảng, cô lục tìm điện thoại để gọi cho chị, lại không thấy điện thoại đâu cả. Cô lang thang trong Tử Cấm thành mấy giờ đồng hồ liền, đôi chân đã mỏi nhừ. Cô gái nhỏ không biết mình đã đi tới cung điện nào, trời đổ bóng về chiều, lượng khách thưa thớt dần, không khí chung quanh bắt đầu trở lạnh bất thường. Tụê Mẫn nhớ đến lời chị, đoán biết lúc này hẳn đã gần đến năm giờ, Tử Cấm thành đóng cửa không đón khách nữa. Tuy không tin ma quỷ, nhưng nếu phải ở một đêm trong tòa cung điện hoang vắng chẳng rõ đã từng là mồ chung của bao người chết oan khuất này, Tụê Mẫn vẫn cảm thấy rờn rợn.
Cô cố lê đôi chân rệu rã thêm mấy bước để tìm một chỗ nghỉ chân, tự nhủ rằng chị mình sẽ đến ngay thôi. Đang đi, bất chợt, có một đóa hoa trắng rơi la đà xuống trước mặt cô gái nhỏ. Tụê Mẫn theo phản xạ đưa tay ra đỡ, đóa hoa trắng muốt nhẹ nhàng đáp xuống lòng bàn tay của cô, hương hoa nhè nhẹ lan tỏa. Ngước đầu nhìn lên, Tụê Mẫn bắt gặp một gốc mai to đến độ mười thanh niên ôm không xuể, thân cây sần sùi thô ráp, cành nhánh khẳng khiu tua tủa, tựa hồ đã lâu lắm không ai chăm sóc. Trên cành cây to nhất, chẳng rõ ai treo lên một cán gỗ, cán gỗ đã mục nát, lủng lẳng đung đưa giữa không trung, phảng phất đang vẫy gọi.
Tụê Mẫn chầm chậm bước tới thêm mấy bước. Đột nhiên, mảnh ngọc trong túi cô sáng rực lên, ánh sáng bao lấy toàn thân Tụê Mẫn. Cô kinh hoàng phát hiện mình đang bị hút vào gốc mai khổng lồ kia, những cành nhánh của nó run bần bật, quấn chặt lấy người cô. Tụê Mẫn chỉ kịp thét lên một tiếng, thế rồi trước mắt đã là một màn đen tối tăm.
Tụê Mẫn ngất lịm đi, chẳng còn biết gì nữa.
...
"Mẫn nhi, cuối cùng nàng cũng đến. Gia đã chờ nàng rất lâu, rất lâu rồi ..."
...
"Ngày mười sáu tháng bảy vừa qua, phát hiện thi thể của một thiếu nữ trong khuôn viên Tử Cấm thành. Bước đầu khám nghiệm tử thi vẫn chưa tìm ra nguyên nhân tử vong. Cơ quan chức năng vẫn đang tiến hành điều tra. Chúng tôi sẽ tiếp tục thông tin đến quý vị trong thời gian sớm nhất."
Hết chương 2.
___ ___
(1) Câu thơ trong bài "Bất kiến - Cận vô Lý Bạch tiêu tức" của Đỗ Phủ, nghĩa là: Thông minh viết ngàn bài thơ
(2) Câu thơ trong bài "Hồng anh vũ" của Bạch Cư Dị, đại ý là: Văn chương lý lẽ đều thông tụê như thế
----••------
@Chilly Soul: Cảm ơn nàng đã ủng hộ Giao. :3 Về việc tăng tốc thì chắc cũng khó nàng ơi, vì Giao đang ôn thi HSG, năm nay lại là năm cuối cấp nên bận túi bụi cả lên. Nàng thông cảm cho Giao nhé. =___=
"Huynh phải nhớ kỹ đó, ta là Quách Lạc La Mẫn Tụê, "Mẫn" trong "Mẫn tiệp thi thiên thủ" (1), "Tụê" trong "Văn chương biện tụê giai như thử" (2). Còn huynh?"
"... Tại hạ Ái Tân Giác La Dận Tự."
...
"Bát gia, hay là ta cũng gọi huynh là Bát ca giống bọn họ nhé?"
"Không được."
"Tại sao vậy? Bát gia không công bằng!"
"... Mẫn nhi ngốc, gia không muốn nàng gọi gia là Bát ca, bởi vì ... Gia muốn nghe Mẫn nhi gọi "phu quân"..."
...
"Mẫn nhi, nếu nàng bằng lòng, đêm nay đầu giờ Dậu, hãy đến gặp gia ở lương đình. Gia đợi nàng ..."
--- ---••••--- ---------
Chương 2: Lạc bước Tử Cấm thành
Người viết: Ngọc Giao
Người viết: Ngọc Giao
"Reeng! Reeng! Heo lười mau dậy! Heo lười dậy mau!"
Tiếng chuông báo thức ầm ĩ cắt ngang giấc mơ đẹp của Tụê Mẫn. Cô "ưm" một cái, với tay nhấn nút tắt báo thức, đoạn lười nhác dụi dụi mắt. Mãi một lúc sau, Tụê Mẫn mới tỉnh táo được tí. Cô mở mắt ra, phát hiện đêm qua mình đã gục lên quyển sách mượn của chị mà ngủ.
Trên bìa sách là bốn chữ "Vương triều Ung Chính" sáng lấp lánh, bên dưới vẽ người đàn ông mặc hoàng bào Mãn Thanh, ngự trên ngai vàng rất cao, ánh mắt sắc lạnh cô độc, từ vẻ mặt đến dáng dấp đều toát lên uy quyền của đế vương, khiến người ta kính sợ không thôi. Tụê Mẫn ngắm nghía quyển sách một lúc, chợt cảm thấy vị hoàng đế này có chút quen thuộc. Mỗi khi nhìn ông ta, trong lòng cô bất giác dấy lên nỗi khó chịu vô hình. Chính bản thân Tụê Mẫn cũng không tài nào lí giải được tại sao.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, cô gái nhỏ liền dời mắt khỏi quyển sách, lồm cồm bò dậy. Mở cửa ra, quả nhiên là chị hai thân yêu nhà cô, trên tay chị còn mang theo một khay điểm tâm. Tụê Mẫn reo lên một tiếng, lẽo đẽo theo sau Linh Lan chờ ăn. Linh Lan tủm tỉm cười, đặt khay điểm tâm lên bàn.
Tay nghề nấu ăn của Linh Lan rất giỏi, khác hẳn cô em gái vụng về hậu đậu. Mà đâu chỉ nấu nướng, về mọi mặt, Linh Lan và Tụê Mẫn đều rất khác nhau. Tuy cả hai là chị em, nhưng ngoài khuôn mặt có chút nét phảng phất nhau, còn lại đều một trời một vực. Tất cả âu cũng do hoàn cảnh trưởng thành tạo nên.
Tụê Mẫn tuy không được sống cạnh mẹ, nhưng từ bé được bố nuôi lớn trong gấm lụa giàu sang, tính tình có chút kiêu ngạo, lại mơ mộng, đa sầu, cố chấp, bướng bỉnh, quen được hầu hạ chiều chuộng. Còn Linh Lan lại đi theo mẹ, từ bé đã quen cơ cực vất vả, cô giỏi giang, khéo léo, nhưng cũng có chút thực tế, gió chiều nào xuôi chiều ấy. Tuy nhiên, mặc cho khác biệt bao nhiêu, hai chị em vẫn thân thiết như hình với bóng, khiến bạn trai của Linh Lan cũng phải ghen tỵ.
Chờ Tụê Mẫn nhấm nháp bữa sáng do chị nấu xong xuôi, hai chị em liền bắt đầu hành trình tham quan Bắc Kinh. Linh Lan xem lại danh sách những địa điểm cần đến, nhíu mày bảo:
- Mẫn à, chúng ta hãy đi Tử Cấm thành trước, rồi mới đến những chỗ khác sau. Trước buổi chiều phải rời khỏi Tử Cấm thành!
- Sao vậy Hai? Đi buổi chiều không mát mẻ hơn sao? - Tụê Mẫn buộc lại chiếc nơ trên áo, chớp mắt hỏi.
Linh Lan đưa tay buộc giúp em gái, chậm rãi đáp:
- Bạn chị từng sống ở Bắc Kinh mấy năm, cậu ấy bảo rằng không nên thăm Cố cung vào buổi chiều. Nghe đồn là, bất kể mùa nào, từ năm giờ chiều trở đi, nhiệt độ của Tử Cấm thành đều hạ thấp đến bất thường, không khí trở nên lạnh lẽo vô cùng. Người ta bảo nhau ở trong đấy có chuyện quỷ quái, không ai dám đến đó ban đêm.
Tụê Mẫn hếch mũi nói:
- Hai cũng tin mấy chuyện vẩn vơ này sao?
Linh Lan nhéo nhéo mũi cô bé, bảo:
- Tuy rằng chị không tin lắm, nhưng có kiêng có lành, tốt hơn hết vẫn là đến Tử Cấm thành khi trời còn sớm, tối ta sẽ đi nơi khác chơi.
Tụê Mẫn ậm ừ gật đầu, trong dạ mông lung nghĩ về lời nói vừa nãy của Linh Lan.
"Năm giờ chiều trở đi ư? ..."
------
Đúng chín giờ sáng theo giờ Bắc Kinh, Linh Lan và Tụê Mẫn đến được Tử Cấm thành trong truyền thuyết. Tòa cung điện nguy nga in hằn vết tang thương của mấy trăm năm lịch sử. Có một vài bức tường đỏ đã bị phai màu son, loang lổ rêu phong. Tuy nhiên, bằng những gì còn sót lại cũng đã có thể hình dung được hơn ba trăm năm trước, nơi này đã từng tráng lệ ra sao, huy hoàng nhường nào.
Trước khi vào Tử Cấm thành, hai chị em có đi ngang qua một hàng lưu niệm nhỏ. Tụê Mẫn hiếu kỳ ghé vào xem thử. Đứng bán là một bà lão người Mãn, tóc bạc trắng như cước, nếp nhăn răn reo trên mặt bà cụ ấy có khi còn nhiều hơn cả số món hàng trong quầy của bà. Bà mặc một bộ Kỳ bào cũng cũ kỹ như cái cửa hàng ọp ẹp của mình vậy, mái tóc bạc trắng được búi theo kiểu cung nhân Mãn Thanh xưa kia. Bà cụ trông thấy hai cô gái, từ khóe miệng nhăn nheo nở ra một nụ cười hiền hòa. Bà nhún gối, thực hiện một động tác cúi chào chuẩn mực, lại dùng tiếng Mãn nói một câu gì đó, cả hai không cách nào nghe được.
Tụê Mẫn đang thầm khen công tác du lịch ở đây làm rất tốt, ánh mắt lại chợt đảo tới một góc cửa hiệu. Trên chiếc kệ gỗ cao phủ đầy bụi, mảnh ngọc màu tím biếc lẳng lặng nép mình, mới nhìn qua rất khó phát hiện ra sự tồn tại của nó, nhưng chẳng rõ ma lực nào đã khiến Tụê Mẫn cứ như bị hút vào cái màu tím biêng biếc ấy. Cô vô thức tiến tới gần, bước chân thật chậm, thật chậm, phảng phất sợ đánh thức bao ký ức đang ngủ vùi. Bàn tay cô nhè nhẹ chạm vào mảnh ngọc, khe khẽ vuốt ve. Chất ngọc thật đẹp, thật mịn, sắc ngọc dường như trở nên sáng rực lên dưới tay cô.
Linh Lan thấy em có vẻ yêu thích mảnh ngọc, liền dùng tiếng phổ thông hỏi bà cụ giá của nó. Bà cụ cười cười, chỉ đáp:
- Bốn mươi ba.
Linh Lan cho rằng bà cụ ý bảo giá mảnh ngọc là bốn mươi ba dollar, trong lòng có chút tiếc tiền, nhưng vì chiều em nên chỉ đành lấy ví ra. Bà cụ nhận tiền, bỗng lấy thêm một chiếc nhẫn ngọc màu hổ phách dúi vào tay Linh Lan, từ đầu đến cuối vẫn giữ nụ cười bí ẩn trên mặt.
Rời khỏi cửa hiệu kỳ lạ đó, hai cô gái lại đi vào Tử Cấm thành. Đây là một tòa kiến trúc cực kỳ rộng lớn, gồm tám trăm cung điện và chín nghìn chín trăm chín mươi chín gian phòng. Biết chắc là không thể đi hết Tử Cấm thành, Linh Lan vạch ra một số cung đặc biệt nhất để tham quan. Bởi vì khách đến đây quá đông, cô cẩn thận dặn Tụê Mẫn nắm chặt tay mình, tránh cho bị lạc.
Thế nhưng, trời không bao giờ chiều ý người. Chỉ một thoáng sau, khi Linh Lan quay đầu lại, cô hoảng hốt nhận ra không thấy em gái đâu cả. Linh Lan nhìn dáo dác chung quanh, biển người mênh mông, chẳng biết Tụê Mẫn ở đâu mà tìm. Cô cố gắng trấn tĩnh, lấy điện thoại ra gọi, bên kia đầu dây lại chỉ là một tràng tín hiệu tút tút liên hồi, càng thêm khiến cô gái bối rối.
Cùng lúc đó, Tụê Mẫn cũng đang đối mặt với nỗi sợ hãi khủng khiếp. Vừa nãy, mảnh ngọc tím của cô đột nhiên bị rơi xuống, cô buông tay chị ra để cúi nhặt, đến khi ngẩng đầu lên thì Linh Lan đã biến mất tăm. Tụê Mẫn vừa sợ vừa hoảng, cô lục tìm điện thoại để gọi cho chị, lại không thấy điện thoại đâu cả. Cô lang thang trong Tử Cấm thành mấy giờ đồng hồ liền, đôi chân đã mỏi nhừ. Cô gái nhỏ không biết mình đã đi tới cung điện nào, trời đổ bóng về chiều, lượng khách thưa thớt dần, không khí chung quanh bắt đầu trở lạnh bất thường. Tụê Mẫn nhớ đến lời chị, đoán biết lúc này hẳn đã gần đến năm giờ, Tử Cấm thành đóng cửa không đón khách nữa. Tuy không tin ma quỷ, nhưng nếu phải ở một đêm trong tòa cung điện hoang vắng chẳng rõ đã từng là mồ chung của bao người chết oan khuất này, Tụê Mẫn vẫn cảm thấy rờn rợn.
Cô cố lê đôi chân rệu rã thêm mấy bước để tìm một chỗ nghỉ chân, tự nhủ rằng chị mình sẽ đến ngay thôi. Đang đi, bất chợt, có một đóa hoa trắng rơi la đà xuống trước mặt cô gái nhỏ. Tụê Mẫn theo phản xạ đưa tay ra đỡ, đóa hoa trắng muốt nhẹ nhàng đáp xuống lòng bàn tay của cô, hương hoa nhè nhẹ lan tỏa. Ngước đầu nhìn lên, Tụê Mẫn bắt gặp một gốc mai to đến độ mười thanh niên ôm không xuể, thân cây sần sùi thô ráp, cành nhánh khẳng khiu tua tủa, tựa hồ đã lâu lắm không ai chăm sóc. Trên cành cây to nhất, chẳng rõ ai treo lên một cán gỗ, cán gỗ đã mục nát, lủng lẳng đung đưa giữa không trung, phảng phất đang vẫy gọi.
Tụê Mẫn chầm chậm bước tới thêm mấy bước. Đột nhiên, mảnh ngọc trong túi cô sáng rực lên, ánh sáng bao lấy toàn thân Tụê Mẫn. Cô kinh hoàng phát hiện mình đang bị hút vào gốc mai khổng lồ kia, những cành nhánh của nó run bần bật, quấn chặt lấy người cô. Tụê Mẫn chỉ kịp thét lên một tiếng, thế rồi trước mắt đã là một màn đen tối tăm.
Tụê Mẫn ngất lịm đi, chẳng còn biết gì nữa.
...
"Mẫn nhi, cuối cùng nàng cũng đến. Gia đã chờ nàng rất lâu, rất lâu rồi ..."
...
"Ngày mười sáu tháng bảy vừa qua, phát hiện thi thể của một thiếu nữ trong khuôn viên Tử Cấm thành. Bước đầu khám nghiệm tử thi vẫn chưa tìm ra nguyên nhân tử vong. Cơ quan chức năng vẫn đang tiến hành điều tra. Chúng tôi sẽ tiếp tục thông tin đến quý vị trong thời gian sớm nhất."
Hết chương 2.
___ ___
(1) Câu thơ trong bài "Bất kiến - Cận vô Lý Bạch tiêu tức" của Đỗ Phủ, nghĩa là: Thông minh viết ngàn bài thơ
(2) Câu thơ trong bài "Hồng anh vũ" của Bạch Cư Dị, đại ý là: Văn chương lý lẽ đều thông tụê như thế
----••------
@Chilly Soul: Cảm ơn nàng đã ủng hộ Giao. :3 Về việc tăng tốc thì chắc cũng khó nàng ơi, vì Giao đang ôn thi HSG, năm nay lại là năm cuối cấp nên bận túi bụi cả lên. Nàng thông cảm cho Giao nhé. =___=
/4
|