••--- -------••
Đêm đó trời mưa to, sấm chớp ì đùng rạch ngang trời. Vinh ma ma đang túc trực ở gian ngoài, bà với tay thật khẽ cho thêm than vào lò sưởi, than rực hồng lên trong lò, phát ra mấy tiếng xì xèo nho nhỏ, rất khó nghe thấy giữa lúc trời mưa to gió lớn thế này. Bất chợt, bên gian trong vọng ra một tiếng thét thất thanh. Vinh ma ma vội hốt hoảng chạy vào trong, nhưng đôi giày chậu dưới chân không cho phép bà sải những bước to hơn, người đàn bà sốt ruột đến cuống lên.
Ở gian trong, sau lớp rèm lụa tha thướt thêu hoa dệt bướm, là giường ngủ của một cô bé độ chừng bốn, năm tuổi, trên người mặc áo ngủ bằng gấm thượng hạng. Bấy giờ, đôi mắt to tròn của cô bé đang ngần ngận nước, cô bé thở hổn hển dựa vào thành giường, mặt trắng bệch.
Vinh ma ma vừa vào, thấy thế thì xót đứt ruột, vội đến bên giường vỗ vỗ lưng cô bé, khẽ hỏi:
- Cách cách, người lại mơ thấy ác mộng sao?
Vừa lúc ấy, bọn thị nữ đợi hầu ngoài cửa đã nghe tiếng, lũ lượt chạy vào, rốt rít quỳ trên đất. Tiểu cách cách nọ khoát tay cho họ lui, lại vịn vào Vinh ma ma để mang hài xuống giường.
- Vinh ma ma, mài mực giúp ta. - Tiểu cách cách ngồi xuống án thư, bảo.
Vinh ma ma e ngại nói:
- Cách cách, người nên nghỉ ngơi ...
- Mài mực cho ta. - Tiểu cách cách dùng cái giọng non nớt của trẻ con lặp lại mệnh lệnh một lần nữa.
- Dạ, cách cách.
Trong không gian, ngoài tiếng mưa rơi rả rích không ngừng cùng tiếng sấm giật liên hồi, chỉ còn tiếng ngòi bút lướt trên giấy, tiếng lật giấy loạt soạt, cộng với tiếng mài mực khe khẽ.
Tiểu cách cách nâng tay, chầm chậm viết lên giấy trắng, những chữ cái la-tinh viết bằng bút lông chi chít nối tiếp nhau:
"Tôi tên Vương Tụê Mẫn, mười bảy tuổi, sống ở thế kỷ hai mươi mốt. Cuối năm 2016, trong chuyến tham quan Tử Cấm thành, chẳng may gặp nạn, lạc đến thời Thanh năm Khang Hy hai mươi mốt, nhập vào thân xác của cô bé người Mãn chưa đầy một tuổi, tên Quách Lạc La Mẫn Tụê, mẹ vì khó sinh mà mất, cha bị bắt giam vì tội đánh bạc, hiện nương nhờ tại phủ của ông ngoại là An Thân vương Nhạc Lạc. Trong năm năm qua, không ngừng tìm cách quay trở về, nhưng càng tìm lại càng mờ mịt. Hiện tại đã đến năm Khang Hy thứ hai mươi sáu, tôi dần chấp nhận sự thật, bản thân đã mãi mãi không trở về được nữa. Tôi viết quyển sách này, ghi lại tất cả những gì mình đã trải qua ở cuối thế kỷ mười bảy, nếu hậu thế sau này có duyên gặp được, xin hãy mang nó đến cho người thân của tôi, để họ được biết tôi vẫn bình an hạnh phúc, ở một thời không cách đó hơn ba trăm năm ... Tụê Mẫn ngàn vạn cảm tạ ..."
Năm Khang Hy thứ ba mươi. Ngoại ô Bắc Kinh.
Một chiếc xe ngựa vội vàng lăn bánh trên đường. Chiếc xe này rất lớn, thế xe vững chãi, màn làm bằng gấm thêu hoa, rèm xe là lụa cống phẩm, thân xe làm từ gỗ quý, từ thớ gỗ tỏa ra một mùi hương dìu dịu rất dễ chịu. Ngoài mã phu đánh xe, trước sau xe có thêm bốn tùy tùng cưỡi ngựa theo hầu, kẻ nào cũng gươm giáo chỉnh tề, sắc mặt nghiêm túc.
Thoáng thấy bóng cổng thành từ xa xa, một tùy tùng thúc ngựa đến bên hông xe ngựa, kính cẩn thưa:
-Bẩm cách cách, đã đến cửa thành.
- Cách cách có lệnh, mau vào thành. - Một giọng nói già nua vọng ra từ trong xe, gã tùy tùng liền dạ một tiếng, cưỡi ngựa phóng lên phía trước mở đường.
Bấy giờ, Mẫn Tụê đang ngồi trong xe ngựa, dưới lưng lót một tấm da thú dày êm ái, tay chống lên chiếc bàn gỗ trầm thơm phức, trong lòng lại như dầu sôi lửa bỏng, mi nhíu thật chặt.
Vinh ma ma thấy vậy, bèn cất tiếng khuyên:
- Cách cách đừng quá lo lắng, sức khỏe lão Vương gia vốn rất tốt, Ngài ấy chắc chắn sẽ cát nhân thiên tướng, tai qua nạn khỏi ...
Mẫn Tụê đặt tay lên ngực, tự trấn an mình:
- Ma ma nói đúng, mã pháp (1) nhất định không sao, không sao đâu ...
(1) Mã pháp: Từ chỉ ông trong tiếng Mãn
Chiếc xe ngựa đột ngột dừng lại, quán tính làm Mẫn Tụê ngã chúi về phía trước. Vinh ma ma vội đỡ lấy nàng. Mẫn Tụê khoát tay tỏ ý không sao, lại nhíu mày bảo:
- Ma ma hỏi xem có chuyện gì vậy.
- Bẩm cách cách, cửa thành đã đóng kín, không thể vào thành ạ! - Gã tùy tùng ban nãy lớn tiếng bẩm báo.
Mẫn Tụê lấy từ trên người ra một cái lệnh bài mạ vàng sáng lóa, đưa cho Vinh ma ma, nói:
- Ma ma bảo Thường thúc cầm lấy, cho lính gác thành xem, nói với họ rằng: Chiêu Dương cách cách phủ An Thân vương muốn vào thành, nhanh mở cổng ra!
Vinh ma ma cẩn thận nhận lấy trao cho gã tùy tùng họ Thường, gã lập tức giơ lên hô to:
- Chiêu Dương cách cách phủ An Thân vương muốn vào thành, còn không nhanh mở cổng?
- Không thể mở. - Vừa khi ấy, Mẫn Tụê nghe thấy một giọng nói lành lạnh vang lên ngoài xe. Nàng khẽ vén lên một góc rèm, chỉ thấy một bóng người màu tím trên tường thành.
Mẫn Tụê vốn là thành phần cuồng màu tím, thấy người đáng ghét kia mặc áo màu mình thích, liền bĩu môi nghĩ: Thật là sỉ nhục màu tím yêu dấu mà!
- To gan! Ngươi có biết bên trong là ai hay không? - Gã tùy tùng giận dữ giơ cao lệnh bài hỏi.
Cái người mặc Kỳ bào màu tím kia vẫn lạnh lùng nói:
- Không cần biết là ai, chỉ cần là thần dân Đại Thanh, phải tuân theo luật Đại Thanh. Bệ hạ ra lệnh niêm phong thành để truy bắt loạn đảng, không ai được phép ra vào thành.
Mẫn Tụê vừa vội vừa giận, liền lên tiếng:
- Nếu bản cách cách cứ muốn vào thì sao?
- Theo luật mà xử.
- Ngươi ...
Đương lúc không khí đang căng thẳng, bỗng nhiên Mẫn Tụê nghe thấy một giọng nói ôn hòa cất lên:
- Tứ ca, huynh hãy cho Chiêu Dương cách cách vào thành đi.
Giọng nói của thiếu niên có chút khàn khàn, có lẽ là đang trong kỳ vỡ giọng, tuy nhiên điều đó vẫn không hề làm giảm đi chất ấm áp dịu dàng khiến người nghe như say như đắm của chàng.
Dừng một chút, thiếu niên tiếp lời:
- An Thân vương vì cứu hoàng a mã mà bị thương, nếu nay chúng ta không cho cháu gái của ngài ấy vào kinh kề cận dưới gối, chẳng phải là rất cạn tình bạc nghĩa sao? Tứ ca, luật pháp là vật chết, con người lại là vật sống. Tuân thủ luật nhưng cũng phải nghĩ đến chữ tình. Tứ ca cứ mở cổng, nếu hoàng a mã trách phạt, Dận Tự sẽ chịu mọi trách nhiệm.
Mẫn Tụê thấy người này nói tốt cho mình, tất nhiên là rất thiện cảm, liền hiếu kỳ vén lên rèm xe một lần nữa, len lén quan sát thiếu niên. Chỉ thấy bên cạnh người áo tím khi nãy là một thiếu niên trạc mười hai, mười ba tuổi, mình vận trường bào màu trắng, mặt như quan ngọc, bên khóe môi luôn giữ nụ cười dịu dàng. Tuy chỉ nhìn chàng từ xa, vẫn thấy ấm áp thoải mái như trước mặt là một dòng suối mát lành.
Dường như thiếu niên cảm nhận được Mẫn Tụê đang nhìn trộm mình, liền quay về hướng nàng, khẽ cười gật đầu một cái. Mẫn Tụê không cảm thấy xấu hổ vì đã nhìn trộm người ta, trái lại còn rất thản nhiên đáp lại thiếu niên bằng một nụ cười thật tươi. Trong mắt thiếu niên thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên, có lẽ chàng ta không ngờ được có cách cách danh giá nào lại mặt dày như vậy cũng nên, Mẫn Tụê buồn cười nghĩ thầm.
Cuối cùng tên áo tím mặt lạnh kia cũng chịu ra lệnh mở cổng thành. Xe ngựa của Mẫn Tụê chầm chậm đi qua cửa lớn. Lúc ngang qua chỗ của thiếu niên áo trắng, Mẫn Tụê vén rèm, cười cười ra dấu cảm ơn với chàng. Nào ngờ lúc đó không chỉ có thiếu niên áo trắng, cả tên mặt lạnh kia cũng trông thấy nàng. Mẫn Tụê trừng hắn một cái, lại thấy thiếu niên áo trắng ngạc nhiên nhìn mình, mất một lúc mới hiểu có lẽ chàng ta hiểu lầm, vội cuống quýt lắc lắc đầu, ý bảo: Không phải trừng huynh, trừng hắn cơ!
Có điều, lúc ấy xe đã đi rất xa, chẳng rõ thiếu niên kia có hiểu được ý nàng hay không ...
Bánh xe ngựa vẫn lăn lăn đều, khiến khoảng cách giữa hai người càng lúc càng xa. Vào khi ấy, cả hai đều không thể ngờ rằng, chẳng bao lâu sau, vận mệnh sẽ buộc họ lại trong một mối không rõ duyên hay nghiệt ...
Hết chương 3.
@Giao lảm nhảm: Cảm ơn mọi người đã ủng hộ Giao ạ. :3 Giao vừa thi xong vòng thành phố, cơ mà tuần sau trên lớp kiểm tra hơi bị nhiều, nên cũng không dám hứa chắc sẽ ra chương nhanh hơn được. TT.TT Thông cảm cho Giao nhé ~~~
*Tiểu kịch trường:
Giao: - Tứ Tứ, anh nhìn xem, Bát gia người ta ôn hòa ấm áp dịu dàng nho nhã (lược bỏ 3000 từ) biết mấy! Kỹ năng giao tiếp của anh kém như vậy, thảo nào chỉ là nam phụ! Đáng đời!
Tứ Tứ: - Người đâu, kéo ra ngoài, chém!
Giao: - A hụ hụ, Tứ Tứ tha mạng, iêm chỉ nói sự thật thôi mà!
Tứ Tứ: - Kéo ra ngoài, chém!
Giao: - ... ㅠ.ㅠ
Giao: Thật ra viết cái này chỉ để nói rằng: Kỹ năng giao tiếp của anh Tứ thật sự rất nát. >__< Về mặt này thì anh Bát là siêu "thần thánh" luôn, chẳng phải tự nhiên mà người ta xưng anh là "Bát Hiền vương", còn anh Tứ mỗi khi nghe đến tên là đám quan lại run sợ gọi là "lãnh diện vương". :v Nhờ tài "mặt lạnh", chỉ nhìn luật, không nhìn mặt người, mà Khang Hy đã tin tưởng giao cho anh đi đòi nợ mướn ... À nhầm, đòi nợ cho quốc gia. :v :v :v
Tặng mọi người bài hát hợp với tâm trạng Mẫn Tụê lắm nà:
Đêm đó trời mưa to, sấm chớp ì đùng rạch ngang trời. Vinh ma ma đang túc trực ở gian ngoài, bà với tay thật khẽ cho thêm than vào lò sưởi, than rực hồng lên trong lò, phát ra mấy tiếng xì xèo nho nhỏ, rất khó nghe thấy giữa lúc trời mưa to gió lớn thế này. Bất chợt, bên gian trong vọng ra một tiếng thét thất thanh. Vinh ma ma vội hốt hoảng chạy vào trong, nhưng đôi giày chậu dưới chân không cho phép bà sải những bước to hơn, người đàn bà sốt ruột đến cuống lên.
Ở gian trong, sau lớp rèm lụa tha thướt thêu hoa dệt bướm, là giường ngủ của một cô bé độ chừng bốn, năm tuổi, trên người mặc áo ngủ bằng gấm thượng hạng. Bấy giờ, đôi mắt to tròn của cô bé đang ngần ngận nước, cô bé thở hổn hển dựa vào thành giường, mặt trắng bệch.
Vinh ma ma vừa vào, thấy thế thì xót đứt ruột, vội đến bên giường vỗ vỗ lưng cô bé, khẽ hỏi:
- Cách cách, người lại mơ thấy ác mộng sao?
Vừa lúc ấy, bọn thị nữ đợi hầu ngoài cửa đã nghe tiếng, lũ lượt chạy vào, rốt rít quỳ trên đất. Tiểu cách cách nọ khoát tay cho họ lui, lại vịn vào Vinh ma ma để mang hài xuống giường.
- Vinh ma ma, mài mực giúp ta. - Tiểu cách cách ngồi xuống án thư, bảo.
Vinh ma ma e ngại nói:
- Cách cách, người nên nghỉ ngơi ...
- Mài mực cho ta. - Tiểu cách cách dùng cái giọng non nớt của trẻ con lặp lại mệnh lệnh một lần nữa.
- Dạ, cách cách.
Trong không gian, ngoài tiếng mưa rơi rả rích không ngừng cùng tiếng sấm giật liên hồi, chỉ còn tiếng ngòi bút lướt trên giấy, tiếng lật giấy loạt soạt, cộng với tiếng mài mực khe khẽ.
Tiểu cách cách nâng tay, chầm chậm viết lên giấy trắng, những chữ cái la-tinh viết bằng bút lông chi chít nối tiếp nhau:
"Tôi tên Vương Tụê Mẫn, mười bảy tuổi, sống ở thế kỷ hai mươi mốt. Cuối năm 2016, trong chuyến tham quan Tử Cấm thành, chẳng may gặp nạn, lạc đến thời Thanh năm Khang Hy hai mươi mốt, nhập vào thân xác của cô bé người Mãn chưa đầy một tuổi, tên Quách Lạc La Mẫn Tụê, mẹ vì khó sinh mà mất, cha bị bắt giam vì tội đánh bạc, hiện nương nhờ tại phủ của ông ngoại là An Thân vương Nhạc Lạc. Trong năm năm qua, không ngừng tìm cách quay trở về, nhưng càng tìm lại càng mờ mịt. Hiện tại đã đến năm Khang Hy thứ hai mươi sáu, tôi dần chấp nhận sự thật, bản thân đã mãi mãi không trở về được nữa. Tôi viết quyển sách này, ghi lại tất cả những gì mình đã trải qua ở cuối thế kỷ mười bảy, nếu hậu thế sau này có duyên gặp được, xin hãy mang nó đến cho người thân của tôi, để họ được biết tôi vẫn bình an hạnh phúc, ở một thời không cách đó hơn ba trăm năm ... Tụê Mẫn ngàn vạn cảm tạ ..."
Chương 3: Tình cờ thoáng gặp
Người viết: Ngọc Giao
Người viết: Ngọc Giao
Năm Khang Hy thứ ba mươi. Ngoại ô Bắc Kinh.
Một chiếc xe ngựa vội vàng lăn bánh trên đường. Chiếc xe này rất lớn, thế xe vững chãi, màn làm bằng gấm thêu hoa, rèm xe là lụa cống phẩm, thân xe làm từ gỗ quý, từ thớ gỗ tỏa ra một mùi hương dìu dịu rất dễ chịu. Ngoài mã phu đánh xe, trước sau xe có thêm bốn tùy tùng cưỡi ngựa theo hầu, kẻ nào cũng gươm giáo chỉnh tề, sắc mặt nghiêm túc.
Thoáng thấy bóng cổng thành từ xa xa, một tùy tùng thúc ngựa đến bên hông xe ngựa, kính cẩn thưa:
-Bẩm cách cách, đã đến cửa thành.
- Cách cách có lệnh, mau vào thành. - Một giọng nói già nua vọng ra từ trong xe, gã tùy tùng liền dạ một tiếng, cưỡi ngựa phóng lên phía trước mở đường.
Bấy giờ, Mẫn Tụê đang ngồi trong xe ngựa, dưới lưng lót một tấm da thú dày êm ái, tay chống lên chiếc bàn gỗ trầm thơm phức, trong lòng lại như dầu sôi lửa bỏng, mi nhíu thật chặt.
Vinh ma ma thấy vậy, bèn cất tiếng khuyên:
- Cách cách đừng quá lo lắng, sức khỏe lão Vương gia vốn rất tốt, Ngài ấy chắc chắn sẽ cát nhân thiên tướng, tai qua nạn khỏi ...
Mẫn Tụê đặt tay lên ngực, tự trấn an mình:
- Ma ma nói đúng, mã pháp (1) nhất định không sao, không sao đâu ...
(1) Mã pháp: Từ chỉ ông trong tiếng Mãn
Chiếc xe ngựa đột ngột dừng lại, quán tính làm Mẫn Tụê ngã chúi về phía trước. Vinh ma ma vội đỡ lấy nàng. Mẫn Tụê khoát tay tỏ ý không sao, lại nhíu mày bảo:
- Ma ma hỏi xem có chuyện gì vậy.
- Bẩm cách cách, cửa thành đã đóng kín, không thể vào thành ạ! - Gã tùy tùng ban nãy lớn tiếng bẩm báo.
Mẫn Tụê lấy từ trên người ra một cái lệnh bài mạ vàng sáng lóa, đưa cho Vinh ma ma, nói:
- Ma ma bảo Thường thúc cầm lấy, cho lính gác thành xem, nói với họ rằng: Chiêu Dương cách cách phủ An Thân vương muốn vào thành, nhanh mở cổng ra!
Vinh ma ma cẩn thận nhận lấy trao cho gã tùy tùng họ Thường, gã lập tức giơ lên hô to:
- Chiêu Dương cách cách phủ An Thân vương muốn vào thành, còn không nhanh mở cổng?
- Không thể mở. - Vừa khi ấy, Mẫn Tụê nghe thấy một giọng nói lành lạnh vang lên ngoài xe. Nàng khẽ vén lên một góc rèm, chỉ thấy một bóng người màu tím trên tường thành.
Mẫn Tụê vốn là thành phần cuồng màu tím, thấy người đáng ghét kia mặc áo màu mình thích, liền bĩu môi nghĩ: Thật là sỉ nhục màu tím yêu dấu mà!
- To gan! Ngươi có biết bên trong là ai hay không? - Gã tùy tùng giận dữ giơ cao lệnh bài hỏi.
Cái người mặc Kỳ bào màu tím kia vẫn lạnh lùng nói:
- Không cần biết là ai, chỉ cần là thần dân Đại Thanh, phải tuân theo luật Đại Thanh. Bệ hạ ra lệnh niêm phong thành để truy bắt loạn đảng, không ai được phép ra vào thành.
Mẫn Tụê vừa vội vừa giận, liền lên tiếng:
- Nếu bản cách cách cứ muốn vào thì sao?
- Theo luật mà xử.
- Ngươi ...
Đương lúc không khí đang căng thẳng, bỗng nhiên Mẫn Tụê nghe thấy một giọng nói ôn hòa cất lên:
- Tứ ca, huynh hãy cho Chiêu Dương cách cách vào thành đi.
Giọng nói của thiếu niên có chút khàn khàn, có lẽ là đang trong kỳ vỡ giọng, tuy nhiên điều đó vẫn không hề làm giảm đi chất ấm áp dịu dàng khiến người nghe như say như đắm của chàng.
Dừng một chút, thiếu niên tiếp lời:
- An Thân vương vì cứu hoàng a mã mà bị thương, nếu nay chúng ta không cho cháu gái của ngài ấy vào kinh kề cận dưới gối, chẳng phải là rất cạn tình bạc nghĩa sao? Tứ ca, luật pháp là vật chết, con người lại là vật sống. Tuân thủ luật nhưng cũng phải nghĩ đến chữ tình. Tứ ca cứ mở cổng, nếu hoàng a mã trách phạt, Dận Tự sẽ chịu mọi trách nhiệm.
Mẫn Tụê thấy người này nói tốt cho mình, tất nhiên là rất thiện cảm, liền hiếu kỳ vén lên rèm xe một lần nữa, len lén quan sát thiếu niên. Chỉ thấy bên cạnh người áo tím khi nãy là một thiếu niên trạc mười hai, mười ba tuổi, mình vận trường bào màu trắng, mặt như quan ngọc, bên khóe môi luôn giữ nụ cười dịu dàng. Tuy chỉ nhìn chàng từ xa, vẫn thấy ấm áp thoải mái như trước mặt là một dòng suối mát lành.
Dường như thiếu niên cảm nhận được Mẫn Tụê đang nhìn trộm mình, liền quay về hướng nàng, khẽ cười gật đầu một cái. Mẫn Tụê không cảm thấy xấu hổ vì đã nhìn trộm người ta, trái lại còn rất thản nhiên đáp lại thiếu niên bằng một nụ cười thật tươi. Trong mắt thiếu niên thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên, có lẽ chàng ta không ngờ được có cách cách danh giá nào lại mặt dày như vậy cũng nên, Mẫn Tụê buồn cười nghĩ thầm.
Cuối cùng tên áo tím mặt lạnh kia cũng chịu ra lệnh mở cổng thành. Xe ngựa của Mẫn Tụê chầm chậm đi qua cửa lớn. Lúc ngang qua chỗ của thiếu niên áo trắng, Mẫn Tụê vén rèm, cười cười ra dấu cảm ơn với chàng. Nào ngờ lúc đó không chỉ có thiếu niên áo trắng, cả tên mặt lạnh kia cũng trông thấy nàng. Mẫn Tụê trừng hắn một cái, lại thấy thiếu niên áo trắng ngạc nhiên nhìn mình, mất một lúc mới hiểu có lẽ chàng ta hiểu lầm, vội cuống quýt lắc lắc đầu, ý bảo: Không phải trừng huynh, trừng hắn cơ!
Có điều, lúc ấy xe đã đi rất xa, chẳng rõ thiếu niên kia có hiểu được ý nàng hay không ...
Bánh xe ngựa vẫn lăn lăn đều, khiến khoảng cách giữa hai người càng lúc càng xa. Vào khi ấy, cả hai đều không thể ngờ rằng, chẳng bao lâu sau, vận mệnh sẽ buộc họ lại trong một mối không rõ duyên hay nghiệt ...
Hết chương 3.
@Giao lảm nhảm: Cảm ơn mọi người đã ủng hộ Giao ạ. :3 Giao vừa thi xong vòng thành phố, cơ mà tuần sau trên lớp kiểm tra hơi bị nhiều, nên cũng không dám hứa chắc sẽ ra chương nhanh hơn được. TT.TT Thông cảm cho Giao nhé ~~~
*Tiểu kịch trường:
Giao: - Tứ Tứ, anh nhìn xem, Bát gia người ta ôn hòa ấm áp dịu dàng nho nhã (lược bỏ 3000 từ) biết mấy! Kỹ năng giao tiếp của anh kém như vậy, thảo nào chỉ là nam phụ! Đáng đời!
Tứ Tứ: - Người đâu, kéo ra ngoài, chém!
Giao: - A hụ hụ, Tứ Tứ tha mạng, iêm chỉ nói sự thật thôi mà!
Tứ Tứ: - Kéo ra ngoài, chém!
Giao: - ... ㅠ.ㅠ
Giao: Thật ra viết cái này chỉ để nói rằng: Kỹ năng giao tiếp của anh Tứ thật sự rất nát. >__< Về mặt này thì anh Bát là siêu "thần thánh" luôn, chẳng phải tự nhiên mà người ta xưng anh là "Bát Hiền vương", còn anh Tứ mỗi khi nghe đến tên là đám quan lại run sợ gọi là "lãnh diện vương". :v Nhờ tài "mặt lạnh", chỉ nhìn luật, không nhìn mặt người, mà Khang Hy đã tin tưởng giao cho anh đi đòi nợ mướn ... À nhầm, đòi nợ cho quốc gia. :v :v :v
Tặng mọi người bài hát hợp với tâm trạng Mẫn Tụê lắm nà:
/4
|