“Nhớ nhung chấp niệm một đời
Gặp người chốn cũ vô tình bước qua.”
-Thiên Di-
Gặp tai nạn giao thông, khi Hạ Vy tỉnh dậy đã là chuyện của vài ngày sau đó. Kể ra cũng thật là kỳ tích, chiếc xe đang chạy trên đường quốc lộ với vận tốc cao khi đụng trúng người lại không để lại bất kỳ thương tích gì. Nếu không phải cô gái ngã xuống, đầu va đập mạnh xuống đất, có lẽ đã không phải ở lại trong bệnh viện lâu như vậy.
“Em tỉnh rồi sao?” Người con trai ngồi kế bên chợt thấy động tĩnh lên tiếng, rồi vội vàng kê cao gối, giúp cô ngồi dậy. “Em có muốn uống chút nước không?”
Hạ Vy đã mấy ngày không nói, giọng khản đặc, không biết bắt đầu từ đâu, đành gật đầu ý nhớ vả. Người con trai kia cũng không để tâm, chạy ra bàn, rót đầy ly nước, mang lại cho cô. Có nước thấm giọng, Hạ Vy cuối cùng cũng nói được câu cảm ơn đàng hoàng, liếc mắt đánh giá người con trai. Người trước mặt có thể nói ngũ quan ưa nhìn, dáng vẻ hiền lành, thư sinh trông ra dáng sinh viên hay nhân viên văn phòng. Nhưng dù nhìn trước hay sau, Hạ Vy vẫn không nhận ra người này là ai trong số bạn bè họ hàng của mình.
“Em có thấy mệt hay đau ở đâu không?”
“Dạ không ạ.” Cô lắc nhẹ đầu. “Tại sao tôi lại ở đây?”
“Em không nhớ gì sao? Hôm đó anh đang chạy xe trên đường, bất chợt em lao ra ngay trước mũi xe anh, cũng may anh kịp thắng lại. Tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cú ngã làm chấn thương mạnh ở đầu, em hôn mê cũng gần một tuần mới tỉnh lại.”
Ý tứ của người con trai không biết Hạ Vy nghe được bao nhiêu, cả người đã co rúc lại vì đau. Trước mặt cô xuất hiện hình ảnh một cô gái khoảng chừng hai mươi, hai hai tuổi. Mọi thứ xung quanh đều mờ mờ ảo ảo, mặt cô gái ấy cũng không thể nhìn rõ. Hạ Vy chỉ biết cô ấy đang vội vàng băng qua đường, dù đèn giao thông đang ở chế độ màu xanh. Ngay khi cô ấy vừa chạy tới giữa đường, một chiếc xe lao thẳng tới.
Cơn đau càng trở nên dữ dội hơn, hành hạ cô ấy. Đầu cô căng lên, khi hai tay ôm lấy trán có thể cảm nhận được da đang giật giật liên hồi. Cơ đau nhức hành hạ làm Hạ Vy mất đi ý thức xung quanh. Người con trai kế bên lúc này đã chạy ra ngoài và quay về cùng bác sĩ ý tá theo sau. Mặc cho bệnh nhân vùng vẫy, y tá nhanh chóng trấn áp cô gái, giúp bác sĩ tiêm thuốc vào. Bệnh nhân lập tức dịu lại, không còn chống cự rồi ngủ thiếp đi.
Lần tỉnh dậy thứ hai là sáng hôm sau, mặt trời lên cao, rọi thẳng qua cửa số phòng bệnh. Hạ Vy trong vô thức ngắm nhìn những hạt bụi mỏng li ti dưới nắng. Chúng xoay vòng vòng như đang nhảy điệu valse thơ mộng, lại lấp lánh, đẹp đẽ và kỳ ảo như thứ bột thần kỳ trong cổ tích. Hạ Vy nhíu mày, cảnh tưởng này hình như cô đã thấy ở đâu đó. Hình ảnh một người con trai cao ráo, mặc âu phục đen đứng trước cửa sổ lờ mờ hiện lên trong đầu cô. Tuy không nhìn rõ mặt, nhưng cảm giác người đó rất thân thuộc và rất đáng tin tưởng. Trong thâm tâm chợt dâng lên cảm xúc muốn đến gần, muốn ôm lấy người đó. Nghĩ đến đây, môi cô bất giác cong lên, cười ấm áp.
Cơn đau đầu lại thoáng tới cắt ngang dòng suy nghĩ. Hạ Vy vỗ nhẹ đầu, tự khuyên mình không nghĩ nhiều nữa. Toan ngồi dậy, cô bắt gặp người con trai tối qua đang ngủ gật, lưng tựa vào thành ghế. Lẩm bẩm gì đó, cô đứng dậy, tháo bỏ băng dính trên tay dùng để cố định sợi dây truyền dịch, rồi bước xuống giường đi vào nhà vệ sinh. Chỉ mấy ngày không cử động, chân cô yếu hẳn đi, phải tựa vào tường để đứng vững. Mãi đến khi vào được tới nhà vệ sinh, tạt một ít nước lạnh vào mặt, Hạ Vy mới sảng khoái đứng thẳng người nhìn vào gương.
Trước mặt cô là một cô gái khoảng hai mươi, hai hai tuổi. Mái tóc được tết bím gọn gàng ở phía sau, trên trán có một vải băng. Lớp băng khá mới, có lẽ là mới được thay. Gương mặt nhợt nhạt xanh xao không giấu đi vẻ ưa nhìn. Hàng chân mày đen, thẳng lạ và sắc sảo. Đôi mắt đẹp nhưng đượm buồn, hàng lông mi dày, rậm và cong vút. Chiếc mũi không cao nhưng cánh mũi thon đủ giúp gương mặt trở nên hài hòa và trang nhã.
Hạ Vy bất giác đưa tay lên sờ mặt mình. Cô gái trong gương cũng đưa tay lên và sờ lấy mặt. Cô nhíu mày lại, hoảng hốt, đưa tay lên sờ trán cảm thấy một lớp vải lưới mền bao quanh lấy trán ươn ướt.
Lúc này, Hạ Vy mới giật mình nhận ra cô gái xa lạ trong gương chính là mình, mà bản thân mình vốn dĩ trông như thế nào cô không hề ý thức được. Hay nói cách khác, trong đầu cô lúc này đột nhiên trở nên trống rỗng và mơ hồ.
o0o
Bác sĩ chuẩn đoán Hạ Vy bị mất trí nhớ tạm thời có lẽ do sợ hãi quá độ. Không biết Hạ Vy trước đây là người thế nào, nhưng bây giờ khi nghe được tin mình bị mất trí nhớ, dáng vẻ bất cần của cô khiến người ta cảm thấy nghi ngại. Không lo lắng hay hỏi han, Hạ Vy chỉ lạnh lùng lắng nghe căn dặn của bác sĩ, rồi cảm ơn, tuyệt đối không nói một câu thừa thãi, quả là làm người ta kinh sợ.
“Bây giờ chúng ta sẽ làm thử một trò chơi tâm lý để thư giãn trước khi tôi nói về kết quả kiểm tra sức khoẻ của cô nhé! – Một vị bác sĩ trung niên mỉm cười thân thiện. “Đừng căng thẳng quá, tôi sẽ hỏi cô vài câu hỏi, cô chỉ cần nói cho tôi biết cô thấy thế nào thôi.”
Hạ Vy gật đầu.
“Tốt lắm, bây giờ tôi sẽ cho cô xem năm tấm hình và cô hãy cho tôi biết cô nhìn thấy chúng giống cái gì nhé!” Nói rồi vị bác sĩ đặt cẩn thận trên bàn những tấm hình kỳ lạ.
Tấm hình đầu tiên có hình như lồng ngực của một ai đó khi được chụp X-quang với màu vàng đất chủ đạo và phần hai lá phổi màu đỏ sẫm. Bức ảnh thứ hai còn khó nhìn hơn, tất cả đều có màu đen như nước màu bị pha lem và có hình thù đối xưng nhau. Tấm hình thứ ba có màu vàng, trông nửa giống con bò cạp, lại vừa giống ống dẫn trứng có màu vàng và những chấm đen. Bức ảnh còn lại vừa giống hình một chú hề có cái mũi đỏ dài quá cằm, lại vừa giống hình một người đang lè lưỡi, đôi mắt mếu và dưới khóe mắt có hai vệt đen như vệt mực.
“Bây giờ thì nói cho tôi nghe xem cô thấy gì ở năm bức tranh này?” Vị bác sĩ từ tốn hỏi.
Hạ Vy lúc này đã không còn để ý đến lời vị bác sĩ trước mặt, mắt dán chặt vào năm bức tranh, trong đầu hiện lên hình ảnh một cô gái và một vị bác sĩ. Linh cảm mách bảo cô gái trước mặt ấy chính là cô của trước đây, còn vị bác sĩ ngồi cùng là người thanh niên đã nhiều lần gặp trong mơ, cảm giác vô cùng quen thuộc. Chỉ có điều người thanh niên ấy trông ra sao, có quan hệ gì với cô của trước đây, Hạ Vy không tài nào nghĩ ra.
“Đây được gọi là thí nghiệm Rorschach[1] do một bác sĩ tâm thần của Thụy Sĩ kiêm nhà phân tâm học Hermann Rorschach phát triển. Ở mỗi góc nhìn của mỗi người sẽ nhìn thấy những hình ảnh khác nhau từ năm bức tranh này. Từ đó người ta có thể đoán được suy nghĩ, ước mơ thậm chí là nỗi sợ của từng người.” Người con trai cẩn thẩn giải thích.
“Lợi hại vậy sao?” Hạ Vy-trước-đây thốt lên, nhưng rồi lắc đầu, “Tôi không tin đâu.”
“Được, vậy cô nhìn thấy gì từ bức tranh này?” Người con trai ấy cầm bức tranh thứ nhất lên và đưa cho cô xem, “Phim chụp X-quang trong lồng ngực, một vị giáo sư hay một con cá đuối?”
“Ohm…để xem nào…” Hạ Vy cầm bức tranh thứ nhất lên, xem xét kỹ lưỡng. “Vị giáo sư! Anh nhìn này, hai cái màu đỏ này chính là tròng mắt kính trong phòng thí nghiệm. Hai cái chỏm nhô ra chính là tóc của vị giáo sư, thậm chí ông ấy còn có râu và chỏm tóc-cây-dừa nữa kìa.”
Cả hai cùng bật cười thoải mái.
“Uhm…Vậy thì cô là một người tốt bụng, biết nghĩ tới người khác và thậm chí quên mình vì người khác.”
“Có vẻ đúng.” Hạ Vy cười lớn khi thấy mình được khen, rồi cầm tấm hình thứ hai lên, ra vẻ muốn tiếp tục. “Vậy còn đây? Tôi nhìn thấy con bọ hung…à, ở hai bên nó có hai cái càng cua nè!”
“Để xem…cô nhìn thấy con bọ hung với càng cua thay vì nhìn nó thấy giống cặp đà điểu, kính râm, áo ngực hoặc chòm râu?” Người con trai ấy xem xét. “Nếu vậy thì tôi nghĩ cái bài kiểm tra này bị lỗi rồi!”
“Ơ, sao lại vậy? Kết quả nói sao?” Cô ngạc nhiên.
“Kết quả kiểm tra cho thấy cô là người rất chăm chỉ và dễ dàng đạt được thành công!” Người con trai chậm rãi nói.
“Ơ, thế thì quá đúng còn gì? Có gì sai đâu?”
“Nếu chỉ cần chăm chỉ là có thể thành công, sao mấy món cô làm, không có món nào tôi không phải đi gặp hoàng tử William Cường thế?” Người con trai bật cười, lưng ngã vào thành ghế sofa.
“Cô Hạ Vy?” Vị bác sĩ lo lắng.
“Tôi xin lỗi.” Người đối diện giật mình, quay sang nhìn ông ấy.
“Chúng ta có thể làm kiểm tra được chưa?”
“Xin lỗi, nhưng tôi nghĩ chúng ta không cần phải làm bài kiểm tra này.” Hạ Vy trầm ngâm một chút rồi nói với vị bác sĩ. Thấy vẻ bối rối trên pha lẫn sự khó hiểu của ông ấy, cô vội giải thích. “Bởi vì tôi nghĩ mình đã biết đáp án của bài kiểm tra này.”
“Ý cô “biết đáp án của bài kiểm tra” là sao?”
“Đây được gọi là thí nghiệm Rorschach do một bác sĩ tâm thần của Thụy Sĩ kiêm nhà phân tâm học Hermann Rorschach phát triển. Ở mỗi góc nhìn của mỗi người sẽ nhìn thấy những hình ảnh khác nhau từ năm bức tranh này. Từ đó người ta có thể đoán được suy nghĩ, ước mơ thậm chí là nỗi sợ của từng người.” Hạ Vy bắt đầu nói lại như một cái máy những lời của người con trai. Vị bác sĩ vẫn chăm chú nghe với cái nhìn nghi ngại. “Nếu tôi nói tôi nhìn thấy một người đàn ông lực lưỡng, tôi là người thông minh, quyết đoán. Nếu tôi thấy con bò cạp, tôi là người khỏe mạnh, cơ thể cân đối. Và nếu tôi nhìn thấy ống dẫn trứng, tôi hay ôm đồm công việc nhưng không vội vàng hấp tấp. Nếu tôi nhìn thấy một chú hề, tôi thích giao tiếp, nhưng giữ khoảng cách với người xung quanh. Nhưng nếu là quý cô váy đỏ, tôi lại trầm lặng, lãng mạn và điều này tạo sức hút ở tôi. Và nếu tôi thấy một món đồ chơi nào đó, tôi là người thích nghĩ về quá khứ, hoài cổ khi gặp khó khăn. Và…”
“Làm thế nào cô biết được những điều này?” Vị bác sĩ cắt ngang.
“Tôi không biết.” Cô lắc đầu.
“Cô nói cô không biết là ý gì?”
“Tôi không biết vì sao mình biết nữa, chỉ là khi nhìn vào đây, những suy nghĩ đó hiện lên trong đầu tôi, và tôi chỉ biết là mình biết.” Hạ Vy thành thật. “Thật ra dạo gần đây, tôi vẫn hay có những suy nghĩ như vậy, những suy nghĩ không lành mạch, về nhiều thứ, nhưng chủ yếu là về một người con gái và một người con trai không nhìn rõ mặt.”
“Cô có biết hai người đó là ai không?”
“Tôi đoán cô gái ấy là tôi. Còn người con trai…tôi không biết.”
Vị bác sĩ trầm ngâm một lúc rồi bước tới bàn làm việc của mình và lấy từ trong ngăn tủ của mình một xấp giấy tờ bìa cứng màu trắng, rồi quay lại chỗ ngồi.
“Thật ra từ kết quả của những cuộc kiểm tra, vết thương của cô đã hoàn toàn bình phục, không có gì nghiêm trọng, đáng lo lắng cả. Vấn đề ở đây có lẽ là do trấn thương xảy ra gần khi vực hồi hải mã.”
“Hồi hải mã?”
Vị bác sĩ đưa cho Hạ Vy xem cấu trức của bộ não. Ông thuyết phục cô tin rằng trước khi gặp tai nạn, cô gặp phải một cú shock tinh thần lớn, việc này cộng với trấn động mạnh khi ngã đã làm mô sưng tấy gây tắc nghẽn một số mạch máu dẫn lên não. Việc này tuy không làm ảnh hưởng đến nhận thức cũng như hoạt động bình thường của cơ thể nhưng những mạch máu đó lại có chức năng cung cấp máu và oxi cho hồi hải mã[2] ở não trước, một bộ phận thuộc thùy thái dương, được xem là nơi lưu dữ ký ức. Chính lý do này làm cô mất trí nhớ.
o0o
“Em ngồi đợi anh một chút, anh chạy vào lấy áo khoác cho em. Ở ngoài này lạnh lắm!”
Thiên Lãng vừa dìu cô ngồi xuống ghế, vừa dặn dò. Thiên Lãng này chính là người đã đâm xe vào cô. Tuy nói cô vào bệnh viện một phần lỗi cũng do anh nhưng xét về mặt nào đó, chính cô tự ngã tự làm mình bị thương. Thiên Lãng ở lại đây chăm sóc cô tới giờ cũng chỉ vì cảm thấy tội lỗi và tinh thần trách nhiệm. Nghĩ lại trái đất này thật nhỏ, xoay một vòng vẫn gặp người quen. Thiên Lãng này, theo lời anh ta nói, là người quen của cha Hạ Vy. Chẳng khó hiểu khi anh lại tự trách mình, ngày ngày đều ở bệnh viện chăm sóc cô. Lại nói về cha của Hạ Vy, nghe kể qua lời của Thiên Lãng, là người trong quân đội, chức vụ cũng tương đối cao, chỉ là từ lúc cô gặp tai nạn đến giờ vẫn chưa gặp ông.
Ngồi đợi Thiên Lãng quay lại, ánh mắt Hạ Vy chợt dừng lại ở một người thanh niên. Bình thường cô vốn không hay để ý những người xung quanh, mất trí nhớ làm cô khiến ai cũng trở nên xa lạ, với ai cũng cảm giác không an toàn nên hầu như luôn tìm cách né tránh tiếp xúc. Chỉ là người con trai này ngay lần đầu gặp mặt đã làm cô không mấy thiện cảm: Anh ta hút thuốc trong bệnh viện. Khứu giác Hạ Vy khá mẫn cảm, chỉ cần một mùi thoảng qua cô cũng đặc biệt để ý, nay mùi thuốc lá khó chịu như vậy, khó trách cô lại để ý người thanh niên này.
“Anh ơi, ở đây là bệnh viện, anh không được hút thuốc.”
Hạ Vy sau nhiều lần quan sát, cảm thấy anh ta không có ý định sẽ tắt thuốc, người xung quanh cũng không ai muốn nhắc nhở bèn khó chịu đi lại. Cứ tưởng như người bình thường sẽ giật mình xấu hổ xin lỗi, anh ta ngược lại nhìn thẳng vào mắt người đối diện, ánh mắt lạnh lẽo đến đáng sợ. Thấy cô gái trước mặt mình không phản ứng gì, anh ta cười trừ, dập tàn thuốc rồi vứt vào thùng rác gần đó.
“Cô bị bệnh gì à?”
Không ngờ người lạ mặt lại bắt chuyện với mình trong tình huống này, Hạ Vy hơi bất ngờ, liếc nhìn một lược xung quanh để chắc rằng anh ta đang hỏi mình rồi gật đầu. “Tôi bị tai nạn giao thông, nhưng bây giờ cũng khoẻ rồi.” Rồi đánh giá người trước mặt. “Còn anh? Chắc không phải bệnh nhân đâu nhỉ?”
“Tôi đi thăm bệnh.” Đôi mắt anh ta vốn đang nhìn nơi nào đó chợt quay lại nhìn thẳng vào Hạ Vy đầy ẩn ý. “Một người bạn của tôi bị tai nạn phải nhập viện.”
“Vậy anh thăm người ta chưa? Còn mười phút nữa là hết giờ thăm bệnh buổi sáng rồi đấy.” Hạ Vy liếc nhìn đồng hồ trong phòng bệnh kế bên, tính giờ.
“Cũng tính vậy nhưng lại nghĩ người đó không gặp tôi sẽ tốt hơn nên thôi.” Khoé miệng anh ta cong lên chua xót như thể đã tự cười nhạo chính bản thân mình.
“Nếu đã nghĩ vậy anh còn đến đây làm gì? Dù gì cũng không gặp, đến cũng vô ích.” Hạ Vy lẩm bẩm.
“Cô nghĩ thế thật à?”
Hạ Vy đang tính gật đầu chợt cảm thấy câu nói của người con trai này hình như cô đã từng nghe ở đâu. Từ điệu bộ đến thanh âm đều rất quen như thể nghe từ cùng một người. Cô ngây ngốc đứng một chỗ, suy nghĩ một hồi vẫn không thể nhớ ra đã nghe thấy ở đâu, từ ai.
“Cô không sao chứ?” Thấy Hạ Vy yên lặng một hồi, người con trai nghi hoặc hỏi.
“À, không sao, tôi ổn. Có lẽ tôi bị nhiễm sương sớm nên trong người hơi mệt.” Nói rồi dùng hai tay ôm lấy cơ thể, khẽ rùng mình. “Vậy thôi, tôi vào phòng nghỉ. Chào anh.”
Ngay khi cô vừa quay lưng đi, một vật nặng nặng đã nằm trên vai, quay lại nhìn thì ra là chiếc áo khoác của người con trai kia. Hạ Vy toan gọi lại thì người đó đã không thấy đâu.
“Hạ Vy, em về rồi à. Anh mang áo khoác cho em…” Thiên Lãng mặt rạng rỡ chạy đến chỗ cô nhưng khi thấy chiếc áo khoác thì khuôn mặt đanh lại, đôi mắt lảng tránh, anh lại gần. “Để anh dìu em vào phòng, chắc em mệt rồi.”
Hạ Vy tuy không nói gì nhưng trong đầu đã xuất hiện nhiều thắc mắc.
“Thiên Lãng, sao anh không hỏi chiếc áo này của ai? Từ đâu tôi có?” Hạ Vy cuối cùng cũng không thoát khỏi sự tò mò mà tra hỏi.
“Chiếc này của ai? Từ đâu em có?” Thiên Lãng vẫn lạnh nhạt gọt vỏ táo, miệng lập lại câu hỏi của cô như một người máy.
“Của một người lạ. Anh ta đến thăm bạn nhưng lại không biết bạn anh ta nằm ở đâu.” Hạ Vy chậm rãi nói, cẩn thận quan sát biểu cảm trên gương mặt Thiên Lãng, nhưng kết quả chỉ là con số 0. Không lẽ là do cô quá đa nghi.
“Thế sao.” Anh cầm trái táo chìa ra trước mặt. “Em có muốn ăn một chút không?”
Hạ Vy lúc này vẫn cảm thấy câu trả lời của người đối diện chưa thoả đáng, chẳng bận tâm đến xung quanh, lắc đầu từ chối.
“Vậy cũng được.” Giọng anh ta nhẹ tênh. “Vậy anh ra ngoài để em nghỉ ngơi đi, có gì cần thì gọi anh.”
“Anh sẽ làm nếu đó là việc tôi muốn sao?”
Thiên Lãng nhìn Hạ Vy ngạc nhiên, ánh mắt đầy khó hiểu nhưng rồi gật đầu.
“Tôi muốn về nhà.”
Chú thích:
[1]thí nghiệm Rorschach: còn được gọi là inkblot thử nghiệm Rorschach, là một thử nghiệm xạ do bác sĩ tâm thần Hermann Rorschach (8/11/1884) của Freud Thụy Sĩ và nhà phân tâm học. Thí nghiệm này gồm các hình ảnh được tạo từ những vệt mực với khả năng giúp mọi người khám phá mong ước thầm kín nhất cũng như nỗi sợ hãi sâu xa trong tâm hồn mình. (nguồn tham khảo: http://www.khoahoc.com.vn/doisong/yhoc/suc-khoe/50177_bai-trac-nghiem-tam-ly-hermann-rorschach.aspx)
[2] Hồi hải mã hay hồi cá ngựa (hippocampus) là một phần của não trước nằm bên trong thùy thái dương. Hồi hải mã có liên quan đến hoạt động lưu giữ thông tin và hình thành ký ức trong trí nhớ dài hạn và khả năng định hướng trong không gian. Con người và các loài động vật có vú khác có hai hồi hải mã, mỗi cái ở một bán cầu não. Các bệnh liên quan đến hồi hãi mã như bệnh Alzheimer là do sự tổn thương ở hồi hải mã mà cụ thể có thể do sự thiếu oxi và bệnh viêm não gây ra. (nguồn tham khảo: http://vi.wikipedia.org/wiki/H%E1%BB%93i_h%E1%BA%A3i_m%C3%A3)
Gặp người chốn cũ vô tình bước qua.”
-Thiên Di-
Gặp tai nạn giao thông, khi Hạ Vy tỉnh dậy đã là chuyện của vài ngày sau đó. Kể ra cũng thật là kỳ tích, chiếc xe đang chạy trên đường quốc lộ với vận tốc cao khi đụng trúng người lại không để lại bất kỳ thương tích gì. Nếu không phải cô gái ngã xuống, đầu va đập mạnh xuống đất, có lẽ đã không phải ở lại trong bệnh viện lâu như vậy.
“Em tỉnh rồi sao?” Người con trai ngồi kế bên chợt thấy động tĩnh lên tiếng, rồi vội vàng kê cao gối, giúp cô ngồi dậy. “Em có muốn uống chút nước không?”
Hạ Vy đã mấy ngày không nói, giọng khản đặc, không biết bắt đầu từ đâu, đành gật đầu ý nhớ vả. Người con trai kia cũng không để tâm, chạy ra bàn, rót đầy ly nước, mang lại cho cô. Có nước thấm giọng, Hạ Vy cuối cùng cũng nói được câu cảm ơn đàng hoàng, liếc mắt đánh giá người con trai. Người trước mặt có thể nói ngũ quan ưa nhìn, dáng vẻ hiền lành, thư sinh trông ra dáng sinh viên hay nhân viên văn phòng. Nhưng dù nhìn trước hay sau, Hạ Vy vẫn không nhận ra người này là ai trong số bạn bè họ hàng của mình.
“Em có thấy mệt hay đau ở đâu không?”
“Dạ không ạ.” Cô lắc nhẹ đầu. “Tại sao tôi lại ở đây?”
“Em không nhớ gì sao? Hôm đó anh đang chạy xe trên đường, bất chợt em lao ra ngay trước mũi xe anh, cũng may anh kịp thắng lại. Tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cú ngã làm chấn thương mạnh ở đầu, em hôn mê cũng gần một tuần mới tỉnh lại.”
Ý tứ của người con trai không biết Hạ Vy nghe được bao nhiêu, cả người đã co rúc lại vì đau. Trước mặt cô xuất hiện hình ảnh một cô gái khoảng chừng hai mươi, hai hai tuổi. Mọi thứ xung quanh đều mờ mờ ảo ảo, mặt cô gái ấy cũng không thể nhìn rõ. Hạ Vy chỉ biết cô ấy đang vội vàng băng qua đường, dù đèn giao thông đang ở chế độ màu xanh. Ngay khi cô ấy vừa chạy tới giữa đường, một chiếc xe lao thẳng tới.
Cơn đau càng trở nên dữ dội hơn, hành hạ cô ấy. Đầu cô căng lên, khi hai tay ôm lấy trán có thể cảm nhận được da đang giật giật liên hồi. Cơ đau nhức hành hạ làm Hạ Vy mất đi ý thức xung quanh. Người con trai kế bên lúc này đã chạy ra ngoài và quay về cùng bác sĩ ý tá theo sau. Mặc cho bệnh nhân vùng vẫy, y tá nhanh chóng trấn áp cô gái, giúp bác sĩ tiêm thuốc vào. Bệnh nhân lập tức dịu lại, không còn chống cự rồi ngủ thiếp đi.
Lần tỉnh dậy thứ hai là sáng hôm sau, mặt trời lên cao, rọi thẳng qua cửa số phòng bệnh. Hạ Vy trong vô thức ngắm nhìn những hạt bụi mỏng li ti dưới nắng. Chúng xoay vòng vòng như đang nhảy điệu valse thơ mộng, lại lấp lánh, đẹp đẽ và kỳ ảo như thứ bột thần kỳ trong cổ tích. Hạ Vy nhíu mày, cảnh tưởng này hình như cô đã thấy ở đâu đó. Hình ảnh một người con trai cao ráo, mặc âu phục đen đứng trước cửa sổ lờ mờ hiện lên trong đầu cô. Tuy không nhìn rõ mặt, nhưng cảm giác người đó rất thân thuộc và rất đáng tin tưởng. Trong thâm tâm chợt dâng lên cảm xúc muốn đến gần, muốn ôm lấy người đó. Nghĩ đến đây, môi cô bất giác cong lên, cười ấm áp.
Cơn đau đầu lại thoáng tới cắt ngang dòng suy nghĩ. Hạ Vy vỗ nhẹ đầu, tự khuyên mình không nghĩ nhiều nữa. Toan ngồi dậy, cô bắt gặp người con trai tối qua đang ngủ gật, lưng tựa vào thành ghế. Lẩm bẩm gì đó, cô đứng dậy, tháo bỏ băng dính trên tay dùng để cố định sợi dây truyền dịch, rồi bước xuống giường đi vào nhà vệ sinh. Chỉ mấy ngày không cử động, chân cô yếu hẳn đi, phải tựa vào tường để đứng vững. Mãi đến khi vào được tới nhà vệ sinh, tạt một ít nước lạnh vào mặt, Hạ Vy mới sảng khoái đứng thẳng người nhìn vào gương.
Trước mặt cô là một cô gái khoảng hai mươi, hai hai tuổi. Mái tóc được tết bím gọn gàng ở phía sau, trên trán có một vải băng. Lớp băng khá mới, có lẽ là mới được thay. Gương mặt nhợt nhạt xanh xao không giấu đi vẻ ưa nhìn. Hàng chân mày đen, thẳng lạ và sắc sảo. Đôi mắt đẹp nhưng đượm buồn, hàng lông mi dày, rậm và cong vút. Chiếc mũi không cao nhưng cánh mũi thon đủ giúp gương mặt trở nên hài hòa và trang nhã.
Hạ Vy bất giác đưa tay lên sờ mặt mình. Cô gái trong gương cũng đưa tay lên và sờ lấy mặt. Cô nhíu mày lại, hoảng hốt, đưa tay lên sờ trán cảm thấy một lớp vải lưới mền bao quanh lấy trán ươn ướt.
Lúc này, Hạ Vy mới giật mình nhận ra cô gái xa lạ trong gương chính là mình, mà bản thân mình vốn dĩ trông như thế nào cô không hề ý thức được. Hay nói cách khác, trong đầu cô lúc này đột nhiên trở nên trống rỗng và mơ hồ.
o0o
Bác sĩ chuẩn đoán Hạ Vy bị mất trí nhớ tạm thời có lẽ do sợ hãi quá độ. Không biết Hạ Vy trước đây là người thế nào, nhưng bây giờ khi nghe được tin mình bị mất trí nhớ, dáng vẻ bất cần của cô khiến người ta cảm thấy nghi ngại. Không lo lắng hay hỏi han, Hạ Vy chỉ lạnh lùng lắng nghe căn dặn của bác sĩ, rồi cảm ơn, tuyệt đối không nói một câu thừa thãi, quả là làm người ta kinh sợ.
“Bây giờ chúng ta sẽ làm thử một trò chơi tâm lý để thư giãn trước khi tôi nói về kết quả kiểm tra sức khoẻ của cô nhé! – Một vị bác sĩ trung niên mỉm cười thân thiện. “Đừng căng thẳng quá, tôi sẽ hỏi cô vài câu hỏi, cô chỉ cần nói cho tôi biết cô thấy thế nào thôi.”
Hạ Vy gật đầu.
“Tốt lắm, bây giờ tôi sẽ cho cô xem năm tấm hình và cô hãy cho tôi biết cô nhìn thấy chúng giống cái gì nhé!” Nói rồi vị bác sĩ đặt cẩn thận trên bàn những tấm hình kỳ lạ.
Tấm hình đầu tiên có hình như lồng ngực của một ai đó khi được chụp X-quang với màu vàng đất chủ đạo và phần hai lá phổi màu đỏ sẫm. Bức ảnh thứ hai còn khó nhìn hơn, tất cả đều có màu đen như nước màu bị pha lem và có hình thù đối xưng nhau. Tấm hình thứ ba có màu vàng, trông nửa giống con bò cạp, lại vừa giống ống dẫn trứng có màu vàng và những chấm đen. Bức ảnh còn lại vừa giống hình một chú hề có cái mũi đỏ dài quá cằm, lại vừa giống hình một người đang lè lưỡi, đôi mắt mếu và dưới khóe mắt có hai vệt đen như vệt mực.
“Bây giờ thì nói cho tôi nghe xem cô thấy gì ở năm bức tranh này?” Vị bác sĩ từ tốn hỏi.
Hạ Vy lúc này đã không còn để ý đến lời vị bác sĩ trước mặt, mắt dán chặt vào năm bức tranh, trong đầu hiện lên hình ảnh một cô gái và một vị bác sĩ. Linh cảm mách bảo cô gái trước mặt ấy chính là cô của trước đây, còn vị bác sĩ ngồi cùng là người thanh niên đã nhiều lần gặp trong mơ, cảm giác vô cùng quen thuộc. Chỉ có điều người thanh niên ấy trông ra sao, có quan hệ gì với cô của trước đây, Hạ Vy không tài nào nghĩ ra.
“Đây được gọi là thí nghiệm Rorschach[1] do một bác sĩ tâm thần của Thụy Sĩ kiêm nhà phân tâm học Hermann Rorschach phát triển. Ở mỗi góc nhìn của mỗi người sẽ nhìn thấy những hình ảnh khác nhau từ năm bức tranh này. Từ đó người ta có thể đoán được suy nghĩ, ước mơ thậm chí là nỗi sợ của từng người.” Người con trai cẩn thẩn giải thích.
“Lợi hại vậy sao?” Hạ Vy-trước-đây thốt lên, nhưng rồi lắc đầu, “Tôi không tin đâu.”
“Được, vậy cô nhìn thấy gì từ bức tranh này?” Người con trai ấy cầm bức tranh thứ nhất lên và đưa cho cô xem, “Phim chụp X-quang trong lồng ngực, một vị giáo sư hay một con cá đuối?”
“Ohm…để xem nào…” Hạ Vy cầm bức tranh thứ nhất lên, xem xét kỹ lưỡng. “Vị giáo sư! Anh nhìn này, hai cái màu đỏ này chính là tròng mắt kính trong phòng thí nghiệm. Hai cái chỏm nhô ra chính là tóc của vị giáo sư, thậm chí ông ấy còn có râu và chỏm tóc-cây-dừa nữa kìa.”
Cả hai cùng bật cười thoải mái.
“Uhm…Vậy thì cô là một người tốt bụng, biết nghĩ tới người khác và thậm chí quên mình vì người khác.”
“Có vẻ đúng.” Hạ Vy cười lớn khi thấy mình được khen, rồi cầm tấm hình thứ hai lên, ra vẻ muốn tiếp tục. “Vậy còn đây? Tôi nhìn thấy con bọ hung…à, ở hai bên nó có hai cái càng cua nè!”
“Để xem…cô nhìn thấy con bọ hung với càng cua thay vì nhìn nó thấy giống cặp đà điểu, kính râm, áo ngực hoặc chòm râu?” Người con trai ấy xem xét. “Nếu vậy thì tôi nghĩ cái bài kiểm tra này bị lỗi rồi!”
“Ơ, sao lại vậy? Kết quả nói sao?” Cô ngạc nhiên.
“Kết quả kiểm tra cho thấy cô là người rất chăm chỉ và dễ dàng đạt được thành công!” Người con trai chậm rãi nói.
“Ơ, thế thì quá đúng còn gì? Có gì sai đâu?”
“Nếu chỉ cần chăm chỉ là có thể thành công, sao mấy món cô làm, không có món nào tôi không phải đi gặp hoàng tử William Cường thế?” Người con trai bật cười, lưng ngã vào thành ghế sofa.
“Cô Hạ Vy?” Vị bác sĩ lo lắng.
“Tôi xin lỗi.” Người đối diện giật mình, quay sang nhìn ông ấy.
“Chúng ta có thể làm kiểm tra được chưa?”
“Xin lỗi, nhưng tôi nghĩ chúng ta không cần phải làm bài kiểm tra này.” Hạ Vy trầm ngâm một chút rồi nói với vị bác sĩ. Thấy vẻ bối rối trên pha lẫn sự khó hiểu của ông ấy, cô vội giải thích. “Bởi vì tôi nghĩ mình đã biết đáp án của bài kiểm tra này.”
“Ý cô “biết đáp án của bài kiểm tra” là sao?”
“Đây được gọi là thí nghiệm Rorschach do một bác sĩ tâm thần của Thụy Sĩ kiêm nhà phân tâm học Hermann Rorschach phát triển. Ở mỗi góc nhìn của mỗi người sẽ nhìn thấy những hình ảnh khác nhau từ năm bức tranh này. Từ đó người ta có thể đoán được suy nghĩ, ước mơ thậm chí là nỗi sợ của từng người.” Hạ Vy bắt đầu nói lại như một cái máy những lời của người con trai. Vị bác sĩ vẫn chăm chú nghe với cái nhìn nghi ngại. “Nếu tôi nói tôi nhìn thấy một người đàn ông lực lưỡng, tôi là người thông minh, quyết đoán. Nếu tôi thấy con bò cạp, tôi là người khỏe mạnh, cơ thể cân đối. Và nếu tôi nhìn thấy ống dẫn trứng, tôi hay ôm đồm công việc nhưng không vội vàng hấp tấp. Nếu tôi nhìn thấy một chú hề, tôi thích giao tiếp, nhưng giữ khoảng cách với người xung quanh. Nhưng nếu là quý cô váy đỏ, tôi lại trầm lặng, lãng mạn và điều này tạo sức hút ở tôi. Và nếu tôi thấy một món đồ chơi nào đó, tôi là người thích nghĩ về quá khứ, hoài cổ khi gặp khó khăn. Và…”
“Làm thế nào cô biết được những điều này?” Vị bác sĩ cắt ngang.
“Tôi không biết.” Cô lắc đầu.
“Cô nói cô không biết là ý gì?”
“Tôi không biết vì sao mình biết nữa, chỉ là khi nhìn vào đây, những suy nghĩ đó hiện lên trong đầu tôi, và tôi chỉ biết là mình biết.” Hạ Vy thành thật. “Thật ra dạo gần đây, tôi vẫn hay có những suy nghĩ như vậy, những suy nghĩ không lành mạch, về nhiều thứ, nhưng chủ yếu là về một người con gái và một người con trai không nhìn rõ mặt.”
“Cô có biết hai người đó là ai không?”
“Tôi đoán cô gái ấy là tôi. Còn người con trai…tôi không biết.”
Vị bác sĩ trầm ngâm một lúc rồi bước tới bàn làm việc của mình và lấy từ trong ngăn tủ của mình một xấp giấy tờ bìa cứng màu trắng, rồi quay lại chỗ ngồi.
“Thật ra từ kết quả của những cuộc kiểm tra, vết thương của cô đã hoàn toàn bình phục, không có gì nghiêm trọng, đáng lo lắng cả. Vấn đề ở đây có lẽ là do trấn thương xảy ra gần khi vực hồi hải mã.”
“Hồi hải mã?”
Vị bác sĩ đưa cho Hạ Vy xem cấu trức của bộ não. Ông thuyết phục cô tin rằng trước khi gặp tai nạn, cô gặp phải một cú shock tinh thần lớn, việc này cộng với trấn động mạnh khi ngã đã làm mô sưng tấy gây tắc nghẽn một số mạch máu dẫn lên não. Việc này tuy không làm ảnh hưởng đến nhận thức cũng như hoạt động bình thường của cơ thể nhưng những mạch máu đó lại có chức năng cung cấp máu và oxi cho hồi hải mã[2] ở não trước, một bộ phận thuộc thùy thái dương, được xem là nơi lưu dữ ký ức. Chính lý do này làm cô mất trí nhớ.
o0o
“Em ngồi đợi anh một chút, anh chạy vào lấy áo khoác cho em. Ở ngoài này lạnh lắm!”
Thiên Lãng vừa dìu cô ngồi xuống ghế, vừa dặn dò. Thiên Lãng này chính là người đã đâm xe vào cô. Tuy nói cô vào bệnh viện một phần lỗi cũng do anh nhưng xét về mặt nào đó, chính cô tự ngã tự làm mình bị thương. Thiên Lãng ở lại đây chăm sóc cô tới giờ cũng chỉ vì cảm thấy tội lỗi và tinh thần trách nhiệm. Nghĩ lại trái đất này thật nhỏ, xoay một vòng vẫn gặp người quen. Thiên Lãng này, theo lời anh ta nói, là người quen của cha Hạ Vy. Chẳng khó hiểu khi anh lại tự trách mình, ngày ngày đều ở bệnh viện chăm sóc cô. Lại nói về cha của Hạ Vy, nghe kể qua lời của Thiên Lãng, là người trong quân đội, chức vụ cũng tương đối cao, chỉ là từ lúc cô gặp tai nạn đến giờ vẫn chưa gặp ông.
Ngồi đợi Thiên Lãng quay lại, ánh mắt Hạ Vy chợt dừng lại ở một người thanh niên. Bình thường cô vốn không hay để ý những người xung quanh, mất trí nhớ làm cô khiến ai cũng trở nên xa lạ, với ai cũng cảm giác không an toàn nên hầu như luôn tìm cách né tránh tiếp xúc. Chỉ là người con trai này ngay lần đầu gặp mặt đã làm cô không mấy thiện cảm: Anh ta hút thuốc trong bệnh viện. Khứu giác Hạ Vy khá mẫn cảm, chỉ cần một mùi thoảng qua cô cũng đặc biệt để ý, nay mùi thuốc lá khó chịu như vậy, khó trách cô lại để ý người thanh niên này.
“Anh ơi, ở đây là bệnh viện, anh không được hút thuốc.”
Hạ Vy sau nhiều lần quan sát, cảm thấy anh ta không có ý định sẽ tắt thuốc, người xung quanh cũng không ai muốn nhắc nhở bèn khó chịu đi lại. Cứ tưởng như người bình thường sẽ giật mình xấu hổ xin lỗi, anh ta ngược lại nhìn thẳng vào mắt người đối diện, ánh mắt lạnh lẽo đến đáng sợ. Thấy cô gái trước mặt mình không phản ứng gì, anh ta cười trừ, dập tàn thuốc rồi vứt vào thùng rác gần đó.
“Cô bị bệnh gì à?”
Không ngờ người lạ mặt lại bắt chuyện với mình trong tình huống này, Hạ Vy hơi bất ngờ, liếc nhìn một lược xung quanh để chắc rằng anh ta đang hỏi mình rồi gật đầu. “Tôi bị tai nạn giao thông, nhưng bây giờ cũng khoẻ rồi.” Rồi đánh giá người trước mặt. “Còn anh? Chắc không phải bệnh nhân đâu nhỉ?”
“Tôi đi thăm bệnh.” Đôi mắt anh ta vốn đang nhìn nơi nào đó chợt quay lại nhìn thẳng vào Hạ Vy đầy ẩn ý. “Một người bạn của tôi bị tai nạn phải nhập viện.”
“Vậy anh thăm người ta chưa? Còn mười phút nữa là hết giờ thăm bệnh buổi sáng rồi đấy.” Hạ Vy liếc nhìn đồng hồ trong phòng bệnh kế bên, tính giờ.
“Cũng tính vậy nhưng lại nghĩ người đó không gặp tôi sẽ tốt hơn nên thôi.” Khoé miệng anh ta cong lên chua xót như thể đã tự cười nhạo chính bản thân mình.
“Nếu đã nghĩ vậy anh còn đến đây làm gì? Dù gì cũng không gặp, đến cũng vô ích.” Hạ Vy lẩm bẩm.
“Cô nghĩ thế thật à?”
Hạ Vy đang tính gật đầu chợt cảm thấy câu nói của người con trai này hình như cô đã từng nghe ở đâu. Từ điệu bộ đến thanh âm đều rất quen như thể nghe từ cùng một người. Cô ngây ngốc đứng một chỗ, suy nghĩ một hồi vẫn không thể nhớ ra đã nghe thấy ở đâu, từ ai.
“Cô không sao chứ?” Thấy Hạ Vy yên lặng một hồi, người con trai nghi hoặc hỏi.
“À, không sao, tôi ổn. Có lẽ tôi bị nhiễm sương sớm nên trong người hơi mệt.” Nói rồi dùng hai tay ôm lấy cơ thể, khẽ rùng mình. “Vậy thôi, tôi vào phòng nghỉ. Chào anh.”
Ngay khi cô vừa quay lưng đi, một vật nặng nặng đã nằm trên vai, quay lại nhìn thì ra là chiếc áo khoác của người con trai kia. Hạ Vy toan gọi lại thì người đó đã không thấy đâu.
“Hạ Vy, em về rồi à. Anh mang áo khoác cho em…” Thiên Lãng mặt rạng rỡ chạy đến chỗ cô nhưng khi thấy chiếc áo khoác thì khuôn mặt đanh lại, đôi mắt lảng tránh, anh lại gần. “Để anh dìu em vào phòng, chắc em mệt rồi.”
Hạ Vy tuy không nói gì nhưng trong đầu đã xuất hiện nhiều thắc mắc.
“Thiên Lãng, sao anh không hỏi chiếc áo này của ai? Từ đâu tôi có?” Hạ Vy cuối cùng cũng không thoát khỏi sự tò mò mà tra hỏi.
“Chiếc này của ai? Từ đâu em có?” Thiên Lãng vẫn lạnh nhạt gọt vỏ táo, miệng lập lại câu hỏi của cô như một người máy.
“Của một người lạ. Anh ta đến thăm bạn nhưng lại không biết bạn anh ta nằm ở đâu.” Hạ Vy chậm rãi nói, cẩn thận quan sát biểu cảm trên gương mặt Thiên Lãng, nhưng kết quả chỉ là con số 0. Không lẽ là do cô quá đa nghi.
“Thế sao.” Anh cầm trái táo chìa ra trước mặt. “Em có muốn ăn một chút không?”
Hạ Vy lúc này vẫn cảm thấy câu trả lời của người đối diện chưa thoả đáng, chẳng bận tâm đến xung quanh, lắc đầu từ chối.
“Vậy cũng được.” Giọng anh ta nhẹ tênh. “Vậy anh ra ngoài để em nghỉ ngơi đi, có gì cần thì gọi anh.”
“Anh sẽ làm nếu đó là việc tôi muốn sao?”
Thiên Lãng nhìn Hạ Vy ngạc nhiên, ánh mắt đầy khó hiểu nhưng rồi gật đầu.
“Tôi muốn về nhà.”
Chú thích:
[1]thí nghiệm Rorschach: còn được gọi là inkblot thử nghiệm Rorschach, là một thử nghiệm xạ do bác sĩ tâm thần Hermann Rorschach (8/11/1884) của Freud Thụy Sĩ và nhà phân tâm học. Thí nghiệm này gồm các hình ảnh được tạo từ những vệt mực với khả năng giúp mọi người khám phá mong ước thầm kín nhất cũng như nỗi sợ hãi sâu xa trong tâm hồn mình. (nguồn tham khảo: http://www.khoahoc.com.vn/doisong/yhoc/suc-khoe/50177_bai-trac-nghiem-tam-ly-hermann-rorschach.aspx)
[2] Hồi hải mã hay hồi cá ngựa (hippocampus) là một phần của não trước nằm bên trong thùy thái dương. Hồi hải mã có liên quan đến hoạt động lưu giữ thông tin và hình thành ký ức trong trí nhớ dài hạn và khả năng định hướng trong không gian. Con người và các loài động vật có vú khác có hai hồi hải mã, mỗi cái ở một bán cầu não. Các bệnh liên quan đến hồi hãi mã như bệnh Alzheimer là do sự tổn thương ở hồi hải mã mà cụ thể có thể do sự thiếu oxi và bệnh viêm não gây ra. (nguồn tham khảo: http://vi.wikipedia.org/wiki/H%E1%BB%93i_h%E1%BA%A3i_m%C3%A3)
/6
|