Hạ Vy mong được trở về nhà là có lý do. Tuy biểu hiện bên ngoài của cô có thể làm người ta cảm thấy cô không hề thiết tha với việc tìm lại trí nhớ, nhưng cô vẫn có chút tò mò. Trong lòng cô dường như có tiếng nói không ngừng thôi thúc tìm ra con người trước đây, gia đình, bạn bè. Chỉ đơn giản là vì tò mò, hiếu kỳ mà thôi.
Thế nhưng về đến nhà, ngoài trừ cảm giác choáng ngợp trước sự sa hoa, Hạ Vy chẳng thu lại được kết quả gì cả. Ngôi nhà theo phong cách Bắc Âu cổ điển dù một trệt một lầu nhưng chiều cao bằng một toàn nhà phố hai ba tầng. Tường nhà lát gạch kín, rêu phong bám chặt. Sân nhà rộng đủ để để vài chiếc xe hơi, được lát đá hoa.
Một người phụ nữ từ trong nhà chạy ra, vui mừng nắm lấy tay Hạ Vy. Từ sau vụ tai nạn cô chưa từng tiếp xúc nhiều với ai ngoài trừ Thiên Lãng, nên thấy người lạ, theo phản xạ mà lùi ra sau lưng anh.
“Cô chủ, tôi rất vui vì cô đã về.” Hạ Vy không thích cách xưng hô này nhưng lại ngại mở miệng, chỉ im lặng không nói gì.
Người phụ nữ lớn tuổi đó là dì Năm, người giúp việc trong nhà. Sau khi Thiên Lãng về, dì giúp Hạ Vy mang đồ đạc vào nhà rồi dẫn cô về phòng. Phòng ngủ của Hạ Vy bày trí đơn giản. Căn phòng màu trắng be, trước đầu giường dán giấy màu bùn có hoạ tiết hoa nhí. Ngoài chiếc giường đôi, một bàn trang điểm đủ rộng để làm bàn viết và một tủ đựng quần áo ở góc, trong phòng cũng chẳng còn gì cả.
“Cô chủ, cô muốn nghỉ ngơi hay là muốn ăn chút gì ạ?” Dì Năm sau khi giúp cô mang đồ vào phòng, ân cần hỏi thăm.
“À, hiện tại thì cháu chưa muốn ngủ lắm, chắc đợi cháu vào tắm rồi mình ăn luôn.”
“Vậy tôi đi xuống chuẩn bị đồ ăn. Nếu cô có cần gì thì cứ gọi.” Dì Năm gầt đầu cười.
“À dì, dì có thể gọi cháu là Vy hoặc là “cháu” cũng được. Đừng gọi là cô chủ gì gì cả. Cháu…nghe không quen lắm.” Hạ Vy nheo mắt.
“Nhưng mà…” Dì Năm lúng túng.
“Nếu vậy thì khi nào không có ai, dì gọi cháu là Vy là được.” Vy nở nụ cười xã giao, trong lòng tự có câu trả lời.
Khuôn mặt dì giãn ra nhưng vẫn có một chút gì đó bối rối. Dì ngồi xuống giường, nắm lấy tay người trước mặt, đôi mắt rưng rưng như sắp khóc.
“Dì?” Vy có chút hoảng loạn. Lòng thầm nghĩ không phải bản thân đã nói gì sai làm dì hiểu lầm chứ.
“Con có chắc là con không thể nhớ gì không?” Không hiểu sao, dì Năm nhìn thấy gương mặt ngây ra của Vy lại bật cười dịu dàng. Dì khẽ vén lọn tóc đang xõa ra trước mặt người đối diện, tay vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô bé. “Bởi vì câu con vừa nói y như câu con đã nói hồi dì mới vào làm.”
Hạ Vy ngây người, một phần là vì lời nói của dì, một phần là vì cách dì nắm lấy tay cô. Bàn tay với những móng tay xù xì, ngả ngả sang màu vàng và lớp bột trắng vì nấm, bàn tay với chai sần, nhăn nheo, sờ vào vô cùng thô ráp chẳng hiểu sao lại thu hút cô đến vậy. Cảm giác này…rất thân quen…rất dễ chịu.
“Dì vào làm nhà con từ khi con chỉ mới năm tuổi. Tính đến nay đã gần hai mươi năm. Dì xem con như con ruột mình mang nặng đẻ đau. Mọi thói quen, tính cách của con, dì đều thuộc nằm lòng. Người ta nói con bị mất trí nhớ, tính tình và thói quen có thể không giống như trước nhưng dì biết con không hề thay đổi gì cả. Con vẫn luôn tươi cười, thân thiện và không bao giờ nghĩ vì chúng ta là người giúp việc mà xem thường. Con quan tâm đến mọi người trong nhà và không muốn chúng ta gọi con là cô chủ. Vậy nên khi nào ông chủ và bà chủ không có ở nhà, con sẽ không vui nếu mọi người gọi con là cô chủ, y như cách con vừa nói với dì.”
“Dì ơi…”
Hạ Vy bối rối, nhìn đôi mắt ươn ướt đỏ hoe của người đối diện, bất chợt không biết nói gì. Không biết có phải vì cảm giác trước đây của cô với dì Năm vẫn còn đó, sâu thẳm trong lòng hay không, cô đối với người đối diện rất thân thương, thật muốn trở thành đứa trẻ mà làm nũng.
“À, dì quên mất, chắc con đói rồi. Để dì xuống làm ít cháo cho con ăn nhé!” Chợt nhớ ra Hạ Vy từ sáng đến giờ vẫn chưa ăn gì, dì Năm buông tay ra, trước khi đứng lên không quên vỗ nhẹ lên mu tay người trước mặt như để trấn an.
Hạ Vy không nói gì, cứ ngồi đó nhìn dì ra khỏi phòng. Mãi đến khi tiếng bước chân nhỏ dần rồi tắt hẳn, cô thở dài cái thượt, rồi ngả lưng nằm dài trên giường. Câu hỏi về bản thân xem ra cũng trả lời được phần nào. Cô trước đây ít ra cũng không mang dáng vẻ kiêu kỳ, ta đây khinh thường người khác. Nghĩ đến đây Hạ Vy có chút yên tâm, cho dù sau này không nhớ ra, cũng không lo trước đây đắc tội với ai bị người ta trả thù. Hạ Vy cảm thấy có vay thì có trả, cô hiện tại coi như là bắt đầu cuộc đời mới, không hy vọng một ngày vô duyên vô cớ bản thân bị đánh oan mà không biết lý do.
____o0o____
Mấy ngày sau, những lúc nhàn rỗi, Hạ Vy lại lấy album ảnh ra xem, có khi là cô tự xem, có khi lại được dì Năm kể chuyện. Cảm giác nghe người khác kể lại chuyện của bản thân mình cũng thú vị, không phải ai cũng được trải qua. Tuy là nghe kể lại, Hạ Vy cũng có chút đánh giá. Thứ nhất, cô sinh ra trong gia đình khá giả, bố làm trong bộ Quân sự quốc phòng, mẹ là doanh nhân khá nổi tiếng. Thứ hai, Hạ Vy tuy không phải là nữ nhân xuất sắc nhưng học hành cũng có chút thành tích, xem ra không phải loại con cậy cha làm quan. Tất nhiên không ai trên đời đều hoàn hảo, Hạ Vy từ nhỏ đã ngậm muỗng vàng muỗng bạc, tính tình trước đây chắc hẳn cũng ngang ngạnh, bướng bỉnh, tiểu thư. Nghĩ tới đây, Hạ Vy không khỏi thở dài, nếu chỉ là khó chiều thì chắc cũng không đến nỗi.
Ở nhà buồn chán mấy ngày, Hạ Vy quyết định quay lại trường học. Nếu không có vụ tai nạn, bây giờ cô cũng đã là sinh viên năm cuối Luật kinh tế. Thiên Lãng sau khi nghe cô nói tỏ ý không hài lòng. Hạ Vy cũng không để tâm, cô chỉ muốn thông báo cho anh biết tránh sau này anh đến tìm cô mà không thấy, không phải muốn xin phép anh.
Sau khi Hạ Vy trao đổi với ban giám hiệu nhà trường, mọi người đều rất thông cảm cho tình trạng của cô. Nhà trường đồng ý cho cô tham gia các lớp học như trước đây nhưng bảo lưu điểm số, nói là đợi cô khôi phục lại trí nhớ rồi tính tiếp.
Ngày đầu tiên quay lại trường, Hạ Vy không nôn nao, hào hứng. Cô căn bản là không nhớ gì, điểm số lại không còn là vấn đề quan trọng, dù học tập hay bạn bè đều không là lý do để cô mong đợi. Hạ Vy ngay từ đầu cũng không quá thiết tha việc tìm lại trí nhớ, nên khi đến trường cô cũng chưa từng ảo mộng sẽ nhận ra điều gì. Xét cho cùng, cô chỉ như một người già đi tham quan trường.
Đi loanh quanh được vài vòng, Hạ Vy nhận ra có vài ánh mắt lén lút quan sát cô. Có lẽ một vài người đã nghe nói về vụ tai nạn của cô. Tuy bên trong cảm thấy hơi khó chịu, Hạ Vy tự trấn an mình lắc đầu xem như không biết gì. Thật ra trước khi đến trường, cô cũng đã tìm hiểu một số thông tin. Cô đã dùng máy tính cá nhân của mình đăng nhập lên Facebook. Hạ Vy trước đây không phải quá nổi tiếng nhưng cũng tích cực tham gia một số câu lạc bộ ở trường, nên cũng được nhiều người biết tới. Cô bị tai nạn, có rất nhiều người nhắn tin hỏi thăm, chúc cô mau khỏi bệnh. Nghĩ tới đây khoé miệng Hạ Vy cong lên chua chát. Đúng là gặp hoạ mới biết ai thật lòng. Cô gặp chuyện thập tử nhất sinh này, lúc trong bệnh viện ngoài Thiên Lãng cũng chẳng thấy ai tới hỏi thăm một câu, thế mà trên mạng lại tràn ngập lời động viên, có phải quá sáo rỗng, phù du rồi không? Nếu cô có sức để đọc tin nhắn của họ, chắc cũng chẳng cần họ quan tâm rồi.
“Hạ Vy!” Từ đằng xa, một cô gái chạy lại rồi ôm chầm lấy Hạ Vy. “Tớ nhớ cậu quá!”
‘Nạn nhân’ lúc này vẫn còn hơi choáng váng với cách chào hỏi này, mắt mở to kinh hoàng. Mãi một lúc sau thấy người bên cạnh vẫn im lặng, cô gái kia mới buông tay ra:
“Chết tớ quên nhất! Cậu bị mất trí nhớ!” Cô gái trước mặt nhe răng cười, điệu bộ vô cùng trẻ con. Hạ Vy chợt nhận ra người này trong số bạn bè của cô trên Facebook. Trên album ảnh của cô, hình cô gái này chiếm nhiều nhất. Thành thật mà nói, chỉ cần dựa theo cách nói chuyện, Hạ Vy cũng lờ mờ đoán ra hai người trước kia rất thân với nhau. Chẳng người xa lạ nào lại nhảy chồm vào và thẳng thừng nói người trước mặt bị mất trí nhớ cả! “Tớ là Hải Yến, bạn thân nhất của cậu đây.”
“Hải Yến.” Hạ Vy lập lại để ghi nhớ vào đầu.
“Chính xác!” Hải Yến gật đầu. “Chúng ta quen nhau từ năm đầu tiên đại học. Năm đầu tiên do chỉ mới học đại cương nên chúng ta học chung với nhau. À, quên mất, tớ học Luật hình sự, còn cậu học Luật kinh tế. Thật ra thì là vì ba cậu không muốn cậu học Luật hình sự, nếu không thì bây giờ chúng ta cũng học chung với nhau rồi. Nhưng mà cậu đừng lo, do bộ phận hành chính của nhà trường có sai sót nên cậu học chung với tớ lớp Lý luận định tội danh và Khoa học điều tra hình sự.”
Hạ Vy gật gù, nhưng bản thân không mấy quan tâm lắm.
“Chúng mình có rất nhiều điểm chung và sở thích giống nhau.” Hai người đi dọc hành lang, Hạ Vy vẫn im lặng nghe người kế bên líu lo. “Hai chúng ta đều thích Nickel Black, Miley Cyrus và Taylor Swift. À, mà cậu chắc không biết vụ Miley và Liam đã quay lại với nhau đâu nhỉ. Tuy là tớ rất thích các sản phẩm âm nhạc của Miley nhưng không thể nào ‘tiêu hoá’ được gu thẩm mĩ của cô ta. Coi như Liam làm anh hùng của nhân loại, trị cho bả bớt điên đi!”
Tất nhiên Hạ Vy chẳng thể nào biết Nickel Black hay Miley gì đó là ai, nội dung Hải Yến nói tới cô cũng không để trong lòng được mấy phần.
“À, tớ mới kiếm được một nhạc sĩ mới. Ông này chơi piano, thường là bài không lời, bài này là bài duy nhất có lời đấy!” Hải Yến lấy trong túi chiếc điện thoại, mở lên cho bạn mình nghẹ. Giai điệu vui vẻ khá dễ thương, phần đầu của bài được một người con trai trình bày, giọng ấm áp, những đoạn điệp khúc sau đó lại là giọng trẻ con trong vắt. Mặc dù không biết bài hát nói về gì nhưng giai điệu làm Hạ Vy cảm thấy vô cùng thoải mái.
“À, kéo xuống đi, có lời dịch đó!” – Hải Yến mỉm cười. “Tớ biết cậu vẫn thích xem lời dịch mà!”
“Khoảnh khắc, giây phút đầu tiên trái tim anh đã thuộc về ánh mắt ấy. Đập mạnh, không thể ngưng được, trái tim này cứ thế đập mạnh. Trên bầu trời những bông hoa nở rộ, buổi sáng ấm áp rộn tiếng chim. Hát vang bài ca tình yêu cho em: bàn tay anh, hãy nắm lấy bàn tay anh. Dù có những áp lực nặng nè thì em à, đừng lo, trái tim, tình yêu anh dành trao em, lúc nào cũng mở rộng. Tuổi trẻ của chúng ta rồi cũng ra đi, em cũng vậy, ngày nào đó cũng sẽ thay đổi. Nhưng trái tim ấy thực sự rất tốt, vậy nên hãy cứ nắm lấy tay anh. Hãy nắm lấy tay anh”
“Hay chứ?” – Hải Yến có vẻ rất quan tâm đến bạn mình, cả buổi chỉ quan sát biểu cảm của người bên cạnh.
Hạ Vy vô thức gật đầu, trong lòng như có dòng nước nhỏ len lỏi chảy. Cảm giác này thật tốt. Trong đầu cô lại xuất hiện hình ảnh người đàn ông giấu mặt kia. Hạ Vy đưa tay mình lên nhìn, cảm thấy như trước đây đã có người nắm lấy bàn tay cô. Đó là một bàn tay to rộng, bao trọn lấy tay cô như muốn bảo vệ và che chở lấy cô. Cảm giác rất an toàn, rất an tâm.
“Này, cậu ít nói hẳn đấy!” Thấy người kế bên không nói gì, chỉ đứng ngẩn ra, Hải Yến không khỏi nheo mắt nhìn. “À mà thôi, không sao, chắc tại cậu chưa quen thôi!”
“Reng…reng”
Hải Yến chưa kịp nói hết câu thì tiếng chuông vào học vang lên. Cậu ấy lầm bầm nói gì đó, liếc mắt nhìn cái chuông rồi quay lại hỏi Hạ Vy có muốn cùng theo cô vào lớp không. Hạ Vy từ chối khéo. Suy cho cùng không nhớ chính là không nhớ, cô không nghĩ bản thân vào nghe giảng sẽ tự động nghĩ ra điều gì. Tuy Hải Yến rất hiếu khách, thân thiện, Hạ Vy không hiểu sao bản thân với người này cảm giác không tự nhiên lắm. Có lẽ cô không quen sự ồn ào náo nhiệt, tràn đầy năng lượng phát ra từ người này.
Hạ Vy đi dọc hành lang. Bây giờ phần lớn mọi người đều vào lớp, chỉ trừ lác đác vài bóng người nên không gian khá tĩnh lặng và nhẹ nhàng. Nắng rọi xuyên suốt hành lang ấm áp và dễ chịu.
“Rầm”
Trong lúc vô ý, Hạ Vy tông trúng ai đó, khiến chồng sách vở trên tay người đó đổ xuống đất.
“Tôi xin lỗi. Tôi bất cẩn quá!” Hạ Vy vội vàng cuối xuống lụm giúp mấy quyển sách.
“À, không sao.” ‘Nạn nhân’ là người con trai nói giọng Bắc, thân thiện cười. “Ý, chị là chị Hạ Vy đúng không?”
“Xin lỗi, cậu là…”
Không phải người quen nhưng lại biết cô? Hạ Vy thầm suy nghĩ, trong đầu tự đề ra vài giả thuyết.
“À, chị không biết em đâu.” Đối phương cười xoà, nụ cười dễ mến. “Em là Thiên Hạo, sinh viên năm ba. Chẳng là em nghe mọi người kể về chị nên…”
Hạ Vy cười mỉa mai trong lòng. Nghe kể rằng cô bị tai nạn đến mất trí sao?
“Tụi bạn em ngưỡng mộ chị lắm!” Cậu ấy một tay ôm đóng sách, tay kia gãi gãi đầu và tiếp tục cười, mặt không hiểu sao có chút ửng đỏ. “Bây giờ gặp em phải công nhận, chị xinh thật! “Nghe nói hồi chị thi vào trường này, chị là thủ khoa đúng không? Chị tài thiệt đó!”
À, thì ra là chuyện này. Hạ Vỳ thầm “ồ” lên một tiếng, trước mặt vẫn tỏ ra khách sáo cảm ơn.
“Chị không phiền nếu em mời chị đi uống nước chứ?” Thiên Hạo nhe răng cười tươi, rồi nhanh chóng thu lại nụ cười vội vàng giải thích. “Ấy, chị đừng hiểu lầm nha. Chỉ là trước đây em nghe về chị lâu rồi. Đám bạn em trước đây từng hoạt chung với chị trong câu lạc bộ trường, tụi nó kể về chị nhiều lắm. Em tuy chưa gặp chị bao giờ nhưng chắc bị ảnh hưởng từ lũ bạn, từ lâu đã ngưỡng mộ chị. Bây giờ gặp mặt, giống như được gặp thần tượng vậy.”
Hạ Vy bản thân lúc đầu muốn từ chối. Cô vốn không thích nói chuyện với lạ, đừng nói là người khác giới. Hải Yến trước đây là bạn thân cô, cô lại không thể nào chịu nổi sự nhiệt tình của cô ấy, cũng không khó hiểu nếu cô thấy mất tự nhiên với Thiên Hạo. Có điều bây giờ cậu ta đã nói vậy, cô không đi có phải quá kiêu căng rồi không.
Chỉ là mãi sau này khi nhớ lại, Hạ Vy biết trên đời này, khó lắm mới có hai chữ duyên phận. Cuộc đời của cô, không biết từ lúc nào, đã không còn hai chữ này, tất cả dường như đều đã được sắp đặt từ trước, vốn dĩ đã không còn như mọi người bình thường mà sống…
Thế nhưng về đến nhà, ngoài trừ cảm giác choáng ngợp trước sự sa hoa, Hạ Vy chẳng thu lại được kết quả gì cả. Ngôi nhà theo phong cách Bắc Âu cổ điển dù một trệt một lầu nhưng chiều cao bằng một toàn nhà phố hai ba tầng. Tường nhà lát gạch kín, rêu phong bám chặt. Sân nhà rộng đủ để để vài chiếc xe hơi, được lát đá hoa.
Một người phụ nữ từ trong nhà chạy ra, vui mừng nắm lấy tay Hạ Vy. Từ sau vụ tai nạn cô chưa từng tiếp xúc nhiều với ai ngoài trừ Thiên Lãng, nên thấy người lạ, theo phản xạ mà lùi ra sau lưng anh.
“Cô chủ, tôi rất vui vì cô đã về.” Hạ Vy không thích cách xưng hô này nhưng lại ngại mở miệng, chỉ im lặng không nói gì.
Người phụ nữ lớn tuổi đó là dì Năm, người giúp việc trong nhà. Sau khi Thiên Lãng về, dì giúp Hạ Vy mang đồ đạc vào nhà rồi dẫn cô về phòng. Phòng ngủ của Hạ Vy bày trí đơn giản. Căn phòng màu trắng be, trước đầu giường dán giấy màu bùn có hoạ tiết hoa nhí. Ngoài chiếc giường đôi, một bàn trang điểm đủ rộng để làm bàn viết và một tủ đựng quần áo ở góc, trong phòng cũng chẳng còn gì cả.
“Cô chủ, cô muốn nghỉ ngơi hay là muốn ăn chút gì ạ?” Dì Năm sau khi giúp cô mang đồ vào phòng, ân cần hỏi thăm.
“À, hiện tại thì cháu chưa muốn ngủ lắm, chắc đợi cháu vào tắm rồi mình ăn luôn.”
“Vậy tôi đi xuống chuẩn bị đồ ăn. Nếu cô có cần gì thì cứ gọi.” Dì Năm gầt đầu cười.
“À dì, dì có thể gọi cháu là Vy hoặc là “cháu” cũng được. Đừng gọi là cô chủ gì gì cả. Cháu…nghe không quen lắm.” Hạ Vy nheo mắt.
“Nhưng mà…” Dì Năm lúng túng.
“Nếu vậy thì khi nào không có ai, dì gọi cháu là Vy là được.” Vy nở nụ cười xã giao, trong lòng tự có câu trả lời.
Khuôn mặt dì giãn ra nhưng vẫn có một chút gì đó bối rối. Dì ngồi xuống giường, nắm lấy tay người trước mặt, đôi mắt rưng rưng như sắp khóc.
“Dì?” Vy có chút hoảng loạn. Lòng thầm nghĩ không phải bản thân đã nói gì sai làm dì hiểu lầm chứ.
“Con có chắc là con không thể nhớ gì không?” Không hiểu sao, dì Năm nhìn thấy gương mặt ngây ra của Vy lại bật cười dịu dàng. Dì khẽ vén lọn tóc đang xõa ra trước mặt người đối diện, tay vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô bé. “Bởi vì câu con vừa nói y như câu con đã nói hồi dì mới vào làm.”
Hạ Vy ngây người, một phần là vì lời nói của dì, một phần là vì cách dì nắm lấy tay cô. Bàn tay với những móng tay xù xì, ngả ngả sang màu vàng và lớp bột trắng vì nấm, bàn tay với chai sần, nhăn nheo, sờ vào vô cùng thô ráp chẳng hiểu sao lại thu hút cô đến vậy. Cảm giác này…rất thân quen…rất dễ chịu.
“Dì vào làm nhà con từ khi con chỉ mới năm tuổi. Tính đến nay đã gần hai mươi năm. Dì xem con như con ruột mình mang nặng đẻ đau. Mọi thói quen, tính cách của con, dì đều thuộc nằm lòng. Người ta nói con bị mất trí nhớ, tính tình và thói quen có thể không giống như trước nhưng dì biết con không hề thay đổi gì cả. Con vẫn luôn tươi cười, thân thiện và không bao giờ nghĩ vì chúng ta là người giúp việc mà xem thường. Con quan tâm đến mọi người trong nhà và không muốn chúng ta gọi con là cô chủ. Vậy nên khi nào ông chủ và bà chủ không có ở nhà, con sẽ không vui nếu mọi người gọi con là cô chủ, y như cách con vừa nói với dì.”
“Dì ơi…”
Hạ Vy bối rối, nhìn đôi mắt ươn ướt đỏ hoe của người đối diện, bất chợt không biết nói gì. Không biết có phải vì cảm giác trước đây của cô với dì Năm vẫn còn đó, sâu thẳm trong lòng hay không, cô đối với người đối diện rất thân thương, thật muốn trở thành đứa trẻ mà làm nũng.
“À, dì quên mất, chắc con đói rồi. Để dì xuống làm ít cháo cho con ăn nhé!” Chợt nhớ ra Hạ Vy từ sáng đến giờ vẫn chưa ăn gì, dì Năm buông tay ra, trước khi đứng lên không quên vỗ nhẹ lên mu tay người trước mặt như để trấn an.
Hạ Vy không nói gì, cứ ngồi đó nhìn dì ra khỏi phòng. Mãi đến khi tiếng bước chân nhỏ dần rồi tắt hẳn, cô thở dài cái thượt, rồi ngả lưng nằm dài trên giường. Câu hỏi về bản thân xem ra cũng trả lời được phần nào. Cô trước đây ít ra cũng không mang dáng vẻ kiêu kỳ, ta đây khinh thường người khác. Nghĩ đến đây Hạ Vy có chút yên tâm, cho dù sau này không nhớ ra, cũng không lo trước đây đắc tội với ai bị người ta trả thù. Hạ Vy cảm thấy có vay thì có trả, cô hiện tại coi như là bắt đầu cuộc đời mới, không hy vọng một ngày vô duyên vô cớ bản thân bị đánh oan mà không biết lý do.
____o0o____
Mấy ngày sau, những lúc nhàn rỗi, Hạ Vy lại lấy album ảnh ra xem, có khi là cô tự xem, có khi lại được dì Năm kể chuyện. Cảm giác nghe người khác kể lại chuyện của bản thân mình cũng thú vị, không phải ai cũng được trải qua. Tuy là nghe kể lại, Hạ Vy cũng có chút đánh giá. Thứ nhất, cô sinh ra trong gia đình khá giả, bố làm trong bộ Quân sự quốc phòng, mẹ là doanh nhân khá nổi tiếng. Thứ hai, Hạ Vy tuy không phải là nữ nhân xuất sắc nhưng học hành cũng có chút thành tích, xem ra không phải loại con cậy cha làm quan. Tất nhiên không ai trên đời đều hoàn hảo, Hạ Vy từ nhỏ đã ngậm muỗng vàng muỗng bạc, tính tình trước đây chắc hẳn cũng ngang ngạnh, bướng bỉnh, tiểu thư. Nghĩ tới đây, Hạ Vy không khỏi thở dài, nếu chỉ là khó chiều thì chắc cũng không đến nỗi.
Ở nhà buồn chán mấy ngày, Hạ Vy quyết định quay lại trường học. Nếu không có vụ tai nạn, bây giờ cô cũng đã là sinh viên năm cuối Luật kinh tế. Thiên Lãng sau khi nghe cô nói tỏ ý không hài lòng. Hạ Vy cũng không để tâm, cô chỉ muốn thông báo cho anh biết tránh sau này anh đến tìm cô mà không thấy, không phải muốn xin phép anh.
Sau khi Hạ Vy trao đổi với ban giám hiệu nhà trường, mọi người đều rất thông cảm cho tình trạng của cô. Nhà trường đồng ý cho cô tham gia các lớp học như trước đây nhưng bảo lưu điểm số, nói là đợi cô khôi phục lại trí nhớ rồi tính tiếp.
Ngày đầu tiên quay lại trường, Hạ Vy không nôn nao, hào hứng. Cô căn bản là không nhớ gì, điểm số lại không còn là vấn đề quan trọng, dù học tập hay bạn bè đều không là lý do để cô mong đợi. Hạ Vy ngay từ đầu cũng không quá thiết tha việc tìm lại trí nhớ, nên khi đến trường cô cũng chưa từng ảo mộng sẽ nhận ra điều gì. Xét cho cùng, cô chỉ như một người già đi tham quan trường.
Đi loanh quanh được vài vòng, Hạ Vy nhận ra có vài ánh mắt lén lút quan sát cô. Có lẽ một vài người đã nghe nói về vụ tai nạn của cô. Tuy bên trong cảm thấy hơi khó chịu, Hạ Vy tự trấn an mình lắc đầu xem như không biết gì. Thật ra trước khi đến trường, cô cũng đã tìm hiểu một số thông tin. Cô đã dùng máy tính cá nhân của mình đăng nhập lên Facebook. Hạ Vy trước đây không phải quá nổi tiếng nhưng cũng tích cực tham gia một số câu lạc bộ ở trường, nên cũng được nhiều người biết tới. Cô bị tai nạn, có rất nhiều người nhắn tin hỏi thăm, chúc cô mau khỏi bệnh. Nghĩ tới đây khoé miệng Hạ Vy cong lên chua chát. Đúng là gặp hoạ mới biết ai thật lòng. Cô gặp chuyện thập tử nhất sinh này, lúc trong bệnh viện ngoài Thiên Lãng cũng chẳng thấy ai tới hỏi thăm một câu, thế mà trên mạng lại tràn ngập lời động viên, có phải quá sáo rỗng, phù du rồi không? Nếu cô có sức để đọc tin nhắn của họ, chắc cũng chẳng cần họ quan tâm rồi.
“Hạ Vy!” Từ đằng xa, một cô gái chạy lại rồi ôm chầm lấy Hạ Vy. “Tớ nhớ cậu quá!”
‘Nạn nhân’ lúc này vẫn còn hơi choáng váng với cách chào hỏi này, mắt mở to kinh hoàng. Mãi một lúc sau thấy người bên cạnh vẫn im lặng, cô gái kia mới buông tay ra:
“Chết tớ quên nhất! Cậu bị mất trí nhớ!” Cô gái trước mặt nhe răng cười, điệu bộ vô cùng trẻ con. Hạ Vy chợt nhận ra người này trong số bạn bè của cô trên Facebook. Trên album ảnh của cô, hình cô gái này chiếm nhiều nhất. Thành thật mà nói, chỉ cần dựa theo cách nói chuyện, Hạ Vy cũng lờ mờ đoán ra hai người trước kia rất thân với nhau. Chẳng người xa lạ nào lại nhảy chồm vào và thẳng thừng nói người trước mặt bị mất trí nhớ cả! “Tớ là Hải Yến, bạn thân nhất của cậu đây.”
“Hải Yến.” Hạ Vy lập lại để ghi nhớ vào đầu.
“Chính xác!” Hải Yến gật đầu. “Chúng ta quen nhau từ năm đầu tiên đại học. Năm đầu tiên do chỉ mới học đại cương nên chúng ta học chung với nhau. À, quên mất, tớ học Luật hình sự, còn cậu học Luật kinh tế. Thật ra thì là vì ba cậu không muốn cậu học Luật hình sự, nếu không thì bây giờ chúng ta cũng học chung với nhau rồi. Nhưng mà cậu đừng lo, do bộ phận hành chính của nhà trường có sai sót nên cậu học chung với tớ lớp Lý luận định tội danh và Khoa học điều tra hình sự.”
Hạ Vy gật gù, nhưng bản thân không mấy quan tâm lắm.
“Chúng mình có rất nhiều điểm chung và sở thích giống nhau.” Hai người đi dọc hành lang, Hạ Vy vẫn im lặng nghe người kế bên líu lo. “Hai chúng ta đều thích Nickel Black, Miley Cyrus và Taylor Swift. À, mà cậu chắc không biết vụ Miley và Liam đã quay lại với nhau đâu nhỉ. Tuy là tớ rất thích các sản phẩm âm nhạc của Miley nhưng không thể nào ‘tiêu hoá’ được gu thẩm mĩ của cô ta. Coi như Liam làm anh hùng của nhân loại, trị cho bả bớt điên đi!”
Tất nhiên Hạ Vy chẳng thể nào biết Nickel Black hay Miley gì đó là ai, nội dung Hải Yến nói tới cô cũng không để trong lòng được mấy phần.
“À, tớ mới kiếm được một nhạc sĩ mới. Ông này chơi piano, thường là bài không lời, bài này là bài duy nhất có lời đấy!” Hải Yến lấy trong túi chiếc điện thoại, mở lên cho bạn mình nghẹ. Giai điệu vui vẻ khá dễ thương, phần đầu của bài được một người con trai trình bày, giọng ấm áp, những đoạn điệp khúc sau đó lại là giọng trẻ con trong vắt. Mặc dù không biết bài hát nói về gì nhưng giai điệu làm Hạ Vy cảm thấy vô cùng thoải mái.
“À, kéo xuống đi, có lời dịch đó!” – Hải Yến mỉm cười. “Tớ biết cậu vẫn thích xem lời dịch mà!”
“Khoảnh khắc, giây phút đầu tiên trái tim anh đã thuộc về ánh mắt ấy. Đập mạnh, không thể ngưng được, trái tim này cứ thế đập mạnh. Trên bầu trời những bông hoa nở rộ, buổi sáng ấm áp rộn tiếng chim. Hát vang bài ca tình yêu cho em: bàn tay anh, hãy nắm lấy bàn tay anh. Dù có những áp lực nặng nè thì em à, đừng lo, trái tim, tình yêu anh dành trao em, lúc nào cũng mở rộng. Tuổi trẻ của chúng ta rồi cũng ra đi, em cũng vậy, ngày nào đó cũng sẽ thay đổi. Nhưng trái tim ấy thực sự rất tốt, vậy nên hãy cứ nắm lấy tay anh. Hãy nắm lấy tay anh”
“Hay chứ?” – Hải Yến có vẻ rất quan tâm đến bạn mình, cả buổi chỉ quan sát biểu cảm của người bên cạnh.
Hạ Vy vô thức gật đầu, trong lòng như có dòng nước nhỏ len lỏi chảy. Cảm giác này thật tốt. Trong đầu cô lại xuất hiện hình ảnh người đàn ông giấu mặt kia. Hạ Vy đưa tay mình lên nhìn, cảm thấy như trước đây đã có người nắm lấy bàn tay cô. Đó là một bàn tay to rộng, bao trọn lấy tay cô như muốn bảo vệ và che chở lấy cô. Cảm giác rất an toàn, rất an tâm.
“Này, cậu ít nói hẳn đấy!” Thấy người kế bên không nói gì, chỉ đứng ngẩn ra, Hải Yến không khỏi nheo mắt nhìn. “À mà thôi, không sao, chắc tại cậu chưa quen thôi!”
“Reng…reng”
Hải Yến chưa kịp nói hết câu thì tiếng chuông vào học vang lên. Cậu ấy lầm bầm nói gì đó, liếc mắt nhìn cái chuông rồi quay lại hỏi Hạ Vy có muốn cùng theo cô vào lớp không. Hạ Vy từ chối khéo. Suy cho cùng không nhớ chính là không nhớ, cô không nghĩ bản thân vào nghe giảng sẽ tự động nghĩ ra điều gì. Tuy Hải Yến rất hiếu khách, thân thiện, Hạ Vy không hiểu sao bản thân với người này cảm giác không tự nhiên lắm. Có lẽ cô không quen sự ồn ào náo nhiệt, tràn đầy năng lượng phát ra từ người này.
Hạ Vy đi dọc hành lang. Bây giờ phần lớn mọi người đều vào lớp, chỉ trừ lác đác vài bóng người nên không gian khá tĩnh lặng và nhẹ nhàng. Nắng rọi xuyên suốt hành lang ấm áp và dễ chịu.
“Rầm”
Trong lúc vô ý, Hạ Vy tông trúng ai đó, khiến chồng sách vở trên tay người đó đổ xuống đất.
“Tôi xin lỗi. Tôi bất cẩn quá!” Hạ Vy vội vàng cuối xuống lụm giúp mấy quyển sách.
“À, không sao.” ‘Nạn nhân’ là người con trai nói giọng Bắc, thân thiện cười. “Ý, chị là chị Hạ Vy đúng không?”
“Xin lỗi, cậu là…”
Không phải người quen nhưng lại biết cô? Hạ Vy thầm suy nghĩ, trong đầu tự đề ra vài giả thuyết.
“À, chị không biết em đâu.” Đối phương cười xoà, nụ cười dễ mến. “Em là Thiên Hạo, sinh viên năm ba. Chẳng là em nghe mọi người kể về chị nên…”
Hạ Vy cười mỉa mai trong lòng. Nghe kể rằng cô bị tai nạn đến mất trí sao?
“Tụi bạn em ngưỡng mộ chị lắm!” Cậu ấy một tay ôm đóng sách, tay kia gãi gãi đầu và tiếp tục cười, mặt không hiểu sao có chút ửng đỏ. “Bây giờ gặp em phải công nhận, chị xinh thật! “Nghe nói hồi chị thi vào trường này, chị là thủ khoa đúng không? Chị tài thiệt đó!”
À, thì ra là chuyện này. Hạ Vỳ thầm “ồ” lên một tiếng, trước mặt vẫn tỏ ra khách sáo cảm ơn.
“Chị không phiền nếu em mời chị đi uống nước chứ?” Thiên Hạo nhe răng cười tươi, rồi nhanh chóng thu lại nụ cười vội vàng giải thích. “Ấy, chị đừng hiểu lầm nha. Chỉ là trước đây em nghe về chị lâu rồi. Đám bạn em trước đây từng hoạt chung với chị trong câu lạc bộ trường, tụi nó kể về chị nhiều lắm. Em tuy chưa gặp chị bao giờ nhưng chắc bị ảnh hưởng từ lũ bạn, từ lâu đã ngưỡng mộ chị. Bây giờ gặp mặt, giống như được gặp thần tượng vậy.”
Hạ Vy bản thân lúc đầu muốn từ chối. Cô vốn không thích nói chuyện với lạ, đừng nói là người khác giới. Hải Yến trước đây là bạn thân cô, cô lại không thể nào chịu nổi sự nhiệt tình của cô ấy, cũng không khó hiểu nếu cô thấy mất tự nhiên với Thiên Hạo. Có điều bây giờ cậu ta đã nói vậy, cô không đi có phải quá kiêu căng rồi không.
Chỉ là mãi sau này khi nhớ lại, Hạ Vy biết trên đời này, khó lắm mới có hai chữ duyên phận. Cuộc đời của cô, không biết từ lúc nào, đã không còn hai chữ này, tất cả dường như đều đã được sắp đặt từ trước, vốn dĩ đã không còn như mọi người bình thường mà sống…
/6
|