Đường Tiểu Đông cố gắng hết nói ngọt ngào lại xoay sang cứng rắn, dốc hết sức lực bình sinh ba bò chín trâu ra để phân tích lợi hại tốt xấu, cuối cùng cũng thuyết phục được Lôi Mị đi ra, xong chuyện hắn có cảm giác yết hầu khô cháy rát họng, tưởng chừng như một hơi có thể uống hết cả nửa thùng nước.
Đột nhiên nghe thấy âm thanh lịch kịch sè sè, hắn không khỏi vui mừng sung sướng.
Cánh cửa ngầm nơi góc tường mở ra, Kha Vân Tiên mặt mày đỏ ửng, má ngọc hồng rực chui ra, như cánh chim nhỏ sà đến nép vào trên lồng ngực hắn.
Đã có lần đầu tiên rồi, Đường Tiểu Đông tất nhiên không cần phải ra vẻ khách sáo, lập tức ôm nàng vào lòng rồi giở trò ngay. Không chịu nổi những vuốt ve kích thích trêu chọc của hắn, Kha Vân Tiên xuân tình lai láng, vặn vẹo giãy dụa, quằn quại thở gấp dồn dập rồi nhũn ra rên rỉ.
"Oan gia a… Người ta vẫn còn đau nhức khắp người đây này… Đau nhất chỗ này nè… Tha cho người ta lần này đi mà…!"
Cảm nhận rất rõ ràng sự phản ứng đòi hỏi sôi sục của Đường Tiểu Đông, nàng vội vàng lên tiếng xin buông tha, mặt hoa hàm tiếu vừa tỏ vẻ thương cảm vừa là sợ hãi.
"Sao vậy?"
Đường Tiểu Đông nhất thời rất khó hiểu.
Kha Vân Tiên xấu hổ nói run rẩy: "Người ta… Người ta… Đã thật lâu rồi không có làm… cái kia… làm tình… Chàng… Chàng… đêm qua lại cuồng bạo, dai… đến thế…"
Đường Tiểu Đông không nhịn được cười ha hả đứng lên, Kha Vân Tiên lại càng xấu hổ, khuôn mặt nóng bừng vội vàng vươn tay bịt miệng hắn, một tay chỉ ra ngoài ra hiệu tai vách mạch rừng, cứ ầm ĩ lên sợ có người đến nghe trộm mất.
Phòng của Lôi Mị nằm đối diện ngay trước cửa, có khả năng nàng ta thừa sức nghe thấy động tĩnh bên này.
Đường Tiểu Đông cười lên hăng hắc, sau đó bày ra một vẻ mặt đau khổ: "Thế còn ta thì làm sao bây giờ?"
Kha Vân Tiên cụp mắt lại, đôi gò má vẫn đỏ rực, hàm răng đều tăm tắp khẽ cắn bờ môi đỏ mọng, nàng thấp giọng nói: "Nếu không… Để Tiểu Hồng tới cho chàng…"
Đường Tiểu Đông giật mình lắc đầu, ôm nàng vào lòng siết chặt rồi nói: "Điều này… sao lại làm thế được? Ta chỉ thích hoan lạc yêu thương với Vân Tiên tỷ tỷ của ta thôi!"
Trong lòng Kha Vân Tiên dâng lên một nỗi niềm ngọt ngào, nàng cau mày sẵng giọng: "Đồ mặt dày…!"
Đường Tiểu Đông ghé sát tai nàng nói nhỏ vài câu, Kha Vân Tiên mắc cỡ cúi đầu.
Đường Tiểu Đông nằm ngửa, chổng cả bốn vó trên giường chờ đợi, Vân Tiên bất đắc dĩ thở dài u oán: "Đúng là oan gia mà, không biết kiếp trước người ta có phải là thiếu nợ của chàng không nữa…?" Bạn đang đọc chuyện tại Truyện.YY
"Đây gọi là duyên phận đấy… Ha… ha…!"
Đường Tiểu Đông từ từ nhắm hai mắt lại, rên hừ hừ hưởng thụ khoái cảm từ đôi môi mọng đỏ, đầu lưỡi thơm tho của Kha Vân Tiên đang hôn hít, mút mát…, có điều kỹ thuật miệng của nàng còn gượng gạo cứng ngắc, hắn phải thỉnh thoảng ngóc đầu lên hướng dẫn cho nàng… Thế rồi nàng càng… hôn càng thuần thục, dần dần cũng đưa hắn đạt tới đỉnh tột khoái, mạnh mẽ phun trào…
Trải qua hơn mười ngày khắc khổ, cật lực đào tạo huấn luyện, kỹ thuật múa của các cô nương vũ công càng lúc càng tiến bộ thuần thục. Chỉ còn ba ngày nữa là đến ngày lành Hoàng đạo để một lần nữa khai trương tân Di Tình viện, cũng là đến lúc tiến hành công cuộc tiếp thị, quảng cáo rồi.
Theo như sự sắp xếp, an bài của Đường Tiểu Đông, Kha Vân Tiên thiết kế mấy cỗ xe ngựa không mui, sàn xe thật rộng, treo lên các dải lụa xanh đỏ trang trí phô trương, các vũ công mang mạng che mặt bằng lụa đen, bên trong đồng loạt trang phục loại vũ y ngắn gợi cảm mê người, bên ngoài khoác lên những bộ xiêm y dài mỏng manh gần như trong suốt, cả đám ở trên xe tha hồ biểu diễn những điệu nhảy kích tình diễm lệ, đội nhạc công đi phía trước mở đường, khua chiêng gõ trống ầm ĩ diễu hành trên đường phố làm công tác tuyên truyền.
Cứ như thế trống giong cờ mở, âm nhạc sôi nổi, cả đoàn rầm rộ diễu hành, ngay lập tức làm náo động, nhốn nháo cả thành Lôi Châu. Cả một biển người đi theo đoàn diễu hành làm cho nhiều lần giao thông bị ách tắc, những lúc đó đoàn người của Kha Vân Tiên tranh thủ cơ hội vội vã phân phát truyền đơn tờ rơi, đáng tiếc thời này chưa có kỹ thuật in ấn cho nên truyền đơn được viết tay rất ít, lại thêm mọi người tranh giành nhau nên cũng bị xé hỏng một ít, cũng may mắn là đoàn người Di Tình viện tinh mắt đã phát được nhiều truyền đơn cho những đối tượng giàu có xa hoa.
Còn lại một ít thì khi đến một góc quảng trường đoàn diễu hành dừng lại tụ hội rồi phân phát tiếp, lại cử một người khỏe giọng đứng ra tuyên truyền giải thích, trong lúc nhất thời đám đông dân chúng tham dự sôi nổi ồn ào nghị luận bàn tán, kẻ khen người chê cũng không thống nhất cứ ầm ĩ cả lên.
Đi theo xa xa phía đằng sau đoàn xe là Đường Tiểu Đông rất hài lòng, cái hắn cần chính là loại hiệu quả này, chỉ cần chuyện này lan truyền ra, nhất định sẽ làm tất cả mọi người hiếu kỳ, mà một khi đã tò mò thì nhất định có nhiều người muốn tìm hiểu hư thực bằng được.
Tưởng tượng ra quang cảnh hàng đoàn khách nhân chen chúc xô lấn để đi vào Di Tình viện, rồi hàng đống bạc trắng xóa từ trên trời rơi xuống, hắn không nhịn được cứ cười ngoác cả mồm.
"Tất cả đều là đồ dâm dật phóng đãng!"
Lôi Mị từ đầu vẫn một mực yên lặng đột nhiên hừ một tiếng, nàng vẫn bám sát Đường Tiểu Đông không rời một bước, mặc dù nàng cũng che mặt nhưng với dáng người yểu điệu thon thả mỹ lệ vẫn có không ít những ánh mắt đam mê nhìn say đắm dán chặt trên người nàng…
Đường Tiểu Đông vừa muốn cười ầm lên nhưng rồi không dám cười to, chỉ có thể cảm thán so sánh xã hội thế kỷ XXI với xã hội thời cổ đại có những sự khác biệt thực sự là quá lớn. Đàn bà phụ nữ của thế kỷ XXI tự hào với dung mạo xinh đẹp, vóc dáng tiêu chuẩn gợi tình, rất sung sướng khi được đàn ông hâm mộ thưởng thức, thế nhưng ở thời đại cổ xưa này cũng những người phụ nữ như thế lại có quan niệm hoàn toàn khác biệt, ví dụ như trường hợp Lôi Mị vừa rồi, chỉ cần có nhiều người đàn ông liếc mắt ngắm nghía một cái là lập tức bọn họ được trở thành những đồ sắc lang dâm đãng ngay.
Ở thời hiện đại, ngành nghề kinh doanh tình dục mặc dù rất phong phú đa dạng, muôn màu muôn vẻ, đủ loại cả công khai lẫn trá hình, thế nhưng tất cả đều là bất hợp pháp, Chính phủ không những không khuyến khích mà còn nghiêm khắc cấm đoán, trừng trị, răn đe, bắt bớ…, không chỉ gái mại dâm mà cả khách làng chơi khi bị bắt cũng đều bị trừng trị kết án, gái mại dâm thì bị đưa vào giam giữ trong những trại phục hồi nhân phẩm, còn khách làng chơi nếu xui xẻo gặp đúng lúc chính quyền mở chiến dịch trọng điểm thì bị công khai tên tuổi, thông báo về địa phương cư trú, bị kỷ luật hoặc khai trừ ra khỏi cơ quan, xí nghiệp Nhà nước đang công tác, làm việc.
Còn lầu xanh thời cổ đại này thì lại là một nguồn lạc thú thời thượng của cuộc sống hiện tại, là minh chứng hùng hồn cho thời kỳ thịnh vượng thái bình, chỉ cần đến nha môn làm thủ tục đăng ký khai tên theo đúng pháp luật quy định, nộp thuế đầy đủ là được hợp pháp hóa rồi mặc sức kinh doanh. Các loại văn nhân mặc khách, quan lại quý nhân… đua nhau vui chơi chốn lầu xanh, coi đó là một thú vui phong nhã cao cấp, cũng có không biết bao nhiêu những bài thơ, bức tranh tuyệt tác được sáng tác hay hoàn thành tại nơi bán phấn buôn hương này.
Vào thời Đại Đường, nền thi ca đã rất thịnh hành phổ biến với rất nhiều thi nhân, danh họa nổi tiếng, nếu có điều kiện trở về thời hiện đại mà đem được những bức thi họa này mang ra bán đấu giá thì tha hồ mà hốt bạc, đáng tiếc không thể trở về được.
"Thời hiện đại nghèo túng đến nỗi không có một nửa thứ đồ gì đáng giá, nghèo đến nỗi không lấy được vợ, dù sao thì cũng không trở về được nữa rồi, lão tử ta muốn trở thành loại người khác hẳn ở thời Đại Đường này!" Hắn âm thầm hạ quyết tâm.
"Bao nhiêu công sức huynh bỏ ra để trợ giúp Kha Vân Tiên trọng chấn Di Tình viện, mục đích cũng chỉ là vì tiền?"
Lôi Mị đột nhiên lên tiếng hỏi hắn.
Cảm giác được đôi mắt bồ câu đen láy to tròn câu hồn nhiếp phách bên trong tấm mạng sa đen đang nhìn mình chăm chú, Đường Tiểu Đông ho nhẹ một tiếng rồi lạnh lùng nói: "Luận về thói đời, tiền bạc mặc dù không phải là có công dụng vạn năng, thế nhưng không có tiền thì không thể làm được bất kỳ một điều gì cả!"
Thân thể mềm mại của Lôi Mị khẽ chấn động, nàng lại vừa nghe thêm một câu nói hãi thế kinh nhân nữa.
"Tất cả các nhu cầu ăn, mặc, ở, đi lại… đều giống nhau ở chỗ cần dùng đến tiền phải không? Nếu không có tiền, liệu có nàng khuê nữ nhà nào nguyện ý gả cho một thằng cùng đinh khố rách áo ôm hả?"
"Phì! Bỏ đi!"
Lôi Mị cũng bắt chước giọng điệu của hắn phì một tiếng, thế nhưng trong lòng lại dâng lên một ý niệm kỳ quái.
Hắn thực sự là vì tiền sao? Chả nhẽ một nhân vật trong gia tộc Thục trung Đường môn lại thiếu tiền? Liệu có khả năng đó không? Nhất định hắn ta phải có mục đích gì đó, ta cũng nhất định phải bám chặt lấy hắn, để xem hắn ta muốn giở trò gian trá hoa dạng gì!
Thêm nhiều lần đánh trống khua chiêng quảng cáo trọng thể rầm rộ sôi động, hiệu quả tốt đẹp đạt được thực sự là ra ngoài dự đoán ước tính của tất cả mọi người, Đường Tiểu Đông toàn thân mệt mỏi cười lên ha hả tuyên bố: "Tất cả đều OK!"
Trên đường cái quan người lưu thông tấp nập đông nghịt, rất khó chen lấn từng bước, Đường Tiểu Đông chỉ có thể dắt Lôi Mị tìm hẻm nhỏ ngõ tắt ít người mà đi.
"Huynh muốn đi đâu đây?"
Lôi Mị cảm thấy khó hiểu muốn hỏi rõ, nàng đã chứng kiến Đường Tiểu Đông ở phía trước cố rẽ đám đông để mở đường, rồi còn che chắn cho nàng, làm cho trong lòng cảm thấy tư vị khác lạ, nhìn bề ngoài hắn ta có vẻ thô hào cục mịch, thế nhưng thực ra vô cùng tinh tế cẩn trọng, thực sự là rất hiếm có nha.
Cứ như thái độ vừa rồi của hắn, theo các bà các chị đã lập gia đình từng nói qua, chỉ có những người đàn ông kỹ tính, cẩn thận như thế mới có thể có kinh nghiệm đối nhân xử thế, khéo léo vun vén thu xếp gia sự…
Ai, sao mình lại nghĩ đến chuyện này?
Nàng cảm thấy hai gò má của mình nóng như lửa, may là có tấm mạng sa đen che mặt, nếu không thì xấu hổ chết đi mất.
"Quay về Di Tình viện a......"
Đường Tiểu Đông lấy tay xoa mặt, chẳng lẽ đi lầm đường rồi? Trong trí nhớ của hắn, Di Tình viện nằm ở phía Tây của đô thành, chỉ cần nhắm đúng hướng Tây mà đi thì phải đi đúng đường chứ?
Lôi Mị hích hích cười nhẹ một tiếng: "Chúng ta bây giờ đang ở tại phía Đông đô thành."
Chà, đúng là trống đánh xuôi kèn thổi ngược, nghĩ một đằng làm một nẻo, hoàn toàn trái ngược mất rồi!
Đường hẻm nhỏ ngõ sâu quanh co khúc khuỷu, bốn phương tám hướng như nhau, giống như đang ở trong mê cung, hoàn toàn lạc đường rồi.
Đường Tiểu Đông cười gượng vài tiếng: "Ách, lần đầu tiên ta đến Lôi Châu đấy, hắc hắc…"
Lôi Mị khẽ cau đôi mày liễu, sẵng giọng: "Thôi, có lẽ để ta dẫn đường cho!"
Đường Tiểu Đông ngoan ngoãn lẽo đẽo đi theo nàng, từ phía sau tha hồ thưởng thức ngắm nhìn chiếc eo thắt đáy lưng ong thon nhỏ, bộ kiều đồn tròn trĩnh phong mãn động lòng người, hắn không nhịn được âm thầm nuốt nước bọt.
Nàng ta tiếp cận mình thế này rốt cuộc là có mục đích gì? Vì tiền tài ư? Không thể có khả năng ấy được, chính vì mình còn đang nghèo rớt mùng tơi thế này, hoặc nếu là một tên tuấn tú đẹp trai thư sinh bạch diện thì còn không nói, chứ bằng vào cái bản mặt Đường A Ngưu thế này thì cũng miễn nằm mơ luôn đi.
Rốt cuộc là vì cái gì nhỉ?
Đường Tiểu Đông mơ mơ màng màng trong lòng, có điều phải công nhận dáng người cũng như dung nhan của Lôi Mị tuyệt đối là cực phẩm thượng hảo hạng, nếu có thể lấy nàng làm vợ thì nhất định là rất sảng khoái sung sướng a!
Trong lúc đang suy nghĩ miên man đột nhiên Lôi Mị đang đi ở phía trước chợt dừng bước, làm cho hắn còn thiếu chút xíu là đâm sầm vào người nàng, hắn giật mình toát vã mồ hôi.
Đã thấy ở phía trước có ba người đàn ông xếp thành hàng ngang chắn đường đi, hắn không khỏi ngẩn người ra!
/433
|