Thời gian Tần Tiêu dẫn nhân mã đến trại, trái phải hai chiếc trống lớn thùng thùng chấn hưởng, kèn lệnh thật dài thổi vang, quân Đường đồng thanh hò hét kêu lên "Rống rống rống", thanh âm chiến thắng trở về! Sĩ khí tăng vọt cực độ!
Tần Tiêu xuống ngựa, binh tướng khí ném cho tiểu tốt ở bên cạnh, ôm quyền hướng phía trước đi đến, đầy mặt hồng quang cười to:
- Các huynh đệ khổ cực rồi! Đều bình an không việc gì cả chứ?
Quách Tử Nghi trước hết xuống ngựa, từ phía sau dắt một người bị trói bằng dây thừng đi tới, vui mừng nói rằng:
- Đại tướng quân, Tử Nghi bắt được một người, đem hắn trở thành lễ vật đưa cho đại tướng quân!
Tần Tiêu nhìn kỹ người hai tay bị trói bằng dây thừng kéo đến, đây không phải là Đốt Phiên Bồ sao? Không khỏi cười, vỗ vỗ vai Quách Tử Nghi:
- Có tiến bộ đáng giá biểu dương.
Đốt Phiên Bồ ủ rũ cúi thấp đầu xuống, không dám đưa mắt nhìn Tần Tiêu, trong lòng suy nghĩ, giá có cái lỗ để mình đâm đầu xuống chết đi tốt hơn. Chuẩn bị cắn lưỡi tự sát, thế nhưng miệng cũng bị bịt kín.
Tần Tiêu tiến lên vài bước, kiêu căng đứng trước mặt Đốt Phiên Bồ, kéo miệng hắn lên rút vải bông ra, nói với Quách Tử Nghi rằng:
- Cởi trói cho Tả Sương Sát đại nhân đi, đem rượu thịt hầu hạ an ủi, không thể chậm trễ.
Đốt Phiên Bồ kinh hãi nóng nảy ngẩng đầu lên, trừng con mắt nhìn Tần Tiêu vài lần, thấy hắn vẻ mặt cười nhạt và hờ hững, không khỏi thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói rằng:
- Tần đại tướng quân, Đốt Phiên Bồ không chỉ có bại trận, còn thua mất nhân cách và tôn nghiêm. Thỉnh đại tướng quân ban thưởng ta được chết đi!
Tần Tiêu nhếch khóe miệng, miệt thị cười khẽ hai tiếng:
- Ngươi còn còn là nam nhân, cũng đừng tìm chết tìm sống. Nam nhân nên vì việc mà mình đã làm chịu trách nhiệm. Ngươi bây giờ còn không thể chết được, ta muốn ban thưởng ngươi sống, minh bạch chưa? Chúng ta, vào trong quân trại lại nói tiếp đi.
Dứt lời, đã tự sải bước đi vào.
Quách Tử Nghi tiến lên đây thay Đốt Phiên Bồ mở trói, chuẩn bị phái hai tiểu tốt đi theo dõi hắn, tỉ mỉ suy nghĩ một chút, không nói được một lời liền đi. Vạn Lôi kinh ngạc nhìn cử động của sư đồ hai người. Gắt gao nhìn chằm chằm Đốt Phiên Bồ vài lần, đã đem ánh mắt chuyển tới hướng khác, đối với hắn coi như không thấy.
Đốt Phiên Bồ thất thần đứng phát ngốc tại chỗ, phát hiện mọi người đã coi hắn giống như không hề tồn tại. Bên tai chỉ ở hồi tưởng câu nói kia của Tần Tiêu "ngươi nếu còn là nam nhân. Cũng đừng tìm chết tìm sống", không khỏi thở dài một tiếng. Cước bộ cực kỳ trầm trọng hướng phía Nặc Chân Thủy soái trướng đi đến.
Tiến vào quân trại, Lý Tự Nghiệp vô cùng vui vẻ nghênh đón Tần Tiêu, hét lớn:
- Lão đại. Lúc trước ngươi nói đại trại này chính là chậu châu báu, thật đúng là không giả a! Ngươi nhìn xem, người Đột Quyết mang đến rượu thịt lương thảo, đó thật đúng là chồng chất như núi nha. Chúng ta trước ném đồ vật ở lại chỗ này cũng không hề thiếu sót. Ha ha, lần này thật không phát đạt không được rồi.
- Lão đại?
Tần Tiêu không khỏi cười lớn:
- Hắc đản lại bị ngươi học được một từ...Ân, ngươi qua đây. Hỏi ngươi chuyện này.
- Gì?
Tần Tiêu đè thấp thanh âm một ít:
- Có thấy Mặc Y trở lại trại không?
Lý Tự Nghiệp tựa đầu suy nghĩ, rồi lại lắc lắc thật nhanh, mở to hai mắt nghi hoặc nói rằng:
- Không thấy. Đem người đi đâu rồi? Ta đây thay ngươi đi tìm xem sao!
- Ừm, cũng được. Bạn đang đọc chuyện tại
/864
|