- A ngươi đừng cử động…
Lan Đình đỏ bừng mặt, hai tay run run cởi áo hắn, nhìn thấy trên ngực hắn có một nốt màu đồng do máu ứ đọng bên trong, nhẹ nhàng chạm vào một chút thì ngũ quan của Đường Tiểu
Đông nhăn lại thành một đoàn, rên rỉ không ngớt.
Nếu như nói là không đau thì là nói dối nhưng cũng không đau đến như vậy mà thôi, hơn phân nửa là do Đường Tiểu Đông giả vờ khoa trương đau đớn.
Lan Đình vừa xấu hổ vừa vội vàng, căng thẳng vội vàng, hoàn toàn không còn vẻ thông minh mọi khi. Nàng lấy từ trong người ra một cái bình sứ đổ một ít thuốc mỡ ra tay rồi nhẹ nhàng bôi lên ngực của Đường Tiểu Đông.
Quả nhiên là thuốc tốt, sau khi bôi lên da thì có cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái, không còn cảm thấy đau đớn, hơn nữa còn được một ngón tay mềm mại không xương nhẹ nhàng chà sát trên người mình, khiến Đường Tiểu Đông sảng khoái hít vào một hơi.
Lan Đình còn tưởng là hắn đau nhức nên càng nhẹ nhàng ôn nhu hơn, ngón tay trong suốt như ngọc nhẹ nhàng xoa bóp ở trên ngực hắn. Nàng cúi thấp đầu xuống không dám tiếp xúc với anh mắt nóng rực đang nhìn nàng của Đường Tiểu Đông.
Khuôn mặt đỏ bừng của nàng tràn đầy vẻ ngượng ngùng càng phát ra vẻ kiều diễm động lòng người khiến Đường Tiểu Đông nuốt nước bọt không thôi.
Tuy rằng đã qua tuổi chảy máu mũi, nhưng mà nhìn điệu bộ e thẹn mà xinh đẹp động lòng người của Lan Đình bây giờ, không một nam nhân nào có thể kháng cự lại được mê hoặc chết người này, khiến huyết mạch của hắn sôi sục, kiếm chỉ nam thiên, may mà nên dưới hắn có mặc nội y bó chặt nếu không thì đã trở thành một cái bướu lớn rồi.
- Đã thấy tốt hơn chưa?
Lan Đình cúi đầu, xấu hổ hỏi.
Đường Tiểu Đông mơ mơ màng màng thuận miệng đáp:
- Không có, tốt nhất là vĩnh viễn không tốt
Cảm giác thấy mình nói lộ hết, hắn vội vàng dừng lại, khuôn mặt dày của hắn chợt đỏ bừng.
Lan Đình xấu hổ ưm một tiếng rồi chạy trối chết ra ngoài.
Lời này cũng chính là biểu lộ rõ ràng ý tứ, nếu như Lan Đình thực sự tức giận thì đã đuổi hắn đi rồi chứ không hề tự mình chạy đi như vậy.
Trong đầu Đường Tiểu Đông vui sướng ngất ngây, liếc mắt ra bên ngoài cửa sổ thì trời đã tối đen, nếu như bây giờ trở về thì cửa thành cũng đóng lại rồi, như vậy thì đêm nay hắn ngủ ở đây vậy.
Bí quyết đối phó nữ nhân của Tiểu Bảo ca đúng là trăm trận trăm thắng.
Hắn nằm trên chiếc giường thơm ngào ngạt giả vờ ngủ, mà Lan Đình thì bận đi làm cơm, Lan Phỉ thì trốn ở trong phòng, sáu cận vệ vẫn canh giữ ở bên ngoài, hai huynh đệ Tần Phi Dương thì trở lại thành Trường An, tiện thể báo với mọi người ở nhà là hắn vẫn bình an, miễn cho mọi người phải lo lắng.
Đường Tiểu Đông rất muốn hỏi Lan Đình vì sao lại không ở trong thành Trường An mà lại ở trên núi hoang hẻo lánh.
Nếu như là vào mùa xuân mùa hạ, khắp xung quanh đều tràn ngập hoa dại, không chỉ diễm lệ nhiều màu sắc mà còn có hương thơm thoang thoảng, cư trú dã ngoại, xác thực khiến kẻ khác vui vẻ thoải mái.
Mà hiện tại đã gần đến mùa đông, cây cối ở xung quanh đều héo rũ suy tàn, chỉ còn trơ lại thân khô, rất khó coi.
Lẽ nào các nàng chỉ vì muốn thanh tĩnh mà ở lại chỗ này?
Tay nghề nội trợ của Lan Đình thì ngay cả Kha Vân Tiên cũng không bằng, mà Hà Hiểu Nguyệt lại càng không thể so sánh nên hắn ăn rất ngon miệng, dù sao thì bữa cơm này cũng là do mỹ nữ đích thân xuống bếp hơn nữa bụng của hắn cũng đang rất đói.
Lan Phỉ vẫn còn đang tức giận nên trốn ở trong phòng không ra, Lan Đình đành phải để phần một ít trong cái chảo sắt cho nàng.
Sáu tên cận vệ thay phiên nhau ăn, bọn họ đều bưng bát ra ngoài, chỉ có Đường Tiểu Đông và Lan Đình ngồi ở trên bàn dùng cơm mà Lan Đình lại liên tiếp gắp thức ăn cho hắn, khiến
cảnh tượng như một đôi phu thê đang thời kỳ ân ái.
Sau khi ăn xong, Lan Đình chịu khó thu thập bát đĩa, Đường Tiểu Đông bình tĩnh chỉnh lại cái thắt lưng khẽ nói:
- Nếu có thể ngày nào cũng được sống như thế này thì thật thoái mái...
Lan Đình đang ửa bát ở bên trong nghe được lời hắn nói thì toàn thân run lên thiếu chút nữa thì đánh rơi cái bát trên tay, khuôn mặt của nàng đỏ ửng trong lòng hỗn loạn không thôi.
Nàng không phải là một hiệp nữ mới bước chân vào giang hồ mà từ lâu nàng đã chán ghét cuộc sống lọc lừa chém chém giết giết trong giang hồ vì thế đương nhiên nàng cũng hy vọng có thể cùng với nam nhân mà mình yêu thương ẩn cư ở trong sơn lâm, sống một cuộc sống điền viên tĩnh lặng.
Tuy rằng Đường Tiểu Đông chỉ là buột miệng nói ra nhưng cũng là nói lên điểm mấu chốt trong lòng của nàng, điều này cũng giống như một lời tỏ tình khiến lòng nàng ngọt ngào
không thôi, khuôn mặt lại càng đỏ bừng.
Thật ra, nàng cũng không biết mình đã thích hắn từ lúc nào, lúc bắt đầu nàng chỉ hiếu kỳ với hắn mà thôi, thậm chí lúc đó còn có điểm địch ý, nếu không phải được sư phụ chỉ bảo thì chỉ sợ là đến bây giờ nàng vẫn còn đang luẩn quẩn trong vòng thù hận.
Sau khi nghĩ thông suốt, trong lòng của nàng không còn địch ý nữa, mà nàng càng ngày lại càng chú ý đến hắn, thậm chí còn muốn nhìn thấy hắn, để nàng càng ngày càng cảm thấy mơ hồ. Bạn đang đọc truyện được copy tại
/481
|