"Mộc Mộc tỷ, tỷ biết tấm bia đá ở chỗ nào sao?" Thanh Ngư cao hứng hỏi, rốt cuộc có thể đi lên tầng thứ tư rồi!
"Ở ngay đằng sau cái cây trước mặt!" Mộc Mộc nói xong, phủi phủi bụi trên người một cái, đi thẳng về phía trước!
Những người khác cũng vội vàng đi theo, tận mắt trông thấy tấm bia đá thật sự ở đằng sau cái cây kia, mọi người lệ rơi đầy mặt, vì tìm nó, bọn họ thật sự là phải trải qua trăm cay nghìn đắng a, người bố trí tầng thứ ba thật tuyệt, quả thực là trước không có, sau lại càng không có người như vậy, tấm bia đá lại đặt ngay cái nơi lừa bịp nhau thế này a.
Mộc Mộc hung dữ đá một cước vào tấm bia đá!
Thông đạo mở ra, mọi người tiến vào thông đạo, cuối cùng cũng đã đi vào tầng thứ tư!
. .
Trong sơn cốc yên tĩnh, lão nam nhân rời đi lúc trước nhìn trận pháp đã được giải, cười nói: "Mấy cái tên tiểu tử kia nhanh như vậy đã phá được trận pháp sao, xem ra không đơn giản a, không biết có thể gặp lại bọn chúng không?”
Được rồi, giờ phải đi tìm viện trưởng nói chánh sự trước đã!
Đoàn người tiến vào tầng thứ tư, trông thấy lá rơi đầy đất, thầm nghĩ đến một câu, cái Thiên Hoàng Điện này thật đúng là bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông rồi!
"Các ngươi phải thật cẩn thận, có thể tránh giao chiến với ma thú thì càng tốt, ma thú ở tầng thứ tư đều nằm trong khoảng ngũ giai Đế Vương trở lên, coi như là chúng ta có thể tiêu diệt bọn hắn, nhưng rất hao phí thực lực!"
Vân Thương nghe vậy, cất giọng nói: "Phượng cô nương nói cũng đúng, chúng ta vẫn là mau chóng tìm bia đá kia thôi!"
Vì vậy một đoàn người lại bắt đầu đau khổ truy tìm tấm bia đá!
"A!"
Đi ở phía sau, đột nhiên Thanh Ngư thét lên một tiếng, Phượng Thiên Vũ quay đầu nhìn lại, cái này không nhìn thì không sao, nhìn vào lại càng thêm hoảng sợ!
Chỉ thấy bên cạnh nơi Thanh Ngư đang đứng, ti tỉ những con côn trùng lớn nhỏ bò lổm ngổm trên mặt đất, màu sắc tươi đẹp, nhìn qua liền biết trên người chúng đều mang kịch động, cắt là chết!
Phượng Thiên Vũ nhanh chóng kéo Thanh Ngư đến bên cạnh mình, phòng ngừa nàng bị chúng cắn!
"A Vũ, đây là chuyện gì vậy?"
Mộc Mộc nhìn đám côn trùng kia rồi cất tiếng hỏi!
"Đi thôi!" Phượng Thiên Vũ nhíu mày, mang Thanh Ngư nhanh chóng đi về phía trước, trên đường đi may mắn không đụng trúng ma thú nào, điều này càng làm cho Phượng Thiên Vũ thêm nghi ngờ, theo lý thuyết, bọn họ đã vào tầng thứ tư lâu như vậy, đáng nhẽ phải kinh động rất nhiều ma thú, thế nhưng bây giờ đến một cái bóng cũng không thấy?
"Mộc Mộc, Thiên Vũ, nơi đây quá an tĩnh!" Sự nghi ngờ trong Thanh Loan cũng đã nổi lên, càng yên tĩnh sẽ càng đáng sợ!
Đột nhiên, Phượng Thiên Vũ đưa cái mũi lên không trung hít hít, ánh mắt phát ra tia lạnh lẽo: "Dừng lại, phía trước có đầm lầy đó!"
Mấy người trong nháy mắt phanh gấp lại!
"Tiểu thư, nơi đây có thể có đầm lầy sao?"
Phượng Thiên Vũ lắc đầu, theo lý thuyết bên trong Thiên Hoàng Điện sẽ không có đầm lầy, nếu quả thật là có, cái Thiên Hoàng Điện này đối với tân sinh rèn luyện mà nói cũng quá mức nghiêm khắc rồi!
Phượng Thiên Vũ đột nhiên nhớ tới tấm bia đá ở bên ngoài kia, không giống với tấm bia đá mà bọn họ tìm thấy, là một khối đá nhìn qua có vẻ đã rất lâu đời, trên khối đá không có tấm bia đá như mọi khi, hình như phía trên còn khắc hai chữ “cấm địa”!
Chẳng lẽ vì nơi này có đầm lầy, nên mới để tấm đá bên ngoài kia, khắc hai chữ cấm địa sao?
Chết tiệt, thật sự là do quá hoảng hốt nên đã chạy vào đây rồi!
"A Vũ, bây giờ mà chúng ta ra ngoài chắc chắn sẽ gặp phải đám côn trùng kia!"
Thanh Loan đi về phía Vân Thương, lôi kéo y phục của hắn: "Vân Thương, không bằng triệu hoán Tuyết Phượng đi!"
Thanh Ngư sững sờ, hai ngày này nàng cũng hiểu sơ sơ về ca ca này, ca ca rõ ràng không bài xích Thanh Loan, không lẽ đây là tẩu tẩu tương lại của mình?
Vân Thương gật đầu, triệu hoán Tuyết Phượng!
Tuyết Phượng bước ra, không khí chung quanh đột nhiên trở lên lạnh hơn!
Thanh Ngư nhịn không được thật hâm mộ, ma thú của ca ca thật xinh đẹp!
"Tuyết Phượng, đóng băng những cái đầm lầy ở đây!"
Tuyết Phượng nhất nhất nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân, từ trong miệng phun ra hàn khí, hàn khí bao trùm phía trên đầm lầy, nháy mắt đầm lầy đã bị đóng băng!
Nhóm người dễ dàng bước qua đầm lầy, nhanh chóng tìm được tấm bia đá, đi lên tầng thứ năm!
... ...
"A Vũ, chúng ta đã đến tầng thứ năm, khi trở về làm sao để bọn họ tin tưởng?"
Mộc Mộc khó xử hỏi, lúc trước lão sư cũng không nói cho các nàng biết làm cách nào mà đi ra ngoài!
"Không có việc gì, bọn hắn sẽ biết!"
Phượng Thiên Vũ nói xong, ngừng lại, nhìn lên không trung, trên không trung một con chim màu xanh biết đang bay lượn!
"Thanh Điểu?"
Mộc Mộc kinh ngạc, thế giới này thực quá huyền huyễn rồi, có cả Thanh Điểu!
"Mộc Mộc tỷ, không phải tỉ còn chưa có ma thú sao? Không bằng hãy khế ước với nó đi?" Thanh Ngư cười hì hì nói, con chim này mặc dù không xinh đẹp bằng Tuyết Phượng của ca ca, nhưng như vậy cũng quá là xinh đẹp rồi!
"Không được, Mộc Mộc, không khế ước được nó!" Phượng Thiên Vũ nhíu mày, cất tiếng: "Nó ít nhất đã là ngũ giai Huyền thú, Mộc Mộc mới chỉ là cao cấp Linh Tôn, thực lực còn rất xa!"
"A Vũ nói cũng đúng, ta không thể khống chế được nó, rất dễ dàng bị nó cắn trả!"
Nhóm người ở dưới đang nghị sợ, trên không trung, Thanh Điểu cũng bay tới, xoay quanh trên đầu các nàng nhưng không hề công kích!
Thanh Loan ngẩng đầu, nghi ngờ hỏi: "Nó đang làm gì thế?"
"Không biết!"
Thanh Điểu ê a ê a kêu, giống như đang nói cái gì đó!
Phượng Thiên Vũ nghe xong, ngẩng đầu nhìn lên Thanh Điểu, nói: "Ngươi thật sự nguyện ý?"
Phượng Thiên Vũ vừa nói xong, Thanh Điểu lại kêu dài thêm một tiếng!
Nó là thất giai Huyền thú, linh trí đã được mở ra, nhưng vẫn chưa thể nói chuyện!
"Tốt lắm, nếu như ngươi muốn thì hãy đi theo nàng đi!"
Phượng Thiên Vũ nói xong, từ trên không trung Thanh Điểu ngừng lại, bay đến bên người Mộc Mộc!
Mộc Mộc kinh ngạc nhìn Thanh Điểu đứng bên cạnh mình, quay đầu nhìn về phía Phượng Thiên Vũ: "A Vũ, nó đây là... ?"
Tuy rằng Phượng Thiên Vũ không biết vì cái gì mà Thanh Điểu lại muốn làm ma thú của Mộc Mộc, thấy Mộc Mộc hỏi nàng, rất nhanh liền trả lời: "Nó muốn đi cùng ngươi!"
Mộc Mộc sửng sốt, rồi cao hứng ôm lấy Phượng Thiên Vũ: "A Vũ, có thật không vậy?" Phượng Thiên Vũ bị nàng ôm, có chút bất tiện, nhưng vẫn trả lời: "Thật sự!"
Mấy người Mộc Thương mặt đầy quái dị nhìn Mộc Mộc và Thanh Điểu, được lắm, các ngươi có bao giờ trông thấy một Huyền thú chủ động muốn đi cùng nhân loại hay không? Chắc chắn là chưa rồi.
Hẳn là trên người Mộc Mộc có đồ gì đó hấp dẫn Thanh Điểu!
Mộc Mộc cũng không quản những cái kia, tươi cười tít mắt sờ sờ lên bộ lông Thanh Điểu: "Thanh Điểu, từ nay về sau chúng ta chính là bạn đồng hành của nhau, ta là Mộc Mộc!"
Thanh Điểu nghiêng đầu qua một bên, như là đang nói với Mộc Mộc là nó đã biết!
Bởi vì Mộc Mộc không có không gian, Thanh Điểu cũng không phải là Thần Thú, cũng không thể tự hóa thành bản sắc tự vệ, cho nên liền bị Phượng Thiên Vũ cho vào không gian, các nàng cũng không thể mang theo một con Ma thú to như thế đi tìm đồ vật!
"Ở ngay đằng sau cái cây trước mặt!" Mộc Mộc nói xong, phủi phủi bụi trên người một cái, đi thẳng về phía trước!
Những người khác cũng vội vàng đi theo, tận mắt trông thấy tấm bia đá thật sự ở đằng sau cái cây kia, mọi người lệ rơi đầy mặt, vì tìm nó, bọn họ thật sự là phải trải qua trăm cay nghìn đắng a, người bố trí tầng thứ ba thật tuyệt, quả thực là trước không có, sau lại càng không có người như vậy, tấm bia đá lại đặt ngay cái nơi lừa bịp nhau thế này a.
Mộc Mộc hung dữ đá một cước vào tấm bia đá!
Thông đạo mở ra, mọi người tiến vào thông đạo, cuối cùng cũng đã đi vào tầng thứ tư!
. .
Trong sơn cốc yên tĩnh, lão nam nhân rời đi lúc trước nhìn trận pháp đã được giải, cười nói: "Mấy cái tên tiểu tử kia nhanh như vậy đã phá được trận pháp sao, xem ra không đơn giản a, không biết có thể gặp lại bọn chúng không?”
Được rồi, giờ phải đi tìm viện trưởng nói chánh sự trước đã!
Đoàn người tiến vào tầng thứ tư, trông thấy lá rơi đầy đất, thầm nghĩ đến một câu, cái Thiên Hoàng Điện này thật đúng là bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông rồi!
"Các ngươi phải thật cẩn thận, có thể tránh giao chiến với ma thú thì càng tốt, ma thú ở tầng thứ tư đều nằm trong khoảng ngũ giai Đế Vương trở lên, coi như là chúng ta có thể tiêu diệt bọn hắn, nhưng rất hao phí thực lực!"
Vân Thương nghe vậy, cất giọng nói: "Phượng cô nương nói cũng đúng, chúng ta vẫn là mau chóng tìm bia đá kia thôi!"
Vì vậy một đoàn người lại bắt đầu đau khổ truy tìm tấm bia đá!
"A!"
Đi ở phía sau, đột nhiên Thanh Ngư thét lên một tiếng, Phượng Thiên Vũ quay đầu nhìn lại, cái này không nhìn thì không sao, nhìn vào lại càng thêm hoảng sợ!
Chỉ thấy bên cạnh nơi Thanh Ngư đang đứng, ti tỉ những con côn trùng lớn nhỏ bò lổm ngổm trên mặt đất, màu sắc tươi đẹp, nhìn qua liền biết trên người chúng đều mang kịch động, cắt là chết!
Phượng Thiên Vũ nhanh chóng kéo Thanh Ngư đến bên cạnh mình, phòng ngừa nàng bị chúng cắn!
"A Vũ, đây là chuyện gì vậy?"
Mộc Mộc nhìn đám côn trùng kia rồi cất tiếng hỏi!
"Đi thôi!" Phượng Thiên Vũ nhíu mày, mang Thanh Ngư nhanh chóng đi về phía trước, trên đường đi may mắn không đụng trúng ma thú nào, điều này càng làm cho Phượng Thiên Vũ thêm nghi ngờ, theo lý thuyết, bọn họ đã vào tầng thứ tư lâu như vậy, đáng nhẽ phải kinh động rất nhiều ma thú, thế nhưng bây giờ đến một cái bóng cũng không thấy?
"Mộc Mộc, Thiên Vũ, nơi đây quá an tĩnh!" Sự nghi ngờ trong Thanh Loan cũng đã nổi lên, càng yên tĩnh sẽ càng đáng sợ!
Đột nhiên, Phượng Thiên Vũ đưa cái mũi lên không trung hít hít, ánh mắt phát ra tia lạnh lẽo: "Dừng lại, phía trước có đầm lầy đó!"
Mấy người trong nháy mắt phanh gấp lại!
"Tiểu thư, nơi đây có thể có đầm lầy sao?"
Phượng Thiên Vũ lắc đầu, theo lý thuyết bên trong Thiên Hoàng Điện sẽ không có đầm lầy, nếu quả thật là có, cái Thiên Hoàng Điện này đối với tân sinh rèn luyện mà nói cũng quá mức nghiêm khắc rồi!
Phượng Thiên Vũ đột nhiên nhớ tới tấm bia đá ở bên ngoài kia, không giống với tấm bia đá mà bọn họ tìm thấy, là một khối đá nhìn qua có vẻ đã rất lâu đời, trên khối đá không có tấm bia đá như mọi khi, hình như phía trên còn khắc hai chữ “cấm địa”!
Chẳng lẽ vì nơi này có đầm lầy, nên mới để tấm đá bên ngoài kia, khắc hai chữ cấm địa sao?
Chết tiệt, thật sự là do quá hoảng hốt nên đã chạy vào đây rồi!
"A Vũ, bây giờ mà chúng ta ra ngoài chắc chắn sẽ gặp phải đám côn trùng kia!"
Thanh Loan đi về phía Vân Thương, lôi kéo y phục của hắn: "Vân Thương, không bằng triệu hoán Tuyết Phượng đi!"
Thanh Ngư sững sờ, hai ngày này nàng cũng hiểu sơ sơ về ca ca này, ca ca rõ ràng không bài xích Thanh Loan, không lẽ đây là tẩu tẩu tương lại của mình?
Vân Thương gật đầu, triệu hoán Tuyết Phượng!
Tuyết Phượng bước ra, không khí chung quanh đột nhiên trở lên lạnh hơn!
Thanh Ngư nhịn không được thật hâm mộ, ma thú của ca ca thật xinh đẹp!
"Tuyết Phượng, đóng băng những cái đầm lầy ở đây!"
Tuyết Phượng nhất nhất nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân, từ trong miệng phun ra hàn khí, hàn khí bao trùm phía trên đầm lầy, nháy mắt đầm lầy đã bị đóng băng!
Nhóm người dễ dàng bước qua đầm lầy, nhanh chóng tìm được tấm bia đá, đi lên tầng thứ năm!
... ...
"A Vũ, chúng ta đã đến tầng thứ năm, khi trở về làm sao để bọn họ tin tưởng?"
Mộc Mộc khó xử hỏi, lúc trước lão sư cũng không nói cho các nàng biết làm cách nào mà đi ra ngoài!
"Không có việc gì, bọn hắn sẽ biết!"
Phượng Thiên Vũ nói xong, ngừng lại, nhìn lên không trung, trên không trung một con chim màu xanh biết đang bay lượn!
"Thanh Điểu?"
Mộc Mộc kinh ngạc, thế giới này thực quá huyền huyễn rồi, có cả Thanh Điểu!
"Mộc Mộc tỷ, không phải tỉ còn chưa có ma thú sao? Không bằng hãy khế ước với nó đi?" Thanh Ngư cười hì hì nói, con chim này mặc dù không xinh đẹp bằng Tuyết Phượng của ca ca, nhưng như vậy cũng quá là xinh đẹp rồi!
"Không được, Mộc Mộc, không khế ước được nó!" Phượng Thiên Vũ nhíu mày, cất tiếng: "Nó ít nhất đã là ngũ giai Huyền thú, Mộc Mộc mới chỉ là cao cấp Linh Tôn, thực lực còn rất xa!"
"A Vũ nói cũng đúng, ta không thể khống chế được nó, rất dễ dàng bị nó cắn trả!"
Nhóm người ở dưới đang nghị sợ, trên không trung, Thanh Điểu cũng bay tới, xoay quanh trên đầu các nàng nhưng không hề công kích!
Thanh Loan ngẩng đầu, nghi ngờ hỏi: "Nó đang làm gì thế?"
"Không biết!"
Thanh Điểu ê a ê a kêu, giống như đang nói cái gì đó!
Phượng Thiên Vũ nghe xong, ngẩng đầu nhìn lên Thanh Điểu, nói: "Ngươi thật sự nguyện ý?"
Phượng Thiên Vũ vừa nói xong, Thanh Điểu lại kêu dài thêm một tiếng!
Nó là thất giai Huyền thú, linh trí đã được mở ra, nhưng vẫn chưa thể nói chuyện!
"Tốt lắm, nếu như ngươi muốn thì hãy đi theo nàng đi!"
Phượng Thiên Vũ nói xong, từ trên không trung Thanh Điểu ngừng lại, bay đến bên người Mộc Mộc!
Mộc Mộc kinh ngạc nhìn Thanh Điểu đứng bên cạnh mình, quay đầu nhìn về phía Phượng Thiên Vũ: "A Vũ, nó đây là... ?"
Tuy rằng Phượng Thiên Vũ không biết vì cái gì mà Thanh Điểu lại muốn làm ma thú của Mộc Mộc, thấy Mộc Mộc hỏi nàng, rất nhanh liền trả lời: "Nó muốn đi cùng ngươi!"
Mộc Mộc sửng sốt, rồi cao hứng ôm lấy Phượng Thiên Vũ: "A Vũ, có thật không vậy?" Phượng Thiên Vũ bị nàng ôm, có chút bất tiện, nhưng vẫn trả lời: "Thật sự!"
Mấy người Mộc Thương mặt đầy quái dị nhìn Mộc Mộc và Thanh Điểu, được lắm, các ngươi có bao giờ trông thấy một Huyền thú chủ động muốn đi cùng nhân loại hay không? Chắc chắn là chưa rồi.
Hẳn là trên người Mộc Mộc có đồ gì đó hấp dẫn Thanh Điểu!
Mộc Mộc cũng không quản những cái kia, tươi cười tít mắt sờ sờ lên bộ lông Thanh Điểu: "Thanh Điểu, từ nay về sau chúng ta chính là bạn đồng hành của nhau, ta là Mộc Mộc!"
Thanh Điểu nghiêng đầu qua một bên, như là đang nói với Mộc Mộc là nó đã biết!
Bởi vì Mộc Mộc không có không gian, Thanh Điểu cũng không phải là Thần Thú, cũng không thể tự hóa thành bản sắc tự vệ, cho nên liền bị Phượng Thiên Vũ cho vào không gian, các nàng cũng không thể mang theo một con Ma thú to như thế đi tìm đồ vật!
/95
|