Phúc Thê Tụ Bảo

Chương 40 - Chương 40

/59


Edit: Chickenliverpate

Trước mặt mọi người, Thái Hậu ban thưởng vòng tay mình đang đeo, còn xem những ngôi sao giấy như trân bảo, điều ấy chứng tỏ bà đối với Lan Dương Vương Thế tử Phi này rất coi trọng.

Đỗ Tự Trân và Hàn Thị cũng nằm trong hàng ngũ tân khách, mặc dù ngồi ở phía sau, nhưng lúc Thái hậu bày tỏ lòng coi trọng với Đỗ Phúc Hề ở trước mặt mọi người, bọn họ cũng nhìn thấy rõ ràng, Đỗ Tự Trân cảm thấy rất an ủi, còn hai mắt Hàn Thị như tỏa sáng, tinh thần phấn chấn.

Hôm nay, bà ta mang theo hai nữ nhi cùng đến, mục đích thật sự là muốn những con cháu quý tộc được mời ở trong kinh thành nhìn thấy hai tỷ muội bọn họ, vì bọn họ mưu cầu một mối nhân duyên tốt, ngay cả Đỗ Phúc Hề còn có thể được Thái Hậu yêu thích, vậy hai nữ nhi của bà ta càng không thành vấn đề.

Ai ngờ vừa đảo mắt một cái, đã thấy bọn họ si mê nhìn Tôn Thạch Ngọc, bà ta giận dữ nhéo hai người một cái thật mạnh dưới gầm bàn, muốn bọn họ thu liễm một chút, ngày đó chịu khuất nhục ở vương phủ, bà ta vẫn còn ghi hận trong lòng, biết rõ không còn hy vọng bước vào vương phủ, còn nhìn cái gì chứ? Giống như tự chuốc lấy nhục.

Tất nhiên Đỗ Phúc Hề không biết những thứ cong cong quẹo quẹo bên nhà mẹ đẻ, nàng đang bận rộn đánh giá ngự thiện của hoàng thất, ăn đến cực kỳ vui vẻ, cung nữ đứng phía sau hầu hạ đổ mồ hôi đầy trán, gắp thức ăn cũng không kịp tốc độ ăn của nàng.

Nàng bất chợt ngẩng đầu, nhìn thấy Thái Hậu và Hoàng Thượng đều đang mỉm cười nhìn nàng, nàng sững sờ, nhưng lập tức cười đáp lại, rồi tiếp tục ăn.

Trong lúc nàng đang ăn vui vẻ thì Tôn Thạch Ngọc bên cạnh lại bất ngờ lên tiếng: Hoàng bá phụ, không biết lần này chinh phạt Đông Nô, Hoàng bá phụ định phái người nào nắm giữ ấn soái?

Đỗ Phúc Hề suýt chút nữa bị sặc. Cái tên này, có nhất thiết phải nổ súng gây rối loạn trong lúc người ta đang ăn hay không?

Lời này vừa nói ra, gần như tất cả mọi người đều đồng loạt dừng đũa.

Sai người nào nắm giữ ấn soái? Mạnh Bất Quần sắp được bổ nhiệm làm Binh Mã Đại Nguyên Soái đi chinh phạt Đông Nô, là chuyện mà cả Thượng Kinh này ai cũng biết, thậm chí cả thiên hạ đều biết, còn cần phải hỏi sao?

Sắc mặt Mạnh Bất Quần thật khó coi, cái tên tiểu tử mặt trắng thế tử gì đó, lại hỏi như thế trước mặt hắn, là cố ý khiến hắn mất mặt sao?

Trong điện vốn náo nhiệt, nhất thời trở nên yên tĩnh, Hoàng Thượng cười một tiếng, ôn hòa nhìn Tôn Thạch Ngọc: Ngọc Nhi quan tâm chiến sự quốc gia, khiến Trẫm rất bất ngờ.

Tôn Thạch Ngọc cất giọng tự nhiên: Hoàng bá phụ, chất nhi không chỉ quan tâm đến chiến sự quốc gia, còn định ra sa trường tiêu diệt kẻ thù, cầu đạt công danh.

Trong điện chỉ có Đỗ Phúc Hề chưa từng xuất hiện vẻ mặt kinh ngạc, giễu cợt hay cười sặc sụa, nàng đã sớm biết kế hoạch của hắn, chỉ không ngờ hắn sẽ bắt đầu áp dụng ngay tại thọ yến của Thái Hậu.

Thế Tử đã suy xét kỹ càng trước khi nói những lời này hay chưa? Mở miệng là Định Quốc Công, khinh miệt biểu hiện đầy trên gương mặt ông. Lão phu khuyên Thế tử nên nhớ rõ, sa trường không phải là y quán, có thể để cho Thế tử muốn đến thì đến, muốn nằm thì nằm, trước khi mạnh miệng nói như vậy, vẫn nên đong đếm cân lượng của bản thân mình.

Ông nói những câu này vô cùng không khách khí, hoàn toàn không cố kỵ mặt mũi của Lan Dương Vương Gia và Vương Phi, còn trào phúng ám chỉ Tôn Thạch Ngọc là một cái ấm sắc thuốc.

Lan Dương Vương Phi sốt ruột bảo hộ nhi tử, đang muốn lên tiếng phủ nhận, Đỗ Phúc Hề đã đi trước một bước, mở miệng nói: Định Quốc công nói như vậy là sai rồi, nam nhi chí tại sa trường, khí thế hào hùng bọc trong da ngựa, lưỡi giáo vẫy vùng soi nhật nguyệt, thiết kỵ lao nhanh rung chuyển núi đồi! Chỉ cần là nam tử hán của vương triều Đại Tuyên, ai cũng có thể tận trung vì nước, sao tướng công nhà ta không thể ôm trong lòng mộng tưởng sa trường?

Nàng dùng lời bài hát Dũng sĩ tiến hành khúc của kiếp trước nói rất hùng hồn, quả nhiên thấy sắc mặt của Định Quốc Công đen như đít nồi.

Xin lỗi công công chân chính, đối nghịch với ngài cũng là tình thế bất đắc dĩ! Nàng nhìn sang Tôn Thạch Ngọc, hắn đang nhíu mày, chắc hẳn đối chọi gay gắt như thế với phụ thân của mình, trong lòng hắn cũng rất không dễ chịu.

Đứng ở lập trường của Định Quốc công, sau khi nhi tử chết, ông bỗng nhiên mất đi chỗ dựa, dĩ nhiên sẽ dốc toàn lực ủng hộ nâng đỡ Mạnh Bất Quần, cũng là một thành viên của quân Vệ gia, huống chi từ nhỏ Mạnh Bất Quần cũng đã lớn lên ở phủ Định Quốc Công, lại là tâm phúc đắc lực của nhi tử ông, coi như là người trong nhà.

Ôm trong lòng mộng tưởng sa trường? Định Quốc Công cười nhạo một tiếng. Vậy cũng phải có tư cách mới có thể nằm mơ, ngay cả một chút tư cách cũng không có mà dám mở miệng nói mấy lời




/59

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status