Phúc Thê Tụ Bảo

Chương 41 - Chương 41

/59


Edit: Chickenliverpate

Chuyện tỷ thí đã được quyết định, tất cả mọi người trong thọ yến của Thái Hậu đều di chuyển đến trường luyện võ của hoàng gia.

Trên khán đài, Hoàng Thượng, Thái Hậu, Hoàng Hậu ngồi sóng vai với nhau, chỗ ngồi hai bên trái phải đều chật kín, tất cả đều là tân khách được mời đến thọ yến của Thái Hậu ngày hôm nay, không sót một ai, kể cả nữ quyến cũng đều có mặt, người người tranh nhau xem trận tỷ thí chưa từng có trong lịch sử-- người có võ công cao cường nhất đấu với người yếu kém nhất.

Mặt trời gay gắt treo trên cao, Tôn Thạch Ngọc và Mạnh Bất Quần đứng giữa sân đấu, tập trung tất cả sự chú ý của mọi người.

Mạnh Bất Quần cất tiếng cười sảng khoái, âm thanh vang dội, rất lễ độ hỏi: Không biết Thế Tử muốn so cái gì với Mạnh mỗ? Mạnh mỗ sẽ 'khách tùy chủ tiện', theo ý Thế Tử.

Giọng nói của hắn lễ độ, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ tự phụ, dĩ nhiên mọi thứ đều là sở trường mới dám nói như thế, đồng thời cũng nói cho những người nóng lòng bảo hộ Tôn Thạch Ngọc biết rằng, hắn không chiếm ưu thế, hạng mục tỷ thí là do Tôn Thạch Ngọc tự chọn.

Nếu Mạnh PHÓ Tướng đã nói như thế, vậy so xạ tiễn đi. Tôn Thạch Ngọc vân đạm phong khinh nói, ánh mặt trời chiếu lên gương mặt tuấn mỹ của hắn, khiến hắn trở nên chói mắt mê người, khiến người ta không thể mở mắt.

Vậy mà chỉ có một mình hắn thản nhiên, người chung quanh đều bắt đầu bàn tán, tất cả đều thì thầm cười nhạo, chẳng lẽ tên Thế Tử vương giả đẹp đẽ này bị bệnh quá lâu, nên điên rồi sao?

Người người đều biết, luận về xạ tiễn, Mạnh Bất Quần là đệ nhị cung thủ của vương triều Đại Tuyên, đệ nhất cung thủ Vệ Như Tĩnh đã không còn trên nhân gian, nói cách khác Mạnh Bất Quần chính là đệ nhất cung thủ, Tôn Thạch Ngọc này e rằng ngay cả mũi tên cũng chưa từng cầm tới, lại dám tỷ thí xạ tiễn với Mạnh Bất Quần, thật là tự chuốc lấy nhục!

Như thế nào? Tại sao không nói chuyện? Tôn Thạch Ngọc cười cười. Mạnh PHÓ Tướng, ngươi có dám tỷ thí xạ tiễn với Bổn Thế Tử không?

Sắc mặt Mạnh Bất Quần đen như đít nồi, tiểu tử này nhấn mạnh hắn là Phó Tướng nhiều lần như vậy là có ý gì?

Được lắm! Thật đúng là thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại chui vào, so xạ tiễn với hắn ta, là tự đào hố chôn mình, nếu hắn đã muốn tự đào huyệt cho mình, có lý nào hắn ta lại không thành toàn?

Tất cả đều nghe theo an bài của Thế Tử. Hắn ta lạnh lùng nói, mấy tiếng Phó Tướng này đã khiến hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi, cũng không cần phải khách khí nữa.

Hạng mục tỷ thí đã định ra, Vũ Lâm Quân trong cung lập tức mang đến hai tấm bia, đặt ở bên ngoài cách 50 bước.

Mạnh Bất Quần thử kéo một phát, mũi tên dễ dàng xuyên giữa hồng tâm, hắn cười cười, vẻ mặt như 'không hề gì'.

Mọi người đều biết cự ly 50 bước hoàn toàn không thể làm khó được Đệ nhị cung thủ của vương triều Đại Tuyên Mạnh Bất Quần, nên đều chuyển tất cả sự chú ý lên người Tôn Thạch Ngọc, muốn xem Lan Dương Vương Thế Tử yếu ớt hai tay trói gà không chặt này sẽ kéo dây cung như thế nào.

Tôn Thạch Ngọc ung dung bước ra sân, hắn nâng trường cung, Điêu Linh tiễn đáp xuống, ngay chính giữa hồng tâm.

Hai bên khán đài đồng thời vang lên những âm thanh kinh ngạc không thể tin, Vương Phi càng kích động đơn, bà đứng bật dật.

Mặc dù hôm Phúc Nương trúng độc bà đã biết nhi tử có võ công, nhưng khi nhìn hắn ở trước mặt mọi người đường đường giương cung bắn tên, không chút khiếp đảm, trong lòng bà thật sự rất vui mừng.

Vũ Lâm Quân lại dời mục tiêu ra xa 60 bước, lần này hai người vẫn bắn trúng giữa hồng tâm giống nhau, mục tiêu lại tiếp tục lui về phía sau, 70 bước, 80 bước, 90 bước, hai người đều bắn giữa hồng tâm.

Mục tiêu đã dời ra xa ngoài trăm bước, những người có thể bắn bách phát bách trúng ở vương triều Đại Tuyên cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, Mạnh Bất Quần cũng là một trong số đó. Mũi tên của hắn ngay giữa hồng tâm, kỹ xảo thuần thục khiến bên ngoài vang lên những tràng pháo tay vang dội, mọi người đều lớn tiếng trầm trồ khen ngợi, nhất là đám đại thần theo phe phái Định Quốc Công và gia quyến, càng dốc sức reo hò lớn tiếng hơn.

Lúc này, Vương Phi đã khẩn trương đến mặt mũi trắng bệch, bà căng thẳng nắm chắt tay Vương Gia, trong mắt tràn đầy lo lắng.

Tôn Thạch Ngọc trầm tĩnh nâng trường cung, không bị ảnh hưởng chút nào bởi những tiếng hò reo bên ngoài sân đấu, vẫn ung dung lắp tên vào, rồi buông ra, mũi tên lao đi như xé gió, như sao băng xẹt qua.

Vũ Lâm Quân phía trước lớn tiếng thông báo: Lan Dương Vương Thế Tử, ngay giữa hồng tâm!

Làm tốt lắm! Đỗ Phúc Hề cũng kích động đến đỏ bừng mặt.

Hoàng Thượng vừa mừng vừa sợ nói: Hôm nay Ngọc Nhi thực sự để cho Trẫm nhìn bằng một cặp mắt khác!

Sắc mặt Mạnh Bất Quần thay đổi liên tục, vô cùng đặc sắc. Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự kiến




/59

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status