“Thời gian dài nhất trong trận pháp này là khoảng một tháng, sau một tháng đó, chúng ta sẽ lại luân hồi…” Tiểu Đăng Lung nói xong, bỗng nhiên hơi nhíu mi nhìn thoáng qua hướng xa xa.
“Sao vậy?” Thấy biểu cảm của nàng, Hoàng Bắc Nguyệt lập tức hiểu được, có chuyện đã xảy ra rồi!
“Có người vào đây!” Tiểu Đăng Lung khó tin nói.
Hoàng Bắc Nguyệt cũng có chút kinh ngạc, làm sao có thể chứ, trận pháp này mạnh như vậy, làm sao có người nào đi vào được?
“Vừa rồi các người vào đây bằng cách nào?” Tiểu Đăng Lung ngẩng đầu, nghiêm túc hỏi.
Hoàng Bắc Nguyệt đem chuyện hộp gỗ nói lại một lần, điểm mấu chốt để mở trận pháp chính là lọn tóc của Trưởng công chúa Huệ Văn!
“Trang chủ!” Tiểu Đăng Lung thì thào nói, trên khuôn mặt xuất hiện vẻ vui mừng khôn xiết: “Chẳng lẽ…chẳng lẽ là trang chủ trở lại?!”
“Không thể nào!” Hoàng Bắc Nguyệt quả quyết nói, người khác không biết, nhưng nàng lại biết rất rõ ràng!
Trưởng công chúa Huệ Văn đã qua đời nhiều năm trước, hơn nữa nàng còn tận mắt nhìn thấy quan tài của bà trong lăng mộ, điều này chắc chắn không sai!
Thay vì nói là Trưởng công chúa Huệ Văn tới đây, không bằng nói là có người đã phát hiện ra bí mật này, sau đó lợi dụng một vật gì đó có chứa hơi thở của bà để vào đây!
Hoàng Bắc Nguyệt vừa định giải thích cho Tiểu Đăng Lung nghe, nào ngờ tiểu nha đầu này đã bị niềm vui che lấp hết cả lý trí, nghĩ đến việc vị trang chủ mà nàng và tỷ tỷ một lòng chờ đợi đã trở lại, nàng lập tức chạy như bay ra ngoài, ngay cả thảo dược cũng không màng tới!
“Tiểu Đăng Lung!” Hoàng Bắc Nguyệt kinh hãi, vội vàng đuổi theo, đáng tiếc Tiểu Đăng Lung cũng không phải đèn cạn dầu, tốc độ vô cùng nhanh, nhoáng một cái đã xuyên qua con đường lát đá cùng đám thạch thú, mắt thấy đã gần tới bên cạnh đám sương mù!
Hoàng Bắc Nguyệt giận dữ, thân hình nhanh như điện, trong giây lát đã chạy đến phía sau Tiểu Đăng Lung, một tay ôm lấy nàng, tay kia thì che miệng nàng lại, sau đó kéo nàng ra phía sau cặp cánh rộng lớn của một con rồng đá!
Đã làm việc thì không thể manh động, phải xem xét tình huống trước rồi mới có thể ra tay, Tiểu Đăng Lung hằng năm đều sống ở trong này, cho nên không biết được con người ở bên ngoài đáng sợ tới mức nào!
Ngay khi bọn họ vừa trốn ra sau cặp cánh của con rồng, đám sương mù chậm rãi tách ra hai bên, sau đó bay thẳng lên phía trên, giống như muốn vươn thẳng tới bầu trời!
Một cô nương xinh đẹp mặc trang phục màu đỏ, trong tay nắm một cái roi cùng màu đi ra. Nàng kiêu ngạo nhìn lướt qua xung quanh, bĩu môi nói: “Xì, chẳng ra làm sao cả, chỉ là một cánh rừng nát!”
“Trận pháp này ghê gớm như thế, cho nên dù cánh rừng này chỉ là một cánh rừng nát thì cũng không đơn giản đâu, Hồng Liên tôn thượng, chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.” Đi theo phía sau nàng chính là người luôn mang theo nét mặt tươi cười giả dối – Mạnh Kì Thiên.
Trong từ điển của Hồng Liên căn bản không có hai từ “cẩn thận”. Nàng trời sinh kiêu ngạo, nào biết sợ là cái gì.
“Mạnh Kì Thiên, nghe nói nơi này mười mấy năm qua vẫn chưa có ai đi vào, chúng ta là nhóm đầu tiên sao?”
“Có lẽ là phải, mà cũng có lẽ là…không phải.” Mạnh Kì Thiên giương mắt đánh giá cánh rừng này.
“Nhất định là vậy rồi!” Hồng Liên khẳng định: “Cũng nhờ sự thông minh của ngươi đó, quả nhiên trên đời này không có chuyện gì có thể làm khó được ngươi, ngay cả chuyện ‘người mà người kia thích nhất là ai’ ngươi cũng biết.”
Mạnh Kì Thiên khiêm tốn nói: “Hồng Liên tôn thượng quá khen rồi, ta chỉ nghĩ ra biện pháp mà thôi, còn việc quan trọng nhất – lẻn vào lăng mộ của Trưởng công chúa Huệ Văn, trộm lấy tóc của bà ta – đều là do người làm cơ mà.”
“Chuyện này đâu có gì là khó! Đám thủ vệ của lăng mộ đều là một đám bỏ đi!” Hồng Liên không hề khiêm tốn nói.
“Sao vậy?” Thấy biểu cảm của nàng, Hoàng Bắc Nguyệt lập tức hiểu được, có chuyện đã xảy ra rồi!
“Có người vào đây!” Tiểu Đăng Lung khó tin nói.
Hoàng Bắc Nguyệt cũng có chút kinh ngạc, làm sao có thể chứ, trận pháp này mạnh như vậy, làm sao có người nào đi vào được?
“Vừa rồi các người vào đây bằng cách nào?” Tiểu Đăng Lung ngẩng đầu, nghiêm túc hỏi.
Hoàng Bắc Nguyệt đem chuyện hộp gỗ nói lại một lần, điểm mấu chốt để mở trận pháp chính là lọn tóc của Trưởng công chúa Huệ Văn!
“Trang chủ!” Tiểu Đăng Lung thì thào nói, trên khuôn mặt xuất hiện vẻ vui mừng khôn xiết: “Chẳng lẽ…chẳng lẽ là trang chủ trở lại?!”
“Không thể nào!” Hoàng Bắc Nguyệt quả quyết nói, người khác không biết, nhưng nàng lại biết rất rõ ràng!
Trưởng công chúa Huệ Văn đã qua đời nhiều năm trước, hơn nữa nàng còn tận mắt nhìn thấy quan tài của bà trong lăng mộ, điều này chắc chắn không sai!
Thay vì nói là Trưởng công chúa Huệ Văn tới đây, không bằng nói là có người đã phát hiện ra bí mật này, sau đó lợi dụng một vật gì đó có chứa hơi thở của bà để vào đây!
Hoàng Bắc Nguyệt vừa định giải thích cho Tiểu Đăng Lung nghe, nào ngờ tiểu nha đầu này đã bị niềm vui che lấp hết cả lý trí, nghĩ đến việc vị trang chủ mà nàng và tỷ tỷ một lòng chờ đợi đã trở lại, nàng lập tức chạy như bay ra ngoài, ngay cả thảo dược cũng không màng tới!
“Tiểu Đăng Lung!” Hoàng Bắc Nguyệt kinh hãi, vội vàng đuổi theo, đáng tiếc Tiểu Đăng Lung cũng không phải đèn cạn dầu, tốc độ vô cùng nhanh, nhoáng một cái đã xuyên qua con đường lát đá cùng đám thạch thú, mắt thấy đã gần tới bên cạnh đám sương mù!
Hoàng Bắc Nguyệt giận dữ, thân hình nhanh như điện, trong giây lát đã chạy đến phía sau Tiểu Đăng Lung, một tay ôm lấy nàng, tay kia thì che miệng nàng lại, sau đó kéo nàng ra phía sau cặp cánh rộng lớn của một con rồng đá!
Đã làm việc thì không thể manh động, phải xem xét tình huống trước rồi mới có thể ra tay, Tiểu Đăng Lung hằng năm đều sống ở trong này, cho nên không biết được con người ở bên ngoài đáng sợ tới mức nào!
Ngay khi bọn họ vừa trốn ra sau cặp cánh của con rồng, đám sương mù chậm rãi tách ra hai bên, sau đó bay thẳng lên phía trên, giống như muốn vươn thẳng tới bầu trời!
Một cô nương xinh đẹp mặc trang phục màu đỏ, trong tay nắm một cái roi cùng màu đi ra. Nàng kiêu ngạo nhìn lướt qua xung quanh, bĩu môi nói: “Xì, chẳng ra làm sao cả, chỉ là một cánh rừng nát!”
“Trận pháp này ghê gớm như thế, cho nên dù cánh rừng này chỉ là một cánh rừng nát thì cũng không đơn giản đâu, Hồng Liên tôn thượng, chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.” Đi theo phía sau nàng chính là người luôn mang theo nét mặt tươi cười giả dối – Mạnh Kì Thiên.
Trong từ điển của Hồng Liên căn bản không có hai từ “cẩn thận”. Nàng trời sinh kiêu ngạo, nào biết sợ là cái gì.
“Mạnh Kì Thiên, nghe nói nơi này mười mấy năm qua vẫn chưa có ai đi vào, chúng ta là nhóm đầu tiên sao?”
“Có lẽ là phải, mà cũng có lẽ là…không phải.” Mạnh Kì Thiên giương mắt đánh giá cánh rừng này.
“Nhất định là vậy rồi!” Hồng Liên khẳng định: “Cũng nhờ sự thông minh của ngươi đó, quả nhiên trên đời này không có chuyện gì có thể làm khó được ngươi, ngay cả chuyện ‘người mà người kia thích nhất là ai’ ngươi cũng biết.”
Mạnh Kì Thiên khiêm tốn nói: “Hồng Liên tôn thượng quá khen rồi, ta chỉ nghĩ ra biện pháp mà thôi, còn việc quan trọng nhất – lẻn vào lăng mộ của Trưởng công chúa Huệ Văn, trộm lấy tóc của bà ta – đều là do người làm cơ mà.”
“Chuyện này đâu có gì là khó! Đám thủ vệ của lăng mộ đều là một đám bỏ đi!” Hồng Liên không hề khiêm tốn nói.
/1058
|