Nghe bọn họ nói ra những lời này, Hoàng Bắc Nguyệt núp sau cánh rồng lạnh lùng nheo mắt lại, trong con ngươi xẹt qua một tia sát khí!
“Ưm…” Cánh tay đang bịt miệng Tiểu Đăng Lung dùng sức quá mạnh, tiểu nha đầu bị đau càng thêm khó chịu lắc đầu.
“Ngươi đừng lên tiếng, những người này rất khó đối phó.” Hoàng Bắc Nguyệt nhỏ giọng nói, thấy Tiểu Đăng Lung gật gật đầu, nàng mới buông tay ra.
Tiểu Đăng Lung lập tức ngẩng đầu, nhìn nàng một cái, sau đó lại liếc mắt nhìn sang Hồng Liên ở phía xa, hai mắt trợn to.
“Chúng ta thật sự rất giống nhau, nhưng ta và nàng không có một chút quan hệ nào cả.” Hoàng Bắc Nguyệt lạnh nhạt nói.
Trên gương mặt trắng nõn của Tiểu Đăng Lung vẫn còn in lại vết dấu tay hồng hồng, nàng gật đầu, không tiếp tục truy hỏi vấn đề này nữa mà thấp giọng nói sang chuyện khác: “Lúc nãy bọn họ có nói đã lén lút xông vào lăng mộ của Trưởng công chúa Huệ Văn, đây rốt cục là chuyện gì?”
Hoàng Bắc Nguyệt hít một hơi, qua loa nói: “Chín năm trước, Trưởng công chúa Huệ Văn đã qua đời.”
Tiểu Đăng Lung không nói thêm lời nào, chỉ quay đầu nhìn những người vừa mới xông vào, nhưng từ bờ vai đang run rẩy của nàng, Hoàng Bắc Nguyệt biết nàng ta đang lặng lẽ khóc.
Mà bên kia, sau một hồi đắc ý, Hồng Liên liền quay đầu lại nhìn về phía sau Mạnh Kì Thiên, khi thấy không có ai đi ra, ả lại bắt đầu giậm chân.
“Mặc Liên đâu? Lại đi lạc nữa rồi hả? Đáng ghét, không phải ngươi đã nói là sẽ trông chừng hắn hay sao?” Không thấy Mặc Liên, Hồng Liên lại bắt đầu nổi cáu với Mạnh Kì Thiên.
Mạnh Kì Thiên bất đắc dĩ nhún nhún vai: “Ngươi cũng biết mà, hắn đã muốn đi lạc thì không ai có thể trông chừng hắn được đâu.”
Vừa mới dứt lời, trong sương mù lại có thêm một người đi ra, dưới ánh trăng thê lương phía cuối trời, sắc mặt của hắn lại càng thêm trắng bệch quỷ dị, gương mặt âm u lộ ra sát khí.
Hồng Liên vốn đang định nổi giận, nhưng ngay khi nhìn thấy hắn, tất cả oán giận lập tức đi tong, hơn nữa còn nhẹ giọng lấy lòng: “Mặc Liên, nơi này rất nguy hiểm, ngươi không thể đi loạn một mình đâu.”
Mặc Liên không đáp lại, giống như không hề nghe thấy mà đi lướt qua người nàng, hành động này khiến cho Hồng Liên vô cùng tức giận, hai mắt trừng lớn, cuối cùng đành phải dùng tay vò nát góc áo để giải tỏa.
Mạnh Kì Thiên ở bên cạnh nhìn theo, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Ba người rời khỏi màn sương mù, đi theo con đường nhỏ lát đá tiến về phía trước, khi đụng đến đám thạch thú hai bên đường, ba người tò mò dừng lại nhìn một chút, đến khi phát hiện đây chỉ là mấy tảng đá điêu khắc, Hồng Liên lập tức mất kiên nhẫn xoay người bỏ đi.
“Hồng Liên tôn thượng, đám tượng thú bằng đá này có chút kì lạ, không bằng chúng ta dừng lại xem xem.” Mạnh Kì Thiên nói.
Hồng Liên không nhịn được, nói: “Có cái gì mà đẹp? Chỉ là mấy tảng đá nát!”
Nói xong, nàng nhanh chân tiến về phía trước, rõ ràng là không muốn nghe tiếp nữa.
Lúc đó bọn họ đang đứng ở phụ cận của con rồng, chỉ cần tới gần thêm một chút nữa, ba người họ sẽ phát hiện ra Hoàng Bắc Nguyệt và Tiểu Đăng Lung.
May mắn chính là, Hồng Liên không có ý dừng lại, Mạnh Kì Thiên đương nhiên cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể tiếp tục đi theo phía sau nàng.
Hoàng Bắc Nguyệt thở phào một hơi, lúc này chạm mặt với nhóm người Hồng Liên tuyệt đối không phải chuyện tốt lành gì, mục đích đến Biệt Nguyệt sơn trang của nàng còn chưa thực hiện xong, tuyệt đối không thể bị nhóm người Hồng Liên này phá hủy được.
Nhưng còn chưa chờ nàng kịp vui mừng, Mặc Liên vốn đã đi về phía trước vài bước đột nhiên quay người lại, ánh mắt của hắn tuy không nhìn thấy nhưng vẫn chính xác ngắm thẳng vào vị trí mà Hoàng Bắc Nguyệt đang đứng!
Dưới ánh trăng chiếu rọi, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt cùng với ánh mắt vô hồn của hắn hiện lên rất rõ ràng,Tiểu Đăng Lung vừa nhìn đã lập tức hoảng sợ hô lên một tiếng, sau đó rụt người về phía Hoàng Bắc Nguyệt.
Âm thanh này, Mặc Liên chắc chắn có thể nghe thấy! Hoàng Bắc Nguyệt gần như không cần suy nghĩ đã có thể khẳng định như vậy, mồ hôi lạnh trên lưng nhất thời tuôn ra như suối.
“Ưm…” Cánh tay đang bịt miệng Tiểu Đăng Lung dùng sức quá mạnh, tiểu nha đầu bị đau càng thêm khó chịu lắc đầu.
“Ngươi đừng lên tiếng, những người này rất khó đối phó.” Hoàng Bắc Nguyệt nhỏ giọng nói, thấy Tiểu Đăng Lung gật gật đầu, nàng mới buông tay ra.
Tiểu Đăng Lung lập tức ngẩng đầu, nhìn nàng một cái, sau đó lại liếc mắt nhìn sang Hồng Liên ở phía xa, hai mắt trợn to.
“Chúng ta thật sự rất giống nhau, nhưng ta và nàng không có một chút quan hệ nào cả.” Hoàng Bắc Nguyệt lạnh nhạt nói.
Trên gương mặt trắng nõn của Tiểu Đăng Lung vẫn còn in lại vết dấu tay hồng hồng, nàng gật đầu, không tiếp tục truy hỏi vấn đề này nữa mà thấp giọng nói sang chuyện khác: “Lúc nãy bọn họ có nói đã lén lút xông vào lăng mộ của Trưởng công chúa Huệ Văn, đây rốt cục là chuyện gì?”
Hoàng Bắc Nguyệt hít một hơi, qua loa nói: “Chín năm trước, Trưởng công chúa Huệ Văn đã qua đời.”
Tiểu Đăng Lung không nói thêm lời nào, chỉ quay đầu nhìn những người vừa mới xông vào, nhưng từ bờ vai đang run rẩy của nàng, Hoàng Bắc Nguyệt biết nàng ta đang lặng lẽ khóc.
Mà bên kia, sau một hồi đắc ý, Hồng Liên liền quay đầu lại nhìn về phía sau Mạnh Kì Thiên, khi thấy không có ai đi ra, ả lại bắt đầu giậm chân.
“Mặc Liên đâu? Lại đi lạc nữa rồi hả? Đáng ghét, không phải ngươi đã nói là sẽ trông chừng hắn hay sao?” Không thấy Mặc Liên, Hồng Liên lại bắt đầu nổi cáu với Mạnh Kì Thiên.
Mạnh Kì Thiên bất đắc dĩ nhún nhún vai: “Ngươi cũng biết mà, hắn đã muốn đi lạc thì không ai có thể trông chừng hắn được đâu.”
Vừa mới dứt lời, trong sương mù lại có thêm một người đi ra, dưới ánh trăng thê lương phía cuối trời, sắc mặt của hắn lại càng thêm trắng bệch quỷ dị, gương mặt âm u lộ ra sát khí.
Hồng Liên vốn đang định nổi giận, nhưng ngay khi nhìn thấy hắn, tất cả oán giận lập tức đi tong, hơn nữa còn nhẹ giọng lấy lòng: “Mặc Liên, nơi này rất nguy hiểm, ngươi không thể đi loạn một mình đâu.”
Mặc Liên không đáp lại, giống như không hề nghe thấy mà đi lướt qua người nàng, hành động này khiến cho Hồng Liên vô cùng tức giận, hai mắt trừng lớn, cuối cùng đành phải dùng tay vò nát góc áo để giải tỏa.
Mạnh Kì Thiên ở bên cạnh nhìn theo, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Ba người rời khỏi màn sương mù, đi theo con đường nhỏ lát đá tiến về phía trước, khi đụng đến đám thạch thú hai bên đường, ba người tò mò dừng lại nhìn một chút, đến khi phát hiện đây chỉ là mấy tảng đá điêu khắc, Hồng Liên lập tức mất kiên nhẫn xoay người bỏ đi.
“Hồng Liên tôn thượng, đám tượng thú bằng đá này có chút kì lạ, không bằng chúng ta dừng lại xem xem.” Mạnh Kì Thiên nói.
Hồng Liên không nhịn được, nói: “Có cái gì mà đẹp? Chỉ là mấy tảng đá nát!”
Nói xong, nàng nhanh chân tiến về phía trước, rõ ràng là không muốn nghe tiếp nữa.
Lúc đó bọn họ đang đứng ở phụ cận của con rồng, chỉ cần tới gần thêm một chút nữa, ba người họ sẽ phát hiện ra Hoàng Bắc Nguyệt và Tiểu Đăng Lung.
May mắn chính là, Hồng Liên không có ý dừng lại, Mạnh Kì Thiên đương nhiên cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể tiếp tục đi theo phía sau nàng.
Hoàng Bắc Nguyệt thở phào một hơi, lúc này chạm mặt với nhóm người Hồng Liên tuyệt đối không phải chuyện tốt lành gì, mục đích đến Biệt Nguyệt sơn trang của nàng còn chưa thực hiện xong, tuyệt đối không thể bị nhóm người Hồng Liên này phá hủy được.
Nhưng còn chưa chờ nàng kịp vui mừng, Mặc Liên vốn đã đi về phía trước vài bước đột nhiên quay người lại, ánh mắt của hắn tuy không nhìn thấy nhưng vẫn chính xác ngắm thẳng vào vị trí mà Hoàng Bắc Nguyệt đang đứng!
Dưới ánh trăng chiếu rọi, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt cùng với ánh mắt vô hồn của hắn hiện lên rất rõ ràng,Tiểu Đăng Lung vừa nhìn đã lập tức hoảng sợ hô lên một tiếng, sau đó rụt người về phía Hoàng Bắc Nguyệt.
Âm thanh này, Mặc Liên chắc chắn có thể nghe thấy! Hoàng Bắc Nguyệt gần như không cần suy nghĩ đã có thể khẳng định như vậy, mồ hôi lạnh trên lưng nhất thời tuôn ra như suối.
/1058
|